Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 97

Diệp Chiêu chết đi, Liễu Tử Y bị ném quay về Liễu phủ, chỉ là thường thường đến hoàng cung hỏi thăm sức khỏe của di nương Liễu Tích Âm, thuận tiện tìm Ba Đặc Ngươi chơi đùa.

Ô Ân từng hạ lệnh cấm chỉ để Liễu Tử Y một tháng đến hoàng cung chỉ một lần, kết quả là Ba Đặc Ngươi không vui kéo dài, cư nhiên Liễu Tích Âm cũng không thể làm gì hơn.

Liễu Tử Y không thể tới, trái lại là Liễu Tích Âm thường thường mang Ba Đặc Ngươi trở về Liễu phủ, Liễu phu nhân thấy Liễu tích Âm lại tránh không khỏi lãi nhãi vài câu.

Vài lần, Liễu phu nhân đều nóng ruột vì sao Liễu Tích Âm thành hôn mấy năm mà cũng không có hài tử, Liễu Tích Âm rơi vào đường cùng chỉ biết nói dối là do gặp phải trận hồng thủy năm ấy, không cẩn thận bị thương tới thân thể, không có cách gì mang thai.

Làm Liễu phu nhân than thở mãi. Kết quả, mỗi lần Liễu Tích Âm đi đến Liễu phủ, thần sắc Liễu phu nhân mịt mờ lấy ra gì gì phương thuốc an dưỡng cổ truyền, chính là tìm cái gì mà thần y giang hồ.

Liễu Tích Âm dở khóc dở cười, chỉ phải giảm bớt số lần quay về Liễu phủ, để Liễu Tử Y từ cửa sau đến trong cung.

Sau khi Ô Ân biết ngọn nguồn, dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ.

Khai chiến với dân tộc Thổ Phiên đã một năm, điều hành quân đội, chế định lại một số chính sách lâm thời, cũng là Ô Ân siêu bận rộn một năm, thường thường xử lý công văn đến khuya, không trụ nổi liền ngủ trực tiếp trong thư phòng.

Liễu Tích Âm thường xuyên khuyên nàng nên quan tâm đến thân thể của chính mình, đem một số việc giao cho đại thần làm đi, khả là Ô Ân không muốn ủy quyền, tránh cho các đại thần nhận quyền rồi lại cản chân cản tay nàng.

Hán nhân ở trên triều đường tuy là nhỏ nhoi nhưng địa vị lại cao hơn hóa ra các quan viên Tây Hạ vẫn là kém một ít, mà quan viên Tây Hạ là trong những năng thần cường tướng được đề bạt khi Tây Hạ giành chính quyền. Vì muốn vững chắc thống trị Đại Hạ, Ô Ân đem đại bộ phận quan viên Tây Hạ tới một địa phương khác, cho nên số đại thần người Hán trong triều trái lại càng nhiều.

Lúc còn tiền triều, chính sách đãi ngộ cho các văn thần quá tốt, khiến cho các Hán thần này đó có thói quen hở ra là liền tiến gián, ngôn từ kịch liệt, nháo loạn làm Ô Ân thường xuyên tức mà không biết nói sao.

Nhưng Ô Ân cũng không phải hoàn toàn mất đi quyền lực trong triều Hán thần, phát run vẫn là các quân tướng Tây Hạ, nhưng nếu luận về tài chính lẫn hành chính, vẫn là Hán thần làm tốt hơn.

Nhớ tới chính mình đã năm ngày chưa quay về tẩm cung, mặc dù ngoài miệng Liễu Tích Âm nói rõ có thể hiểu được nàng khổ cực, nhưng trong ánh mắt vẫn thấy được sự ủy khuất.

Ô Ân không thể không bắt đầu nghĩ lại, chẳng bao lâu nàng từ là một người kiên định chủ nghĩa dân chủ, hiện nay là biến thành một người cực quyền, trong tay cầm quyền to xác thực nhượng nàng chính lệnh thực thi đứng lên thông suốt, có một số chính lệnh cũng không thể để cho các đại thần duy trì, nhưng bọn hắn ngoại trừ trên bút sách cùng ngoài miệng phản đối Ô Ân, thật muốn thực thi đứng lên, người nào cũng phải thông qua ý kiến hoàng đế.

Khả là lâu ngày, chuyên quyền độc đoán cũng lộ ra không ít mặt trái, tuy rằng là nghe ý kiến triều thần, nhưng chung quy lại vẫn là Ô Ân chính mình phán đoán cùng với thích gì làm đó thi hành biện pháp chính trị, có một ít chính lệnh O Ân không để ý phản đối ban bố xuống phía dưới, kết quả không được như ý muốn, thậm chí còn nổi lên phản tác dụng.

Ô Ân cũng có chút lo lắng, hiện tại chính mình tuổi còn trẻ, đầu óc thanh minh, đợi về sau càng lớn tuổi, nàng cũng không dám đảm bảo một đạo thánh chỉ của mình liền có thể được thực hiện.

Sau khi trái lo phải nghĩ, Ô Ân tham khảo sự thành lập nội các Minh triều, thiết lập ba vị phụ thần tham gia vào công tác quản lý, cùng nàng tư chính chi cần, mỗi năm năm đổi một vòng.

Hoành Võ năm thứ sáu, thông thường tấu chương sẽ được chia ra ở nội các, Ô Ân chỉ phụ trách tham quyết cuối cùng, thoáng cái nhẹ nhõm đi không ít. Bị chiến sự ảnh hưởng đến tài chính cũng bắt đầu khôi phục lại, nhìn quốc khố càng ngày càng đầy ấp, tiểu tâm tư dưới đáy lòng Ô Ân lại nổi lên.

Nghe nói bệ hạ lại bắt đầu loay hoay ở phủ nhạc, lúc này Liễu Tích Âm cũng không ngăn cản, Ô Ân sớm đã có nói qua cho nàng. Còn nữa biết Ô Ân đến nơi đó sinh hoạt cùng tất cả mọi người đã thành thói quen, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.


Nhưng khi nghe nói Ô Ân ở bên ngoài hoàng thành đang xây dựng một cung điện vào việc tư, Liễu Tích Âm có chút kinh ngạc.

Hơn nữa này một năm Ô Ân bận rộn chiến sự cùng với một số việc trong triều, Liễu Tích Âm ít nhiều vẫn là cảm thấy vắng vẻ, hiện nay lại cả ngày bận rộn tìm niềm vui, nhớ tới sinh nhật chính mình cũng nhanh đến, thế nhưng người nọ lại giống như đã quên mất.

Nghe Liễu Tích Âm thở dài, Hồng Oanh dò hỏi:

"Nương nương, ngày gần đây cảm thấy trong lòng không thoải mái sao?"

"Cũng không có gì." Liễu Tích Âm nói "Nghe cung nhân nói trước đó vài ngày việc xây dựng cung điện mới liền đã hoàn tất?"

"Đúng vậy, Hoàng thượng còn tự mình đặt tên, gọi là Nghê thường cung"

("Nghê thường cung" chắc là lấy từ Tiên Nghê Thường)

"Hồng Oanh chúng ta ra cung xem xem."

"Vâng, người muốn nghi trượng đi theo sao?"

"Không cần, thường phục là được có thể mang theo vài thị vệ."

"Nô tỳ đi làm ngay."

Tuy nói là Hoàng hậu, nhưng cũng là thân bất do kỷ. Từ xưa đến nay cung quy nghiêm ngặt, Thái hậu, Hoàng hậu muốn về thăm viếng nhà đều phải trình lên thiên tử, được phê duyệt mới có thể ra cung.

Ô Ân ngược lại không chú trọng chuyện này, có thể cho phép Liễu Tích Âm muốn ra liền ra ngoài, nhưng người ở bên trong cung vẫn cho là không hợp lý hợp pháp, cho nên mỗi lần Liễu Tích Âm ra khỏi cung đều là khinh xa giản hành.

Đã lâu chưa có ra khỏi cung, Liễu Tích Âm không có trực tiếp đi Nghê thường cung mà là đi dạo trên đường ở Biện Kinh một hồi lâu.

"Còn khá hơn lần trước khi đến, tiểu thương càng ngày càng nhiều." Liễu Tích Âm cảm thán.

"Cũng không phải là, ở trên đường xây dựng rất nhiều nhà cao tầng, có lẽ qua mấy năm nữa, có thể phèn lâu đệ nhất cao tầng này liền khó nắm giữ được." Hồng Oanh trả lời.

Liễu Tích Âm đang nhìn cảnh phố phồn hoa, không chú ý có một người ở một góc cách nàng mấy trượng nhìn nàng nàng không chớp mắt.

Tiền Lâm là con trai trưởng của một phú thương ở kinh thành, không nghĩ tới vừa đi ra tửu lâu nhà mình lại thấy một tuyệt sắc giai nhân đứng lặng ở ngoài cửa, hắn chỉ thấy góc nghiêng gương mặt nàng, coi như một bút một hoa miêu tả ngũ quan hoàn mỹ, cổ ngọc thon dài, một thân bạch y thanh lịch cùng với những người buôn bán nhỏ xung quanh thật là không hợp, như là tiên nữ giáng trần.

Không ngờ ở kinh thành còn có một nhân vật như vậy, trước đây chưa bao giờ gặp qua. Tiền Lâm si ngốc nhìn một hồi, không có suy nghĩ gì nhiều liền hướng về phía Liễu Tích Âm mà đi đến, khi khoảng cách chỉ còn một trượng, một gã nữ hầu chắn trước mặt hắn.


Đầu năm nay, nếu đã có nữ hầu vệ đi theo đều là không phú tức quý, ý thức được bối cảnh đối phương bất phàm, Tiền Lâm nuốt xuống lãng ngữ khinh bạc, đứng đắn mở miệng hỏi:

"Nơi này là tửu lâu của gia phụ, tại hạ thấy cô nương đứng lặng ở đây một lúc lâu không bước vào, không biết là có cái gì không hài lòng với nơi đây?" Tiền Lâm hơi khom lưng hành lễ, lấy kỳ lễ phép.

Liễu Tích Âm nghe có người dò hỏi, xoay người lại.

Thẳng đứng dậy, Tiền Lâm lại khẩn trương chân tay không biết nên làm gì, mặt không chút thay đổi nhìn qua Liễu Tích Âm như ở xa ngàn dặm, tựa như tuyết sơn nơi cực Tây, giữa trưa mặt trời chiếu xuống, Tiền Lâm đều cảm thấy một chút cảm giác mát mẽ, đại mi dưới hai mắt, làm hắn sinh ra áp lực.

"Cũng không có gì bất mãn." Liễu Tích Âm thản nhiên nói.

Liễu Tích Âm liền muốn mang theo người rời khỏi, không nghĩ tới bị sắc đẹp của nàng làm Tiền Lâm lui về sau một bước, nhưng là cố ý muốn ngăn lại phương hướng của Liễu Tích Âm muốn đi.

Tiền Lâm chấp tay nói: "Cô nương nếu như không ghét bỏ___"

Một tay đặt lên bả vai hắn, làm hắn kinh người vừa trốn sang một bên.

Ô Ân đi tới trước người Liễu Tích Âm, nhìn Tiền Lâm bằng ánh mắt phi thường không tốt.

"Không biết vị công tử này còn muốn nói gì nữa, khả là ta sẽ vì phu nhân mà thay lời nhắn nhủ." Ngôn ngữ Ô Ân ôn hòa, nhưng cánh tay bá đạo ôm vòng phía sau Liễu Tích Âm, cách ở Liễu Tích Âm cùng tiền Lâm trong lúc đó.

Ánh mắt Ô Ân sát khí quá nặng, cái trán Tiền Lâm chảy đầy mồ hôi lạnh, bận rộn nói: "Không không không, không có gì, tiểu sinh còn có chuyện quan trọng, thất lễ."

Nhìn Tiền Lâm hoảng hốt không chọn được đường đi, Liễu Tích Âm thổi phù một tiếng, cười nói: "Nhìn ngươi đem người ta dọa thành gì kìa."

Ô Ân thu hồi ánh mắt dọa người, đánh cái ha ha.

"Phu nhân trời sinh ra mỹ lệ, ta không hù dọa bọn họ, bọn họ tổng nên mù nhìn mới tốt."

"Người khác nhìn một chút cũng không được?"

"Nửa điềm cũng không được!"

Nhìn Ô Ân xấu xa, Liễu Tích Âm cưng chiều cười, nhớ đến mục đích chuyến đi này, Liễu Tích Âm thu hồi lại bộ dáng tươi cười.

"Ngươi sao biết ta ở chổ này."


"Trong cùng truyền tin tức tới, nói ngươi ra khỏi cung, ta có chút lo lắng, cứ tới đây tìm ngươi."

Ô Ân không chỉ nắm rõ gió thổi cỏ lay trong hoàng cung, mà Biện Kinh cũng rất rõ ràng hiểu biết.

"Ta nghe cung nhân nói ngươi xây dựng một cung điện mới, liền đến xem."

Ô Ân nhíu mày, tổng có người đem các loại tin tức trong cung truyền đến tai Liễu Tích Âm, nàng vốn dĩ muốn chuyện này được bảo mật, nhưng người của Liễu Tích Âm trong cung, nàng đem đi trừng phạt cũng không được.

"Như thế nào không nói, chẳng lẽ là ở bên ngoài kim ốc tàng kiều?"

Ô Ân giải thích nói: "Như thế nào lại có thể? Ta nào có lá gan này?" Ô Ân bắt đầu lúng túng.

"Nói như vậy, không phải không muốn, mà là không dám?" Liễu Tích Âm điệu khản nói.

"Đúng vậy, Nghê thường cung này chính là trẫm xây dựng vì một vị mỹ nhân." Ô Ân đột nhiên chuyển ý.

Liễu Tích Âm sửng sốt, cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt nhìn kỹ vào Ô Ân.

Trái tim bé nhỏ của Ô Ân run lên, kiên trì nói:

"Hoàng hậu có muốn cùng trẫm đi xem hay không?"

Liễu Tích Âm không biết Ô Ân rốt cuộc muốn làm cái gì, nói:

"Kia liền đi thôi."

Nghê thường cung được được xây dựng ở ngoài sườn đông tại hoàng thành, cùng với biện sông liền nhau, Liễu Tích Âm nhìn đến Nghê thường cung liền hiểu rõ vì sao Ô Ân muốn xây dựng toàn cung điện này ở ngoài cung.

Nghê thường cung cực kỳ huyến lệ hoa mỹ, cũng không có thua kém gì bao nhiêu so với khánh điện, nếu là xây dựng trong cung, tất nhiên là sẽ không ổn thỏa.

Ở phía dưới là đá bạch ngọc, ở trên là ngói lưu ly xanh đậm, trong điện phủ kín da lông và thảm dệt.

Âm nhạc du dương bên trong cung điện vọng ra, hơn mười cung nữ theo tiếng nhạc khi thì xoay tròn, khi thì nhảy lên.

Liễu Tích Âm đang lăng lăng nhìn tràng cảnh xa hoa trước mắt.

Ô Ân cúi đầu bám vào một bên tai của Liễu Tích Âm, nhẹ giọng nói:

"Tích Âm, tuy rằng ngày mai mới là sinh nhật của ngươi, hôm nay ta liền đem lễ vật cho ngươi có được không?" Vốn dĩ Ô Ân muốn cho Liễu Tích Âm một cái kinh hỉ.

"Không phải là dùng để kim ốc tàng kiều sao?" Liễu Tích Âm nhướn mày.


"Kiều này, không phải đang ở trước mặt hay sao!"

Liễu Tích Âm quay đầu chăm chú nhìn Ô Ân, trong mắt có chút hơi nước trong suốt, Nghê thường cung này, hóa ra vì chính mình mà xây dựng nên.

"Xây dựng rầm rộ như vậy, phải chăng là có chút phô trương?"

"Ngươi là Hoàng hậu của trẫm, đừng nói là một tòa Nghê thường cung, có mười tòa, cũng không tiếc."

Ô Ân xoa xoa gương mặt của Liễu Tích Âm.

"Tích Âm, đã bao lâu ngươi chưa từng nhảy múa."

Liễu Tích Âm gật đầu, nghĩ lại, lần cuối cùng nhảy múa là ở Hưng Khánh phủ, Liễu Tích Âm có chút do dự.

"Mẫu nghi thiên hạ, phải làm gương mẫu cho thiên hạ, há lại có thể...như vậy là phá hủy quy củ."

"Trẫm chính là quy cũ, hủy không được."

Dân phong Đại Hạ dần dần thoáng mở, nhưng đại bộ phận Hán thất vẫn thủy chung cho rằng nữ tử không nên xuất đầu lộ diện, Ô Ân biết Liễu Tích Âm có bao nhiêu yêu thích nhảy múa, sao lại có thể để những khuôn sáo này ràng buộc nàng.

"Tích Âm, chọn ngày không bằng gặp ngày, đến đây đi."

Ô Ân kéo tay Tích Âm đi tới ở giữa cung điện, các vũ cơ thấy Ô Ân đi tới, liền đình chỉ động tác tự động tránh lui sang một bên.

Ô Ân tỏa ý cho đội nhạc công tấu nhạc, nàng liền cầm lấy Ngọc tiêu treo ở bên hông thắt lưng.

Âm thanh đàn sáo bắt đầu nổi lên, nhạc thanh gió mát.

Liễu Tích Âm không hề động, thẳng đến khi tiếng tiêu của Ô Ân vang lên, nguyên bản tự ý theo tiếng tiêu dung hòa với tiếng nhạc, cảm giác lại bị nàng tấu ra trời mênh mông trống trải.

Chân Liễu Tích Âm đạp trên thảm mềm mại, tựa như về với dưới chân núi Hạ Lan, ven bờ hồ trên thảo nguyên xanh. Eo lưng nàng thướt tha mềm mại uyển chuyển dẻo dai như không xương, tay áo theo động tác của nàng xoay tròn tung bay, bạch y thông thường giờ khắc này như hóa thành váy tiên dài thướt tha, cùng với kỹ thuật nhảy múa yêu mà không mị, lúm đồng tiền của Liễu Tích Âm lộ ra thanh thuần.

Ô Ân cầm ngọc tiêu, ánh mắt dừng ở trên người Liễu Tích Âm, ánh mắt Liễu Tích Âm cùng ánh mắt của Ô Ân gặp nhau, rồi sau đó lại xoay người, Ô Ân tìm ánh mắt của nàng, hận chính mình không thể tiến lên mà nhảy múa cùng nàng.

Nhịp chân Liễu Tích Âm càng ngày càng nhanh, cây trâm cài trên búi tóc rơi xuống, mái tóc đen dài như thác nước tức khắc xổ xuống, váy dài màu trắng cùng với tóc đen tung bay, giờ khắc này, nàng giống như một nữ thần.

Hình ảnh như chậm lại, Ô Ân mở to hai mắt, muốn đem mỗi động tác của nàng đều ấn vào trong đáy mắt.

Mọi người trong điện đều nín thở chăm chú thưởng thức, âm thanh đàn sáo dần dần sa sút, mà tiếng tiêu của Ô Ân đã dừng, vẻ mặt si ngốc nhìn Liễu Tích Âm mà quên thổi tiêu.

"Ngốc A Thanh, hoàn hồn." Thần chí Ô Ân bị gọi quay về, liền thấy Liễu Tích Âm nói cười yến yến nhìn chính mình.

(Cặp lớn như vậy là xong...)

Bình Luận (0)
Comment