Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

Chương 41

Nhạc Dao liều mạng dùng chút thể lực ít ỏi bò ra khỏi vườn cà, bò chưa được 2m thì nằm im một chỗ, phần lý trí còn lại đều hướng về Tục Nghiêu. Cậu nhớ tới cái ôm mạnh mẽ của Tục Nghiêu, nhớ lúc anh ấm áp cưng chiều trêu chọc. Cậu hận Tục Nghiêu không thể xuất hiện ở nơi này trong vòng 1 giây tiếp theo!

Từ cái lần nếm ống dịch dinh dưỡng đầu tiên cậu đã tự chuẩn bị tâm lý, cũng bởi vì bác sĩ ở trung tâm hôn phối và viện trưởng Lưu đều nói trước kỳ độ.ng dục của cậu sẽ không được bình thường. Cậu không nghĩ kỳ động d.ục sẽ theo chiều hướng khuếch đại thế này. Cả người cậu mềm nhũn y như bị trúng độc, nóng muốn chết. Đáng sợ nhất là sự trống rỗng đói khát ở nơi khó nói.

Cậu cảm giác như mình thiếu một thứ hình trụ bằng sứ, cần được lấp đầy nhưng không biết thứ bằng sứ kia đâu rồi.

Nói tới cũng đúng dịp, sau khi Nhạc Dao tới Hua tinh thì Tục Nghiêu luôn theo dõi tình trạng thân thể cậu. Đặc biệt là những triệu chứng liên quan tới sự sống, anh đã dặn Leslie nếu có dị thường thì phải báo cáo ngay, tránh xảy ra chuyện không may trong một doanh trại đầy Alpha. Không may, hôm nay lại diễn ra một hội nghị trọng yếu.

Buổi sáng thì nói chuyện cùng mấy cấp dưới về vấn đề bố trí phòng ở, buổi chiều thì nhận được thông báo của Quân đoàn trưởng về việc cấp trên muốn nói chuyện với anh.

Hoàng đế Côn Tháp đã biết được tình huống đặc biệt của Nhạc Dao thông qua Quân đoàn trưởng Quan Tuyết Phong, muốn cùng Tục Nghiêu đối thoại ngay lập tức.

Tục Nghiêu tuy chức vị không thấp nhưng đối phương dù sao cũng là vua một nước, nói chuyện cũng phải có một chút quy củ. Quy định của Hoàng đế Côn Tháp là khi nói chuyện tuyệt đối cấm tiệt mọi loại quấy rối, bao gồm cả trợ lý AI. Vậy nên Leslie không thể lên tiếng, Tục Nghiêu bị cấm sử dụng máy truyền tin, chỉ có thể sử dụng internet.

"Sư đoàn trưởng Tục, chuyện Quân đoàn trưởng Quan trẫm tin, thế nhưng cậu có thể đảm bảo phu nhân vĩnh viễn sẽ không phản bội chứ?" Bộ mặt uy nghiêm của Hoàng đế Côn Tháp nhìn không ra hỉ nộ ái ố, "Hơn một vạn quân vong linh, đây cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu một ngày nào đó vợ cậu dùng chuyện này áp chế cậu, cậu tính làm thế nào? Vợ cậu phải chăng đang dùng loại năng lực này ám thị cậu? Cậu sẽ làm gì?"

"Đúng vậy Sư đoàn trưởng Tục, tuy rằng bỏ mặc không quan tâm hơn một vạn quân vong linh, tránh không được làm cho các quân nhân đau lòng, nếu bọn họ bị người có tâm bất chính lợi dụng thì hậu quả sẽ cực kì khó lường." Cấp trên trực tiếp của Quân đoàn trưởng Quan cũng là bố vợ Hoàng đế, Nguyên soái Hách Minh nói, "Cậu có thể đảm bảo điều này không phát sinh?"

"Có thể." Tục Nghiêu nói như chém đinh chặt sắt, "Chuyện hai vị lo lắng sẽ không xảy ra. Hơn nữa tôi sẽ thuyết phục Nhạc Dao thu thêm vài học đồ, tôi cũng mong em ấy có thể thả lỏng một chút, cũng có thể đảm bảo cho quân đoàn vong linh của Phi Lang. Tuy rằng sự tồn tại của họ tương đối nguy hiểm, nhưng xưa tới nay lợi ích đều nằm trong nơi nguy hiểm. Huống chi Nhạc Dao còn là vợ tôi, tôi hiểu em ấy. Em ấy tuy nhỏ bé nhưng là người chính trực, lại có tâm địa thiện lương, tôi tin em ấy như cách hai vị tín nhiệm tôi."

"Cậu xác định là con trai cả của Nhạc Phỉ Sơn, Nhạc Dao?" Nguyên soái Hách Minh nhíu mày.

Ông có một thuộc hạ, con trai người này lại là bạn học của Nhạc Dao, đánh giá của nó về Nhạc Dao lại tương đối chênh lệch. Ông không quen biết nghe chuyện nên cảm thấy không ưa, Nhạc Phỉ Sơn qua nhiều năm như vậy may mắn chưa bị chọc tức đến chết.

"Bên ngoài lan truyền có chút hiểu nhầm, em ấy không giống mấy lời đồn đại đâu ạ." Tục Nghiêu nói, "Nếu như hai vị thuận tiện, tôi có thể tự mình dẫn em ấy đến bái kiến."

"Nhắc tới, ta cũng rất thưởng thức đứa nhỏ này." Đế hậu hiền hòa nói, "Một đứa trẻ khá thú vị."

"Nếu vậy, Sư đoàn trưởng Tục mang vợ mình tới bái kiến Đế hậu đi." Hoàng đế Côn Tháp nói.

"Vâng." Tục Nghiêu đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, "Leslie, phu nhân đâu rồi?"

"Tướng quân! Ở khu 1 nhà lạnh ạ! Phu nhân tiến vào kì độ.ng dục rồi!" Leslie dùng giọng điệu lo lắng chưa từng có trình bày, "Nồng độ pheromone của ngài ấy cực kì cao, binh lính phụ cận đều loanh quanh ngoài nhà lạnh rồi, ngài mau tới đi! Trời ơi! Trễ thêm 10 giây nữa chúng ta sẽ phải phát cảnh báo cấp độ 1!"

Mặc dù Leslie là trợ lý AI xuất sắc nhất Sư đoàn Phi Lang, đồng thời cũng là máy truyền tin cơ giáp xuất sắc nhất, thế nhưng đánh nhau với vài chục Alpha cũng làm nó phát điên!

"Định vị điểm đến, khu 1 nhà lạnh!" Tục Nghiêu thay đổi phương hướng, anh vẫn ngồi phi hành phí bay trên biển nhưng lúc này thì hối hận đã muộn, sớm biết vậy đã ở gần doanh trại một chút!

Nguyên soái Hách hỏi: "Tình huống chỗ cậu sao rồi?"

"Xin lỗi thủ trưởng, Nhạc Dao đột nhiên tiến vào kì phát tì.nh, tôi muốn tiến hành đánh dấu em ấy ạ." Tục Nghiêu nhìn thông tin của Nhạc Dao trên màn hình, lộ ra vẻ lo lắng bất an hiếm có, "Xem ra hôm nay không có cách nào để em ấy diện kiến các vị."

"Vậy đi nhanh lên, đây là chuyện tốt, không cần xin lỗi." Đế hậu ôn hòa nở nụ cười, "Chờ hai người hết bận thì liên lạc sau."

"Đa tạ Đế hậu." Tục Nghiêu khẽ gật đầu, lập tức ngắn đường truyền, "Leslie, phu nhân sao rồi?"

"Phu nhân... Phu nhân ở trong nhà lạnh, bác nhân viên hỗ trợ trông coi khóa cửa, tôi và Yến công đứng bên ngoài phòng thủ khống chế Alpha muốn tiến vào. Ngài còn bao lâu mới tới ạ?"

"3 phút." Tục Nghiêu nhìn đồng hồ đếm ngược, gọi cho Nhạc Dao, "Nhạc Dao, em ổn không?"

"Hu hu hu hu... Chồng... Chồng ơi..." Mẹ nó, giờ anh mới chịu gọi à.

Nhạc Dao nước mắt nước mũi tùm lum, là nước – mắt và nước – mũi thật. Cậu khổ sở sắp chết tới nơi rồi. Hiện tại cậu không còn khí lực lên tiếng, cảm thấy vừa khó chịu vừa oan ức.

Chẳng biết làm gì, rõ ràng cực kì không muốn khóc nhưng nước mắt cứ ào ào tuôn ra, dính lên làn da nóng làm mặt cậu bỏng rát.

"Đừng hoảng hốt, tôi tới ngay đây, em cố chịu đựng." Tục Nghiêu hung hăng kéo kéo quần áo kín cổng cao tường mặc để diện kiến Đế vương Đế hậu.

"Ưm, anh, anh nhanh lên..." Nhạc Dao nghe thấy giọng Tục Nghiêu thì liều mạng lên tiếng, chỉ lo Tục Nghiêu không nghe thấy mình nói gì. Âm thanh cậu vừa mềm mại vừa đáng thương.

Trừ lúc ở trên chiến trường, phi hành khí của Tục Nghiêu chưa bao giờ lao đi với vận tốc cao tới vậy. Khi anh tới nơi, bên ngoài nhà lạnh có ít nhất 20 Alpha xông vào cắn xé nhau thành một đống. Các quân nhân đều trải qua huấn luyện với pheromone, theo lý luận thì một Omega độ.ng dục không thể làm họ mất kiểm soát thành dạng này. Chỉ có thể nói, tình huống của Nhạc Dao là đặc biệt.

Tục Nghiêu trực tiếp nhảy xuống từ độ cao 4 5m, đồng thời mang theo pheromone mạnh mẽ mang tính áp đảo. Anh quát lên bằng giọng lạnh tanh: "Tự tìm lại chính mình đi! Mau trở lại!"

Nhóm Alpha cũng theo bản năng thuần phục kẻ mạnh, cảm nhận được uy áp của Tục Nghiêu thì hoàn hồn.

Tục Nghiêu đạp bay cửa nhà lạnh. Anh sau khi vào thì khóa cửa, gọi một tiếng: "Nhạc Dao?"

Nhạc Dao ngã nhoài trên vườn cà tím nên chưa thể nhìn thấy, thế nhưng mùi hương mê hoặc kia đã thành công thu hút tầm ngắm của Tục Nghiêu!

Quá – thơm – rồi!

Mùi hương vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, vừa giống sữa bò vừa giống chocolate, từng chút quanh quẩn làm Tục Nghiêu không có cách nào khống chế mình. Con mắt anh nhiễm màu dụ.c vọng, bước nhanh với vợ bé nhỏ ngã trong vườn cà. Vốn anh đang nhiệt huyết sôi trào, nhìn thấy mặt của Nhạc Dao thì...

Em bé của anh chẳng hiểu kiểu gì tự khiến mình trở thành cái dạng này, mặt mũi tay chân không là nước mắt thì cũng là bụi bặm, cả người lem luốc như con khỉ.

"Hu hu hu hu hu.... Anh chết ở đâu rồi?" Nhạc Dao nắm lấy vạt áo Tục Nghiêu, ngửi thấy hơi thở quen thuộc thì không còn sợ hãi, tìm được một chút sức lực vươn tay lau mặt, "E-em khó chịu..."

"Xin lỗi, dọa em sợ rồi đúng không?" Tục Nghiêu ôm chặt Nhạc Dao vào lòng, cảm nhận được sự sợ hãi của cậu, đau lòng nhưng hô hấp cũng dần nặng nề, có chút không thể khống chế.

"Không sao, không sao."

Anh nói vậy, đôi tay ôm lấy người trong lòng càng chặt hơn.

"Em, em khó chịu muốn chết luôn." Khuôn mặt bé nhỏ của Nhạc Dao đỏ bừng, qua lời nói có vẻ tỉnh táo nhưng tay chân lại muốn cởi q.uần áo, trông hơi hỗn loạn. Cậu không ngừng cọ mặt vào người Tục Nghiêu.

Tục Nghiêu thấy vậy hôn cậu, đè lên đôi tay đang không an phận của cậu rồi xoa xoa vùng gáy mịn màng trắng nõn anh yêu nhất, không để cậu có cơ hội phản kháng cắn lên...

Con thú nhỏ hoảng loạn bị đau "rầm rì" thành tiếng, sau đấy mới dần yên ổn.

Tục Nghiêu giữ một lúc lâu, sau đó mới liếm lên vết mình vừa cắn. Nhạc Dao không biết là thoải mái hay đau đớn, cơ thể run run. Tục Nghiêu dùng chút lý trí cuối cùng của mình kiên cường chống đỡ, ôm ngang cậu lên.

Cửa ngoài nhà lạnh hiển nhiên không còn ai, đám người kia đã sớm cao chạy xa bay rồi. Tục Nghiêu rên một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Nhạc Dao về nhà, bế cậu vào nhà tắm.

Một lát sau, quần áo từng món một bị ném ra ngoài, thỏ con được tắm rửa sạch sẽ trắng trắng mềm mềm bị kẻ nào đó giam vào lồng ng.ực, hung hăng bắt nạt!

Lời của tác giả:

Tục Nghiêu: Bắt nạt em yêu được một buổi tối, cực kì đắc ý!

Nhạc Dao: Sau đó trong sư đoàn lan truyền lời đồn tôi là một Omega thần kì!

Khụ khụ! Các vị đều muốn có part 2 tôi ra ngay part 2, dù sao cũng là cuối tuần rồi, ai ai cũng vui vẻ một chút. Nhưng cũng chẳng nhiều nhặn gì, một con xe đẩy trẻ em thôi, các đại gia đừng để ý nhé. Chủ yếu mấy ngày nay cực kì mệt mỏi. Cái duy nhất làm tôi vui vẻ, bệnh tình cũng có chuyển biến tốt rồi nè. Hi vọng một đường chuyển biến tốt ~

CHƯƠNG 47:

Mùi hương cường hãn, hô hấp nóng rực, ôm ấp mạnh mẽ. Nhạc Dao chẳng biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ mơ hồ nhớ được Tục Nghiêu liên lạc với một người, nói gì đó rồi quay lại đút cho cậu ống dịch dinh dưỡng rồi mới để cậu ngủ.

Kết thúc rồi ấy hả, quá ngây thơ...

Nhạc Dao tỉnh lại cổ họng không thể phát ra tiếng, lúc đứng còn không vững, suýt thì ngã chúi xuống. Tục Nghiêu không nhanh tay mắt lẹ đến đỡ thì cậu đã hôn đất rồi.

"Anh nè, anh chẳng có tí nào giống con người nhỉ?" Nhạc Dao nói giọng vịt đực, "Vẫn đứng vững được cơ?"

"Bây giờ mới này nọ thế thôi, đứng không vững sao đút em ăn no được?" Tục Nghiêu cười cười, dụ.c vọng chiếm hữu so với ngày trước càng sâu hơn khiến anh cảm nhận được người trong lồng ng.ực mang mùi hương của chính mình, cảm giác thỏa mãn tăng cao làm giọng nói anh càng ôn nhu: "Chúng ta cần ăn một chút, vậy nên tôi ra lệnh cho đầu bếp AI nấu rồi. Về sau còn tiêu hao càng nhiều thể lực, em cần ăn nhiều hơn đấy."

"Ah." Nhạc Dao phát hiện mình được bế đặt cẩn thận trên ghế salon, ánh mắt mù mờ nhìn Tục Nghiêu, "Không dùng bữa trên bàn ăn ạ?"

"Ghế dựa hơi cứng, em ổn không?"

Nhạc Dao gãi đầu, im lặng không lên tiếng.

Đầu bếp AI nấu cháo hải sản, có thêm salad rau củ làm dịu dạ dày. Nhạc Dao biết, kì động d.ục thường kéo dài 5 tới 7 ngày. Tuy Tục Nghiêu đã đánh dấu cậu hoàn toàn rồi, hơn nữa đã hình thành kết bên trong cậu, thế nhưng kì động d.ục không vì lí do đó mà rút bớt.

Thời điểm này không biết là tốt hay xấu nữa. Hiện tại chính là lúc sư đoàn cực kì bận rộn.

Tục Nghiêu biết anh không thể xa Nhạc Dao, vào lúc này Nhạc Dao cực kì mẫn cảm và yếu đuối, nếu anh không ở bên cậu sẽ sinh ra cảm giác bất an, khổ sở, thậm chí là lo lắng vô cùng. Đây là bản năng của Omega. Anh mang hết công việc về nhà, việc gì có thể xử lý sẽ xử lý hết.

Cùng vợ vượt qua kì động d.ục nên chỗ nào cũng hợp lý, cấp trên sẽ thấu hiểu.

Chuyện bên ngoài tạm thời giao cho Yến Kiệt và mấy người nòng cốt tiếp quản, có cái gì không giải quyết được thì báo cáo.

"Anh không đi trung tâm chỉ huy ạ?" Nhạc Dao thấy đã quá 9 giờ rồi mà Tục Nghiêu vẫn chưa đi. Người này ở nhà toàn mặc quần đùi thả rông, lộ ra cơ bắp gợi cảm lượn đi lượn lại trong nhà.

"Tôi không đi, đi rồi đến lúc em cần thì tính sao giờ? Ngày hôm qua chẳng biết đứa nào khóc nhè nhìn như con mèo mướp ấy nhỉ, tôi vừa đi thì ôm chặt lấy không buông, trách tôi không nhanh chóng tìm em ấy về."

"Anh im đi!"

Nhạc Dao nghĩ đến lịch sử đen tối của mình, hận không thể đập đầu vào tường: "Em cũng có muốn vậy đâu, em tìm Leslie đầu tiên mà chẳng thấy anh đâu. Còn phải la hét nguyên ngày, em không ghét anh thì thôi, anh mới là người nên cười trộm ấy. Anh nói xem, từ nay về sau em còn mặt mũi nào đi nhà lạnh mua đồ ăn nữa?"

Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là dở khóc dở cười.

"Tôi xin lỗi." Tục Nghiêu sống 30 năm trên đời rất ít lần nói ba chữ này thế nhưng từ chiều hôm qua tới giờ anh không biết mình đã nói bao nhiêu lần, nói duy nhất với một người, "Có sợ lắm không?"

"Anh nói xem?" Nhạc Dao trừng mắt, "Bên ngoài nhiều Alpha như vậy nhưng em không thấy anh ở đâu trong số họ, cảm giác ấy chẳng tốt tí nào."

Nhạc Dao hồi tưởng lại thì da đầu tê rần hết cả lên. Cả người cậu như phồng hết lên nhưng lại chẳng có chút sức lực nào, giống như cừu non mặc người tới chém giết, là loại không có chút năng lực phản kháng nào...

Tục Nghiêu ôm cậu thật chặt, trao cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, xoa lưng cậu.

Ban đầu vốn chỉ định an ủi Nhạc Dao, chẳng hiểu sao lại thay đổi lực...

Yến Kiệt định cầm văn kiện tới muốn tìm Tục Nghiêu xin chút chỉ thị, kết quả cái người nửa giờ trước vẫn là anh trai hạ lệnh cho cấp dưới giờ biến thành một kẻ điên đi ra. Cửa sổ đều đóng chặt, rèm cửa cũng kéo hết, anh ở ngoài không nghe được nhưng Leslie thì có.

Leslie: "Yến công, nếu như là chuyện trọng yếu thì tôi sẽ thông báo cho tướng quân một tiếng, còn nếu không xin ngài hãy tự mình giải quyết."

Yến Kiệt: "Cũng không gấp nhưng cũng cần phải hỏi, chủ yếu là cần lời khuyên của cậu Tiểu Nhạc. Chờ bọn họ thong thả cậu nhớ giúp tôi hỏi làm thế nào để dâng nhang cho các anh em vong linh. Hoặc thông báo cho họ một tiếng cũng được, miễn cho bọn họ nghĩ chúng tôi bên này gặp chuyện không may mà sốt ruột."

Leslie: "Vâng."

Yến Kiệt đi, Leslie mãi tới chiều mới có cơ hội để hỏi. Lúc ấy Nhạc Dao đã ngủ bất tỉnh nhân sự, Tục Nghiêu thì không nỡ đánh thức, nói chờ Nhạc Dao tỉnh dậy đã rồi tính sau.

Nhạc Dao không tỉnh nhưng Kỷ Phong Vũ lại tới. Kỷ Phong Vũ lo lắng liệu Nhạc Dao có gặp chuyện không may gì không. Tối hôm qua nghĩ Nhạc Dao có chuyện bận bên quân đoàn vong linh nên hắn cũng chẳng qua xem, nhưng tới hôm nay còn chưa nhang khói cho bọn họ thì có khi có vấn đề thật.

Lúc ấy Tục Nghiêu đang viết báo cáo về quân đoàn vong linh gửi cấp trên, đột nhiên thấy nhiệt độ giảm thì bỏ quang não xuống. Anh im lặng cảm nhận một chút, lập tức hơi nghiêng người sang trái, chuẩn xác nhìn về một góc hư không. Đấy là chỗ Kỷ Phong Vũ lơ lửng: "Phong Vũ huynh?"

Kỷ Phong Vũ bái phục sát đất, hắn biết Tục Nghiêu chưa mở thiên nhãn còn nghĩ xem mình có bị phát hiện không, kết quả bị phát hiện còn chuẩn xác tới vậy.

Tục Nghiêu không mở thiên nhãn cũng không nghe thấy gì, lấy một cái nhang nụ nhỏ đốt lên: "Nếu là Phong Vũ anh, mời anh chậm rãi dùng."

Kỷ Phong Vũ hít một hơi, một làn gió âm u cuồn cuộn lên. Hắn dùng tro tàn viết lên bàn Tục Nghiêu: Là tôi đây, tôi tới xem Nhạc Dao có gặp chuyện gì không ấy mà. Tôi không thấy hai người tới núi Phú Hà.

Tục Nghiêu nói: "Hôm qua em ấy bước vào kì động dụ.c, vậy nên khoảng thời gian này không thể chú ý tới đó được. Mặt khác nếu như Phong Vũ huynh đã tới rồi, tôi đây cần anh giúp đỡ một vài chuyện."

Kỷ Phong Vũ: Nói thử xem.

Tục Nghiêu: "Bên núi Phú Hà phiền người anh em báo một tiếng với Thân Vi Lâm hoặc Thương Đình, tôi và Nhạc Dao trong vòng 5 tới 7 ngày tới sẽ không tới. Đương nhiên cũng có thể lâu hơn một chút."

Kỷ Phong Vũ: Ok không thành vấn đề. Nhạc Dao cũng đến giới hạn của nó, việc dâng nhang ai cũng làm được.

Tục Nghiêu: "Thao tác thế nào?"

Kỷ Phong Vũ: Hiện tại thú nhân bị nhốt nên cũng không cần quá nhiều, mấy người chỉ cần mang nhang đặt ở núi Phú Hà rồi niệm "Ngày hôm nay tôi đưa tới x nụ nhang, kính mời các anh em Sư đoàn Phi Lang từ từ hưởng dụng." là được rồi.

Tục Nghiêu: Vậy phiền Phong Vũ huynh truyền lời dặn các anh em đừng rời núi Phú Hà, tôi thử tìm người xem.

Kỷ Phong Vũ: Không thành vấn đề.

Một lát sau tro bụi bị cuốn đi lại được dàn đều: Rốt cuộc ngài làm sao lại biết được chuẩn xác vị trí của tôi vậy?

Tục Nghiêu: "Trực giác."

Kỷ Phong Vũ: Bỏ mẹ cái trực giác của ông đi! Nhớ đối xử với anh em của tôi thật tốt đấy!

Tục Nghiêu lẳng lặng nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt đong đầy ấm áp: "Yên tâm, tôi hiểu rồi."

Nhiệt độ lại chậm rãi tăng lên, Tục Nghiêu thông báo lại cho Leslie: "Bảo Yến Kiệt mang nhang tới núi Phú Hà, dừng ở vị trí phu nhân dừng chân lần thứ hai dâng hương, nhắc Yến Kiệt niệm "Ngày hôm nay đưa tới x nụ nhang, kính mời các anh em Sư đoàn Phi Lang chậm rãi hưởng dụng" nhé."

Leslie: "Vâng, thưa tướng quân."

20 phút sau Yến Kiệt lại vác theo 50 nhang nụ siêu to khổng lồ, chạy một mạch tới núi Phú Hà. Lần này không khai thiên nhãn, cũng không ở trên phi hành khí nữa. Anh ta đóng vai Nhạc Dao, mang theo sáu người vệ binh của Tục Nghiêu đem nhang nụ đặt trên mặt đất, ở trong sơn động Nhạc Dao từng ngồi nói với không khí: "Ngày hôm nay đưa tới 50 nụ nhang, kính mời các anh em Sư đoàn Phi Lang chậm rãi hưởng dụng"

Trước mặt là một mảnh trống không chẳng ai buồn đáp lại, muốn bao nhiêu lúng túng có bấy nhiêu lúng túng!

Nhưng nhiệm vụ đã giao thì phải hoàn thành! Yến Kiệt kiên trì oang oang nói: "Mấy cái thứ gì gì kia, mấy người chắc cũng biết nhỉ? Thủ trưởng phu nhân của chúng ta tiến vào kì độn.g dục, vậy nên ngài ấy không tới được. Nhưng các cậu yên tâm, tôi ngày nào cũng sẽ tới đây."

Thương Đình: "Nó ngoạc cái mồm ra để làm gì?"

Thân Vi Lâm nhìn một người trong nhóm Yến Kiệt: "Còn chưa đủ rõ ràng à, nó không nhìn thấy chúng ta."

Thương Đình: "Phụt, ngốc ghê."

Các cận vệ của Tục Nghiêu mang nhang tới, nhìn hành động của Yến Kiệt cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Bọn họ luôn cảm thấy, cùng một hành động nhưng thủ trưởng phu nhân sẽ trở nên tiên phong đạo cốt, vào tay Yến Kiệt sao lại ngu ngốc đến vậy? Bọn họ nhịn không được muốn cười, duy nhất chỉ có một vị cận vệ không cười quay qua hỏi: "Yến công, cậu nói mấy anh em thật sự có thể nhận được?"

Yến Kiệt nói: "Chắc là được nhỉ. Trước kia từng có cơ hội đi cùng cậu Tiểu Nhạc, một lát sau là thấy kết quả ngay. Tiếc là ở đây không có gì ăn được, không thì có thể thử một lần."

Cận vệ Trường: "Làm thế nào? Ở đây tôi có chocolate, được không?"

Yến Kiệt: "Tôi cũng chịu thôi, thử xem. Cậu muốn cho ai ăn?"

Cận vệ Trường: "Thân Vi Lâm."

Thân Vi Lâm bị điểm danh không nhúc nhích, bởi vì ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên khuôn mặt của cận vệ Trường. Chocolate, đó là thứ đồ ăn vặt anh thích nhất khi còn sống.
Bình Luận (0)
Comment