Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

Chương 63

Đồ đôi cực kì cũ nát, trên người chủ nhân của nó cũng nhìn rõ khi còn sống từng bị thương. Nhạc Dao liếc mắt đã rõ, hai vị này chính là cha mẹ chồng của cậu!

Tục Nghiêu mặt mũi giống cha Tục y như đúc, đôi tai thì giống mẹ, căn bản không lệch đi đâu được.

Nhạc Dao nhìn Tục Nghiêu rồi lại nhìn hai cụ, cơ thể đột nhiên cứng đơ.

Ban nãy cậu gào lên như vậy, tốt nhất đừng có để lại ấn tượng xấu gì nha!

Nhạc Dao như con cua đồng lết lên vài bước rồi lại lùi hai bước. Cậu đứng cạnh Tục Nghiêu, kéo kéo cánh tay Tục Nghiêu, trước tiên cứ mặc kệ mọi thứ ngoan ngoãn gọi đến là ngọt: "Con chào cô chú ạ."

Cha Tục + mẹ Tục: "..."

Tục Nghiêu đại khái cũng chẳng nghĩ tới việc trôi qua đến hơn 20 năm rồi vẫn có thể gặp lại cha mẹ, run run một hồi, nghe tiếng Nhạc Dao gọi mới hoàn hồn. Anh kéo Nhạc Dao về phía trước, ánh mắt không sai lệch nhìn về phía cha mẹ: "Cha mẹ, con là Tục Nghiêu đây."

Thời điểm cha mẹ Tục Nghiêu qua đời anh vẫn chưa lớn lắm nhưng anh đã sớm nhớ kĩ hình bóng cha mẹ, hơn nữa cũng từng chụp ảnh chung nên không hề có chút xa lạ nào.

Hạng Tinh nhìn khuôn mặt như cùng một khuôn đúc đi ra cùng chồng đứng cạnh, muốn khóc nhưng chợt nhớ từ lâu bà đã không còn nước mắt nữa rồi. Bà bay tới gần chỗ Tục Nghiêu, giơ tay lên muốn chạm vào anh: "Con thật sự là Tục Nghiêu?"

Tục Nghiêu "vâng" một tiếng, nhìn về hướng người cha chưa từng lên tiếng: "Cha."

Tục Uy gật đầu: "Con ngoan, đã lớn thế này rồi."

Tục Nghiêu đè xuống dòng nước ấm nóng nơi vành mắt, nở nụ cười: "Vâng, con cũng kết hôn rồi ạ."

Tay anh chậm rãi xoa xoa trên cổ Nhạc Dao, tự nhiên phô bày dụ.c vọng chiếm hữu của mình: "Em ấy là Nhạc Dao, là con dâu của cha mẹ. Nhạc Dao gọi cha mẹ chứ, cô chú cái gì mà cô chú?"

Nhạc Dao trong lòng nói chẳng phải em sợ tỏ ra quá thân thiết thì không ổn lắm à! Cậu nhanh chóng cười cười đổi giọng điệu: "Cha, mẹ."

Hai người cười cười thở dài "haiz" một tiếng.

Hạng Tinh nhìn Nhạc Dao. Đứa trẻ này lớn lên quá xinh đẹp, thế nhưng tính tình hình như không tốt lắm nhỉ. Hình như đang mang bầu? Bụng đã nổi lên rõ ràng, chắc cũng 4 5 tháng gì đó rồi.

Nhạc Dao bị nhìn chằm chằm vào bụng cũng không dễ chịu, vội vàng nói: "Mọi người sao lại đứng để nói chuyện chứ, cha mẹ mau ngồi xuống ạ."

Vì đám người Kỷ Phong Vũ thường xuyên đến tám nhảm nên Nhạc Dao đã sớm chuẩn bị bàn trà sofa cho vong linh ngoài sảnh, bây giờ đang xếp đối diện bàn ghế bình thường. Nhạc Dao thấy hai người ngồi xuống thì nhanh chóng lấy nhang nụ châm lửa, yên tĩnh ngồi cạnh Tục Nghiêu, khí chất đối lập hoàn toàn với Nhạc Dao hung dữ ban nãy.

Yến Kiệt và chú Minh thấy vậy thì lui ra ngoài, dành không gian riêng cho một nhà bốn người, à không, bảy người cùng nói chuyện.

"Đây là cái gì?" Hạng Tinh tò mò hỏi Nhạc Dao.

"Là nhang hương hoa quả ạ, ngài ngửi thử xem có thích hay không. Không thích thì con còn cái khác." Nhạc Dao đẩy đẩy nhang nụ lên phía trước.

"Cảm ơn con." Hạng Tinh ban đầu nhìn thấy làn khói lượn lờ thì nghĩ chắc cũng chẳng ngửi được gì, dù sao chết rồi cũng không ngửi thấy gì. Thế mà mới hít có hai hơi, ngửi ngay thấy mùi hương hoa quả ngọt ngào!

"Sao lại có thể như vậy?" Tục Uy cũng rất tò mò. Rõ ràng trông chỉ như một đống hương liệu trộn chung, thế nhưng hít vào thật sự rất thỏa mãn, giống như ăn được hoa quả chân chính.

"Là Nhạc Dao làm ạ, em ấy có rất nhiều năng lực đặc biệt." Tục Nghiêu nói, "Thỉnh cha mẹ về cũng là em ấy làm. Trước kia con từng thử vài lần nhưng không thành công."

Tục Nghiêu nói xong nắm chặt tay Nhạc Dao lại, ngón cái cọ cọ trong lòng bàn tay cậu, sự cảm kích không cần nói bằng lời cũng biết. Nếu như không có Nhạc Dao, anh thật sự sẽ không còn cơ hội được gặp lại cha mẹ lần nữa.

Trước khi biết Nhạc Dao, anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể được gặp lại cha mẹ, đừng nói là với phương thức thần kì như thế này. Mặc kệ, chỉ cần được gặp lại họ thôi. Tuy rằng hơn 20 năm cô đơn là một khoảng trống không thể lấp đầy trong chớp mắt, thế nhưng tình cảm máu mủ thân thiết lại có thể cảm nhận cực rõ ràng.

Khổ sở nhất là không có cách nào ôm ấp, cũng không thể chạm đến, vậy nên tình cảm đè nén không có cách nào phát tiết ra bên ngoài.

May mà anh không phải loại người nôn nóng.

Tục Nghiêu nói: "Cha mẹ trước kia luôn ở khu vực trường Trung học Khánh Hà ạ?"

Hạng Tinh đáp: "Ừ. Sau động đất linh thể chúng ta bị kẹt ở đó, không có cách nào rời đi. Vào cuối ngày, chúng ta phát hiện con đang đứng ở khu rừng cách đó không xa. Mà cha mẹ dù gọi khản cổ con cũng không nghe thấy gì, cực kì lo lắng. Sau đó thân thể chúng ta được đội cứu viện mang đi. Mẹ nhớ khi ấy con còn quá nhỏ, Minh Thiện không dám để con thấy xác của chúng ta. Con vẫn nghĩ cha mẹ vẫn ở chỗ ấy, mỗi ngày đều đứng chờ đợi. Vậy nên cha mẹ tiếp tục ở lại, ở lại dõi theo con."

Kết quả, bọn họ bỏ lỡ cơ hội tới Phúc Tháp Uyên.

Bọn họ bị giam ở cạnh Trường Trung học Khánh Hà, không thể rời đi quá xa. Nhưng bọn họ không hối hận, một ngày nào đó con trai họ quay lại thì họ vẫn có thể gặp. Sự thật chứng minh bọn họ không sai, bọn họ mất được vài năm rồi, con trai vẫn sẽ tới Trường Trung học Khánh Hà. Mãi tới về sau do học hành công việc bận rộn, anh mới không có thời gian quay về nữa.

Trong đáy mắt Hạng Tinh là đau thương, bà không thể nhìn con trai mình lớn lên ra sao. Bên khóe miệng bà vẫn treo lên nụ cười vui mừng, con trai bà lớn lên xuất sắc tới vậy, mặc dù phải rời khỏi cánh chim của cha mẹ sớm nhưng vẫn sống tốt.

Bọn họ có thể nhìn đến màu sắc quân trang, còn trẻ vậy đã nắm được quân hàm bậc Tướng, không phải chuyện người bình thường làm được.

Tục Uy đáy mắt tràn ngập sự tự hào, trên vai Tục Nghiêu làm động tác vỗ vỗ nhè nhẹ: "Con trai, con so với cha thì xuất sắc hơn nhiều."

Nước mắt không thể kìm lại rơi xuống. Tục Nghiêu ngẩng đầu, mở mồm muốn nói gì nhưng lại không nói nên lời.

Tâm lý Nhạc Dao có chút đau lòng, vội vàng hỏi Tục Nghiêu: "Chồng ơi, lúc anh triệu hồi vẫn luôn để địa điểm chỉ định ở Phúc Tháp Uyên đúng không?"

Tục Nghiêu đáp: "Không. Có đổi địa điểm thành Trường Trung học Khánh Hà rồi."

Nhạc Dao ngây người, quay đầu nhìn cha mẹ Tục: "Cha mẹ trước kia không nghe được lời triệu của anh ấy ạ?"

Hạng Tinh nói: "Có. Nhưng chúng ta không biết đấy là nó, không dám tùy tiện tới. Mỗi lần nó chỉ triệu một người, chúng ta từ xưa tới nay chưa từng gặp tình trạng ấy nên không biết liệu có bị tách ra không, không đi theo. Cũng may hai đứa nghĩ tới gấu nhỏ, nhìn thấy gấu nhỏ chúng ta nghĩ ngay tới Tục Nghiêu nên mới tới."

Hạng Tinh lấy ra một con gấu mây tre đan bé bé. Kích thước rất nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay. Nhạc Dao trước đấy không phát hiện, giờ mới thấy cậu theo thói quen tiết kiệm nên in mô hình rất nhỏ, sốt ruột nên viết chữ to chữ nhỏ nên con gấu trông cực kì ki bo.

"Là Nhạc Dao nghĩ đến ạ." Tục Nghiêu nói, cưng chiều gãi gãi mặt Nhạc Dao.

"Con cảm thấy cha mẹ nhất định vẫn còn nên muốn thử một chút. Nếu được thì sao đúng không ạ? Chẳng phải được còn gì!" Nhạc Dao cười nói, "Được nhìn thấy hai người, thật sự quá tốt rồi."

"Hai con kết hôn khi nào?" Cha Tục hỏi.

"Tháng 3 năm nay ạ." Tục Nghiêu trả lời, "Con về tinh cầu mẹ có chuyện cần xử lý, vừa vặn đi đăng kí luôn, sau đó đưa em ấy về Hua tinh."

"Ba tháng?! Đứa nhóc kia đã lớn nhường ấy rồi? Chẳng lẽ Tục Nghiêu nhà con..." Chẳng lẽ trước khi đăng kí đã đem con nhà người ta... Lời này Hạng Tinh chưa nói hết, thế nhưng vẻ mặt bà cực kì rõ ràng.

"Không có không có, mẹ đừng hiểu nhầm ạ." Nhạc Dao nhanh chóng xua tay, "Cái này, chủ yếu là do số lượng nhiều, không phải do lâu..." Từ từ, cậu đang nói cái mẹ gì vậy!

"Trong bụng em ấy có ba đứa, vậy nên trông to hơn bình thường." Tục Nghiêu cũng cười rộ lên theo.

"Ba đứa!?" Hai cụ ngạc nhiên.

"Vâng." Nhạc Dao nở nụ cười lúng túng, "Hay chồng cứ nói chuyện với cha mẹ trước đi, em đi chuẩn bị chỗ ở cho hai người đã."

Tục Nghiêu vừa nhìn thì biết ngay Nhạc Dao đang xấu hổ, không cản lại: "Đi đi, em vất vả rồi."

Nhạc Dao cười cười với hai cụ, nhanh chóng lủi đi.

Vào trong thư phòng cậu mới thở ra một hơi, không chỉ tìm mô hình biệt thự mà còn lên mạng đặt mua thêm quần áo với giày, còn đặt ship hỏa tốc. Tuy rằng buổi tối phải thêm tiền nhưng cậu không để ý, mua xong trực tiếp đốt chuyển vào âm trạch mới, có thể nói là cực kì chu đáo.

Cậu lên trang chợ online thấy quảng cáo trang sức thì mua thêm vài cái, tóc của mẹ chồng xinh đẹp nhà cậu là tóc dài.

Chờ xoay xong xuôi cũng là gần nửa đêm, cậu xuống phòng khách tìm Tục Nghiêu, thấy Tục Nghiêu vẫn tán gẫu với cha mẹ, thật sự là chuyện nói không hết, hơn nữa phân nửa đề tài hình như đều xoay quanh cậu.

"Em ấy tính tình tốt lắm, trước khi gặp cha mẹ đã thử nhiều lần nhưng triệu hồi không được nên gấp gáp." Tục Nghiêu cười nói, "Ở chung với nhau thời gian dài hai người sẽ biết, Nhạc Dao tri kỉ lắm ạ, còn nấu ăn ngon."

"Xem ra mười phân vẹn mười nhỉ." Hạng Tinh nói.

"Thật ra không có, vẫn có khuyết điểm đấy ạ." Tục Nghiêu nói, "Tay nghề làm thủ công không quá tốt, khâu vá búp bê bông vải bên trong lòi hết cả ra ngoài."

"Trời ơi, cái này thì tính là khuyết điểm gì chứ?" Hạng Tinh đáp, "Nó thích thì sau này mẹ dạy."

"Được rồi, muộn rồi, cho con về nghỉ ngơi trước đã. Đã tới đây rồi thì thời gian còn nhiều." Tục Uy nhìn Nhạc Dao tới thì cười nói, "Con dâu còn có cháu trong bụng, đừng để chúng nó ngủ quá muộn."

"Đúng đúng đúng, con trai mau đi chăm sóc Nhạc Dao đi, trò chuyện với cha mẹ sau cũng được." Hạng Tinh nói, "Chúng ta về sau ở gần đây, sẽ không đi đâu nữa."

"Cũng được ạ, cha mẹ mau đi thôi, chúng ta cùng đi dạo trong sân, Nhạc Dao còn giúp mọi người chuẩn bị nơi ở." Lúc ấy cha mẹ trực tiếp ở trong phòng khách nên không biết sân sau có âm trạch. Có khi bọn họ còn chẳng biết âm trạch tròn méo ra sao.

Quả nhiên, khi hai người nghe tới việc mình còn có nơi ở thì còn nghĩ mình nghe nhầm. Bọn họ chết rồi thì có nơi ở kiểu gì?! Cứ chui vào lòng đất thôi chứ? Vào trong nhìn, có biệt thự thật! Hơn nữa còn là loại bán trong suốt, nhìn không hề giống loại phổ thông, trải dài một tràng!

Nhạc Dao chỉ về phía tay phải: "Cái kia có từ trước rồi ạ, con có mấy người bạn ở bên ấy."

Nói xong cậu gọi một tiếng: "Phong Vũ, mấy người các cậu có đó không?"

Kỷ Phong Vũ "vèo" cái bay tới: "Tới đây!"

Nhạc Dao nở nụ cười: "Đây là cha mẹ tôi, sau này sẽ ở phía đối diện."

Kỷ Phong Vũ cười nói: "Cháu chào cô chú. Cháu là Kỷ Phong Vũ, bạn của Nhạc Dao và Tục Nghiêu. Hai người sau này có việc gì có thể tìm cháu ạ."

Nhạc Dao nói: "Cậu dẫn cha mẹ đi dạo quanh biệt thự đi, thuận tiện xem thử xem thiếu gì không."

Một nhà ba người Bối Hồng Lợi và lão Dung đi Giang gia vậy nên không có ở đây, chỉ có Kỷ Phong Vũ mang hai người đi một vòng.

Trong biệt thự muốn gì có đấy, tủ quần áo rồi tủ giày này nọ, còn có quần áo mới với dép lê! Tục Uy và Hạng Tinh sững sờ. Vừa nhìn đã biết nơi này chuẩn bị cho họ, có nhanh quá không vậy?! Sao có thể như thế được?

Lúc này Leslie thông báo: "Có bưu kiện chuyển phát nhanh từ trang thương mại điện tử, không có nguy hiểm."

Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao: "Em mua cái gì?"

Nhạc Dao đáp: "Dây mây, còn có mấy vật liệu thủ công khác ạ. Em sợ mẹ chán, có mấy cái này có thể giết thời gian."

Hạng Tinh cảm động: "Con ngoan, cảm ơn tấm lòng của con. Thế nhưng hiện tại mẹ không thể..."

Nhạc Dao nói: "Có thể ạ."

Hệ thống đưa hòm vào sân nhà. Tục Nghiêu mở bằng mật mã, bên trong là đồ thủ công thật. Anh lấy hết đồ ra, Nhạc Dao ở trên đất vẽ, bên trên ghi địa chỉ nhận hàng, sau đó bỏ hết vào đốt.

Hạng Tinh thấy đồ mới bị đốt thì xót ruột, đau lòng chưa đến 1 phút thì đồ đã ở hết trước mắt bà! Chỉ dùng hình thái khác thôi!

Hai người mỗi người cầm một dây mây, quay ra nhìn Nhạc Dao đang cười cười, há hốc mồm!

Lớn lên dễ nhìn, tính cách cũng tốt, biết nấu cơm còn có skill đặc biệt, quả thực là ứng viên trên trời dưới đất tìm không ra người thứ hai. Tục Uy và Hạng Tinh cực kì hài lòng với con dâu, cảm thấy chỗ nào cũng là con trai mình không xứng với con nhà người ta.

Lần kết hôn này thật sự rất tốt!

Lại thêm hai người coi Nhạc Dao như bảo bối. Tuy Tục Uy và Hạng Tinh không có cách nào làm gì giúp Nhạc Dao, sự quan tâm của trưởng bối vẫn đủ. Ban ngày không thể gặp nhưng đêm xuống hai cụ sẽ lên mạng cùng Nhạc Dao mua sắm, lựa chọn đồ cho em bé, cùng Nhạc Dao xem TV rồi tản bộ này nọ. Bọn họ còn kể chuyện Tục Nghiêu khi còn bé, tuy không nhiều nhưng Nhạc Dao nghe xong cảm thấy rất vui.

Nhạc Dao cảm thấy đây mới là bộ dạng người một nhà nên có, không như Nhạc gia trong ngoài bất đồng.

Cậu quyết định chờ ngày về Hua tinh cũng đưa hai cụ theo, đi tới đâu thì theo tới đó, cả nhà ở chung một chỗ.

"Nhanh vậy đã muốn về rồi à?" Tục Nghiêu nhẹ nhàng vỗ về bụng ngày càng lớn của Nhạc Dao, "Hiện tại nhiệt độ nơi này đang ở thời gian tốt nhất, ở đây không được à?"

"Tốt thì tốt, về chỗ kia cũng muốn." Nhạc Dao gối đầu lên cánh tay, không biết tại sao lại lộ ra vẻ buồn rầu, "Đúng rồi, hội nghị còn muốn tổ chức bao lâu nữa ạ?"

"Chắc tầm nửa tháng." Tục Nghiêu trả lời, "Có rất nhiều chuyện cần bàn nên tốn thời gian dài. Sao thế? Mấy hôm nay chán lắm à?"

Nhạc Dao ở nơi này không có bạn bè, buổi sáng thì Kỷ Phong Vũ không tới được, hai cụ cũng không ở cùng. Nhạc Dao ngoại trừ giảng bài cho mấy người Hàn Mặc ra thì chẳng còn gì làm. Yến Kiệt tới nơi này cũng có việc riêng, ban ngày cũng khó mà gặp được.

"Cũng không hẳn là chán, chỉ là có chuyện không nghĩ ra cách giải quyết thôi." Nhạc Dao nói.

"Chuyện gì?"

"Lên trường học đăng kí chương trình học online." Nhạc Dao đáp, "Em hôm nay lên website trường học tra thử, chuyện này cần có người lớn trong nhà đi theo. Thế nhưng em không muốn tìm Nhạc Phỉ Sơn tẹo nào, càng không thể tìm Giang Hân Đóa. Nhưng không đăng kí thì không thể lên mạng nghe giảng, không có bằng tốt nghiệp. Thời gian này em hơi nhàn rỗi, buổi sáng lên học cũng được."

"Chỉ có chuyện này?" Tục Nghiêu nở nụ cười, "Tưởng có chuyện gì khó khăn lắm mới làm em xoắn xuýt tới vậy. Chồng em đi cùng em không được sao?"

"Nhưng phải nói chuyện với người lớn trong nhà, anh đâu phải người lớn trong nhà em."

"Ừ. Không phải gia trưởng, là thủ trưởng của em." Tục Nghiêu nói, "Yên tâm, chồng em sẽ giải quyết cho em."

Nhạc Dao nghe xong thì yên lòng. Tục Nghiêu từ lúc sánh bước cùng cậu tới nay chưa từng rời xa cánh chim của cậu, nói được thì sẽ làm được.

Nhưng mà thứ hai thứ ba Tục Nghiêu vẫn bận tối mắt tối mũi, mãi tới ngày thứ tư mới dành ra được chút xíu thời gian đi cùng Nhạc Dao.

Trước đấy Tục Nghiêu cũng thay quân trang, buổi chiều còn phải lên điện Đại Nguyệt nên không tiện mặc đồ thường ngày. Anh mang theo Nhạc Dao lên phi hành khí, tiến thẳng tới trường học. Nhạc Dao học tại một học viện tổng hợp, nơi này giới tính ABO đủ cả.

Phi hành khí đậu tại bãi sau trường, Tục Nghiêu trực tiếp dẫn Nhạc Dao vào phòng làm việc của giáo viên.

Thời gian vừa lúc tan học, trên sân tập không ít học viên, có người nhìn thấy Nhạc Dao bụng lớn cùng một người đàn ông đi tới thì chà chà đôi mắt. Trong trường học gần như sẽ không xuất hiện người mang bầu, chờ sinh xong mới đi học hoặc vừa phát hiện mang bầu sẽ xin học online, hiếm có người vác bụng lớn đi trong trường học.

"Tôi ngất đây, kia là Nhạc Dao à?" Có bạn cùng lớp nhìn thấy cậu, cằm thiếu chút nữa rớt trên mặt đất, "Cậu ta thật sự đang có thai!"

Cái thằng một lời không hợp sẽ động tay động chân đánh người ra bã cũng mang thai ư!

"Trời má, là nó thật kìa. Đi bên cạnh hẳn là Tục Diêm vương?"

"Chắc vậy. Trên internet chẳng phải đã truyền ra tấm ảnh của Tục Diêm vương còn gì? Chính xác luôn. Hơn nữa còn che chở Nhạc Dao thế kia, không lẫn đi đâu được."

"Nhạc Dao nghỉ học rồi mà? Sao lại đến trường?"

Nhạc Dao là người nổi tiếng trong trường, phàm là học viên thì không ai không nghe danh. Lớn lên xinh đẹp, tính khí nóng nảy, không hợp ý thì nhào lên đánh nhau. Thế nhưng không phải vì đã kết hôn không, cảm giác Nhạc Dao hiện tại khác Nhạc Dao ngày xưa nhiều lắm.

"Hai người bọn họ nhìn không giống vợ chồng lắm nhỉ. Tục Diêm vương khí tràng quá mạnh mẽ, Nhạc Dao đi chung nhìn y như chú với cháu trai ấy."

Tục Nghiêu: "..."

Tục Nghiêu đột nhiên dừng bước, nhìn về phía phát ra tiếng xì xào, đồng thời ánh mắt chuẩn xác rơi trên người vừa nói. Rõ ràng lúc anh bước đi không thể nhìn thấy người nói anh giống ông chú, nhưng hiện tại ánh mắt lại khóa chặt mục tiêu. Ánh mắt sắc bén như chim ưng, không khí lạnh lẽo lan tỏa như thanh đao tạc từ băng, lực sát thương cực lớn. Học viên kia nhất thời cứng đờ, cảm giác như bị vây trong tường băng.

Nhạc Dao thẳng thắn thoải mái nở nụ cười: "Chú ơi chú đừng đứng im chỗ này như thế chứ, chuyện học online của cháu phụ thuộc hết vào chú đấy."

Tục Nghiêu nhẹ nhàng gãi gãi lên đầu mũi Nhạc Dao, cũng nở nụ cười: "Ừm."

Nụ cười này muốn bao nhiêu cưng chiều có bấy nhiêu, trực tiếp làm người vây xem sửng sốt.

Con mẹ nó, hai người này thật sự...

Kẻ nào đó trăm năm không tới trường, tới thì vung vãi bánh chó khắp nơi!

Thì ra tình cảm hai người này tốt tới vậy!

Nhạc Dao cũng chẳng thấy bất tiện ở đâu, quay đầu hôn chụt lên mặt Tục Nghiêu một cái, sau đó kéo kéo cánh tay chồng đi về phía trước, đường đường chính chính làm một kẻ mê trai.

Người vây xem rất nhiều, có chụp ảnh có xì xèo bàn tán, bên trong lớp học đột nhiên có tiếng gọi với ra: "Nhạc Dao, cậu muốn tới học à?"

Nhạc Dao ngẩng lên thì thấy bạn cùng lớp: "Không! Đến đăng kí học online thôi!"

Bạn học bên cạnh người kia hỏi: "Cậu thật sự mang bầu ba đứa à?"

Nhạc Dao kiên trì: "Hả!"

Bạn cùng lớp: "Lợi hại vl!"

Nhạc Dao cười cười: "Ừ thì cũng đúng, chủ yếu là ông chồng lợi hại!"

Các bạn cùng lớp: "Hahahahaha, lời này cũng dám nói ra kìa!"

Tục Nghiêu: "...."
Bình Luận (0)
Comment