Tướng Quân Vô Địch

Chương 3.1

Khó có khi được lưu lại dùng bửa, Ấn Tâm thừa dịp này, giải thích lại ‘ý đồ đến đây’ một lần nữa.

Lần này, nàng kể rõ ngọn nguồn sự tình một cách kỹ càng hơn, thái độ lại càng thêm thành khẩn. Nhưng không ngờ được đáp án của hắn vẫn không thay đổi ——

Hắn không tin bói toán của sư phụ, không thể nào giữ nàng ở bên người, lại càng không thể tiếp nhận sự bảo hộ của nàng!

Xem ra ngay cả thiên binh vạn mã cũng không thể lay chuyển được thái độ kiên quyết của hắn.

Nản lòng, nàng cảm thấy tốt hơn không nên nói thêm nữa. Cơm tối xong, nàng đành ngoan ngoãn đi theo Tiết đại nương vào phòng khách.

Chờ đội cực khổ trong bão tuyết một ngày, theo như lẽ thường, nàng nhất định đầu vừa chạm gối đã ngủ khì, nhưng nàng lại ngủ không được.

Đời này, nàng chưa từng ao ước một thứ gì, ngoại trừ Thao Thiết phổ.

Trải qua bao nhiêu khó khăn cực nhọc, nàng thật vất vả lắm mới biên cương tái ngoại, còn mạo hiểm trong gió tuyết, cực khổ đợi hắn một thời gian dài. Hôm nay chỉ cần hắn gật nhẹ đầu, không bao lâu sau nàng có thể nắm được Thao Thiết phổ trong tay, mặc sức nghiên cứu mỹ thực Đại Giang Nam Bắc. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn nhất định không đáp ứng!

Cắn đôi môi đỏ mọng, Ấn Tâm uể oải ngồi dậy trên giường, hai tay ôm đầu gối, vắt hết óc suy nghĩ. Rốt cuộc còn có phương pháp nào có thể thuyết phục Đông Phương Thú Thiên không?

Thân là Tướng quân, hình như hắn bận bịu rất nhiều chuyện. Bởi vì muốn gặp hắn một lần, nàng phải đợi đến ba ngày. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, không biết phải đợi đến lúc nào mới có thể gặp lại lần sau. Huống chi đem dài lắm mộng, nếu có một ngày hắn xảy ra chuyện gì, vậy, này ——

“Không được! Ta nhất định không thể để chuyện này xảy ra!” Nắm chặt tay, bỗng nhiên nàng nhảy phốc từ trên giường xuống.

Dù thế nào đi nữa, nàng không muốn mất Thao Thiết phổ, càng không hi vọng hắn bị thương tổn. Trên đời này có cái gọi là chân thành, kiên định, có lẽ chỉ cần nàng thử thêm vài lần, hắn sẽ đồng ý thôi.

Ừ, cứ như vậy đi, nàng nhất định phải bàn lại với hắn mới được!

Sau khi trang phục chỉnh tề, Ấn Tâm vội vàng phủ thêm áo choàng ngoài, còn cẩn thận thổi tắt ngọn nến trên bàn. Sau đó nàng mới kéo thảm nỉ ra, rụt cổ lại, đón lấy gió lạnh thấu xương, đi ra khỏi thạch ốc.

Trong lúc ăn cơm, nàng đã từng nghe Đông Phương Thú Thiên có việc muốn thương lượng với Tưởng Hổ. Cho nên chỉ cần nàng đi tới đại sảnh ngay bây giờ, có lẽ sẽ gặp được hắn chứ?

Ưm, nhưng đại sảnh ở đâu?

Lúc nãy có đại nương dẫn đường, nàng không lo lắng phải nhớ đường. Bây giờ trời đã khuya, trong nông trường hầu hết là thạch ốc, tất cả đều tắt hết đèn dầu. Toàn nông trường yên tĩnh tối tăm, giống như chìm lắng trong lọ mực, khu nào Đông, khi nào Tây, hoàn toàn không thể phân biệt rõ ràng.

Lúc này, đừng nói là tìm người hỏi đường, sợ rằng tìm mèo cũng là cả vấn đề. Huống chi bão tuyết lại lớn, nếu bị lạc đường, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.

Mới đi được vài bước, Ấn Tâm liền phát hiện bản thân quả thật quá ngây thơ. Xem ra ngay cả ông trời cũng đã ám chỉ, muốn nàng buông tay vứt bỏ.

“Cứu…”

Ơ kìa, có người?

Khép áo choàng lại, đang lúc Ấn Tâm tính toán biết khó mà lui thì có tiếng người truyền đến từ nơi xa. Một lần nữa, hi vọng lại nhen nhúm trong lòng nàng.

Thật tốt quá! Chỉ cần có thể tìm được người, nàng có thể hỏi rõ đường đi, tìm được Đông Phương Thú Thiên!

Sự phát hiện ngoài ý muốn này khiến Ấn Tâm lập tức phấn chấn. Giương lỗ tai lên nghe ngóng, nàng nương theo âm thanh yếu ớt, bắt đầu đi về phía trước. Chỉ là tuyết đóng dày quá, nàng gần như phải rút toàn bộ bàn chân từ trong tuyết ra mới có thể đi thêm được một bước. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn cố gắng hết sức đi tiếp.

Cũng không biết đi được bao lâu rồi, rốt cuộc có thể thấy được ngọn đèn dầu phía trước. Âm thanh vốn dĩ mơ hồ, bây giờ đã trở nên rõ ràng.

“Cứu… cứu mạng dùm! Có ai làm ơn làm phước cho chúng tôi cái mền. Chúng tôi sẽ chết rét mất!”

Hả? Là ai bị chết rét?

Chẳng lẽ có người gặp rủi ro bị nhốt trong nông trường?

Ý tưởng trong đầu vừa mới thoáng qua, Ấn Tâm lật đật bước nhanh hơn, đi tới chỗ phát ra giọng nói kia, thẳng tới chuồng ngựa hùng vĩ chặn ngang phía trước.

Bên cạnh chuồng ngựa có một tòa thạch ốc đổ nát, ánh đèn là từ bên trong chiếu ra.

Không nghĩ ngợi nhiều, Ấn Tâm lập tức xông vào thạch ốc, nhìn thấy ba gã đại hán phương Bắc bị giam chung trong một lồng gỗ thô sơ. Sắc mặt ba người trắng bệch, ôm dính nhau, giống như bị rét cóng rất thê thảm.

“Các ngươi bị sao thế? Tại sao bị nhốt ở đây?” Nàng chạy nhanh đến bên cạnh lồng giam, vẻ mặt sốt ruột quan sát kỹ tình trạng của ba người.

“Ngươi, ngươi là…” Không ngờ trong lúc thập tử nhất sinh sẽ gặp được một mỹ nhân đẹp như tiên nữ thế này, ɖi€ɳɖànlêȡƱɣðɳ đầu tiên ba người sửng sốt, sau đó gào khóc, cho rằng dương thọ của mình đã tận, không biết đã về thế giới tây phương cực lạc khi nào.

“Ôi… Ngươi, các ngươi đừng khóc nữa!” Nhìn thấy ba đại nam nhân ôm mặt khóc rống, Ấn Tâm càng cho rằng nhất định bọn họ đã bị bỏ quên ở đây, cho nên mới vừa nhìn thấy nàng thì đã khóc òa lên vì vui mừng. “Yên tâm đi, ta sẽ nghĩ cách cứu các người ra.”

“Cái gì?” Ba người cho rằng mình đã nghe lầm rồi.

“Chắc là các ngươi không cẩn thận bị nhốt trong này. Yên tâm, ta sẽ đi gọi người ngay…”

“Đừng… đừng! Ngàn vạn lần đừng gọi người tới!” Ba người hoảng sợ kêu to, ngăn cản bước chân Ấn Tâm kịp thời.

Tất cả đều do bọn họ nhất thời tham tiền, bị vua của Thương Lang quốc mua chuộc hối lộ, nổ tung quặng mỏ Mao Sơn. Vốn tưởng rằng sau khi chuyện thành công, có thể chạy trốn tới Thương Lang quốc ung dung tự tại. Ai ngờ bọn họ còn chưa kịp vượt qua biên giới thì đã bị người ngựa của Đông Phương Thú Thiên mai phục bắt sống.

Không quá trình tra khảo, bọn họ bị hành hạ thảm thương, còn bị nhốt trong nhà giam này tự sinh tự diệt. Bây giờ nếu kinh động đến bất cứ người nào, khẳng định sẽ không khỏi bị trày da tróc thịt.

Chỉ là nói đi nói lại, bọn họ đã làm nên chuyện tày trời, theo lý nên xuống địa ngục, làm sao có thể lên thiên đường? Hơn nữa, nếu bọn họ đã chết rồi, vì sao nữ nhân này còn nói muốn cứu bọn họ? Hay là…

“Cô nương, ngươi, ngươi là người?” Ba người lập tức dè dặt cẩn thận dò hỏi.

“Đương nhiên ta là người.” Ấn Tâm trả lời như kiểu hiển nhiên.

Ba người lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

“Chúng tôi còn chưa chết phải không?”

“Hả?”

“Không không không!” Ba người nhanh chóng sửa lại: “Ý chúng tôi là, ngươi là người của Thú Tướng quân?” Ba người lại càng cẩn thận hơn.

“Người?” Mắt ướt chớp vài cái: “Người gì?”

“Chính là nữ nhân của Thú Tướng quân, hoặc là thị thiếp…” Ba người giải thích, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ giảo quyệt.

Nghe nói Đông Phương Thú Thiên không mê nữ sắc, cũng chưa lập gia đình. Nhưng mà trên đời này làm gì có nam nhân không háo sắc, có một hai thị thiếp cũng là chuyện rất bình thường. Nếu như nàng là nữ nhân của Đông Phương Thú Thiên, có lẽ bọn họ có thể bắt nàng làm con tin, xông ra khỏi tòa nông trường này.

Vẻ mặt xinh đẹp tươi mát chuyển hồng trong nháy mắt, ôm hai gò má nóng bừng, Ấn Tâm cao giọng phủ nhận.

“Mới, mới mới —— Không phải vậy đâu! Ta...ta tới từ phương Nam. Chỉ ở lại đây tá túc một đêm. Ta và Đông Phương Thú Thiên không phải là… " Cắn môi dưới, nàng không nhịn được sự ngại ngùng, xấu hổ thay đổi đề tài. “Dù sao đi nữa, tại sao các người lại bị nhốt ở đây?”

Lồng gỗ thô sơ trước mắt vững chắc như thành đồng. Vòng quanh cửa là một sợ dây xích còn to hơn cả cổ tay của nàng. E rằng ngay cả đầu gấu cũng sợ không thể phá lồng chạy trốn.

“Chuyện này…” Ba người liếc mắt nhìn nhau, không trả lời mà hỏi lại: “Cô nương, ngươi thật muốn cứu chúng tôi?” Có một cơ hội sống trước mắt, ba người run rẩy đứng dậy, vội vàng đi tới phía sau cửa.

“Ừ. Nhưng hình như ổ khóa này không dễ phá hư. Các người có biết chìa khóa ở đâu không?”

“Chính là chúng tôi bất cẩn đánh mất chìa khóa, cho nên chỉ biết ngồi trong này rầu rĩ.” Ba người động não thật nhanh, thoáng cái đã soạn ra được lời nói dối.

“Cô nương, không bằng xin người thương xót, ra ngoài tìm cây búa. Chỉ cần chém vào lồng gỗ này thì chúng tôi có thể thoát khỏi khốn đốn rồi!”

“Vậy phiền phức quá.” Ấn Tâm nhíu mày lắc đầu.

“Hả?” Nghĩ rằng nhìn đã phát hiện ra được điều gì, trong nháy mắt sắc mặt ba người biến chuyển.

“Vốn không muốn phá hư lồng gỗ này, nhưng không còn cách nào khác, này…”Nàng tiếc rẻ thì thầm vài câu. “Làm phiền các ngươi lui về phía sau một chút, ta muốn bẻ gẫy thanh gỗ của chiếc lồng.

“Cái gì?” Ba người vẫn đứng đó ngây ngốc, không có động tác gì.

“Ta nói là ta muốn bẻ gẫy… Ai da, thôi đi, để ta sang bên kia cũng được.” Nhìn thấy ba người bị rét tới nổi khờ đi, nàng dứt khoát làm người tốt cho đến cùng, tự động đi vòng qua phía bên kia.

Dưới ánh đèn dầu, đôi tay thon dài nắm chặt một thân gỗ, kéo mạnh.

Ầm!

Tiếng thân gỗ gẫy lớn, trong nháy mắt xuyên qua bão tuyết, truyền đến trạm gác lân cận.

Trong lồng gỗ, ba đại nam nhân trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, há hốc miệng, hoàn toàn quên mất chuyện chạy trốn.

Ầm! Ầm!

Nghĩ tới vóc dáng cao to của người phương Bắc, Ấn Tâm có lòng tốt, bẻ thêm hai thân gỗ nữa. “Được rồi, các ngươi có thể đi ra.”

Xuyên qua lỗ hỏng của lồng giam, nàng mỉm cười ném khúc gỗ xuống đất, đang định mở miệng hỏi thăm đường đi đến đại sảnh, ai ngờ đột nhiên ba người nhảy vọt từ trong lồng ra, xông ra ngoài cửa. Trong suốt quá trình, bọn họ còn sượt qua người nàng, thiếu chút nữa đụng nàng ngã xuống đất.

“Ê? Đợi chút, ta muốn hỏi…”

“Quái vật, có quái vật, cứu mạng!” Chỉ là bên ngoài trời giá lạnh, đất đóng băng, ba người té lộn đầu, lăn một vòng, rồi xông về hướng bão tuyết chạy đi, không dám quay đầu lại nhìn.

“Quái vật? Quái vật gì?” Ấn Tâm sững sờ, sau đó hoảng sợ chạy ra theo.

Có, có phải ba người phát hiện cái gì trong thạch ốc không? Cho nên mới bị dọa co giò bỏ chạy?

Sự sợ hãi bất chợt khiến nàng không dám quay đầu lại nhìn, vội vàng xông ra cửa, chạy trối chết trong bão tuyết. Nhưng chưa được bao lâu thì tung cái rầm lên một bức tường cứng rắn ấm áp.

“Ôi, đau quá!”

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Giọng nói bao hàm sự uy nghiêm vang lên từ trên đầu. Ấn Tâm vừa nghe được, lập tức ngẩng đầu lên.

“Thú Tướng quân?!” Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới lộ ra vẻ vui mừng, trong nháy mắt chuyển thành hoảng sợ. “Chạy mau! Sau, phía sau có quái vật!” Không kịp giải thích, nàng lập tức nắm tay hắn, có lòng tốt muốn kéo hắn chạy trốn. Chỉ là kéo một hồi, nàng mới phát hiện mình hoàn toàn đứng yên tại chỗ, không bước được bước nào.

“Nông trường không có quái vật.” Thì ra Đông Phương Thú Thiên không chịu đi.

Hắn cúi đầu, thản nhiên tuyên bố sự thật. Đôi mắt thâm sâu lại nhìn bàn tay bé nhỏ đang bám tay mình một cách đăm chiêu.

“Tướng quân, không thấy ba người kia nữa!” Bỗng nhiên có người chạy tới từ phía Bắc.

Mày kiếm bén nhọn nhếch lên rất dữ dằn.

“Nói rõ sự việc.”

“Không hiểu vì sao thành gỗ của lồng giam bị chém gẫy vài cây. Ba người kia nhân cơ hội này chạy thoát. Có điều vết chân trên tuyết vẫn còn mới, chắc là chưa chạy được xa.”

“Lập tức phái người đến chuồng ngựa, trông coi kho hỏa dược. Còn nữa, đánh thức mọi người, mở rộng phạm vi lục soát!”

“Dạ!” Nhận được mệnh lệnh, người kia lập tức rút kèn trên lưng ra, thổi lên.

Sau khi tiếng kèn vang lên, gần như trong nháy mắt, tất cả các thạch ốc đều có động tĩnh, đèn đuốc trong thạch ốc sáng lên. Nông trường vốn dĩ chìm trong màn đêm yên tĩnh, thoáng chốc sáng rực lên. Thậm chí lửa trại đều được đốt lên ở khắp trạm gác.

Trời! Đã xảy ra chuyện gì?

Không lẽ ‘ba người kia’ mà bọn họ đang nói tới là ba người nàng mới vừa gặp chứ? Nếu là vậy thì tại sao bọn họ có vẻ giận dữ như thế?

Bên này, Đông Phương Thú Thiên không gia nhập đội ngũ truy bắt. Hắn đi thẳng tới chuồng ngựa bên ngoài thạch ốc đổ nát. Ấn Tâm không khỏi khẩn trương lên, vội vàng chạy theo, hoàn toàn quên mất chuyện có quái vật.

Bẻ bẻ bàn tay nhỏ nhắn, nàng lo lắng dò xét lồng gỗ trong thạch ốc, sau đó lại quay đầu dò xét cả trai lẫn gái trong nông trường, cuối cùng, cặp mắt hổ phách tràn ngập hốt hoảng lo âu từ từ dời sang trên người của Đông Phương Thú Thiên…

Nàng kéo nhẹ tay áo của hắn, “Xin hỏi…”

“Chuyện gì?” Hắn không quay đầu lại, tiếp tục cúi đầu xem xét sự tàn phá của lồng gỗ.

Lồng gỗ này được chế tạo bằng gỗ Ô Tâm trăm năm, thành gỗ vô cùng rắn chắc, ngay cả mãnh thú cũng không thể phá hủy. Ngoại trừ có người nội lực thâm hậu, bằng không rất khó có thể bẻ gẫy thành gỗ.

“Cái này… Ba người bị nhốt trong lồng gỗ kia là…”

Thân thể cường tráng chuyển động từ từ.

“Ngươi đã gặp qua bọn họ?” Hắn không đáp mà hỏi lại, mắt sâu đen lại, nhìn hai bàn tay của nàng có vẻ đăm chiêu.

Nàng sợ tới mức không dám gật đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp khóc òa lên đã tiết lộ ít nhiều manh mối.

“Hắn, bọn họ không phải là người của nông trường sao?” Nàng tuyệt vọng hỏi.

“Không phải. Bọn họ là Hán gian đầu nhập vào Thương Lang quốc.” Ngừng lại một lát, hắn nói thêm: “Bọn họ nổ tung quặng mỏ, hại chết mười mấy mạng người.”

☆☆☆

Mất dê mới sửa chuồng, vẫn còn chưa muộn mà.

Tất cả mọi người chung sức hợp tác, trong thời gian ngắn trong đêm tối như vậy, ba gã Hán gian đã bị bắt trở về. Lúc này đây, bọn họ bị trói trên cọc gỗ, giống như ba xâu thịt đứng trong đống tuyết, mặc cho gió thổi tuyết dầm.

Ác nhân bị bắt trở lại, nhưng mọi người chưa vội chúc mừng, ngược lại khiêng lồng gỗ lớn vào bên trong đại sảnh, nghiên cứu tỉ mỉ. Rốt cuộc là ai có khả năng bẻ gẫy rào gỗ thành một lỗ lớn như thế này?

“Hu hu hu…”

Đột nhiên có tiếng khóc truyện ra từ đám người, nhưng mọi người đều không để ý.

Ba người lính đứng thành vòng tròn, bao quanh Tưởng Hổ chính giữa, đang tập trung tinh thần thảo luận. Ngoại trừ dấu chân của ba người kia ra, ở cửa thạch ốc còn có dấu giày nhỏ nhắn khác, vậy ai là người sở hữu dấu giày kia? Căn cứ vào tất cả đầu mối, nhất định lồng gỗ này bị người đứng bên ngoài bẻ gẫy, và người đó còn là một nữ nhân.

“Hu hu hu…” Tiếng khóc kéo dài, Ấn Tâm liền lui vào một góc ở đại sảnh, nhỏ giọng khóc sụt sùi.

“Đừng khóc, người xấu cũng đã bị bắt lại, không cần sợ.” Nghĩ rằng Ấn Tâm sợ hãi, Tiết đại nương vội vàng đi đến bên cạnh nàng an ủi. Dao phay vốn dùng để truy đuổi ba người kia, được giắt trên thắt lưng, phản chiếu ánh sáng từ lò lửa, lóe lên ánh sáng sắc bén.

“Không, không phải…” Ấn Tâm vẫn khóc rắm rức, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc điêu khắc tràn đầy nước mắt. “Vâng, là ta… Hu…”

“Cái gì?”

“Hu hu, người đó là ta…” Nàng khóc thút thít, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.

“Là người làm gì?” Tiết đại nương giương lỗ tai lên, không hiểu ý của nàng.

“Ta nói, người… hu… là ta… là ta thả đi.”

“Hả?” Xem ra Tiết đại nương nghe không hiểu, chỉ thấy bà dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc như mưa kia, rồi bỗng dưng ngửa đầu cười to. Tiếng cười thật lớn, khiến đám người Tưởng Hổ quay đầu lại nhìn. “Không ngờ tiểu nha đầu ngươi cũng biết nói đùa. Ngay cả gấu cũng không xông ra khỏi lồng gỗ, làm sao ngươi có thể thả người đi được?”

Tiết đại nương vừa dứt lời, mấy gã đàn ông kia cũng nhịn không được, bật cười thành tiếng.

“Vâng, là thật. Người… là do ta thả đi, hu… oa!” Không chịu được nội tâm dày vò, môi hồng chu ra, tiếng khóc nức nở chuyển thành gào thét.

Tiếng khóc động lòng người này khiến mọi người dừng lại, không cười nữa.

Nhìn thấy Ấn Tâm khóc một cách thảm thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì dùng quá sức, thân thể xinh xắn mềm mại run lên bần bật, giống như sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này gợi lên không ít sự thương tiếc của đám nam nhân.
Bình Luận (0)
Comment