"Đây là phòng của ta." Hắn lặp lại sự thật. "Mà nàng thì đang nằm trên giường của ta.” Cuối cùng, hắn còn nhấn mạnh trọng điểm đặc biệt này. Ánh mắt và giọng nói đều tràn đầy ý cười.
“Giường của ngươi?” Nàng giống như con nít học thoại, ngây ngốc lặp lại lời nói của hắn, cho đến khi đầu óc xoay một vòng, hít một hơi vào không dám tin.
Cũng không biết hơi sức xuất phát từ đâu, nàng dùng sức giằng co, cuối cùng cũng thoát được sự kiềm chế của hắn.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi… Vì sao ngươi có thể mang ta…”
“Nàng ngất đi.” Hắn nói một cách tự nhiên, cũng không ngăn nàng ngồi dậy từ trên giường.
“Nhưng —— nhưng thạch ốc của ta ——"
“Trong phòng ta có thuốc giải, đến phòng ta thuận tiện hơn nhiều.” Hắn nói như chuyện đương nhiên.
“Đây không phải là vấn đề thuận tiện hay không. Đây là —— đây là ——" Nàng khẽ hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng. Dưới giường có than lửa đốt nóng, mặt nàng cũng như bị đốt luôn, hơn nữa còn sẽ bốc cháy!
Trời ạ! Nàng không thể lãng phí thời gian giải thích nữa. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi mới được. Nếu để người ta biết được, một cô nương gia giáo như nàng mà lại không biết xấu hổ leo lên giường của nam nhân, nàng còn mặt mũi nào mà sống nữa đây?!
Chịu đựng sự đau đớn do đùi phải gây nên, nàng chống hai tay có chút mềm nhũn ra, tốn rất nhiều công sức mới vòng qua thân thể cao lớn của hắn, bò tới mép giường.
Kéo theo chăn ấm, nàng vội vàng trượt xuống giường, chỉ là đi mới được mấy bước, thì không còn sức đi tiếp nữa.
Thân thể mềm mại loạng choạng, trong chốc lát sẽ xụi ngã xuống đất. Đông Phương Thú Thiên duỗi tay một cái, dễ dàng ôm cả người và chăn trở về trong ngực.
"Đừng cậy mạnh, nàng còn chưa có khỏi hẳn." l€*quɣ*đƟɳ Hắn thì thầm bên tai của nàng, giọng nói rất trầm thấp, khiến cơ thể của nàng lại càng mềm hơn.
“Thả… thả ta xuống. Ngươi không thể như vậy được!” Đỏ mặt, nàng nhịn không được, chống đối.
“Ta đương nhiên có thể.” Hắn quả nhiên làm theo sự mong muốn của nàng, buông nàng xuống, nhưng lại thả xuống giường của mình.
“Ngươi không thể! Ngươi không thể!” Nhìn thấy mình trở lại giường lớn, trong lòng đại loạn, cúi đầu kêu gào: “Ta và ngươi không phải là, không phải là —— làm sao có thể cùng ngươi… Nói tóm lại, ta và ngươi không có bất cứ quan hệ nào. Ngươi mau để ta ra ngoài. Ta không thể ở lại chỗ này!” Nàng thử nhổm người dậy, nhưng chỉ là có lòng không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đắp chăn lại cho mình.
“Đương nhiên ta và nàng có quan hệ.” Tâm tình hắn vui vẻ đính chính sai lầm của nàng. “Đừng quên, ta đã nhìn thấy thân thể của nàng.” Hắn còn đưa ra chứng cứ, tuyệt đối không công nhận giữa bọn họ là thật sự ‘sạch sẽ thuần khiết’.
Cả người nàng đông cứng lại, hoài nghi toàn thân mình, ngay cả chân tóc cũng đều đỏ bừng rồi.
“Ngươi… ngươi chỉ nhìn chân của ta!” Nàng lên tiếng biện hộ, “Chân của ta vẫn còn mang ủng da, cho nên nếu ngươi nhìn thấy cũng chỉ là một chút.” Vì thận trọng để đặt được mục đích, nàng còn đưa ngón tay ra, co lại một khoảng cách rất nhỏ, “Chỉ có một chút!”
“Không phải. Trên thực tế, xiêm y của nàng bị ta xé tới tận đầu gối.” Hắn thản nhiên phản bác, bày tỏ chân tướng sự tình đều không phải như nàng nói.
Nàng hít hơi, không thể tin nổi hắn có thể nhớ rõ sự tình như thế.
“Vậy, vậy vậy… đây chẳng qua là việc ngoài ý muốn!” Nàng hốt hoảng lắc đầu, cà lăm càng thêm nhiều, “Chuyện nào cũng có lúc ngoài ý muốn, ngươi cũng là vì hút độc rắn cho ta, nên mới xé rách —— ách, tóm lại, chuyện này không có gì đáng ngại, thật sự không có gì đáng ngại.” Nàng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ ‘không có gì đáng ngại’ này. Vẻ mặt không có vẻ như đang thuyết phục hắn, mà là giống như đang tự thuyết phục mình.
Thấy nàng không kiềm chế được sự thẹn thùng, hắn nhịn cười, cố ý duỗi thẳng cánh tay, lật chăn ấm ra, xoa bắp chân phải cắn bị thương.
“Mà ta còn chạm vào thân thể nàng. Ngoại trừ nơi này ra, ta còn đụng ở đây, ở đây và ở đây…” Theo hơi thở nóng bỏng, hắn thổi nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Bàn tay to thô ráp bao phủ một đường từ bắp chân, đi theo đường cong uyển chuyển đến eo nhỏ, cánh tay mảnh khảnh, vùng gáy mịn màn rồi chuyển sang đôi môi của nàng.
Lòng bàn tay thô ráp dừng lại trên môi hồng căng mọng, nhẹ nhàng vuốt ve. “Ta nhớ được nơi này không hề ngoài ý muốn. Ta còn thưởng thức hương vị bên trong, thăm dò nhiều nơi…”
“Đừng!” Bàn tay trắng nõn vội vàng đưa lên, che lại đôi môi có độ dày vừa phải của hắn, không để hắn nói thêm nhiều lời xấu hổ như thế. “Không được nói nữa!” Nàng lắc đầu bất lực, cả người như con tôm luộc, đỏ bừng.
Nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp của nàng, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, nhanh chóng kéo tay của nàng xuống.
Ý cười vẫn còn đọng lại trên môi, hắn thay nàng kéo chăn lên, tốt bụng không muốn đùa cợt nàng nữa, nhưng cũng không thả nàng đi.
“Ta sẽ ở lại đây với nàng, ngủ một chút nữa đi.”
“Không được, ta không thể ở lại chỗ này…” Không còn kế sách nào khác, nàng chỉ đành cầu xin.
“Ngoan, mau nhắm mắt lại.” Thế nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ.
“Không được, ta thật sự phải mau rời khỏi đây. Xin ngươi để ta…” Nàng tiếp tục cầu khẩn, chỉ là chữ ‘đi’ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì hắn đã nghiêng người xuống, ấn một nụ hôn lên môi của nàng.
Chẳng những nụ hôn này thành công cắt đứt lời nói của nàng… còn có thể khiến nàng không phát ra được âm thanh nào khác.
“Nếu như nói ngủ không được, vậy ta có thể ngủ chung với nàng.” Hắn tốt bụng đề nghị, hơn nữa còn làm bộ lên giường.
Đôi môi đỏ mọng trơn bóng lập tức hét lên kinh ngạc, Ấn Tâm hoảng sợ lắc đầu lia lịa.
“Ta ngủ! Ta ngủ!” Nàng vội vàng níu chặt chăn ấm, nhắm mắt lại, nào dám ‘cò kè mặc cả’ với hắn?
Nín thở, nàng nhạy cảm nhận thấy được, hắn tự tay vén lại túm tóc rối bời trên mặt nàng sang một bên rồi mới đứng dậy rời khỏi mép giường.
Sau một hồi, xác định mép giường không có động tĩnh gì, nàng mới len lén mở mắt ra, quay đầu tìm kiếm bóng dáng của hắn ở trong phòng.
Vốn là nàng vẫn còn vọng tưởng hắn sẽ rời khỏi thạch ốc, ai ngờ hắn lại ngồi yên bên cạnh bàn đá, dưới ánh nến phê duyệt một đống sổ sách.
Thân ảnh cường tráng như núi khó nhảy qua, còn chưa kịp thất vọng thì hình ảnh lúc mới tới nông trường chợt nhảy vào đầu nàng.
Lúc đó hắn cũng ngồi bên cạnh bàn đá như vậy, lẳng lặng xem sổ sách, không gây ra tiếng động nào chờ nàng tỉnh lại, giống như bây giờ.
Nhìn một bên bộ mặt chăm chú, không hiểu sao rất nhiều ký ức lại ào ạt xông lên đầu.
Trong hẻm nhỏ, hắn phủ áo choàng lên cho nàng, dặn dò nàng phải cẩn thận.
Trên tuấn mã, hắn tháo mặt nạ xuống, ngăn cản thủ vệ tổn thương nàng.
Trên chiến trường, hắn ôm nàng vào ngực, thấp giọng bảo nàng đừng khóc.
Đằng sau thạch ốc, hắn bao vây nàng, nghiêm túc hỏi, có phải sợ hắn hay không?
Sự phẫn nộ của hắn, sự lo lắng của hắn, sự lạnh nhạt thấu xương của hắn, sự cố chấp của hắn, sự điên cuồng nóng nảy của hắn, sự nhiệt tình của hắn… thật nhiều thật nhiều điều về hắn, không ngừng hiện ra trong đầu nàng. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại trong đầu, chính là nụ cười ngắn ngủi dịu dàng của hắn…
Nắm chặt chăn ấm, tâm tư vốn đang hò hét bấn loạn, đột nhiên bắt đầu lắng động một cách kỳ lạ.
Ngửi được hơi thở của hắn lưu lại trên giường, bỗng nhiên nàng cảm thấy vô cùng bình tĩnh, vô cùng an tâm.
Dưới ánh đèn dao động, nàng không tự chủ dần dần nhắm mắt lại, rơi vào giấc mộng nhẹ nhàng, hoàn toàn không chú ý tới, sau khi nàng ngủ thiếp đi, bóng dáng cao lớn kia lại trở về bên cạnh nàng.
Đứng cạnh mép giường, Đông Phương Thú Thiên lẳng lặng nhìn chăm chú, sau đó mới đưa tay xoa xoa nhợt nhạt giữa lông mày của nàng.
“Ngủ đi! Chờ sau khi nàng thức dậy, vết thương sẽ không còn đau nữa.”