Tương Quý Phi Truyện

Chương 161

Hoàng hậu tỉnh dậy đã là chuyện một lúc lâu sau. Lúc này trời đã tờ mờ sáng. Hừng đông rất nhanh sẽ đến.

Hoàng hậu vừa tỉnh dậy liền muốn tìm thái tử. Hà ma ma đỡ nàng và trấn an “Thái tử điện hạ vẫn đang ở bên ngoài, chưa có rời đi.” Nghe vậy, hoàng hậu thần sắc tái nhợt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng cảm xúc lo lắng vẫn chưa buông. Hiện tợi chưa rời đi, nhưng trời sáng sẽ vào cung bẩm báo với hoàng thượng. Chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.

Suy nghĩ một hồi, hoàng hậu hỏi Hà ma ma “Thái tử phi thế nào rồi?”

“Thái tử phi vẫn chưa tỉnh, thật vất vả mới kéo mạng từ quỷ môn quan trở về được. Sợ là sau này thân mình cũng suy sụp.” Hà ma ma nhét đệm kê phía sau lưng nàng. Hoàng hậu vẻ mặt khựng lại. Thân mình tốt còn như vậy, thân mình yếu rồi còn có thể có thai sao.

“Gọi thái tử tiến vào. Bản cung có chuyện muốm nói với hắn.” Hoàng hậu vẫy tại sai Hà ma ma gọi Thái tử vào. Trong lòng nghĩ phải nói để hắn nhận rõ lợi hại trong chuyện này.

Tô Ngạn Tuần đi vào “Mẫu hậu ngài tỉnh rồi.”

“Ngươi ngồi xuống đây.” Hoàng hậu chỉ vào ghế bên cạnh, ngữ điệu nhu hòa hết mực “Mẫu hậu có lời muốn nói với ngươi.”

Tô Ngạn Tuần ngồi xuống. Hoàng hậu nhìn hắn, thở dài một hơi “Tuần nhi, Triệu gia chúng ta là nhận ân trạch mới được như hôm nay. Thánh chỉ tứ hôn hạ xuống, mẫu hậu năm đó thành thái tử phi, Triệu gia mới đi theo mẫu hậu cùng ngươi mà hưởng vinh quang. Sau này ngươi đăng cơ làm hoàng đế sẽ là phúc chiếu Triệu gia. Mà Triệu gia cũng sẽ tận lực phụ tá ngươi, phụ tá đứa nhỏ của ngươi. Đó là ngoại tổ gia của ngươi, là chống lưng dày dạn cho ngươi.”

“Ngươi sinh ra thân mình đã không tốt, được phong thái tôn vẫn hảo hảo sống đến hôm nay. Triều đình vẫn có kẻ dựa vào thân minh ngươi không tốt viết này nọ. Sau khi ngươi đại hôn lại dựa vào phủ thái tử không có đứa nhỏ nào lại viết. Thẳng đến khi tin thái tử phi có thái mới thật sự yên tĩnh. Thái tử có người kế thừa mới ngăn chặn miệng những kẻ đó.” Hoàng hậu thấy trên mặt hắn có chút xúc động, nói tiếp “Ngươi phải biết rằng thai này của thái tử phi như một cây đao treo trên đầu phủ thái tử. Nếu để tin tức ngày hôm nay truyền ra, thái tử thân mình suy yếu đến không thể có con nối dòng. Vị trí thái tử này ngươi còn ngồi ổn được sao.”

Nửa ngày, Tô Ngạn Tuần nhìn hoàng hậu, giọng nói vẫn là kiêm trì không đổi “Nếu mẫu hậu đã biết Triệu gia là nhận ân trạch của hoàng gia, vậy lại càng phải biết ơn trong lòng chứ không phải nghĩ ra biện pháp đối đứa nhỏ để kéo dài vinh quang của bản thân. Nếu sau này nhi thần vẫn không thể có đứa nhỏ. Có phải là Triệu gia muốn bao biện làm thay luôn, muốn quản cả thiên hạ này?”

“Phụ hoàng một khi biết được chuyện này còn có thể cho mẫu hậu cơ hội giải thích sao. Đây là mưu nghịch, tội liên lụy đến trảm cửu tộc. Đừng nói đến vinh quang của Triệu gia, chỉ sợ sau này trong Lâm An thành muốn tìm một người có thân thích với Triệu gia cũng không còn. Mẫu hậu, đây là điều ngài muốn thấy sao?”

“Nhi thần sẽ không đáp ứng chuyện này, cũng sẽ không trơ mắt nhìn mẫu hậu sa vào đó. Chuyện này bỏ qua, coi như nhi thần chưa nghe thấy, mẫu hậu chỉ là nóng lòng đến thăm mà thôi.” Nói xong Tô Ngạn Tuần đứng dậy nhìn hoàng hậu sắc mặt tái nhợt “Mẫu hậu hảo hảo nghỉ ngơi. Nhi thần cáo lui trước.”

Tô Ngạn Tuần vừa quay người, đã nghe phía giường một trận động tĩnh. Hoàng hậu trực tiếp quỳ gối xuống,  trường bào phủ trên đất, trên mặt khóc thảm “Ngươi là muốn nhìn mẫu hậu chết có phải không Tuần nhi?”

Tô Ngạn Tuần mặt thống khổ, quay lại nhìn hoàng hậu đang quỳ trên đất lấy cái chết uy hiếp. Hắn cũng quỳ xuống, đối mặt với hoàng hậu, vẻ mỏi mệt “Mẫu hậu làm vậy cảm thấy sẽ giấu được phụ hoàng sao. Một khi phụ hoàng biết, mẫu hậu cảm thấy Triệu gia còn có khả năng thoát sao. Thái hậu có thể dung được chuyện lẫn lộn huyết mạch hoàng thất thế này sao. Thiên hạ này hoàng gia họ Tô. Nhưng hoàng hậu có thể không phải họ Triệu, thái tử cũng có thể không phải là nhi thần.”

“Đến lúc đó mẫu hậu dù không muốn chết thì cùng với Triệu gia cũng sẽ không còn đường sống.”

Nói xong Tô Ngạn Tuần đưa tay đỡ nàng. Hoàng hậu lật ngược bắt lấy tay hắn “Không được, nhất định phải ngồi ổn cái ghế thái tử này. Không thể chắp tay dâng cho nguồ khác được. Mẫu hậu biết ngươi thiện tâm. Không sao, tất cả cứ giao cho mẫu hậu làm. Ngươi chỉ cần ngồi chờ là được.”

“Mẫu hậu!” Tô Ngạn Tuần quát lớn “Ngài đây là muốn ép Triệu gia vào đường cùng. Tương lai dù là Tam đẹ hay Tứ đệ kế vị cũng sẽ không bạc đãi mẫu hậu cùng Triệu gia. Sao người cứ nhất quyết muốn hoàng gia xử quyết Triệu gia.”

Lúc này đây lời nói của thái tử không thể tác động đến Hoàng hậu. Thậm chí tay nàng gắt gao nắm chặt hơn như muốn nhốt cả thái tử ở trong phủ, chờ sự tình sắp xếp ổn thỏa.

Đúng lúc trong phòng đang giằng co, ngoài phòng tiếng thái giám bẩm báo vang lên “Hoàng thượng giá lâm!”

Thanh âm kia làm hoàng hậu chấn động. Nàng kinh ngạc nhìn về phía cửa đang đóng, bốn chữ kia lượn lờ bên tai. Trong lòng nhảy ra tiếng nói, chậm, không còn kịp rồi. . .

Chuyến này Tô Khiêm Dương đến là rất đúng lúc. Đẩy cửa bước vào thấy Tô Ngạn Tuần đang đỡ hoàng hậu từ dưới đất đứng lên. Lúc này trời đã tờ mờ sáng. Tô Khiêm Dương nhìn hoàng hậu đang thất hồn lạc phách rồi nhìn sang thái tử “Để mẫu hậu ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ngươi qua đây với trẫm.”

Hoàng hậu theo bản năng nắm chặt tay Tô Ngạn Tuần, hắn đỡ nàng đến bên giường, “Mẫu hậu ngài nghỉ ngơi đi.”

Hoàng hậu vẫn không buông tay, nhìn thái tử “Phụ hoàng ngươi sao lại đến đây?”

“Phụ hoàng sao có thể không biết được. Mẫu hậu, giấu diếm là không thể.” Tô Ngạn Tuần thở dài một hơi. Trên dưới hoàng cung, chỉ cần là hoàng thượng muốn biết thì sao có thể giấu. Huống chi suốt đêm phủ thái tử ra vào ồn ào như vậy.

Hoàng hậu dù khó tin thì cũng làm được gì. Hoàng thượng quả thật đã đến, dù không biết hết tất cả sự tình nhưng biết là trong phủ thái tử có đại sự nên mới chạy đến. Năm đó Tương trắc phi bị nhốt nàng còn chưa thể thành công giấu diếm được mọi người, hôm nay làm sao có thể. . .

Tô Ngạn Tuần đi sang phòng cách vách Tô Khiêm Dương đang ngồi, nói hết chuyện phát sinh hồi tối. Sau đó Tô Khiêm Dương triệu kiến vài thái y cùng đại phu. Thái tử phi thân mình hư tổn quá lớn, vài thái y đều thống nhất nói sau này sợ là thái tử phi không thể mang thai.

Mà dẫn đầu mấy đại phu là Dương đại phu cũng có ý như vậy. Thái tử phi hoài thai như thế, giữ được tánh mạng đã là may mắn. Lại nghĩ có đứa nhỏ, cơ bản là không có khả năng.

Chờ hỏi hết việc cần hỏi, Tô Khiêm Dương nhìn Tô Ngạn Tuần ngồi bên dưới, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ “Ngươi tính toán làm như thế nào?”

Tô Ngạn Tuần đứng lên thỉnh cầu “Thái tử phi không có sai. Vấn đề là nằm ở nhi thần. Nhi thần hy vọng phụ hoàng không hạ chỉ phế thái tử phi.”

Tô Khiêm Dương nhìn vẻ khẩn thiết trên mặt hắn, khẽ than một tiếng. Phủ thái tử ba năm không có đứa nhỏ nào, hắn đã ẩn ẩn đoán được vấn đề là từ phía thái tử. “Ngươi cũng biết như vậy là tương đương với gánh áp lực lớn cỡ nào.” Hoàng gia sao có thể đ gióng trống khua chiêng nói cho người khác biết phủ thái tử không có đứa nhỏ, thái tử phi sảy thai tất cả đều là do thái tử, thái tử thân mình suy nhược đến không thể có con nối dòng.

“Mặc dù là phế nàng, người kế tiếp cũng không thể sinh đứa nhỏ. Nhi thần không muốn hại các nàng.” Tô Ngạn Tuần kiên trì nói “Sau này tuyển tú cũng không cần lại tặng người vào phủ thái tử.”

Tô Khiêm Dương không khỏi nghĩ đến thời điểm thái tử còn nhỏ. Mới ba tuổi ngày đã uống bao nhiêu bát thuốc nhưng cũng không kêu khổ, cũng không hề không chịu uống, đều là một hơi uống xong, không chút nhăn mày, ngược lại còn an ủi hắn.

Thái tử thiện lương, luôn nghĩ cho người khác. Cho đến bây giờ vẫn là như vậy, sao có thể không khiến người ta đau lòng.

“Vậy cứ dựa theo lời ngươi nói đi.” Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương gật gật đầu. . .

Ba ngày sau tin thái tử phi sảy thai truyền ra, lúc này thái tử phi cũng đã tỉnh. Đối với bên ngoài cũng không nói sự tình nghiêm trọng như lúc đó. Chỉ nói thai này hoài cũng không hoàn toàn ổn, sau khi ngoài ý muốn sảy thai cần hảo hảo điều dưỡng thân mình.

Bên này Tương Như Nhân biết rõ hơn một ít. Ngày hôm đó rạng sáng Trần Phụng đã đến Chiêu Dương cung bẩm báo thái tử phi sảy thai, hoàng thượng suốt đêm đi qua. 

Ngay sau ngày tin tức lan ra, hoàng hậu bị bệnh. Sáng sớm mấy người Tương Như Nhân đi thỉnh an trực tiếp bị ngăn ở bên ngoài Cảnh Nhân cung. Hoàng hậu ôm bệnh nhẹ, miễn nửa tháng thỉnh an.

Đếm giữa trưa còn có cung nhân ôm một ít cung vụ đến bên này cho Tương Như Nhân tạm đại xử lý.

Tương Như Nhân xem qua liền tiếp nhận. Hoàng hậu phái người đưa qua cũng không nhiều lắm. Xem ra thân mình không có gì nặng mà quan trọng là tâm tình không ổn.

Hứa ma ma dẫn Tôn ma ma đi vào. Tương Như Nhân buông bút phân phó Tôn ma ma “Vài ngày trước công chúa nói muốm đi phủ thái tử thăm thái tử phi. Hiện nay thái tử phi đã sảy thai, chuyện này cần hoãn lại. Hai tháng này cũng đừng để Bình Ninh đi qua.”

“Vâng. Hôm qua công chúa còn nhắc tới, muốn cùng Đại công chúa và Tam công chúa đi.”

“Ma ma nếu khuyên không được, nàng vẫn muốn đi thì để nàng qua đây nói với bản cung.” Tương Như Nhân phân phó xong, giải quyết hết ít việc kia rồi mang theo Thanh Đông và Thanh Thu đi Thọ Hòa cung thỉnh an.

Thái hậu nương nương thân mình cũng không tốt. Dù không trực tiếp bị bệnh như hoàng hậu nhưng trong giọng nói đều mang theo tiếc hận.

Trưởng công chúa cũng có mặt, giữ Tương Như Nhân ở trong phòng một hồi. Thái hậu mở miệng đều là nhắc đến thái tử một đứa nhỏ tốt như vậy mà không thể an ổn có được con nối dòng.

“Về sau còn có thể.” Trưởng công chúa ân cần khuyên giải thái hậu không nên nghĩ nhiều. Thái hậu than một tiếng “Đứa nhỏ ba năm trong ngóng, mơi mấy tháng như vậy đã... “

Ai mà không tiếc đâu.

Trưởng công chúa an ủi thái hậu, đưa nàng vào nội thất, nhìn nàng nằm xuống ngủ, phân phó lão ma ma vài câu rồi ra ngoài cùng Tương Như Nhân rời khỏi Thọ Hòa cung.

“Mấy ngày nay trong cung cảm xúc lên xuống thất thường.” Hai người từ Thọ Hào cung đi ra lương đình trong tiểu hoa viên. Dây mây rũ xuống xung quanh khiến trong đình một mảnh râm mát. Ngồi xuống, cung nhân hầu hạ bưng trà bánh, hoa quả lên. Trưởng công chúa nhìn Tương Như Nhân nói có chút bất đắc dĩ.

Bởi vì có sinh mệnh mới đến mà cao hứng. Cũng bởi vì có sinh mệnh rời đi mà thương tâm. Bên trong hoàng gia, con nối dòng của thái tử đơn bạc nên luôn được bị lên án. Đợi nhóm hoàng tử ngày càng lớn, vấn đề này càng không thể tránh né.

Tương Như Nhân cười cười “Rồi sẽ tốt hơn thôi.”

Hai người ngồi trong đình một hồi. Sau nửa canh giờ, Trưởng công chúa trở về Xuân Uyển. Tương Như Nhân quay về Chiêu Dương cung, mệt mỏi nghỉ trưa. Lúc tỉnh dậy đã là chiều tà. Bên ngoài trời đã có chút tối, gió lạnh thổi vào phòng, có vẻ như sắp mưa. . .
Bình Luận (0)
Comment