Tương Quý Phi Truyện

Chương 20

Tháng tư đối thái tử phủ mà nói không hề yên ổn, đầu tiên là hoàng thái tôn bệnh, tiếp theo là Trương trắc phi đẻ non, một việc hợp với một việc, hai người lương nhân lúc đó theo thái tử phi trở về cứ như vậy bị lãnh lạc.

Thẳng đến đầu tháng năm, thái tử mới đi chỗ một người trong đó là lương nhân Diệp Vãn Sương, cũng chính là cả đêm, ngày thứ hai, thái tử liền phụng mệnh đi Đại Thiên thành cách Lâm An thành đại khái bốn năm ngày đường thay hoàng thượng làm việc, chuyến đi này phải mất hơn hai mươi mấy ngày.

Vắng thái tử, thái tử phủ có một chút cô đơn.

Sáng sớm đi thỉnh an thái tử phi, Tương Như Nhân không thấy Kim lương nhân chưa được sủng hạnh, nghe nói là bị bệnh, Triệu Nhị nhìn các nàng ngồi xuống, dặn dò, “Hôm nay khí trời khó chịu, ban đêm vẫn còn lạnh, các muội nên chú ý thân thể nhiều hơn, Lâm An thành hiện nay không ít người bị nhiễm phong hàn. “

Thời gian giao mùa dễ dàng sinh bệnh nhất, phong hàn tuy là bệnh nhẹ nhưng rất khó chịu và dai dẳng, thái tử phi nói vậy tự nhiên chiếm được sự tán thành của mọi người.

“Nương nương ngài càng là phải chú ý thân thể.” Ngồi ở dưới Diệp lương nhân khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận thành khẩn nói, có thể xếp ở Kim lương nhân trước hầu hạ thái tử, đối với nàng mà nói cũng là một loại kiêu ngạo.

Thiếu Trương trắc phi, thỉnh an có vẻ an tĩnh rất nhiều, vào chỗ ngồi thái tử phi cùng Tương Như Nhân nói không nhiều, ba lương nhân cũng đều là phối hợp làm nền một chút, về phần Diệp lương nhân, là người mới nên nói nhiều quá cũng không được, thế là chưa được thời gian một nén nhang, mọi người liền giải tán.

Tương Như Nhân từ từ đi về Linh Lung các, đi ngang qua Phượng Dương các, Tương Như Nhân nghiêng đầu nhìn lại, bụi cây bên trong đường mòn chẳng biết lúc nào trổ ra mấy bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, đón gió nhẹ đung đưa, không có hương gì nhưng cũng tô điểm thêm cho một mảnh xanh biếc xung quanh.

Chỉ dừng lại phút chốc, Tương Như Nhân tiếp tục đi về Linh Lung các, ngày như hôm nay mới thật rãnh rỗi, ở Tương gia nàng thường phải tổ chức yến hội hay giúp đỡ mẫu thân xử lý gia sự, hôm nay trong phủ thái tử, những việc này đều không cần nàng làm.

Về tới Linh Lung các, Thanh Thu rót một bầu trà lài mới phơi nắng trong tiểu đình của viện tử, trên bàn còn đặt hai quyển sách.

Đổi một bộ quần áo, Tương Như Nhân đi tới trong đình, thưởng hoa xem sách, cũng có vài phần thích ý.

Chỉ chốc lát Lưu ma ma đi tới, Lan Anh theo phía sau, trong tay mang theo một cái hộp đựng thức ăn.

“Nương nương, đây là phòng bếp đưa tới canh thuốc khu hàn khư ẩm, thái tử phi phân phó phòng bếp nấu để phòng phong hàn.” Lưu ma ma đem chén thuốc bưng tới đặt xuống bàn.

Tương Như Nhân nhìn thoáng qua, sai Thanh Thu cắt đi, sau khi dùng cơm trưa mới uống, để lại Lưu ma ma, “Cũng không biết Kim lương nhân sinh bệnh gì? “

“Phòng bếp vừa đưa sang chỗ Kim lương nhân là thuốc an thần, nói là Kim lương nhân hai ngày này đêm không thể chợp mắt, lòng buồn bực tích tụ, người tiều tụy rất nhiều.” Tương Như Nhân đáy mắt lộ ra nhanh một cái tán thưởng, cái này Lưu ma ma biết cũng thật nhiều.”Trong phủ mặc dù thái tử phi đã phân canh thuốc, nhưng mà những thứ này trước đó thế nào bản cung cũng không biết, hôm nay bản cung đã mua một ít dược thảo ở bên ngoài phủ về muốn nấu cho người Linh Lung các uống, chẳng biết Lưu ma ma nhưng có suy nghĩ gì?” Tương Như Nhân nhẹ nhàng vuốt cái chén, nhấp một miếng trà lài, đối Lưu ma ma vừa cười vừa nói.

Lưu ma ma trên mặt hiện lên một chút chần chờ rồi quỳ xuống, “Nương nương, nô tỳ có câu này không biết có nên nói hay không?” Tương Như Nhân nhìn nàng, nụ cười trên mặt dày đặc vài phần, “Ngươi nói đi.”

“Nương nương cố tình vì Linh Lung các trên dưới đun nấu canh thuốc dự phòng phong hàn, đó là phúc khí của chúng tiểu nhân, chỉ là từ bên ngoài phủ mua thuốc về, đúng là không thích hợp, tuy nói xuất phát từ ý tốt của nương nương, nhưng nếu để kẻ hữu tâm lấy này đắn đo, nương nương liền khó có thể nói rõ.” Trong phủ có hiệu thuốc, lấy thuốc đều là đăng ký trong danh sách, như vậy sắc thuốc cho người phía dưới dùng cũng chỉ có thể là thái tử phi sai làm, cho nên bất luận là lĩnh ở trong phủ hay là lén mua về, đều không phải là hành động gì tốt.

“Lưu ma ma phân tích có lý.” Một lúc lâu, Tương Như Nhân nói “Là bản cung sơ sót.”

“Nương nương là vì chúng tiểu nhân mà suy nghĩ.” Lưu ma ma đầu cúi rất thấp, không nhìn thấy nụ cười trên mặt Tương Như Nhân, một lát sau, Tương Như Nhân còn nói thêm, “Giả sử bản cung nhất định phải cho Linh Lung các trên dưới làm việc này, Lưu ma ma có thể có cách nào tốt? “

Thân thể đang quỳ của Lưu ma ma run lên, trắc phi nương nương là muốn cho nàng cơ hội.

Lăn lộn nhiều năm như vậy Lưu ma ma làm sao sẽ không rõ, trả lời tốt, sau này là có thể để trắc phi nương nương nhìn vào mắt, ở trước mặt nương nương cũng có thể nói vài lời; trả lời sai, nàng chính là rời khỏi Linh Lung các, này dưới phủ thái tử tôn quý cũng không có chỗ nào tốt, đối với các nàng mà nói, quan trọng nhất là chọn đúng chủ tử.

“Nương nương nếu vẫn thương tiếc chúng tiểu nhân, có thể hướng thái tử phi xin chỉ thị, nếu thái tử phi đáp ứng, không chỉ là Linh Lung các mà toàn bộ phủ đều có thể nhận sự quan tâm này, nếu thái tử phi giao cho bản thân nương nương làm, nương nương có thể sai người đến hiệu thuốc lấy thuốc về sắc.” Nói lại cho rõ một việc, mọi việc trong phủ thái tử đều phải xin chỉ thị từ thái tử phi, thái tử phi đồng ý, vậy có thể làm, thái tử phi nếu muốn bản thân tự lo liệu tức là dễ dàng hơn, phủi cũng được.

Trả lời thật đúng là kín kẽ, Tương Như Nhân liếc mắt nhìn Tử Hạ, Tử Hạ đi vào trong phòng, Tương Như Nhân đặt nhẹ cái chén lên bàn, “Ngày gần đây rất thèm ăn, Lưu ma ma, bản cung bỗng nhiên muốn ăn một ít mứt hoa quả từ Bách Bảo trai ở phía thành tây. “

Lưu ma ma thân thể căng thẳng rốt cuộc thả lỏng, nàng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân nói đáp “Cái này nô tì có thể thay nương nương đi làm.”

Tương Như Nhân ý bảo Tử Hạ vừa quay lại đưa túi bạc cho Lưu ma ma “Mang bạc đi mua còn dư lại liền thưởng cho ma ma khổ cực chạy chuyến này.”

Lưu nhận lấy “Tạ nương nương!”

Thẳng đến khi rời Linh Lung các khá xa, Lưu ma ma mới mở túi cẩm ra xem, bên trong rõ ràng là năm mươi hai thỏi bạc, bổng lộc hàng tháng hiện tại của nàng chẳng qua cũng chỉ ba lượng bạc... Ăn ngọ thiện xong, Tương Như Nhân nghỉ ngơi phút chốc, lúc tỉnh lại sắc trời có chút tối sầm, Thanh Thu chỉ huy hai tiểu cung nữ đem chậu hoa trong sân dời đến trong tiểu đình, cũng không lâu sau trời liền mưa.

Lúc đầu còn là một giọt hai giọt, một lát sau thì lớn dần, từ bên ngoài trở về Tử Hạ cùng Tử Yên đều ướt đẫm, dưới mái hiên hành lang đạp một loạt vết chân ướt, Tôn ma ma đang sai người lau khô để tránh không cẩn thận lại trượt chân.

Trong phòng Tương Như Nhân nhìn mái hiên đang xả nước mưa, trận mưa xuân này tới đột ngột, không dấu hiệu gì, tính toán thời gian, hôm nay thái tử vẫn chưa tới đại thiên thành.

Thanh Đông vội vã đi đến, trên đầu vai còn ướt chút nước mưa, nàng đem một phong thư đưa cho Tương Như Nhân, “Trình gia tiểu thư đưa tới.”

Tương Như Nhân mở phong thư ra, một xấp thật dầy.

Cân nhắc đến thư từ qua lại quá nhiều lần không tốt, Trình Bích Nhi là nghẹn đủ, phải thật nhiều chuyện rồi mới gửi qua, chỉ nhìn đơn giản xấp thư này cũng biết nàng không phải chỉ viết trong một lần.

Tương Như Nhân tốn không ít thời gian để đọc xong những lá thư này, khẽ thở dài một hơi, nàng cũng muốn gặp các nàng ấy, có điều hôm nay làm gì còn được tự do như trước khi xuất giá.

Thanh Đông trải giấy bút ra xong thì mài mực, Tương Như Nhân suy nghĩ một chút, viết cho Trình Bích Nhi một phong thư thật dài.

Ngoài phòng mưa còn chưa dừng, từ khe rãnh của mái hiên đã chảy thành một dòng suối nhỏ, Tương Như Nhân để bút xuống, từ trong tay Thanh Đông lấy một bìa thư, nhét thư vào, “Ngày mai đưa ra ngoài, tiện thể ngươi đem một ít trà lài ra phơi nắng theo, ta nghĩ nàng ta chắc là thèm rồi.”

Thanh Đông hiểu ý, thay nàng đem đồ vật đều mang đi, Tương Như Nhân đi ra phòng ngoài, mưa đã rơi nhỏ hơn một chút.

Gió xen lẫn nước mưa thổi tạt vào, một cảm giác mát lạnh, Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn mông lung, từ rất xa nghe được một loạt tiếng bước chân đang tới gần.

Nhìn về phía cửa, Lưu ma ma đang che dù vội vã đi tới, trong lòng ôm một hộp thức ăn nhỏ, chạy tới dưới mái hiên, vội vàng thu ô, Hứa ma ma sau lưng Tương Như Nhân đi qua thay nàng cầm gì đó, Tương Như Nhân trở vào trong phòng, cũng không lâu sau, Lưu ma ma đã thu thập thỏa đáng mang theo hộp đựng thức ăn đi vào.

“Nương nương, đây là mứt hoa quả từ Bách Bảo trai, chưởng quỹ nói mứt hoa quả này mới ngâm xong, nay mai ăn là tốt nhất, nô tỳ tự làm chủ mua trước cho nương nương hai hũ.” Lưu ma ma mở hộp đựng thức ăn, Thanh Thu tiến lên nhận hộp đựng, đến bên cạnh lấy ra một ít, Tương Như Nhân xiên lên một viên bỏ vào trong miệng, gật đầu, “Khổ cực cho ngươi, xuống phía dưới đổi một bộ quần áo, đừng để bị lạnh.”

“Vâng.” Lưu ma ma lui ra ngoài, Tương Như Nhân đã ăn đến viên thứ tư, một bên Hứa ma ma cười nhắc nhở nói, “Tiểu thư, cũng không thể ăn quá nhiều!”

Tương Như Nhân vi quyệt dưới miệng, cuối cùng vẫn buông cây thăm bằng trúc xuống, hỏi Thanh Thu “Này hai hũ hết bao nhiêu bạc?” “Tiểu thư, ở Bách Bảo trai hai hũ này có thể bán trên mười hai lạng, thông thường bên trong cửa hàng, mấy lạng bạc là có thể mua được mứt loại một.” Thanh Thu cười híp mắt thu lại mứt hoa quả, nếu các nàng không nhắc nhở thì tiểu thư cũng có thể ăn liên tục thật nhiều.

“Nhũ mẫu, ngươi xem Lưu ma ma người này thế nào? “

“Nếu là một lòng hướng về tiểu thư, ở trong phủ làm việc sẽ dễ hơn rất nhiều, ta hỏi thăm một chút, nhân duyên nàng ta ngược lại không tệ, nhưng chẳng biết tại sao trước đây chỉ là quản sự ở phòng ăn cùng y phòng, chưa hề hầu hạ ở trước mặt thái tử phi.”

“Giống nhũ mẫu nói vậy, phòng ăn cùng y phòng đều là nơi tương đối phức tạp, nàng vậy mà có thể được nhân duyên không tệ, cùng nàng thường ngày khiêm cung, cẩn thận; vừa vặn là một người có thể hợp thời khuyên ngôn.”

Hứa ma ma thấy tiểu thư nhà mình khen Lưu ma ma như thế, đại khái hiểu ý của nàng, “ Còn Lý ma ma cùng Dương ma ma?”

Tương Như Nhân liếc qua mâm mứt hoa quả, cười nói, “Đem Lưu ma ma này thu vào sẽ dễ dàng hơn thu phục hai người kia, chờ các nàng ở trong phủ này một thời gian để bớt đi ngạo khí trong hoàng cung rồi hãy nói.” Này trực tiếp từ trong cung phái xuống, thế nào đều có tư thái tài trí hơn người, nếu không đánh tan kiêu ngạo lúc này, nàng sau này còn có khả năng lay động sao...

Sắp đến thời gian ăn bữa tối thì mưa rốt cuộc cũng ngừng, bầu trời sáng thêm một chút sao với lúc còn mưa, Tương Như Nhân để Bạch ma ma chuẩn bị vài thứ, vào bữa tối đi một chuyến đến Ấn Nguyệt các.

Trương Thấm tỉnh ngủ không bao lâu, sẩy thai cũng chỉ mới được nửa tháng nên nàng vẫn còn phải nằm.

Biết được Tương Như Nhân tới, Trương Thấm sai người thay quần áo cho mình, Tương Như Nhân đi vào, nhìn thấy nàng tinh thần có vẻ tốt, cười nói, “Mưa mới vừa dừng, nghĩ ngươi cũng sắp tỉnh, ta tới thăm một chút.”

Trương Thấm gầy gò đi nhiều, trên mặt hiện lên chút hờn trách, “Ta xem ngươi là lấy cớ tới ăn cơm thì có! “

Một bên có cung nữ dọn chỗ cho nàng, Tương Như Nhân ngồi ở bên giường, “Ta mang cho ngươi mấy vị thuốc, trong phủ tuy rằng không thiếu, nhưng năm đủ luôn là dùng tốt chút.”

Trương Thấm cũng không khách khí, “Luôn là ngươi có tâm ý, ta sẽ không từ chối, nếu ngươi qua thăm sớm mấy ngày, ta đây chỉ sợ là đành đóng cửa không tiếp nổi khách.”

Tương Như Nhân tất nhiên là biết nàng mấy ngày hôm trước người còn có vẻ bệnh, hôm nay nhìn sắc mặt cũng chưa được tốt lắm.

Trương Thấm quay đầu nhìn chằm chằm cửa sổ đóng kín, “Cuối tháng là có thể đi tránh nóng ở sơn trang Thưởng Hà rồi, ngươi không biết đâu, hàng năm đi chuyến này, đều rất nhộn nhịp. “

Hàng năm thời điểm tháng sáu hoa sen nở rộ, trong hoàng cung đều tổ chức đi sơn trang nghỉ ngơi, các nàng là nhất định sẽ đến, người được mời cũng không thiếu quan gia tiểu thư, Tương Như Nhân cũng đã đi vài lần, năm nay chỉ là thay đổi thân phận mà thôi.

Nói xong trên mặt Trương Thấm lại thoáng một chút phiền chán, “Năm nay ta lại không muốn đi nữa.”

“Ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, thế nào lại không muốn đi, ngươi không đi, ai chỉ đường cho ta đây a?! “ Tương Như Nhân cười híp mắt nhìn nàng, Trương Thấm ngẩn ra, tiếp theo cười mắng, “Còn cần ta chỉ đường gì chứ, Tương gia tiểu thư đi còn thiếu chỗ nào chưa đi sao.”

Hai người đang nói, một cung nữ đi đến, “Nương nương, thái tử phi sang đây thăm ngài.”

Nét mặt Trương Thấm khẽ biến, Triệu Nhị đã vào, nhìn thấy hai người bọn họ cười nói, “Nói cái gì mà vừa đến bên ngoài đã nghe thấy tiếng cười của các ngươi? “

Tương Như Nhân đứng lên hành lễ, “Gặp qua thái tử phi.” Hành lễ xong thì nghiêng người nhường vị trí lại cho thái tử phi.

Tiếp theo nói với Trương Thấm, “Thời gian không còn sớm, Trương tỷ tỷ, ta về trước, ngày khác sẽ trở lại thăm ngươi.”...
Bình Luận (0)
Comment