Tưởng Tích Mộ Hàn

Chương 16

Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, một tin tức nổ mạnh gây chấn động cả Đại Khải quốc, giang sơn đổi chủ.

Lão hoàng đế Cố Hồng vào đêm hôm qua đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tân hoàng Cố Hạo hôm nay đăng cơ, đương nhiên, thứ gây bùng nổ nhất không phải điều này mà là thân phận của tân đế: Con trai duy nhất của thái tử trước.

Tiểu Lý chuyên buôn chuyện đứng trên bàn thao thao bất tuyệt giảng giải chuyện xưa như thật.

Tình huống quả thật có chút phức tạp, trình tự phát triển sự việc là như vậy: Lão hoàng đế Cố Hồng không từ thủ đoạn cướp đoạt giang sơn trong tay đại ca mình, còn tâm ngoan thủ lạt đối phó với nhi tử của ca ca mình, muốn chặt đứt hậu hoạn. Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, không nghĩ tới tôn tử của ca ca lại có thể trốn ra khỏi ma trảo của lão, lưng mang huyết hải thâm thù, thay tên đổi họ ngủ đông suốt 17 năm. Trong 17 năm này còn giấu tài tu thân dưỡng tính chờ thời cơ, một kích gi3t ch3t kẻ thù, báo thù cho cha, đoạt lại thiên hạ trong tay!

17 năm mài một thanh kiếm không hề dễ, hơn nữa còn là ván bài được ăn cả ngã về không, bất kể thế nào đều không có đường lui. Hắn quyết đập nồi dìm thuyền, thắng, sẽ có được giang sơn, bại, vậy thì chết không có chỗ chôn, dũng khí cùng quyết đoán bậc này, thật sự khiến người ta bội phục.

“Xem ra ông trời cũng không quá vô liêm sỉ.” Mộ Hàn thở dài, “Cuối cùng cũng sáng mắt rồi.”

“Có liên quan gì đến ông trời chứ? Đây đều là người ta dùng 17 năm gian nan ẩn nhẫn đổi lấy, trong này trả giá bao nhiêu thường nhân chúng ta nào đong đếm được.” Ta nói.

“Ôi chao, nha đầu ngươi có vẻ nhìn thấu hồng trần rồi.”

Ta vừa định phát biểu ngôn từ sâu sắc, đột nhiên “Ầm!” một tiếng thật lớn, cửa lớn của ca phường bị đạp hỏng, một đám hắc y nhân hùng hổ giơ đao đứng ở cửa, sắc khí dày đặc như đám thổ phỉ tới cường thủ hào đoạt.

Mấy người bọn ta nhìn khí thế hùng hổ của đám người này, lập tức sợ tới mức trốn hết sau thân Mộ Hàn.

Mộ Hàn bình tĩnh đứng dậy, trong tích tắc đấy ta có cảm giác phía sau nàng tựa hồ như có vạn trượng hồng quang!

Mộ Hàn mặt không đổi sắc nhìn đám người dã man không có ý tốt kia, bình tĩnh nói: “Các vị huynh đài đến bản phường có gì muốn làm chăng?”

Người đứng đầu đám hắc y nhân là một nam tử có ánh mắt như rắn độc, nam nhân này ta biết, hắn chính là nam tử ngày đó cưỡng ép Trân Ngọc trong phòng.

“Bà chủ xin chớ trách tội, hôm nay chúng ta tới nơi này chủ yếu là vì tìm một người.” Nam nhân kia ngoài cười nhưng trong không cười.

“Tìm người? Tìm người mà phải phô trương thanh thế bậc này ư?” Mộ Hàn cười lạnh, “Cái chốn nhỏ này của chúng ta không chứa được vị đại Phật mà ngài muốn tìm đâu.”

Trái tim nhỏ bé của ta có chút bất an, không phải hắn tới tìm Tế Trần báo thù chứ? Hắn nhiều người như vậy Tế Trần có thể thắng được sao?

“Giao tiểu tiện nhân tên Ôn Noãn kia ra đây.” Nam tử kia đi thẳng vào vấn đề, “Nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi.”

Ta kinh hãi! Sau lưng lạnh run! Sao lại tới tìm ta?! Nhiều người như vậy ta không phải sẽ chết chắc sao?

“Nơi này của chúng ta không có người ngươi muốn tìm.” Mộ Hàn khẽ vuốt lọn tóc rủ xuống bên tai.

“Ngươi có tin ta san bằng phường ca múa này của ngươi không?!” Ánh mắt nam nhân kia âm hiểm nhìn chằm chằm Mộ Hàn.

“Ngươi dám?!” Mộ Hàn cũng không sợ, “Trừ khi ngươi bước qua thi thể của ta, nếu không thì đừng mơ tiến vào phường của ta một bước.”

“Muốn phản hả? Ả tiện nhân thối tha này!” Nam tử kia rút kiếm trong tay đâm về phía Mộ Hàn.

“Bà chủ!” Ta hét chói tai nhào về phía Mộ Hàn.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ngoài cửa đột nhiên lóe lên một tia sáng lạnh, ta còn chưa thấy rõ là gì, nam nhân độc ác vừa rồi còn hung thần ác sát lúc này đã không nhúc nhích nằm vật trên đất.

Ta tập trung nhìn lại, trên lưng hắn có cắm một mũi tên Phượng.

Người sống sờ sờ cứ thế chết trước mặt ta, bình sinh lần đầu nhìn thấy người chết khiến ta run rẩy nắm chặt tay Mộ Hàn.

Nháy mắt trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi người ai nấy đưa mắt nhìn nhau, lúc này trên lầu hai đột nhiên vang lên giọng nữ bén nhọn: “Thất thần ra đó làm gì, lên cho ta! Bắt sống tiểu tiện nhân kia! Bắt sống!”

Là tiếng Trân Ngọc! Nàng ta lại là gian tế! Đáng giận!

Trân Ngọc hạ lệnh, đám hắc y nhân cứ thế giơ đao tiến lên, khoảnh khắc đó ta đẩy Mộ Hàn ra, nhắm mắt chờ cuồng phong bạo vũ sắp sửa ập đến.

“Leng keng”, là tiếng binh khí vang lên bên tai ta, ta kinh ngạc mở mắt, ôi, sao ta lại nằm trong lòng Tế Trần rồi?

Lúc này Tế Trần đang một tay ôm ta, một tay vung trường kiếm ngăn cản kẻ địch, số lượng hắc y nhân không ít, không ngừng từ bốn phương tám hướng vọt tới. Nếu chỉ có mình hắn, đối phó những người này chắc không thành vấn đề, nhưng vì phải che chở cho ta, hắn có chút không chống đỡ được, rất nhanh trên người đã có vết thương.

Mắt thấy Tế Trần dần rơi xuống thế hạ phong mà ta lại không thể làm gì, trong lòng vừa nóng vừa giận, khắc sâu cảm nhận mình chính là phế vật, hốc mắt ứa lệ, ta hô to với hắn: “Ngươi buông ra, nếu không ngươi cũng sẽ chết!”

Tế Trần vung kiếm chém chết một người: “Về công về tư ta đều phải bảo vệ người an toàn.”

“Về tư?” Hai chữ này khiến ta đột nhiên có chút hoảng hốt.

Trong lúc hết sức nguy nan, cửa ca phường đột nhiên xuất hiện thêm một lượng lớn quan binh mặc áo giáp, tới quá đúng lúc rồi! Đầu óc ta nóng lên vội hô với to với đám quan binh kia: “Lên cho ta! Bắt sống!”

Đám quan binh kia thật sự nể mặt ta, không nói hai lời giơ vũ khí bắt đầu lao vào trận chiến, có quan binh trợ giúp, đám hắc y nhân kia nhanh chóng bại trận, cả đám đều bị quan binh vô tình hạ gục dưới chân, còn ả Trân Ngọc kia cũng bị bắt xuống khỏi lầu hai.

Ta mới vừa thở phào một hơi, một vị mập mạp mặc quan phục đột nhiên xông vào cửa, quỳ xuống trước trước mặt ta: “Thần cứu giá chậm trễ, mong công chúa trách tội!”

“Công chúa?!” Ta kinh hãi, xoay người nhìn Tế Trần, hét lên, “Ngươi là nữ!? Còn là công chúa?”

Hai mắt Tế Trần tràn ngập bất đắc dĩ, hắn lắc đầu thở dài, nói: “Bẩm công chúa, thần là nam nhân.”

Khoảnh khắc đó, ta há miệng thở d0c, có cảm giác cả thế giới đều đảo lộn, không một dấu hiệu báo trước, đang yên đang lành tự dưng ta lại biến thành công chúa?

Thế này cũng đột ngột quá đi? Khiến cho ta cực kì sợ hãi!

........

—hết chương 16—

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment