Ly Âm đi vào bên trong liền thấy hoàng đế nằm trên long sàn,vẻ mặt thoáng đỡ hơn vài ngày trước,chắc là do vừa mới dùng thuốc.
Người vẫn còn thanh tĩnh cũng là nghe được Ly Âm khó dễ Thục phi nhưng không nói gì.Chỉ im lặng, lẳng lặng chờ nữ nhi của mình vào thăm.
"Ly Âm bái kiến phụ hoàng." Ly Âm đứng trước giường, cung kính hành lễ không chút qua loa.
"Đứng dậy đi." Giọng hoàng đế có chút khàn do mới tỉnh dậy nhưng cũng không che giấu được sự uy nghiêm trong đó.Thấy Ly Âm hành lễ liền nhanh chóng cho đứng dậy.
Lúc này một thái giám đặt xuống cạnh giường một cái ghế gỗ,Ly Âm cũng theo đó mà ngồi xuống.
"Là trẫm thấy mẫu hậu con mệt mỏi nên cho nàng trở về cung nghỉ ngơi.Để Thục phi đến đây một lần,răn dạy một lúc để không nháo nữa. Thêm phiền cho mẫu hậu con." Giọng hoàng đế có chút yếu ớt, chỉ nói một câu có chút dài thì đã thở dốc.
Người không cần chờ Ly Âm nói gì thì đã lên tiếng nói trước.Hồi nữa hoàng hậu đến,ông cũng sẽ nói lại một lần tránh cho sắp về trời rồi mà vẫn bị thê tử cùng nhi nữ của mình hiểu lầm.
"Nữ nhi hiểu.Phụ hoàng đã thấy long thể đã tốt hơn chưa?!"Ly Âm nhẹ giọng hỏi.
"Vẫn như trước thôi..khụ..khụ..."Hoàng đế ho hai tiếng Chung tổng quản đứng hầu bên cạnh lập tức giúp ông thuận khí.
Ly Âm nhìn phụ hoàng của mình bệnh tật quấn thân,lòng khó chịu vô cùng nhưng lại không thể làm gì.Sự bất lực này luôn khiến lòng Ly Âm đau nhói.
"Ngự y trong cung đều là bật lão luyện. Nhất định sẽ khiến cho phụ hoàng khỏe lại như trước thôi." Ly Âm nhẹ giọng an ủi, giúp hoàng đế thoải mái hơn.
"Không tốt cũng không sao...khụ..khụ..Tuổi của trẫm so với các tiên đế đời trước cũng đã thọ rồi.Con cùng thái tử cũng đã lớn, thứ duy nhất trẫm lưu luyến..khụ.. hiện tại chỉ có mẫu hậu của con thôi." Hoàng đế mỉm cười hiền từ nhìn Ly Âm chậm rãi nói.
"Phụ hoàng...."
"Suốt đời này trẫm mang lại cho nàng ấy quá nhiều đau khổ,uất ức...khụ.hic...Chỉ trách trẫm là phận đế vương không thể cho nàng ấy cuộc sống phu thê mà nàng ấy muốn..khụ.." Nếu ông không phải hoàng đế thì ông cũng không phải nạp phi,không phải sủng hạnh các nàng ta khiến thê tử kết tóc của mình đau khổ.
Chỉ là ông quá vô dụng vẫn phải dùng hậu cung để cân bằng thế lực trên triều. Là ông có lỗi với Ngọc nhi.
Nhưng con trai của ông may mắn hơn ông rất nhiều. Nó có một muội muội như Ly Âm chắc chắn sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh giống ông.Ly Âm sẽ là một nhánh thế lực mạnh sẽ giúp thái tử khống chế triều đình.
"..." Ly Âm trầm mặt không nói gì.Nàng biết phụ hoàng yêu mẫu hậu đến thế nào...Nhưng là một đế vương...vẫn là thân bất do kỷ.
"Được rồi...hôm nay con đến đây không phải như mọi lần đúng không?! Nói đi,có chuyện gì??...khụ...khụ..khụ.." Hoàng đế hiểu nhất nữ nhi này của mình, nhìn ánh mắt phượng giống hệt mình kia ông liền biết Ly Âm co điều muốn xin.
Thấy ông ho không dứt Chung tổng quản liền dâng lên chung trà giúp ông uống thuận cổ.
"Vâng.Hôm nay nữ nhi muốn đến xin phụ hoàng ân chuẩn về việc ra chiến trường,đánh Liêu Dương." Ly Âm vừa dứt lời hoàng đế liền trừng mắt, phất tay làm rơi tách trà Chung tổng quản đang giúp ông uống nhuận cổ.
*choang* Ly trà rơi xuống nền phỉ thúy vang lên âm thanh thật vang dội đánh mạnh vào lòng người. Mọi người trong phòng nhanh chóng quỳ phục xuống, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.
Chỉ có Ly Âm ngồi yên ở đó,cúi đầu không nhìn hoàng đế.Nàng biết phụ hoàng sẽ tức giận,nhưng nàng cũng biết...ông sẽ đồng ý.
Người là hoàng đế, suy nghĩ sẽ vô cùng thấu đáo.Nhưng lợi ích Ly Âm nghĩ ra được thì người đương nhiên nghĩ ra được, còn có lẽ nhiều hơn.
"Khụ...khụ..khụ.." Hoàng đế tức giận không thể ngừng ho khan.Chung tổng quản liền lồm cồm bò dậy,giúp ông vuốt lưng thuận khí.
....
....
....
Qua một lúc lâu hoàng đế cũng đã ngừng ho,nhưng vẫn chưa có ai lên tiếng.
"Con thật sự muốn đi?!" Âm thanh khàn khàn truyền vào tai Ly Âm.Nàng lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm khắc của của phụ hoàng mình.
"Vâng.Con muốn đi." Ly Âm kiên định nói.
"Tốt" Hoàng đế dứt lời liền nhắm mắt lại,phất tay ý bảo Ly Âm đừng nói gì nữa,mau đi ra ngoài.
Ly Âm đứng lên hành lễ theo đúng cung quy sau đó mới đi ra ngoài.Nàng không hối hận, cho dù có chết ngoài chiến thì trận này nàng vẫn phải đánh.
*******
"Chung tử."
"Vâng thưa bệ hạ."
"Mau lấy chiếu thư ra đây cho ta."
"Vâng."
__________________Hết__________________