Ở ngoài cửa phủ tuyết bay tán loạn, khắp nơi hoàn toàn trắng xóa che đi cành lá thưa thớt, gió lạnh thổi làm rối tóc Tô Kiều Ngọc.
"Vân Chiêu chàng đừng đi, đừng đi! Cầu xin chàng trước tiên hãy cứu cứu Vân...!Cứu cứu nó..."
Tô Kiều Ngọc đưa tay kéo cánh tay Thẩm Vân Chiêu, nước mắt trên gương mặt thanh tú không ngừng chảy xuống, giọng nói run lẩy bẩy, hai tay xiết chặt ống tay áo Thẩm Vân Chiêu.
Trong miệng lẩm bẩm cầu xin, ánh mắt khóa ở trên mặt Thẩm Vân Chiêu, dường như muốn nhìn ra một chút tia mềm lòng từ trong mắt của hắn.
Thẩm Vân Chiêu nửa nghiêng, chán ghét tách hai tay Tô Kiều Ngọc ra, tuyết rơi nhiều, quần áo lót màu xanh nhạt càng thêm lành lạnh.
"Ta tiến cung một chuyến, An Thanh Công Chúa còn đang chờ ta."
Ngữ khí khá là không kiên nhẫn, mang theo gió lạnh của tháng chạp, đâm vào trong lòng Tô Kiều Ngọc, tạo ra một vết thương thật sâu.
Tô Kiều Ngọc ngây ngẩn cả người, tay mảnh khảnh gắng gượng lau những giọt nước mắt trên mặt.
Trên mặt không hề có một chút nhiệt độ, ngược lại lạnh đến đáng sợ.
"Có thể, nhưng bây giờ Vân nhi đang chờ chàng đến cứu!" Ngực Tô Kiều Ngọc phập phồng, giọng có chút khàn, trong lời cầu xin mang theo một chút tức giận.
Tóc mai bởi vì nước mắt ngổn ngang mà dính vào trên má, trên mặt không có một chút hồng hào.
Tuyết rơi đầy đầu, trong gió rét Tô Kiều Ngọc lạnh run, vẫn đứng thẳng tắp, tỏ rõ cuối cùng nàng cũng quật cường.
Người trước mắt là phu quân của nàng, cũng đang thời tiết như vậy, trong lòng lo lắng cho bệnh tình của nữ nhân khác, không quan tâm chút nào đến con trai ruột của mình.
"Tăm tích của Vân nhi, ta đã phái hộ vệ tìm kiếm khắp nơi rồi.
Đó là hộ vệ được huấn luyện nghiêm khắc, không lâu nữa sẽ có tin tức truyền đến mà thôi.
Cô ở nhà đợi tin tức là được." Thẩm Vân Chiêu không để ý đến sự ngăn cản của Tô Kiều Ngọc, thẳng đi tới cỗ kiểu phía trước, giơ tay nhấc một góc của màn kiệu lên.
"Cô tốt nhất đừng ngăn cản ta, cô biết ngăn cản cũng không có tác dụng gì đâu, chỉ tăng thêm lòng căm ghét của ta đối với cô mà thôi."
Màn kiệu buông, phần cuối cách một bức màn nên không rõ lắm, nhưng Tô Kiều Ngọc xuyên qua gió tuyết và màn kiệu lại nghe vô cùng rõ ràng.
Tô Kiều Ngọc không nói gì đứng ở một bên, nắm ống tay áo thật chặt.
Hai người thành thân đã hai năm, Thẩm Vân Chiêu từ đầu đến cuối chưa từng đặt nàng ở trong tim, hai năm cùng chung sống, hai năm chăm sóc chu đáo, bây giờ đổi lấy cùng lắm là vô tình và lạnh lùng.
Đúng là vô cùng ngu ngốc mà!
Tô Kiều Ngọc từng là con gái của Phi Dương, phụ thân chinh chiến tứ phương được Tiên Đế phong Vương, vô cùng hãnh diện.
Sau khi gả cho Thẩm Vân Chiêu, hào quang tôn nghiêm vốn có không còn sót lại chút nào.
Tô Kiều Ngọc chậm rãi nhấc làn váy lên, quỳ gối trong tuyết, nhắm mắt lại, lông mi đều đang run rẩy.
"Vân Chiêu, coi như lần này ta van chàng! Vân nhi tuổi còn quá nhỏ, nó mới lớn như vậy, người bắt cóc nó công phu không tệ, có cái gì sơ xuất, sẽ không bao giờ được thấy nó nữa!" Giọng Tô Kiều Ngọc nghẹn ngào, đứt quãng nói.
"Hai năm trước vào thời điểm ta gả cho chàng, ta và phụ thân đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ.
Bây giờ ta hoàn toàn không còn đường lui nữa.
Ta biết chàng không thương ta, nhưng Vân nhi là hài tử của chàng, lẽ nào ngay cả nó chàng cũng không để trong lòng sao?"
"Muốn như thế nào, chàng mới bằng lòng cứu nó? Nếu như chàng có thể mang Vân nhi bình an quay về, chúng ta sẽ hòa ly." Tô Kiều Ngọc khẽ nói, "Từ đó, mãi mãi không còn quan hệ."
Tuyết thật lạnh, cái trán của Tô Kiều Ngọc kề sát trên mặt đất cũng không thấy tuyết thay đổi chút nào, cảm giác mát mẻ từ cái trán lan tỏa đến trái tim.
Sợi tóc tán loạn, tùy ý nằm trên lưng, không ít sợi rơi xuống mặt tuyết.
Cỗ kiệu vẫn chưa đi, Thẩm Vân Chiêu lẳng lặng ngồi trong kiệu, xuyên qua khe hở bức màn, thu hết việc Tô Kiều Ngọc quỳ trên mặt đất cùng với từng câu từng chữ mà nàng nói vào trong tầm mắt.
Từ đó, mãi mãi không còn quan hệ.
Mãi mãi không còn.
Lông mày Thẩm Vân Chiêu nhíu lại, trầm mặc trong chốc lát, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười nhạt, hướng nàng nói, "Tô Kiều Ngọc, cô đại khái là đánh giá cao vị trí của Vân nhi ở trong lòng ta rồi.
Ta cũng không như suy nghĩ của cô yêu thích nó như vậy đâu, ngược lại, lần này nó sống hay chết, ta cũng không mảy may để ý!"
Đột nhiên Tô Kiều Ngọc đứng dậy, lạnh lùng nhìn cỗ kiệu đỏ thắm trước mắt, trong mắt chứa đầy lạc lõng và thống khổ.
Nàng muốn nhìn một chút xem tim của Thẩm Vân Chiêu rốt cuộc được làm bằng cái gì, tảng đá sao? Hay là hắn vốn không có tim?
Hoặc là hắn đối với ai cũng có, chỉ đối với nàng là không có.
Trong phút chốc Tô Kiều Ngọc nở nụ cười, khóe miệng hơi cong một chút, giọng nói êm dịu, "Vậy có phải hay không....Ta chết đi, chàng mới có thể cứu Vân...."
"Đúng! Nếu không thì cô thử xem, cô chết ta lập tức đi tìm Vân." Trong mắt Thẩm Vân Chiêu mang theo tức giận quát Tô Kiều Ngọc, không để lại đường lui.
Tô Kiều Ngọc giương mắt nhìn tuyết rơi.
Cách đó không xa có một cái hồ nước, vuông vức, nuôi không ít cá có màu sắc tươi đẹp.
Lững thững đi tới, sắp đến rồi đột nhiên tăng nhanh tốc độ, nhảy xuống một cái, bất lực mà đoạn tuyệt.
Nước hồ lạnh thấu xương.
Bừng tỉnh nhìn thấy có thị vệ và tỳ nữ tiến đến, lại bị đôi tay khéo lên khỏi mặt nước, sự vật mông lung vẫn đục một mảnh.
Tất cả, đại khái kết thúc đi..