Editor: Meo meo thích cười
Tô Kiều Ngọc nhìn thấy Tần Nguyệt Ca lần nữa là vào hai ngày sau, bên trong đại lao Đại Lý Tự đầy dơ bẩn cùng máu tanh.
Sau hai ngày, Tô Kiều Ngọc bị trói vào cột gỗ, sớm đã quên bản thân bị đánh bao nhiêu roi, bị đổ bao nhiêu nước lạnh.
Mỗi khi hai mắt mờ đi, lúc sắp ngất xỉu, roi da liền đánh xuống, thẳng đến khi da tróc thịt bong.
Tầm mắt mịt mù không rõ, ngoài cửa nhà lao tựa hồ có một thân ảnh hồng nhạt đang đứng đó.
"Thẩm phu nhân...!À không, là Tô quận chúa...!Cũng không đúng, ngươi đã bị hưu, cùng với Vương gia đã sớm chặt đứt quan hệ, hiện giờ cũng chỉ là Tô Kiều Ngọc."
Giọng Tần Nguyệt Ca mang theo ý cười từ ngoài cửa truyền đến, từ xa đến gần.
Tô Kiều Ngọc cũng không giương mắt, nhìn một nữ nhân như vậy sẽ làm bẩn mắt của mình!
"Đại lao này ta cũng không muốn đến, hoàn cảnh này...!A!" Tần Nguyệt Ca nhìn bốn phía xung quanh đều là vách tường dơ bẩn, một con chuột xám xịt từ trong đống cỏ chạy nhanh qua, hoảng sợ, ổn định lại rồi mới tiếp tục nói, "Hoàn cảnh cũng không tốt lắm."
"Nhưng ta vốn muốn chia sẻ, muốn đến thăm ngươi một chút, thuận tiện nói, ta cùng Vân Chiêu thành thân cũng đã được phụ hoàng đưa vào nghị sự." Lời nói lộ ra ngọt ngào.
"Ngươi cũng không đáng để ta khó chịu, năm đó hôn sự của các ngươi chính là sai lầm, mấy năm nay ngại các loại nguyên nhân không thể động đến ngươi, hiện tại xưa đâu bằng nay, giết ngươi dễ như trở bàn tay."
Tô Kiều Ngọc hận lỗ tai của mình không bị lấp kín, tay bị trói ở sau lưng cột gỗ hận không thể hung hăng mà nắm lấy, lòng bàn tay bị nắm chặt đến trầy da, tiếc rằng muốn báo thù lại không thể.
Đôi mắt bị tóc mái che khuất, cũng che khuất hận ý thiêu đốt trong mắt.
Đúng vậy, hận ý.
Nàng hận Tần Nguyệt Ca hại chết Vân Nhi của nàng!
Nàng hận Thẩm Vân Chiêu tổn thương nàng, phụ bạc nàng!
Nàng càng hận Thẩm Vân Chiêu mới vừa viết hưu thư, nhi tử vừa mới chết oan uổng liền vội vàng cưới công chúa, cưới hung thủ giết hại Vân Nhi!
Tần Nguyệt Ca cách cửa lao, nói những lời này sau đó cũng không thấy rõ biểu tình của Tô Kiều Ngọc, chịu đựng hương vị ghê tởm, muốn thưởng thức bộ dáng của Tô Kiều Ngọc một phen, liền phất tay để ngục tốt đang cúi đầu khom lưng bên cạnh mở cửa lao.
Ánh sáng đại lao không tốt lắm, hơi tối đen, Tần Nguyệt Ca cầm roi đi vào, thấy cả người đều là máu của Tô Kiều Ngọc, chán ghét mà dùng một bàn tay che mũi lại.
Một tay khác cầm roi, nâng cằm Tô Kiều Ngọc, muốn thỏa thích thưởng thức thành quả của mình một phen.
Tô Kiều Ngọc bị bắt ngẩng đầu, tóc mai hai bên dính vào má, trong mắt mang theo không cam lòng cùng kiềm nén, nhìn thẳng Tần Nguyệt Ca.
Tần Nguyệt Ca không nghĩ đến nàng còn dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, trong lòng tự nhiên bực bội.
Đột nhiên đẩy mặt Tô Kiều Ngọc ra, nhấc roi thô ráp trong tay, hướng về phía hai mắt Tô Kiều Ngọc.
Roi nâng lên, hạ xuống, mắt thấy sắp đánh lên khuôn mặt Tô Kiều Ngọc...
Nhưng đòn roi trong dự kiến cũng không đánh xuống, Tô Kiều Ngọc giương mắt thấy một thân ảnh, Tần Nguyệt Ca cũng không quay đầu lại, mặt tràn ngập lệ khí, "Thật to gan, dám cản ta!"
"Ngươi là công chúa, tại sao lại đến nơi này?" Phía sau xuất hiện hơi thở bất ổn, dường như là chạy nhanh đến đây.
"Ngũ ca, ta..." Tần Nguyệt Ca lập tức hoảng loạn, không biết giải thích thế nào, tuy rằng hai người bọn họ là cùng một mẹ sinh ra, Tần Viễn Mặc một thân khí tức nho nhã, lại luôn làm Tần Nguyệt Ca sinh ra sợ hãi.
"Còn không chạy nhanh đi? Phụ hoàng biết thì cũng không phải chuyện gì tốt!" Tần Viễn Mặc liếc mắt đuổi nàng đi, Tần Nguyệt Ca tức giận, tuy rằng phụ hoàng sủng ái nàng ta nhưng chuyện này mà giải thích thì rất dễ dàng lỡ miệng nói ra chuyện khiến mình bất lợi.
Không cam lòng, xoay người, ném roi đi, căm giận mà phất tay áo rời đi.
Tần Viễn Mặc mắt thấy Tần Nguyệt Ca đã đi ra ngoài, thừa dịp ngục tốt không chú ý, cầm đao đánh hắn hôn mê.
"Kiều Ngọc, muội không sao chứ..." Tô Kiều Ngọc được Tần Viễn Mặc cẩn thận mà cởi bỏ dây thừng trói tay nàng, hai ngày chịu hình phạt không gián đoạn, không được uống một giọt nước nào, khiến nàng quân lính tan rã, trong chớp mắt khi nhấc chân đi, trước mắt lâm vào bóng tối.
Giọng nói Tần Viễn Mặc càng ngày càng xa, nghe không rõ hắn nói gì, xa không thể với tới.
...
Lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt đầy quan tâm của Tần Viễn Mặc.
"Cuối cùng muội cũng tỉnh!" Thấy nàng tỉnh lại, trong mắt Tần Viễn Mặc dần hiện lên ý cười, che đi sự lo lắng.
"Đây là...!Chỗ nào?" Hoàn cảnh trước mắt cực kỳ xa lạ, bố trí ngăn nắp lại hào phóng, dù đơn giản lại không hiện lên trống vắng.
"Đây là nơi ở riêng của ta ở ngoài cung, rất ít người biết.
Muội an tâm ở đây dưỡng thương, đợi tình thế hơi nhỏ đi, ta lập tức hộ tống muội ra khỏi thành."
Tần Viễn Mặc đem tất cả mọi chuyện đều sắp xếp tốt, muốn bảo hộ nàng chu toàn.
Tô Kiều Ngọc mở miệng lại có chút không đành lòng, "Thực ra, điện hạ người không cần mất công vì ta..."
"Ta bất quá là người sắp chết."
"Không được nói như vậy!" Tần Viễn Mặc nhìn chằm chằm nàng, muốn đem nàng ôm chặt vào ngực, thật vất vả mới ngăn lại xúc động.
"Cái gì người sắp chết, muội rời khỏi đại lao, ta đưa muội đi đến nơi rời xa khỏi tranh chấp, sống cuộc sống bình ổn!"
Cuộc sống bình ổn?
Trước khi chưa nhìn thấy thi thể của Vân Nhi, nàng cũng nghĩ như vậy, không cầu cái gì, chỉ cần Vân Nhi.
Nhưng nguyện vọng nho nhỏ của nàng như vậy đều hóa thành bọt nước, không thể thực hiện.
Hai bàn tay trắng, một chút hy vọng trong lòng đều bị hao mòn hầu như không còn, chính là hiện tại chết đi, cũng không có gì phải quan tâm.
Tô Kiều Ngọc trầm mặc, có lẽ chết đi là lựa chọn tốt nhất với nàng, không còn thống khổ, không hề thương tâm.
Thật lâu không nói gì, Tần Viễn Mặc ngây ngốc nhìn Tô Kiều Ngọc, cho rằng nàng đã ngầm đồng ý.
Đứng dậy rời đi, vì chuẩn bị để ra khỏi thành.
Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, tuyết rơi xuống.
Thẩm Vân Chiêu mới từ trong triều trở về, quản gia trong phủ vội vàng tiếp đón, ở bên tai Thẩm Vân Chiêu thì thầm.
"Cái gì!"
Tô Kiều Ngọc vượt ngục?
Thẩm Vân Chiêu biết việc này không nên nói ở bên ngoài, bước vào cửa phủ hỏi, "Chuyện khi nào?"
"Ước chừng là một canh giờ trước." Quản gia theo sát Thẩm Vân Chiêu trở lại thư phòng.
Thẩm Vân Chiêu siết chặt ngọc bội bên hông, "Ngục tốt biết ai cướp không?" Dù cho trong lòng có đáp án nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
"Nói là,...!Ngũ hoàng tử điện hạ."
Quả nhiên là hắn!
Hắn cho rằng có thể cứu nàng từ đại lao ra thì có thể nhất lao vĩnh dật(*), từ nay về sau không bị liên lụy? Vọng tưởng!
(*) một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Trong này liên quan đến các thế lực khắp nơi, ra cửa lao, cửa thành cũng không dễ qua! Một lần nữa bị bắt về cũng chỉ có thể là con đường chết!
Vẫn là nói hắn vì có thể cùng Tô Kiều Ngọc song túc song phi, cam nguyện bí quá hóa liều?
Song túc song phi?
Nữ nhân trong lòng hắn, làm sao có thể cùng người khác song túc song phi!
"Lập tức phái người điều tra khắp nơi!" Quản gia theo phân phó lui về sau một bước, Thẩm Vân Chiêu uy áp tỏa ra bốn phía khiến người không cấm được sợ hãi.
Đại Lý Tự đã phái người, An Thành công chúa vừa phái người đến nói,...!Khả năng là đi hướng Vị Hà.
Thẩm Vân Chiêu vừa nghe tên Tần Nguyệt Ca, lòng sinh chán ghét, nàng ta sao lại biết rõ ràng như vậy?
Không kịp nghĩ nhiều như vậy, Thẩm Vân Chiêu lập tức đứng dậy, dắt một con ngựa hãn huyết trong phủ, dẫn theo mấy ám vệ thân thủ bất phàm, hướng đến Vị Hà mà chạy như bay đi..