Không nghe được câu trả lời, chỉ có trầm mặc thật lâu.
Thẩm Vân Chiêu như suy nghĩ gì đó sau lại tự giễu cười, "Ta thế nhưng lại quên ngươi là người câm...!Lui ra đi."
Tô Kiều Ngọc thở phào một hơi, đem cây sáo đặt lại chỗ cũ, rón rén đẩy cửa đi ra ngoài.
Đêm dài đằng đẵng...!Một đêm vô mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Vân Chiêu phá lệ dậy sớm, từ trước đến nay vào buổi sáng đầu óc hắn luôn không tỉnh táo, nhưng hôm nay so với ngày thường lại tỉnh táo hơn nhiều.
Tỳ nữ hầu hạ ân cần tiến lên thay y phục cho hắn, thái giám nửa quỳ đưa giày lên, "Ngày hôm qua sau giờ Thân, có tiếng sáo sao?"
Chưa kịp chỉnh lại ống tay áo cho hắn, tỳ nữ nghiêm mặt trả lời, "Nửa đêm ngày hôm qua, y nữ mới tiến cung ở chỗ nàng thổi sáo."
Nói xong lại dừng lại một chút, nghĩ nếu không thì chốc lát sẽ đi nói với y nữ kia buổi tối đừng thổi sáo, quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi.
Hóa ra, không phải cảnh trong mộng?
Hắn còn nghĩ rằng hắn lại nằm mơ.
"Ừ," Gật gật đầu, không nói gì nữa.
Tỳ nữ liếc mắt nhìn vẻ mặt Thẩm Vân Chiêu không có khác thường, thầm nghĩ bản thân có lẽ không cần cố ý đi một chuyến.
Thái giám lùi về sau một bước, cúi đầu, hỏi, " Đêm qua, vị y nữ kia chẩn trị kết quả vẫn như các đại phu mọi khi, bệ hạ hay không?"
Thẩm Vân Chiêu nhíu mày, hắn hiểu rõ bản thân rốt cuộc có vấn đề gì.
Tất cả đại phu trước đó cũng không nói sai.
Hắn quả thực trúng độc, hơn nữa trúng độc đã sâu.
Từ nhỏ hắn được Thẩm La Hàm nuôi nấng, từ khi hắn biết chuyện, mỗi tháng Thẩm La Hàm đều sẽ mạnh mẽ đút hắn ăn một viên thuốc.
Khi còn nhỏ không biết là cái gì, lớn hơn một chút mới biết đó không phải thứ gì tốt.
Muốn né tránh hoặc trộm nhổ ra đều rất khó có cơ hội.
Thẩm La Hàm là muốn khống chế hắn tuyệt đối.
Trước đó là vũ khí sắc bén của hắn, hiện tại là con rối của hắn.
Thế lực của Thẩm La Hàm cũng không phải là trong thời gian ngắn hay mấy năm nay mới phát triển, chỉ sợ hắn đã chuẩn bị từ rất lâu.
Tiên đế là thế nào có được ngôi vị hoàng đế, chỉ có hắn và Thẩm La Hàm rõ ràng nhất.
Vốn dĩ Thái Tử là phụ thân của Thẩm Vân Chiêu, mà Thái Tử luôn là người cương trực, trong mắt xoa không được một chút hạt cát nào.
Từ đó đã bắt đầu, Thẩm La Hàm đang phát triển thế lực của mình.
Mà thân là người hoàng tộc, Thái Tử cực lực giữ gìn triều cục lúc ấy, hắn trở thành trở ngại của Thẩm La Hàm.
Lợi ích, quyền lợi thường che mờ đôi mắt, có thể khiến người không chuyện ác nào không làm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Mâu thuẫn của Thẩm La Hàm và nguyên Thái Tử không thể hóa giải, cho nên Thẩm La Hàm lựa chọn tiên hạ thủ vi cường, dồn người vào chỗ chết.
Vị trí của Thái Tử trống đi, hắn lại cực lực đề cử tiên đế, tức là phụ thân của Tần Nguyệt Ca kế vị.
Hai bên đạt thành giao dịch, theo như yêu cầu.
Một người là đạt được ngôi vị hoàng đế, một người là đạt được quyền lực chí cao vô thượng.
Thẩm Vân Chiêu là một sự ngoài ý muốn mà Thẩm La Hàm không dự đoán được.
Khi Thái Tử chết, Thẩm Vân Chiêu vừa mới sinh ra, Thái Tử phi không tiếc bất cứ giá nào cũng lặng lẽ trốn đi đưa hắn ra ngoài.
Đáng tiếc lúc hắn năm tuổi lại bị Thẩm La Hàm tìm được.
Khi còn nhỏ hắn khờ dại cho rằng, đó là người cứu mình thoát khỏi thổ phỉ.
Một lần tình cờ, từ trong miệng người của phủ Thái Tử năm xưa biết được, đó là kẻ thù giết cha hắn, đó là người hại hắn tan nhà nát cửa!
Bản thân còn nhiều năm như vậy coi hắn là ân nhân, quả thật rất buồn cười!
Sau khi biết chân tướng, hắn càng thêm nỗ lực mà luyện kiếm, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Trên mặt hắn vẫn là bộ dáng thuận theo như trước, làm tốt chức trách là một binh khí, không mang theo chút tình cảm.
Mà lại bắt đầu lén bồi dưỡng thế lực của mình, hắn cần đủ thực lực mới có thể tự bảo vệ mình, mới có thể lật đổ Thẩm La Hàm, đổi lấy tự do cũng vì phụ thân mà báo thù!
Cuối cùng hắn không thể làm hoàng đế, Thẩm La Hàm trong lòng cũng rõ ràng, thiên hạ này, họ Tần còn chưa tới lúc diệt vong.
Từ lúc biết được chân tướng đến giờ, đã 5 năm.
5 năm, Thẩm Vân Chiêu không một khắc nào không tự hỏi làm sao để thoát khỏi ràng buộc, làm sao để diệt trừ gian thần.
Đã hơn một năm khi hắn đăng cơ, thế lực của Thẩm La Hàm đã bị hắn hao tổn một phần.
Đến bây giờ, bên ngoài Thẩm thái phó Thẩm La Hàm vẫn như cũ phong quang vô hạn, nhưng phạm vi quyền lực lại bị Thẩm Vân Chiêu rút lại càng ngày càng nhỏ, cánh tay cũng bị bẻ gãy hơn nửa.
Chỉ cần một thời gian nữa, một cơ hội thích hợp, tất cả ràng buộc hắn nhiều năm đều sẽ nở hoa kết quả.
Trước mắt...
"Ngày mai, đưa nàng ra khỏi cung đi."
Việc chữa bệnh, đã hao tổn nhiều mạng người như vậy, không cần thiết lại liên lụy thêm một người nữa.
Thái giám nghe vậy nghĩ vị y nữ kia nói không chừng thật sự có thể chữa được, "Bệ hạ không ngại thử xem?"
"Không cần." Đó là bắt tính mạng để đền, hắn đã không nghĩ lại để một người sống sờ sờ vì mình mà biến thành xương khô.
Thái giám thấy hắn khăng khăng, có tầm mắt mà không nhắc lại, bưng chén thuốc màu đen đã được dược phòng nấu xong, "Đây là phương thuốc mà hôm qua vị kia viết."
Thẩm Viên Chiêu giơ tay tiếp nhận chén thuốc sứ màu trắng, nhìn chăm chú vào ảnh ngược khuôn mặt của mình trong chén thuốc, cặp mắt kia ẩn giấu thống khổ cùng lệ khí mà nhiều người nhìn không ra, đó là Thẩm La Hàm cho hắn, sung sướng lúc trước từ lâu đã không còn.
Chỉ nhìn vài giây, liền giơ chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.
Khóe miệng tràn ra một chút nước thuốc màu đen, tỳ nữ vội vàng lấy khăn thêu màu trắng lau đi.
Vị đắng trong miệng còn chưa tan đi, chợt nhớ đến tiếng sáo đêm qua, dài cùng dễ nghe, mang theo nhàn nhạt ưu thương từ người thổi sáo.
"Đêm nay để vị y nữ câm kia đến đây thổi sáo đi." Thẩm Vân Chiêu chuẩn bị thượng triều, nói với thái giám ở phía sau.
Tẩm điện phía tây nam ở một chỗ trong thiên điện, Tô Kiều Ngọc nghe được lời triệu đến buổi tối đến thổi sáo thì tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Sách thuốc trong tay vô ý rơi xuống đất.
Đây là, nàng lộ ra dấu vết gì sao?
Bên ngoài, âm thanh, đều có che giấu, không nên...!Tô Kiều Ngọc nheo mắt lâm vào suy tư.
"Cô nương?" Tỳ nữ thấy Tô Kiều Ngọc sửng sốt, nhẹ giọng kêu.
Tô Kiều Ngọc đột nhiên phục hồi tinh thần.
Mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng phải đi, hiện tại hắn là đế vương mà nàng chỉ là một người bình thường.
Xa xôi không thể với tới, không có đường từ chối.
Mắt thấy mặt trời lên cao rồi lại hạ xuống, ánh chiều tà màu cam đỏ chiếu vào ngói lưu ly của cung điện, kim bích huy hoàng(*).
(*): kim bích huy hoàng: vàng son lộng lẫy.
Tô Kiều Ngọc dưới sự dẫn dắt của tỳ nữ, tay trái nắm chặt cây sáo, bước vào đại điện.
Đại điện vẫn như cũ trống rỗng, không có một chút nhiệt độ, mang theo uy nghiêm cùng long trọng duy nhất của hoàng gia.
Giương mắt nhìn Thẩm Vân Chiêu đang ngồi ở bên bàn gỗ, trong tay cầm một quyển tấu chương, tấu chương dưới ánh sáng của dạ minh châu, phá lệ rõ ràng.
Rõ ràng, tấu chương đảo không ngừng, còn có khuôn mặt của Thẩm Vân Chiêu, ngũ quan đẹp đẽ, ánh mắt lại lạnh thấu xương, mang theo tìm tòi mà nhìn về phía nàng.
Thẩm Vân Chiêu hoảng thần, y nữ dung mão bình thường, từ xa đến gần, cũng làm cho hắn đem nàng nhìn thành thân ảnh của người trong lòng hắn.
Mà người kia, lại không có khả năng xuất hiện ở nơi này.
Trong lòng Tô Kiều Ngọc rất hoảng loạn, nàng không xác định, hắn rốt cuộc đã biết hay vẫn còn đang hoài nghi.
Quy củ mà thỉnh an, rồi khoa tay múa chân hỏi hắn muốn nghe khúc gì.
Đợi nửa ngày, không nghe được câu trả lời, Tô Kiều Ngọc bị gạt sang một bên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tay cầm sáo nắm thật chặt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Thẩm Vân Chiêu như là từ phương xa truyền đến.
"Chiết chi khúc đi."
Tô Kiều Ngọc ngây ngẩn cả người.
Đó là khúc mà nàng năm đó ngày ngày vì hắn luyện tập, chỉ vì muốn thổi cho hắn nghe....