*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Heo con
“Trẫm thật sự thua sao?” Hoàng thượng không thể tin được vào ván cờ trước mắt, chỉ kém nửa bước thôi, quá không cam lòng.
Hướng Bân mỉm cười, nhẹ phe phẩy chiếc quạt trong tay, trời nóng ngồi chơi cờ cũng không phải là chuyện gì thoải mái, hắn vừa lau mồ hôi vừa nói: “Thần đệ được Hoàng thượng nhường nhịn, may mà thắng được nửa bước”.
Hoàng thượng lườm hắn, còn may mắn, hôm nay hắn đã thua ba ván rồi, ván này nghĩ chắc chắn sẽ thắng không ngờ vẫn thua. Ai dà, khả năng chơi cờ của hắn đúng là không bằng được vương đệ rồi, nhưng đây cũng không phải ý của hắn, thua thì thua đi! Vẫy tay bảo thái giám dọn bàn cờ. Cung nữ bưng canh hạt sen lên, hai người cùng ăn, cảm thấy thời tiết nóng bức đều đi theo bát canh mát lành này.
“Vương đệ, vẫn còn sớm, ngồi đây oi bức, cùng trẫm ra hoa viên đi dạo chút đi.” Hoàng Thượng nói.
Hướng Bân đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, nhành cây khẽ lay động. “Cũng được, bên ngoài có chút gió, chắc sẽ mát mẻ hơn chút”. Hoàng thượng vẫy vẫy tay để cho đám tùy tùng lui ra ngoài. Hai người đi ra ngoài cửa, đi dọc theo hoa viên, cũng giống như khi còn bé ở trong Hướng vương phủ, hắn lớn tuổi hơn Hướng Bân, buổi tối hai người luôn ngây ngốc trong vườn thật lâu rồi mới chịu lên giường ngủ. Từ nhỏ Hướng Bân đã biết che chở, kính trọng hắn.
Hoàng thượng vui mừng nhìn Hướng Bân: “Vương đệ, tính ra trẫm đăng vị cũng đã sắp 16 năm rồi, thời gian thật nhanh, những ngày tháng sống ở Vương phủ như mới hôm qua thôi”.
Hướng Bân gật gật đầu: “Thần đệ cũng thấy mỗi năm lại già đi một chút.”
Hoàng thượng cười lớn: “Đệ nhỏ hơn trẫm nhiều, nếu đệ già thì trẫm chẳng phải đã thành ông cụ rồi sao!”
“Ha ha, Hoàng thượng, người là vạn tuế, còn quá trẻ!” Hướng Bân trêu ghẹo.
“Nào!”, Hoàng thượng đẩy Hướng Bân một cái: “Nhưng vương đệ, nói thật ra, gần đây tóc đệ bạc đi mấy phần rồi đó!”
Hướng Bân không tiếp lời, dõi mắt nhìn xa xăm, đây chẳng phải là nhờ ơn ai đó ban tặng sao, nhớ nàng đã 365 ngày, đêm đêm đều tâm niệm!
“Vương đệ, hôm trước tâm sự với Vương phi, bà vẫn thở dài nói đệ chậm chạp không chịu thành thân khiến bà rất phiền muộn. Lúc trước ta cũng không thúc giục để cho đệ được tự do nhưng giờ đệ đã hơn 30 rồi, cũng nên hồi tâm, thành thân rồi sinh con đẻ cái, Hướng gia chỉ có mình đệ thôi đó.
Hướng Bân cười khổ nói:
– Không vội, một mình cũng rất tốt, tự do như gió.
– Đây cũng không giống lời đệ nói. Không phải là trong lòng đệ có nữ tử nào rồi? Hoàng thượng thử hỏi.
Hướng Bân bước nhanh lên trước vài bước rồi thấp giọng trả lời: “Hoàng thượng không cần lo lắng cho thần đệ, chuyện nhỏ này thần đệ sẽ giải quyết chu đáo.”
Hoàng thượng bất mãn, hắn còn nói dông dài, chuyện nhỏ gì chứ, rõ ràng là đại sự chung thân, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Nghe nói công chúa Mông Cổ Bảo Cách Cách rất giỏi ca múa, xinh đẹp, hào phóng, giờ đã đến biên cương, theo lễ nghĩa, đệ thay trẫm đi đón nàng được chứ?”
“Đón thì được nhưng xin Hoàng thượng đừng có chủ ý gì khác”. Hướng Bân trịnh trọng nói, tâm tư của Hoàng thượng, hắn liếc mắt nhìn là có thể thấu.
“Biết rồi!” Hoàng thượng nhìn hắn với vẻ thất bại: “Trẫm nhất định sẽ không ép đệ lấy người đệ không muốn nhưng nếu đệ vừa ý nàng thì trẫm sẽ chỉ hôn nàng cho đệ.” Từ biên cương về đến kinh thành cũng mất gần 3 tháng, cả đường đi đều ở bên nhau, vương tôn công chúa sẽ không tránh khỏi nảy sinh tình cảm, ai biết được hắn có động tâm hay không? Nếu Hướng Bân không động tâm thì mình cố nhận lấy vậy! Chỉ sợ Hoàng hậu lại về phòng đóng cửa đánh đàn không thèm nhìn mình. Ai dà, làm huynh trưởng thật khổ, Hoàng thượng không khỏi tự cảm động vì chính mình. (Bó chiếu :))))
Hướng Bân gật gật đầu: “Tốt lắm, vậy ngày mai đệ sẽ lên đường ra biên cương, phía mẫu thân xin Hoàng thượng để ý hộ”.
“Đương nhiên rồi, đừng nói Vương phi chứ Bối Nhi trẫm cũng luôn lo lắng cho nó, chỉ sợ Lãnh Như Thiên kia làm gì khiến nó khổ sở ấm ức thôi.”
Hướng Bân ngửa mặt cười lớn, Lãnh Như Thiên sẽ làm thế sao? Chưa bao giờ thấy ai chiều chuộng thê tử như vậy, một khắc không thấy mà đã ngây ngô như cách trở ba năm, chỉ có thê tử là đúng, Bối Nhi bắt nạt hắn còn được chứ nào có chuyện hắn bắt nạt Bối Nhi.
Hoàng thượng cũng cười: “Không thể tin được tiểu tử Như Thiên đó như thay tâm đổi tính, đây đúng là phúc khí của Bối Nhi! Nhớ ngày đó trẫm còn rất lo lắng, trông hắn rất hung dữ”.
Cũng chẳng phải là vậy sao. Hướng Bân mỉm cười, trên đời này, những mối nhân duyên đâu phải trông bề ngoài xứng đôi thì sẽ hạnh phúc. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trăng đã treo giữa trời, ánh sao lấp lánh, nói vậy ngày mai nhất định sẽ là một ngày nắng, thích hợp để lên đường. Sau khi trở về từ biên cảnh cũng nên đi ra ngoài một chút, tìm người còn chưa biết đường về kia, hai năm, cũng không biết giờ nàng thế nào? Không thể đợi thêm nữa, nếu còn đợi hắn sợ tóc hắn sẽ bạc trắng mất.
Vì hai nước hòa hảo, biên cương không còn chiến tranh, thương nhân hai nước qua lại khiến kinh tế nơi đó phát triển, cảnh tượng phồn hoa an bình trải rộng khắp biên thành.
Hướng Bân đi dọc theo con đường, chỉ cảm thấy non xanh nước biếc, những cách đồng trải dài tít tắp, lầu gác san sát, cửa hàng nối tiếp nhau, hàng hóa trên chợ rực rỡ muôn màu, dân cư an cư lạc nghiệp. Hướng Bân không khỏi cảm thán, rời xa chiến hỏa là quyết định sáng suốt cỡ nào.
Tri phủ biên thành nhận được tin khoái mã báo về nên sớm đã chờ ở cổng thành. Từ xa nhìn thấy cờ bay phấp phới, đại đội người ngựa xếp hàng chỉnh tề đi tới, vội mở cổng thành, dẫn theo các quan lại xếp thành hàng nghênh đón.
Hướng Bân ôn hòa mỉm cười, hai bên thi lễ, với những điều đã nghe, nhìn thấy, hắn khen ngợi tri phủ một hồi, thay Hoàng thượng ban thưởng cho tướng sĩ ba quân. Tri phủ vui mừng dẫn mọi người về phủ, chờ thu thập thỏa đáng thì mới mời đến đại sảnh dùng cơm.
Đại sảnh sớm đã có một nam một nữ ăn mặc theo kiểu Mông Cổ chờ sẵn. Nam tử lớn tuổi hơn một chút, thấy Hướng Bân thì tay phải đặt lên ngực, khom người thi lễ. Hướng Bân khiêm nhượng đáp lễ, tri phủ vội giới thiệu: “Vị này là sứ thần Mông Cổ phụng mệnh đưa công chúa vào kinh, vị này là công chúa Bảo Cách Cách”.
Hướng Bân không khỏi giật mình sao nàng lại ở đây nhưng nghĩ lại nữ nhi Mông Cổ từ nhỏ lớn lên ở Thảo Nguyên, lễ nghi khác hẳn so với Trung nguyên, lòng cũng thoải mái lại. “Công chúa đi đường vất vả rồi!” Hắn mỉm cười chào, nữ tử thảo nguyên cao hơn nữ tử Trung Nguyên, mắt sâu mũi cao, diện mạo anh khí không giống vẻ tú lệ của nữ nhi Trung Nguyên, Hướng Bân không khỏi tưởng tượng Hoàng thượng nhìn thấy nàng thì sẽ có suy nghĩ gì.
“Ngươi là Hướng Vương gia văn võ toàn tài sao?” Bảo Cách Cách trợn tròn đôi mắt to nhìn Hướng Bân. Nữ tử thảo nguyên sẽ không che giấu, tình cảm đều bộc lộ trong ánh mắt.
“Không dám, tại hạ là Hướng Bân, đó chỉ là tin đồn, không dám nhận.” Trong ánh mắt nóng bỏng của nàng, Hướng Bân có chút không thích ứng: “Tại hạ phụng mệnh Hoàng thượng đến đón công chúa hồi kinh, nếu công chúa thấy tiện thì sáng mai chúng ta lên đường được chứ?”
Bảo Cách Cách mỉm cười: “Phụ vương nói kinh thành phồn hoa tráng lệ không giống như bên này, thảo nguyên mênh mông, sa mạc ngàn dặn. Đến kinh thành rồi ngươi sẽ đưa ta đi khắp nơi nhìn chứ?” Vị Vương gia này anh tuấn cao quý, Bảo Cách Cách càng nhìn càng thích.
Hướng Bân cẩn thận nói: “Tại hạ nghĩ đến kinh thành rồi Hoàng thượng nhất định sẽ tìm người đưa công chúa đi dạo khắp kinh thành.”
“Vậy còn ngươi?” Bảo Cách Cách không khỏi thất vọng hỏi.
“Tại hạ là thần tử của Hoàng thượng, đương nhiên còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt sao?”
“Công chúa”, sứ thần mỉm cười khẽ kéo Bảo Cách Cách: “Hướng Vương gia đi lại suốt ngày đêm, sớm đã mỏi mệt rồi, mời dùng cơm đi. Vương gia còn phải nghỉ ngơi nữa đó!”
Tri phủ cũng vội vàng nói: “Đúng rồi, các vị, mời!” Mọi người chia ra chủ khách rồi ngồi xuống, đồ ăn được bưng lên.
Sứ thần lo lắng nhìn công chúa, nàng vốn chẳng có lòng ăn cơm, ánh mắt luôn nhìn Hướng Vương gia đưa tình. Quân chủ đã dặn nhất định phải để công chúa lấy Hoàng thượng Trung Nguyên chứ không được gả cho Vương gia nào cả, về sau công chúa có thể sinh con đẻ cái cho Hoàng thượng mới có thể đảm bảo hai nước vĩnh viễn hòa bình. Sứ thần không khỏi cầu nguyện: Quân chủ ơi, xin hãy phù hộ công chúa đừng gây chuyện gì ngoài ý muốn.”
Bữa cơm có chút nặng nề, ăn xong mọi người đều sớm từ biệt về phòng. Sứ thần đưa công chúa về phòng, càng nghĩ càng không yên tâm, ngẫm đi ngẫm lại vẫn vào phòng công chúa. Bảo Cách Cách cũng không ngủ được, hai mắt sáng bừng, một mình dựa bên bàn nghĩ ngợi.
“Công chúa, xin mở cửa”.
Bảo Cách Cách lấy lại tinh thần, mở cửa ra: “Có chuyện gì vậy!”
Sứ thần đóng cửa, vẻ mặt thận trọng: “Công chúa, tuy người là nữ tử nhưng sinh trong nhà quân vương, thân phận đặc thù, có một số việc không phải tự do mình.”
Bảo Cách Cách gật đầu, khó hiểu nói: “Ta biết, Bảo Cách Cách cũng không làm chuyện gì khác người cả?”
“Công chúa, lần này đến Trung Nguyên là để thành thân với Hoàng thượng Trung Nguyên, người còn nhớ chứ?”
Giờ khắc này, tim Bảo Cách Cách bỗng chìm xuống, mặt trắng bệch, thì thào hỏi: “Vương tộc không phải cũng có thể sao?”
“Công chúa đi xa vạn dặm chẳng lẽ chỉ vì để gả cho một vương tôn công tử? Công chúa, trên vai người có sứ mệnh giữ gìn bình an cho hai nước đó, người muốn thảo nguyên vĩnh viễn trâu bò, dê lợn thành đàn, dân cư được an cư lạc nghiệp chứ?”
Lòng Bảo Cách Cách lạnh như tro tàn, bất lực nói: “Ta biết nhưng Vương gia chẳng phải là đệ đệ của Hoàng thượng sao?”
“Công chúa, Vương gia chính là thần tử của Hoàng thượng, lấy hắn thì chỉ là Vương phi bình thường mà nếu như người làm chính phi của Hoàng thượng, ngày sau sinh con thì đó chính là huyết mạch Mông Cổ truyền đến ngàn đời sau, đây là mối thân tình không thể cắt đứt.”
Mặt Bảo Cách Cách trắng bệch, nước mắt lăn dài, “Đừng nói nữa, sứ thần, Bảo Cách Cách sẽ giữ lời hứa, lấy Hoàng thượng Trung Nguyên”.
Cuối cùng sứ thần cũng yên lòng, nhìn vẻ mặt khóc lóc của công chúa thì không khỏi đau lòng, an ủi: “Nghe nói Hoàng thượng Trung Nguyên cũng rất nho nhã, phong độ bất phàm. Về sau công chúa nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Bảo Cách Cách gượng cười: “Đạ ta sứ thần, đi nghỉ ngơi đi! Ta muốn yên tĩnh một chút.”
Sứ thần định nói lại thôi, thở dài rồi mở cửa đi ra ngoài.
Đèn tàn mộng tan, nhu tình thoáng hiện như nước, dần dần tiêu tán, như khóc như hát. Bảo Cách Cách vừa khóc vừa cười, cười rồi lại khóc, một mình nghĩ nghĩ suy suy, chỉ cảm thấy không thể thở nổi, mở cửa bước ra viện. Dưới ánh trăng thản nhiên, có một bóng người đang đi trong vườn khẽ thở ngắn than dài.
Tuy là mới gặp nhưng bóng dáng này đã khắc sâu vào lòng nàng, tim Bảo Cách Cách run lên, khẽ gọi: “Hướng Vương gia.”
Hướng Bân thoáng kinh ngạc, nhìn thấy là Bảo Cách Cách thì mỉm cười. “Công chúa cũng không ngủ sao!” Dưới ánh trăng nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng, hắn nghĩ rằng nàng đau lòng vì phải xa quê hương nên vội an ủi: “Công chúa, đừng lo lắng, kinh thành dù xa nhưng nhân tình nồng hậu, dân chúng thuần phác, công chúa sẽ thích đó.”
Bảo Cách Cách nghẹn ngào gật đầu: “Tôi biết! Vương gia không phải là mệt mỏi sao? Sao còn không ngủ?”
Hướng Bân cười, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Tôi đang lo lắng cho một người, càng nghĩ càng sợ, không dám ngủ.”
“Người đó là một nữ tử sao?” Bảo Cách Cách vội vã truy vấn.
“Phải nói là một đứa trẻ, đứa trẻ bốc đồng.” Hắn vừa mới ngủ nhưng bỗng nhiên mơ thấy Mộ Vân thích người khác thì lập tức bừng tỉnh, biết là mộng nhưng vẫn thấy đau đến thấu tim. Hắn không dám ngủ tiếp, tính đi lại một chút. Chỉ hận lúc này không thể quay về kinh thành, bàn giao công việc rồi đi khắp trời nam biển bắc để tìm nàng.
“Vương gia thật tốt với nàng!” Bảo Cách Cách lặng lẽ nói, thì ra lòng hắn đã có một người khác, mất mát nhìn gương mặt lo lắng của hắn, hắn không phải là của nàng, thật hâm mộ đứa trẻ kia!
“Đêm sương lạnh, công chúa nên về phòng nghỉ ngơi đi!”
“Ừm!” Dù sao cũng là nữ tử lớn lên từ thảo nguyên, tính tình phóng khoáng, biết hắn đã có người trong lòng nên cũng không lưu luyến bước đi, xóa sạch bóng dáng của hắn trong lòng mình.
Hướng Bân nhìn chiếc bóng của công chúa kéo dài dưới ánh trăng, nhớ lại hoàng cung cổng rộng tường cao, không khỏi cảm thấy thương xót cho nàng, lại là một nữ tử đáng thương nữa!