Một việc gì đó nếu cứ lặp đi lặp lại mà không có khác biệt rất dễ để sinh ra cảm giác nhàm chán, rửa bát cũng là một việc như vậy.
Cầm bát lên, dùng mớ rác thấm chút nước xà phòng, ngoáy kĩ đôi ba lần là xong, đũa lại càng đơn giản hơn, sạch rồi thì đem tráng, tráng rồi thì cứ xếp lại vào rổ cho khô.
Nếu thân không nỗi lo, ăn no phè phỡn mà cũng có thể thảnh thơi mà qua ngày, vậy thì cái công việc ấy vốn chẳng ai thèm làm, nó quá tẻ nhạt, cũng thật nhếch nhác.
Nhưng mà trên đời này cái “nếu” có mấy khi nào xảy ra, bởi con người lúc sinh ra trên thế gian này thì đã phải vật lộn với thứ mang tên “khổ đau” rồi.
Tuy nhiên điều ấy không áp dụng với tất cả mọi người, nếu lúc được sinh ra, ngươi là một kẻ “may mắn”, Từ Hiếu Sinh là một kẻ như vậy.
Sinh ra trong nhà quyền quý, lớn lên cùng áo lụa lượt là, cơm bưng nước rót, chỉ vậy thôi cũng đủ để phần đông con người trên thế gian này nhìn thấy mà ước ao.
Chỉ là, y lại bị chính cái “may mắn” ấy kìm kẹp, ngăn cấm bản thân đi đến hoài bão cao cả của chính mình.
Vậy hoá ra “may mắn” lại là “đen đủi”, đen đủi theo một cách rất tréo ngoe.
Từ Hiếu Sinh từ sáng đến trưa vẫn luôn chân luôn tay bên đống bát, y nói chuyện một lúc với Vấn Thiên rồi liền lặng yên mà chăm chú làm, vừa làm trong miệng vừa lầm bầm cái gì đó.
Vấn Thiên cũng là như vậy, luôn chân luôn tay, rửa bát thực ra chẳng có cái gì là khó khăn cả, hắn bảo cần chỉ giáo chỉ là chút thủ thuật mà người tay quen tìm ra mà thôi.
Có khi chính bản thân người ấy cũng chẳng biết, nhưng với con mắt cẩn thận của mình, Vấn Thiên vẫn tinh tế nắm bắt được.
Thứ khả năng ấy Vấn Thiên được hình thành từ khi còn bé qua bao lần huấn luyện khắt khe, nó vốn hiệu quả trong việc nâng cao khả năng tác chiến, nhưng đối với những công việc bình thường, cũng hữu dụng chẳng kém.
Có những việc tuy nhàm chán nhưng lại chính là nguồn sống của một con người, vì vậy dù cho có nhàm chán ra sao thì cái động lực tồn tại sẽ thôi thúc con người ta bỏ qua cái sự nhàm chán ấy mà cố gắng làm việc.
Những con người đang rửa bát ở đây cũng vậy, một khi đã không bởi cái nhàm chán ấy mà từ bỏ thì thời gian trôi qua cũng vì thế liền như nước chảy sao rơi.
Hăng say làm việc vậy mà đã đến trưa, ba người tạm thời bỏ lại sự ướt át để lót đầy cái dạ dày đang biểu tình của mình.
Ông chủ ở đây rất tốt tính, tiền lương so với mặt bằng chung đã khá khẩm hơn rất nhiều, lại còn được phụ cấp một bữa trưa nữa.
Vấn Thiên hôm nay kiếm việc lại xảo hợp cái quán này vừa treo biển tuyển người, với mức hậu đãi như thế này, nếu không đến sớm quả thật chẳng đến lân hắn.
Ngồi bên hiên nhà, trên cái bậc hè phủ bằng đá men.
Hai bóng người vừa ăn bánh canh vừa thao thao bất tuyệt kể về khoảng thời gian vất vả mà tươi đẹp trên cái bến thuyền Liễu Giang ngập nắng.
Từ Hiếu Sinh kể đến đoạn Vấn Thiên cõng muối chiến thắng Ô Đầu mà bọt dãi bay tùm lum, Vấn Thiên thấy vậy cũng chỉ ậm ờ mà cười trừ, nói đến ngày đó, đúng thật nó có chút vui sướng nhàn nhạt.
Chỉ là hắn cũng chẳng lấy đó mà tự hào, cơ thể hắn ngay từ đầu đã cường hãn hơn người thường rất nhiều rồi, người nên tự hào có lẽ là vị Ô Đầu thúc thúc ấy, có điều nếu hắn không nói ra thì đâu ai biết đến sự tình thật sự của vấn đề.
Thế là thành ra vị thúc thúc kia phải ôm lấy xấu hổ mà bản thân đáng ra chẳng phải nhận.
Cũng may người đàn ông ấy hào sảng, khiến Vấn Thiên không vì bí mật của bản thân mình rồi lại áy náy không thôi.
-Mà Vấn Thiên này! Lúc trước cậu nói sẽ không ở lại Đế Đô mà!
Từ Hiếu Sinh hết chuyện để kể quay sang nhẹ giọng hỏi Vấn Thiên.
-Ta bỗng thấy nhớ huynh!
Nghe Vấn Thiên trả lời như vậy, Từ Hiếu Sinh mặt bỗng đổi sắc, mắt nhìn chằm chằm Vấn Thiên rồi vô thức ngồi dịch sang bên cách Vấn Thiên một đoạn.
Tay xua xua nói:
-Đệ đừng trêu ta a! Không vui đâu.
Vấn Thiên thấy vậy cười to một tiếng, lắc đầu nói:
— QUẢNG CÁO —
-Huynh sốt sắng thế để làm gì! Yên tâm đi, ta đâu phải kiểu người ấy, ta thích con gái.
-Haha! Ta làm gì có ý đấy, chính cậu tự nhận đấy nhớ!
Nhìn Từ Hiếu Sinh cười lớn mà Vấn Thiên cũng không nhịn được cười, hắn trêu y lại để y gài lại, da mặt y dạo này dày hơn thì phải, trước đây không thể diễn ra cái mặt kia được.
-Ta đột nhiên có chút chuyện phải làm ở đây nên mới nán lại ít bữa.
Mà tiền ăn ở đắt đỏ quá, không thể không đi làm, lại xảo diệu làm sao gặp được huynh ở chỗ này.
Vấn Thiên nheo mắt trốn khỏi ánh nắng chói chang đang phủ khắp vườn hoa tươi thắm trước mặt, thở nhẹ một hơi bình tĩnh nói.
-Sống ở nơi Đế Đô này quả thật đắt đỏ, nhưng thế thì cũng thôi đi, đám người ở đây cũng chẳng chân chất như nơi quê nhà, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cái lợi của bản thân mình, thực sự được như ông chủ của chúng ta chẳng được mấy người.
Vấn Thiên vừa nghe vừa nhìn về trang viên cũng không tính là rộng lớn trước tầm mắt mình.
Ngồi ăn trước của nhà người ta như hai người Vấn Thiên trông chẳng ra thể thống gì, nhưng Từ Hiếu Sinh nói là ông chủ bảo vậy, trang viên vốn dựng ở sau quán ăn, cái hè này thông thẳng tới chỗ rửa bát, ăn ở đây vừa tiện lại đón gió, mát hơn nhiều so với trong kia.
Chỉ vài chi tiết nhỏ cũng đủ để nhìn ra nhân cách của một con người, Vấn Thiên tuy đến đây chưa lâu, cũng chẳng tiếp xúc với nhiều người, có điều, để ý đến những ánh mắt xét nét mà đám người ở đây nhìn hắn cũng khiến Vấn Thiên đánh giá được ít nhiều.
-Gặp được ông chủ ở chốn Đế Đô hào nhoáng này cũng đúng là may mắn.
Chỉ là ông ấy lại khuyên ta trở về nhà.
Từ Hiếu Sinh hơi buồn bã nói tiếp.
-Sao lại vậy?
— QUẢNG CÁO —
-Ông ấy nói, thực ra quan vị chức tước trong cái hoàng triều này vốn đã định từ trước rồi.
Không phải kẻ có tiền thì cũng là con ông cháu cha, lên được khoa bảng cũng chỉ làm sai vặt cho người ta mà thôi.
Mà nếu có “may mắn” được làm quan, thì cũng phải xuôi nam mà theo quân đánh giặc, nếu “may mắn” đủ nhiều khi trở về liền có thể giống như con trai ông ấy.
Vấn Thiên nghe mà lòng hơi run run, xuôi nam đánh giặc, hắn nghĩ đến nó mà chỉ muốn chửi tám đời kẻ nào bày ra cái trò ấy, “giặc” ấy phàm nhân đánh thế nào được.
Lại ngẫm lại câu nói của Từ Hiếu Sinh, hiếu kì hỏi lại:
-Con trai ông ấy thế nào vậy?
Từ Hiếu Sinh vừa định mở miệng trả lời thì nơi trang viên vốn u tĩnh trước mặt chợt vang lên những tiếng hét điên dại, cùng với đó là tiếng đồ đạc bị đập phá, hoà vào những thanh âm lộn xộn đó là tiếng khóc thất thanh của đôi ba người phụ nữ.
Từ Hiếu Sinh mắt đăm chiêu nhìn về chỗ ấy, não nề nói:
-Sẽ như vậy đấy, từ lúc ta đến đây, cứ giữa sáng hoặc trưa trong trang viên nhà ông chủ sẽ vang lên những âm thanh đau lòng như vậy, tiếng hét cùng đập phá kia là của con trai ông chủ.
Con trai Dì Dương cũng bị như vậy phải không?
Mày Vấn Thiên nheo lại, lúc mới nhìn trang viên này hắn đã cảm thấy khí tức gì đó khá quen thuộc, đến bây giờ, hắn biết đó là gì.
Trong lòng hắn lại dâng lên những xúc cảm khó nói, về chính bản thân mình, và cả mẹ con Dì Dương đã ở rất xa kia nữa.
Vấn Thiên buông bát bánh canh đã gần hết trên tay xuống, chạy như điên vào trang viên trước ánh mắt sững sờ của Từ Hiếu Sinh.
Sau giây phút bần thần, Từ Hiếu Sinh lấy lại được bình tĩnh, dù không biết Vấn Thiên định làm gì nhưng y cũng hớt hải chạy theo.
Càng chạy về phía tiếng hét, sự quen thuộc kia càng mãnh liệt, hắn cảm nhận trong cơ thể mình thứ sức mạnh đen tối kia cũng đang rục rịch.
Chạy đến một biệt viện, Vấn Thiên thấy bên ngoài đang có mấy người tì nữ gia nô đang loay hoay đứng ngoài, bên trong tiếng hét kia cùng những tiếng khóc thất thanh vẫn vang lên không dứt.
-Mấy người có thôi khóc đi không hả? Đây đâu phải đám tang mà cứ nỉ non như vậy.
Đã hơn năm rồi sao chẳng bao giờ thôi khóc thế!
-Thúc Sinh! Sao ông vô tình quá vậy! Đứa đang vật vã kia là con trai ông đấy!
-Vậy bà bảo tôi phải làm gì.
Chữa thì không chữa được, chết thì cũng không chết được, bà có khóc hết nước mắt con trai bà vẫn thế mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên đứng ở ngoài nghe hết cuộc đối thoại đầy sự bất lực ấy, Từ Hiếu Sinh vừa tới bên cạnh cũng nghe thấy, y nhìn Vấn Thiên đang đăm chiêu định nói gì thì đã thấy Vấn Thiên không chút do dự lao thẳng vào trong nhà.
Đám gia nô bên ngoài còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Từ Hiếu Sinh đã chạy theo vào trong.
Vấn Thiên mở tung cửa, ngay giữa gian phòng đã thấy ông chủ đang đứng bần thần, dựa sát vào người ông ấy là một phụ nhân mắt đã đỏ sọng, bên cạnh là một thiếu nữ mắt cũng ngấn lệ đang đỡ lấy lão thái bà chân run run sắp sửa không đứng vững.
Mắt Vấn Thiên đảo nhanh, hắn rốt cuộc cũng thấy, một người thanh niên gầy guộc bị hai gã gia đinh ôm lấy ghì chặt xuống giường, miệng thì vẫn hét những âm thanh kinh hãi, cơ thể vật vã đến cùng cực.
Vấn Thiên mắt đăm đăm nhìn những khối khí đen lượn lờ quanh người nam tử ấy.
Hai bóng người xông vào đột ngột khiến mọi người chợt giật mình.
Vấn Thiên cũng chẳng để ý nhiều, chạy vội đến bên giường, tay đặt lên trán, máu trong người lại sôi trào, thứ hấp lực kì dị lại theo đó mà vận chuyện.
-Giữ chặt huynh ấy vào!
Vấn Thiên bình tĩnh lên tiếng.
Nói xong linh thức liền mở rộng, nhìn thẳng vào nơi hắn đã biết trước, Vấn Thiên cau mày, quả thật lại là nó.
Vấn Thiên hành động quá nhanh cũng quá đột ngột khiến mọi người không kịp phản ứng gì.
Hai tên gia đinh lại tưởng Vấn Thiên là người của ông chủ càng không dám lỗ mãng.
Đến khi nam tử trung niên lấy lại được bình tĩnh thì Vấn Thiên đã đặt tay lên trán con trai mình rồi.
Nhận ra là đứa trẻ ban sáng xin việc nhưng kẻ nằm trên giường kia là con trai của y, đang định chạy đến ngăn lại thì những tiếng hét kia đột nhiên bé dần rồi tắt lịm, sự vật vã cũng theo đó mà tiêu tan.
Vấn Thiên mặt đầy mồ hôi, hô hấp cũng theo đó mà đứt quãng, buông tay ra khỏi trán người thanh niên rồi ngồi sụp xuống giường thở phì phò.
Nhận ra có điều kì kì, hắn vội ngẩng đầu lên thì thấy bao ánh mắt hoài nghi cùng bất ngờ đang đổ dồn về chiếc giường hắn đang ngồi.
Vấn Thiên cười ngượng ngùng xua xua tay:
-Mọi người đừng hiểu nhầm a!.