Chân Mộ là cái tên mà người xưa thường nhắc khi nhớ về cái “nghĩa trang” của đám tu hành giả vẫn lạc ấy.
Mấy nghìn năm trôi, bao nhiêu lần ma triều ập đến, Chân Mộ vẫn ở ngay đó, đoá bạch liên sơ sài ấy vẫn nở rộ ôm lấy những đứa con bởi vì “loạn lạc” mà phải “nằm lại” ở cái nơi đã từng chính là “nhà” của mình.
Người ta mỗi khi nhắc về nó, lại có chút nghi hoặc về cái “mái nhà” xác sơ ấy, sao nó không bị ma triều dữ dội ngoài kia vùi lấp, sao mỗi khi có dịp qua đó, lòng lại dâng lên cỗ bi tráng không tên.
Có lẽ bởi vì...nơi đó là chốn dừng chân của những đứa con đang cố bảo vệ thế giới thân thương của mình khỏi diệt kiếp.
Để rồi nếu còn có ngày mai, sẽ là một ngày mai phủ đầy dương quang tươi sáng.
Duệ Tuân chậm bước, tóc mai theo gió khẽ bay, hắn nhẹ nhàng vén lại, đội cái giáp mũ đen kịt của mình lên, hắn thấy có chút hít thở không thông.
Tồn tại trong màn sương đã gần đủ năm, đến hiện tại cũng không cần phải kè kè trên đầu giáp mũ để cho hô hấp được dễ dàng.
Có điều, tháo ra lâu như vậy, quả thật bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Lại bỗng nhớ về ông lão ban nãy, dường như ông ấy đứng trong màn sương đen này vẫn giống như đứng ở thế giới tươi đẹp ngoài kia vậy, không chút nặng nhọc, chẳng chút động rung.
Làm được như vậy, chắc hẳn ông lão ấy tu vi cực kì thâm sâu, và...phải sống trong màn sương đen này đã rất lâu rồi.
Duệ Tuân cảm thấy cuộc gặp gỡ ban nãy của hai người rất vô lý, cũng mang những ý vị thật khác thường.
Hai kẻ dưng vô tình gặp mặt, người trào phúng, kẻ thì to tiếng mà thở than, chẳng kể tên tuổi, chẳng nhìn xuất thân, vừa gặp đã nói với nhau những lời xa xôi hùng tráng, đến lúc đi rồi vẫn là chẳng biết người đến là ai.
Duệ Tuân biết ông lão ấy biết hắn, chỉ là đến lúc này nhìn lại, ông lão ấy vẫn thật thần bí, như cái cách ông ta xuất hiện ở cái Chân Mộ này vậy.
Rồi ông ta lại nhắc về cái lời thề của Kiếm Thần năm ấy, điều mà hắn chưa từng được nghe qua, ngay cả sư phụ của hắn cũng chưa từng kể, hoặc có lẽ hắn chưa xứng đáng để được nghe.
Bất quá hắn lại tin, những lời nói của ông lão kia là thật, bởi vì đơn giản, hắn là hậu duệ của Kiếm Thần, cái sùng bái được nung nấu suốt bao năm đủ để hắn mù quáng mà tin vào.
Để rồi hiện tại nhận ra, đúng thật bản thân nên cảm thấy xấu hổ.
Gần một năm trời rời xa sơn môn, bắt đầu hành trình đi tới chân mệnh cao cả.
Đến lúc này đây, tiến bộ duy nhất của hắn có chăng chỉ là chút tu vi nhỏ bé.
Tiến tới Địa cảnh, đã có thể coi là cường giả, dù cho nó là cái cường giả thấp kém nhất, nhưng với Duệ Tuân, đúng thật đấy chẳng có nghĩa lý gì.
Hắn là kiếm sư, mang trong mình thứ kiếm quyết vĩ đại của một đời Kiếm Thần, vậy mà kiếm đạo của hắn so với khi đến nơi này, lại là dậm chân tại chỗ.
Ngày ấy, trong nguy ngập mà bộc phát, cứ ngỡ như thanh kiếm trên tay, hồn đã thức tỉnh.
Vậy mà hoá ra, nó chỉ là một gã mộng du chợt tỉnh trong miên man, khép lại, vẫn là miên man.
Duệ Tuân bây giờ, đã chẳng còn sư phụ cạnh bên, không có ai chỉ điểm, lời răn dạy suốt bao năm qua lại không cách nào giúp hắn bước qua được.
Đôi lúc Duệ Tuân đã thất vọng, thất vọng vì thấy mình vô năng, tự nhủ bản thân phải cố gắng, nhưng liệu hắn cố gắng đã đủ.
Sư phụ từng nói hắn là kì tài kiếm đạo, đôi lúc hắn cũng thấy tự hào về điều ấy.
Có điều, tự hào cho một thứ khởi đầu, phải chăng là ngu ngốc, kiếm hồn vẫn chưa tỉnh giấc, kì tài kiếm đạo đến hiện tại vẫn chỉ là thứ đem ra mà xuýt xoa tiếc nuối.
Bóng hắc giáp u tối như không gian quanh mình, nó chầm chậm mà đi, tiêu điều mà bước, nó như đang lạc lõng trong cái nơi phải là chốn xông pha để kiếm kia mài dũa.
Chỉ là, kiếm kia vẫn vậy, kẻ thẫn thờ đang bế tắc, vốn nó đã có trúc trắc từ lâu, nay bởi có người đả động nên mới dám dũng cảm mà nhìn tới.
Hôm nay, lòng có chút thẫn thờ, nên mới tới đây nhìn ngắm tổ bia, lại gặp được người chỉ thẳng vào cái ngu dốt bản thân đang mang nặng, tính ra đây là may mắn.
Vấn Thiên nhẹ bước đằng sau bóng hắc giáp rũ rượi ấy.
Hắn thấy sự đồng cảm từ sâu trong lòng mình, bởi hắn cũng đang như vậy.
Một chàng trai mới lớn, phải gánh vác những thứ quá lớn lao, tự mang cho mình bao hoài bão viễn vông, đến khi thực sự đối mặt, bản thân mới nhận ra mình nhỏ bé vô năng tới vậy.
Vấn Thiên đã từng có đoạn thời gian, tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình, có điều đến lúc vấp phải “tảng đá” mà bản thân nhận ra không thể bước qua, thì bỗng dưng cái tự tin thái quá của mình lại vô tình biến cái “tảng đá” kia thành một rào cản to lớn mà bản thân không dám bước.
Chút vô năng mới nhận ra khiến bản thân rối bời trong những mâu thuẫn khó có lời đáp.
Vấn Thiên biết sẽ chẳng có ai có thể giúp hắn nhìn thấu mối tơ vò ấy, bởi nó gây ra bởi thứ niềm tin tiêu cực mà hắn luôn ngộ nhận đó là chân lý của bản thân mình.
Trong không gian ngột ngạt u ám, hai kẻ ảm đạm thẫn thờ mà đi.
Trên bầu trời phía xa xa, có ánh mắt xa xăm đăm chiêu nhìn bóng hắc giáp lê bước, đôi mắt ấy mang chút lo lắng, lại có cỗ chờ mong ẩn chứa.
Râu tóc bạc phơ nhẹ bay trong gió, nhìn kẻ thẫn thờ đến lúc chỉ còn là cái điểm đen, miệng khẽ thì thào:
-Hài tử à! Nếu không thể bước qua cái rào cản này, sẽ mãi mãi chẳng thể nào chạm đến được dù chỉ là một góc của cái chân mệnh xa xôi ấy.
Thứ trách nhiệm kia quả thật cũng quá nặng nề.
-Địa Uy à! Hạt mầm của ngươi quá ưu tú, cũng bởi quá ưu tú nên mới mang nhiều chấp niệm tới vậy.
Ài! Cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi!
Ông lão hết nhìn Duệ Tuân lại ngẩng đầu hướng mắt về phía sâu xa của màn sương đen tối.
Một tiếng thở dài vang lên, cái ảm đạm xung quanh theo đó mà càng thêm ảm đạm.
Duệ Tuân không biết ông lão ban nãy đang nhìn mình, hắn cứ bước đi trong vô thức cho đến khi trở lại trận doanh.
...
Vệ Các đã xác định ma kiếp rục rịch từ lần Duệ Tuần trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình ở màn sương đen tối.
Chẳng qua, suốt quãng thời gian từ đó cho đến nay, màn sương ấy cũng chỉ là xao động không yên, thỉnh thoảng lại rộ lên một đợt gợn sóng quét ngang từng cái cứ điểm rải rác bên trong màn sương.
Trong khoảng thời gian này, Duệ Tuân cùng với cái Đội Năm của mình đã trải qua không biết bao nhiêu cái nhiệm vụ lớn bé, hầu như toàn bộ thời gian, hắn và những người đồng đội của mình đều sống trong cái màn sương đen tối.
Và cũng từ đấy, ở cái Vệ Thành hội tụ toàn tinh anh của nhân tộc, bỗng nở ra một kẻ tán tu sáng ngời.
Tuổi còn trẻ, lại mới gia nhập chiến trường không lâu, nhưng chiến công bên mình đã có thể sánh ngang những chiến sư lăn lộn mấy năm ở chốn nguy ngập này.
Kẻ đó không ai khác chính là Duệ Tuân.
Người ta kháo nhau về một chàng thanh niên thân mang trường kiếm.
Kiếm trên tay hắn biến hoá ảo diệu, thân pháp linh hoạt chẳng thể nào bắt lấy.
Chém ma thú cùng giai dễ dàng cũng chỉ như chẻ lấy một sợi bún.
Thực ra, trước đây kẻ như vậy không phải là hiếm, cao tông đại phái nào chả có mấy kẻ thiên kiêu ẩn tài, ở cái màn sương đen tối này bộc phát quang mang.
Chỉ là, tên thanh niên này lại có chút khác biệt, bởi thứ hắn sử dụng là...thuần kiếm.
Ẩn sâu trong tiềm thức của tu hành giả, dù có sử dụng kiếm hay là thứ khác, mỗi khi nhắc đến thứ vũ khí sắc bén ấy, người ta đều sẽ chỉ nhớ đến phi kiếm lượn bay giữa tầng trời.
Cũng bởi vì vậy, người ta mới vô tình quên đi kiếm còn có hình thái khác, hình thái bản nguyên nhất, thuần kiếm.
Chàng thiếu niên kia đến, kiếm trên tay êm ái diệt định, lúc ấy người ta mới chợt nhận ra, thuần kiếm mạnh mẽ tới mức nào.
Rồi đỉnh điểm nhất cho sự xuýt xoa ấy, là cái ngày mà cả đám người của một cứ điểm bị vây công, được chứng kiến một khoảnh khắc kinh diễm nhất trong đời.
Ở trong thời khắc nguy nan nhất, có một cái luân xa dũng mãnh, cùng một đường kiếm mang điên cuồng, nhất kích chém chết đi hai đầu ma thú Thiên giai hậu kì đang sắp sửa hủy diệt nơi đó.
Người khiển luân xa kia là ai, mọi người đều biết, nhưng kiếm mang kia của ai, mọi người hỏi ra mới biết, đó là kẻ sử dụng thuần kiếm đẹp đẽ nhất ở Vệ Thành, và còn đáng sợ hơn nữa, chàng thiếu niên đó cũng mới chỉ bước vào Địa cảnh không lâu.
Từ đó, tên tuổi Duệ Tuân sáng rực, người ta bắt đầu so sánh hắn với những thiên kiêu của những cao tông đại phái.
Có người xuýt xoa tới mức đem hắn đặt ngang hàng với Đẳng Duy Nhất, thiên tài trẻ tuổi sáng ngời nhất của Tiên Điện, kẻ mà cũng giống như Duệ Tuân, thậm chí còn ưu tú hơn, tuổi mới hai mươi liền đã trở thành đội trưởng của một chiến đội, tất nhiên chiến tích cũng phải cực kì kinh người.
Duệ Tuân dù biết nhưng cũng chẳng quan tâm đến điều đó, sống với sư phụ từ nhỏ, cái hư danh xàm xí ấy cũng chỉ là gió thổi qua tai.
Và cái chiến tích kinh diễm hôm đó cũng không hoàn toàn là của hắn, chém chết đầu ma thú Thiên giai ấy đơn giản bởi vì đội trưởng Kim Đắc làm hết những điều khó khăn nhất rồi, hắn đến cũng chỉ là tung ra đòn chí tử kết thúc cuộc chiến khốc liệt ấy mà thôi.
Kẻ đáng ra nên được người ta thêm mắm dặm muối là đội trưởng ưu tú của hắn mới phải.
Nói ra thì Duệ Tuân lại cảm thấy có chút bất công cho người sư huynh ấy.
Cái tên Đẳng Duy Nhất kia nếu thật sự đem đứng với Kim Đắc đội trưởng, cũng chẳng có cái gì để mà tự hào.
Nói trắng ra huân công của đám người Đội Năm bọn hắn đều từ chiến tích của Kim Đắc đội trưởng mà chia ra, cái khó khăn nhất đều là y làm, nguy hiểm nhất cũng đều là y làm.
Đâu như gã thiên kiêu kia, phải nhờ đám đội viên bên cạnh hết lòng giúp sức.
Cái Đội Năm của Duệ Tuân từ lúc được gây dựng, nhân số cũng chỉ có vậy, thêm vào hắn nữa liền đủ năm người.
Bất quá, qua bao nhiệm vụ nguy nan cũng chẳng có ai “ngã xuống”.
Chỉ cần như vậy thôi, đủ để thấy đội trưởng của cái chiến đội tinh anh ấy khủng khiếp thế nào.
Bất quá Kim Đắc đội trưởng vốn luôn điệu thấp mà làm việc, đâm ra cái tiếng chẳng có bao nhiêu, thành thử lại để gã đội viên như Duệ Tuân làm ít mà tiếng thơm lại nhiều.
-Duệ Tuân! Đi đâu mà lâu vậy?
Đang thẫn thờ về tới chỗ nghỉ, Duệ Tuân bỗng giật mình nghe thấy có người gọi mình.
Ngẩng đầu lên mới thấy, thì ra là Hồ Tiên Tử đang quan tâm nhìn hắn.
Duệ Tuân gãi gãi cái đầu, chẳng hiểu sao đang đội giáp mũ mà hắn vẫn đưa tay lên gãi, miệng thì nhẹ cười một cái, thấp giọng hỏi lại:
-Đệ đến Chân Mộ nhìn qua một chút.
Có chuyện gì sao sư tỷ?
-Ma triều bắt đầu rồi!
Giọng Hồ Tiên Tử vang lên một cách ngưng trọng.
Duệ Tuân mặt hơi đổi, bỗng nhìn ra bốn phía, liền thấy cả trận doanh lúc này tất cả đang hối hả chuẩn bị, mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ vội vã cùng ngưng trọng.
Duệ Tuân vô thức nhìn sâu vào màn sương đen tối như để bắt lấy bóng dáng quen thuộc.
Duệ Tuân trầm tư thở nhẹ một hơi, tim đập có chút vội vã.
Hồ Tiên Tử thấy sắc mặt của Duệ Tuân thay đổi, vội nói:
-Đệ không cần lo lắng như vậy, lần này chỉ là tiểu triều, không đến mức cửu tử nhất sinh đâu!
Duệ Tuân nghe vậy bỗng cười khổ, lắc đầu một cái, nhẹ giọng mà nói:
-Tỷ yên tâm, đệ đâu nhát chết tới vậy.
Chúng ta vào trong chuẩn bị rồi lên đường thôi!
Duệ Tuân nói xong thì bước vội về trại vải của đội mình, Hồ Tiên Tử nheo mắt nhìn bóng hắc giáp ấy một lúc, rồi bỗng nhoẻn miệng cười tươi, liền chạy tới.
-Đợi ta với!