Cả thạch động rộng lớn ngập tràn vị nước, theo đó là áp lực khủng khiếp, hít thở vì thế mà trở nên cực kì nặng nhọc.
Vô số những vệt nước to lớn liên tục dị động quay đều, nó bao lấy một thứ dị dạng gì đó ở trung tâm.
Theo tiếng vệt nước như tiếng sóng trào cuộn ngang, là ẩn tàng bao thanh âm gầm rú đáng sợ từ sâu thẳm vang đến.
Vấn Thiên rời mắt khỏi người Kim Đắc, nhìn sâu vào trong.
Dẫu những vệt nước to lớn đã che lấp toàn bộ không gian nhưng Vấn Thiên vẫn có thể nhìn tới.
Vậy mà, trong cái thạch động này...có hai con “rắn lớn” đánh nhau.
Ở góc động, một thân hoàng giáp đang im lìm nằm chết lặng nơi đó, có vẻ như đã đoạn tuyệt sinh cơ.
Mắt Vấn Thiên không giấu nổi ngưng trọng, gắt gao nhìn hai cái xà ảnh đang điên cuồng quấn lấy nhau.
Sau mấy vệt nước như là một không gian khác biệt, thủy khí cùng ma khí liên tục giao tranh, cứ tan rồi lại hợp, chẳng thấy rõ cái nào chiếm ưu thế.
Càng đáng sợ hơn nữa, đó là cái khí tức kh ủng bố mà hai “con rắn” kia toát ra.
Vấn Thiên chỉ là một đạo tàn ảnh, vậy mà lúc này đây thân thể lại có thể cảm nhận được áp lực dữ dội từ chúng.
Vấn Thiên nheo mắt, hắn đang chứng kiến thứ sức mạnh tuyệt đối mà bản thân mới chỉ được nghe qua.
Thứ sức mạnh có thể nghiền ép tất cả.
Thứ từng “quen biết” đích thực hiện hữu tại đây.
Ở trong khoảng không tối tăm ấy, con Thôn Thiên Ma Xà đội Năm từng giáp mặt giờ đã thay da đổi thịt, cả cơ thể to lớn lên đến cả trăm trượng, màu da xanh lục cũng đã biến đâu chẳng thấy, thay vào đó là một màu tím nồng trông cực kì yêu dị.
Nhưng đấy chưa phải là thứ khủng khiếp nhất, khí tức to lớn như muốn hủy diệt tất cả mới là điều thật sự khác xa.
Nó chẳng biết bằng cách nào, thật sự đã bước vào Thần giai.
Đối thủ của nó cũng chẳng kém, Thần giai ma thú, một con Huyết Giao Long đã bị ma hoá.
Cả người đen tuyền, vảy giáp cứng cáp, thân thể thậm chí còn to lớn hơn Thôn Thiên Ma Xa một bậc, đang điên cuồng ngáp cái miệng đầy răng nhọn của mình táp về con rắn ngu ngốc dưới thân mình.
Bốn chân lớn mang theo móng vuốt sắc nhọn hoà vào từng đợt công kích.
Ma vật thăng cấp đến Thần giai là một chuyện cực kì trọng đại của tu hành giới.
Một con xuất hiện đã là nguy ngập, ở đây thậm chí có đến hai.
Dạ Trạch lại nằm gần bên vành đai sương đen, ý nghĩa chỉ một, ma triều lần này có đại biến.
Đại biến bởi một con Thần giai ma thú, trước đây đã từng có, Dạ Trạch cũng đã từng có.
Nhưng lúc này đây không chỉ đơn giản như thế.
Khoan kể đến việc tại sao Thôn Thiên Ma Xà chưa đến một năm trời ngắn ngủi tiến giai, chỉ cần thấy Ma Giao cùng với nó quần ẩu tại chỗ này, đại biến hiện tại ý nghĩa đã nặng nề thêm nhiều lắm.
Ma thú có một cách tiến giai thực sự lạ lẫm, cũng cực kì đáng sợ, đấy là thôn phệ, y như màn sương ngoài kia vậy.
Chúng thôn phệ để tiến cảnh, thôn phệ để tiếp tục thôn phệ.
Tuy vậy, ma thú siêu cấp mới có cái thực lực ấy, và chỉ thôn phệ ma thú cùng cấp bậc mới có thể phát huy năng lực ấy.
Hai con ma thú tàn sát lẫn nhau, nhìn qua liền biết, chúng muốn thôn phệ.
Ma thú thôn phệ, ngẫm ra liền biết, chúng muốn tiến giai.
Tiến giai như thế, nghĩ xa sẽ hiểu, ma triều phát triển đã không thể đoán định.
Vậy thì nguy rồi!
Cái Vấn Thiên để ý cũng không chỉ hai con ma thú đang điên cuồng ấy, thu hút hắn hơn cả, là một xoáy nước cực lớn ngay bên dưới chúng, giữa nền đá tối đen.
Cái khí tức quen thuộc của Bất Tử Tuyền chính từ đó mà ra.
Nó có hình dạng của một cái động khẩu, không gian loạn lưu trong đó mang vẻ dị dạng mà Vấn Thiên đã từng biết.
Cảm nhận khí tức lạc loài khỏi không gian hiện tại, Vấn Thiên chắc rằng, nó giống với Bất Tử Tuyền, có thể là một cái đại tuyền qua, thông thẳng đến không gian hoàn toàn tách biệt với nơi đây...Thậm chí tách biệt với cả thế giới này.
Phán đoán như vậy có chút vô lý.
Dạ Trạch nằm trong sương đen, động khẩu này ngự tại, vốn dĩ nên ngập tràn cái khí tức đen tối đó.
Nhưng xoáy nước kia tách biệt, thủy tính thuần khiết, cũng chỉ có thể lý giải theo thuyết không gian tiếp nối mới khiến khí tức khác lạ nơi đây trở nên hợp lẽ.
Có điều, thuyết không gian tiếp nối chỉ là cái lập luận điên rồ của một gã tu hành giả rảnh rang, sau khi bỏ ra bao năm vùi mình vào mớ lý luận mông lung về thế giới.
Năm ấy tại Lạc Vân Tông, hắn đọc được nó trong Tàng Kinh Các, nhưng rốt cuộc cũng không dám bước qua Bất Tử Tuyền nơi đó để chứng thực cái lập luận điên rồ.
Lúc này đây nhìn thấy sự vật tương tự, liền có chút thấp thỏm không yên.
Đó là sự sợ hãi khi cảm nhận được thế giới này vậy mà còn quá nhiều thứ vượt xa thường thức.
Đó là run sợ trước thiên địa hùng vĩ.
Những vệt nước xoay vần trong không gian, chẳng có mục tiêu, không có mục đích.
Vấn Thiên biết chúng không phải là thần thông của hai con ma vật, bởi khí tức bao trùm lên đó giống với vòng xoáy của tuyền qua.
Hai con ma vật quấn lấy nhau cũng không thể toàn tâm toàn ý mà bung sức, một bộ phận công kích đều sẽ phải tách ra để chống đỡ những vệt nước khủng khiếp kia đánh tới.
Tuyền qua nơi đây quen thuộc nhưng cũng khác xa điều Vấn Thiên từng biết.
Năm đó hắn đi vào Bất Tử Tuyền nào có cảnh tượng đáng sợ tới bực này.
Mà thực ra chẳng có gì là khó hiểu, bởi vốn dĩ xoáy nước dị dạng kia, đã chẳng có lời lẽ nào lý giải.
Vấn Thiên biết tới cũng chỉ là một lần may mắn được nhìn qua, nông sâu thế nào thì phải giống như gã tu hành giả rảnh rang kia, vùi đầu mà phân tích.
Nhưng nó quá lớn lao sao có thể nhìn rõ.
Phải chăng, hai con ma vật kia cũng không phải vì thôn phệ lẫn nhau mà tử chiến ở chỗ này.
Đơn giản, chúng chỉ muốn chiếm lấy cái động tuyền này mà thôi.
Vấn Thiên chẳng thể biết, những thứ trước mặt nằm ngoài tầm hiểu biết vốn đã cực kì nhỏ bé của hắn.
Chỉ là, Vấn Thiên thực sự cảm thấy hứng thú, năm đó đi vào Bất Tử Tuyền là một hồi trị liệu mà cha đánh đổi cho hắn.
Quả thật, cái cơ thể rệu rã của hắn khi đó cải thiện được thật sự lớn lao, nếu không hắn cũng không sống được đến bây giờ.
Nhưng mà, lần đó cha hắn đã bỏ ra gần như tất cả tiền vốn rồi.
Hiện tại, gặp được tuyền qua có điều tương tự, hi vọng tiếp tục sống của hắn lại được nhen nhóm thêm chút ít.
Tính ra hắn cũng may mắn đấy chứ.
Kim Đắc lúc này đã không còn tiết tấu dồn dập như lúc trước.
Chênh lệch về sức mạnh quá lớn khiến người thanh niên ấy chẳng thể chống đỡ quá lâu.
Đột nhiên, trong một khắc bản thân chệch nhịp, Kim Đắc vậy mà tiếp hụt luân xa dội về.
Mắt thấy đã không thể tiếp lấy, những vệt nước kia cũng không cho hắn thời gian mà chần chừ.
Một tấm phù kim sắc xuất hiện nơi tay, phi thẳng tới trước mặt, theo đó một tầng quang tráo xuất hiện, ngăn cách ba người khỏi công kích đáng sợ của vệt nước.
Vừa xong tất cả, Kim Đắc cũng không chậm chễ, tiếp lấy luân xa, vội vàng thu lại.
Thân ảnh dị động, hai tay túm lấy đồng đội đang chật vật phía sau lao nhanh ra khỏi màn nước.
Ba thân ảnh vừa rời khỏi, đồng thời quang tráo chẳng giữ được, nứt toác rồi nhanh chóng vỡ tan.
Những vệt nước không còn gì ngăn trở, điên cuồng đánh tới vị trí ban nãy của ba người.
Duệ Tuân nhận thức được tất cả, nhưng vừa rồi bên trong thạch động kia, hắn không thể phát tác được cái gì.
Áp lực kinh khủng từ bản thân không gian cũng như hai thực tại ma thú Thần giai quá lớn, nghiền ép đến nỗi đứng còn chẳng vững.
Nhìn Kim Đắc đang chật vật thở d ốc bên thông đạo, hắn có chút xấu hổ.
Kim Đắc vừa thở hồng hộc, nhìn qua hai đồng đội đang rũ rượi bên cạnh, lại nhìn vào màn nước phía xa chẳng có gì lạ dị dạng.
Đâu ai biết được trong đó lại ẩn chứa sát cơ đáng sợ tới vậy.
Nghĩ tới tấm kim phù ban nãy cứ thế mà bị hủy, Kim Đắc có chút tiếc rẻ.
Nên là như vậy, Ngụy Thánh Phù không tiếc rẻ sao được.
Vật vờ một hồi cũng lấy lại được chút sức lực, Kim Đắc gắng gượng mà thì thào:
- Hai đứa không sợ chết à?
Nghe Kim Đắc nói vậy, cả Duệ Tuân cùng Hứa Niên đều không dám ngẩng đầu lên mà nhìn gã.
Hai thanh niên sốt sắng đi cứu người, kết quả xông vào trở thành gánh nặng, được người ta chật vật bảo hộ rồi cứu ra.
Xấu hổ như thế, rốt cuộc cũng không dám phân bua cái gì.
Duệ Tuân thấy không khí ngượng nghịu, không chịu được, mở lời hỏi:
- Kim Đắc đại ca! Có tấm kim phù kia sao huynh còn phải chống đỡ vất vả cho bọn đệ làm gì?
Kim Đắc vừa buông ra giáp mũ, nghe câu hỏi ấy của Duệ Tuân mặt liền sầm lại, cười khổ nói:
- Cả gia tài của ta cũng chỉ có nó đáng tiền.
Không vạn bất đắc dĩ sao nỡ dùng.
Nhìn mặt Kim Đắc tưởng như sắp không nhịn được mà to tiếng mấy câu.
Cuối cùng cũng chỉ hời hợt nói vài câu nhẹ nhàng như vậy.
Duệ Tuân cũng cười khổ.
Huynh ấy phát bực mà mắng mấy câu còn khiến hắn dễ chịu.
Kim Đắc vẫn chỉ cười, áy náy càng thêm áy náy.
Ngày đó ở cứ điểm đổ nát, là hắn nhiệt tình ngu dốt mà đưa cả hai vào nguy hiểm.
Đến bây giờ, Duệ Tuân mới nhận ra, hắn vẫn cứ đần độn như vậy.
Nhưng mà, sao hôm nay đến Hứa Niên cũng đần độn như hắn.
- Mạc đại sư cùng Hồ tiên tử đâu?
Kim Đắc đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Đệ bảo bọn họ rời đi rồi!
Hứa Niên nhẹ giọng đáp lời.
Kim Đắc nghe thế mặt hơi giãn ra, sau đó trầm giọng cất lời:
- Hai đứa nó không rời khỏi đây đâu.
Hai đệ mau lên đấy, để lại Dẫn Phù ở mắt trận, rồi lôi bằng được chúng ra khỏi Dạ Trạch.
Tất cả mau chóng trở về Vệ Thành, lập tức thông tri cho Vệ Các, Dạ Trạch đã không thể kiểm soát.
Hai người nghe Kim Đắc nói xong cũng không nói gì.
Cứ nhìn Kim Đắc như muốn nghe thêm điều gì đó.
Kim Đắc nhận ra điều lo lắng của hai gã đồng đội, đội lên giáp mũ đã sứt mẻ mấy chỗ, giọng nói cao thêm mấy phần:
- Ta sẽ vào lại.
Triệu Dương Liệt Hoả Trận bắt buộc phải được kích phát.
Mắt trận mà Đầu Lĩnh mang theo còn chưa hoàn thành bố trí, nếu rời đi coi như là mất trắng.
- Nhưng...
Duệ Tuân còn chưa kịp nói hết câu thì Kim Đắc đã cao giọng cắt lời:
- Đừng cãi lại nữa.
Ta sẽ trở về, mấy đứa còn tiếp tục dây dưa chỉ tổ vướng chân vướng tay.
Kim Đắc nói xong cũng không đợi hai gã đồng đội nói thêm gì, xoay người đi tới màn nước.
Đi được một đoạn, vẫn thấy hai kẻ kia không rời bước liền quay người lại quát to:
- Đi! Nhanh!
- Sao huynh phải làm? Sao Đẳng Duy Nhất không phải làm?
Duệ Tuân mắt đỏ ngầu, lớn tiếng hỏi.
Hắn biết thừa, vào rồi thì nào có ngày về cho người thanh niên đang rảo bước kia.
- Vì hắn là tương lai của nhân tộc!
Kim Đắc cười khổ.
Rồi nhanh chóng xoay người, hoàng sắc luân xa lại sáng bừng nơi tay.
Bất quá lần này cũng không chỉ có một, bên tay còn lại, một cái hoàng sắc luân xa tương tự hiện hữu, nhanh chóng xoay tròn kịch liệt, theo bước người thiếu niên lao thẳng vào màn nước.
- Vậy huynh không phải là tương lai sao?
Duệ Tuân nhìn bóng lưng vững trãi ấy, miệng khẽ thì thào.