Tương Tư Tán

Chương 61


Vầng trăng kia treo cao rọi sáng khắp xóm nhỏ, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa vang lên từng chập, dưới cái ánh sáng nhá nhem ấy, một bóng đen đang lao nhanh giữa những thân cây bạch đàn cao vút.

Bóng đen ấy dừng lại trên ngọn cây cao nhất, hắn đứng đó rồi thở phì phò, khuôn mặt của hắn cũng đã thấm đẫm mồ hôi.

Hắn cúi nhìn hai thanh đoản kiếm trong tay mình rồi lắc đầu.
Vấn Thiên luyện tập với thứ vũ khí mới của mình cũng được hơn chục ngày rồi, nhưng có vẻ việc kiểm soát những sợi tơ ấy khó khăn hơn hắn nghĩ nhiều.

Hồi bay nhảy ban nãy là hắn đang luyện tập khả năng di chuyển khi dùng phi kiếm, để nói chính xác hơn về nó thì giống như hắn đu dây qua thân cây vậy.

Cắm kiếm vào thân cây này, rồi đu theo, sau đó tay kia lại khiển kiếm cắm vào cây khác đồng thời tay còn lại thu lấy thanh kiếm ban đầu, cứ lặp lại như vậy sẽ tạo ra một thứ công cụ di chuyển cực hữu hiệu trong rừng.

Ngay từ bé hắn đã luyện tập thứ này gần như thuần thục.
Lúc trước với những sợi cước mảnh kia hắn có thể dễ dàng biến đổi góc độ cùng hướng di chuyển nhưng với những sợi tơ này lại khác, chúng rất dễ sai số bởi vì việc dùng linh thức điều khiển thật sự quá mới mẻ đối với Vấn Thiên.

Đáng nhẽ ra việc di chuyển bằng thứ phi kiếm mới này sẽ phải rất nhẹ nhàng mới đúng, việc khiển phi kiếm trực tiếp thông qua linh thức kết hợp với thao tác tay sẽ không tạo ra độ trễ nhưng mà Vấn Thiên mới đầu quên mất một điều.

Điều khiển hai thanh phi kiếm thông qua linh thức thì không sao, nhưng nếu là ba là bốn, linh thức của hắn sẽ gặp vấn đề, hắn không thể điều khiển mượt mà nhiều phi kiếm cùng lúc, nhiều nhất bây giờ chỉ có thể là hai.
Với thanh phi kiếm trước kia, hắn khiển chúng bằng những đầu ngón tay thông qua sợi cước, hắn có thể điều khiển bốn thanh cùng một lúc mà không gặp phải vấn đề gì.

Sở dĩ làm như vậy được bởi vì đầu ngón tay của hắn được trực tiếp điều khiển thông qua suy nghĩ trong đầu.

Còn linh thức thì lại khác, linh thức giống như một thế giới trung gian, Vấn Thiên truyền suy nghĩ của mình vào thế giới trung gian đó, rồi nó mới truyền lại suy nghĩ cho những sợi tơ kia.


Nếu xét về tốc độ gần như là Vấn Thiên trực tiếp điều khiển, nhưng xét về cường độ, thế giới của linh thức không thể truyền tải tất cả suy nghĩ cho những sợi tơ ấy.

Đơn giản bởi vì thế giới linh thức của Vấn Thiên vẫn quá nhỏ bé so với ý thức của hắn.
Gió đêm mang theo chút se lạnh xua đi chút mệt mỏi còn vương trên người Vấn Thiên.

Vấn Thiên biết vấn đề mình đang gặp phải, thế giới linh thức của hắn chưa đủ lớn để thực hiện những thao tác phức tạp mà hắn đã nghĩ ra.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy nóng vội, Luyện Thần Thuật mà hắn vẫn tu luyện có thể bù đắp những thiếu sót ấy, chỉ là hắn không biết, linh thức của hắn có cực hạn là bao nhiêu.
— QUẢNG CÁO —
Tay Vấn Thiên lại huy động, thanh đoản kiếm cắm chính xác vào nơi nó cần đến, Vấn Thiên nhẹ nhàng thả mình xuống, lướt nhanh qua những tán lá đang rì rào, hắn tiếp tục luyện tập khả năng di chuyển của mình.

Tuy là hắn chưa thể dùng nhiều phi kiếm để có thể thay đổi góc độ một cách linh hoạt, nhưng tốc độ di chuyển so với lúc trước thực sự hơn rất nhiều.

Thực ra Vấn Thiên gần như đã thành thục việc di chuyển rồi, chỉ là hắn muốn mình càng thân thuộc hơn với thanh phi kiếm mới, cốt lõi nhất của thanh phi kiếm đối với Vấn Thiên không phải ở khả năng di chuyển mà đó là khả năng tấn công.

Tất nhiên rồi, kiếm là để đánh nhau.
Bay nhảy một hồi Vấn Thiên hạ xuống một mô đất tương đối trống trải giữa rừng bạch đàn.

Rừng bạch đàn nhỏ này hình như của nhà Từ Hiếu Sinh thì phải, nó nằm ngay sát cái bến thuyền mà thôi.

Vấn Thiên lúc còn ở bến thuyền ban đêm vẫn thường tới đây luyện kiếm.

Thói quen luyện kiếm ban đêm của Vấn Thiên đã có từ khi còn bé, đã không thể ngủ vậy chỉ có làm như vậy mới không phí thời gian.


Mắt Vấn Thiên vốn tinh tường, màn đêm u ám cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Cánh tay Vấn Thiên phất nhẹ một cái, thanh đoản kiếm liền rời tay chém thẳng tới thân cây bạch đàn gần đó, một vết cắt mờ mờ xuất hiện gần như ngay lập tức.

Vấn Thiên thu tay thanh kiếm lại trở về, hắn cứ làm đi làm lại như vậy một lúc lâu rồi mới dừng.
Mặt Vấn Thiên không đổi sắc, sự nhàm chán của việc chém đi chém lại đoản kiếm lên thân cây cũng chẳng làm hắn nao lòng.

Hắn được học kiếm từ nhỏ, tiếp xúc với những lý luận về kiếm tính ra không phải là ít, hắn biết muốn trở thành một kiếm sư thật sự mạnh mẽ phải bắt đầu từ những thứ căn bản nhất.

Hắn đã luyện tập những thứ ấy không biết bao lần, hắn nhận ra rằng những thứ căn bản ấy thực sự quá hữu dụng.
Đừng nghĩ những thứ căn bản là những thứ đơn giản, ta thấy nó đơn giản chỉ vì ta chưa hiểu sâu đến mức nhận ra nó có thể ảo diệu ra sao.

Trên thân cây đã phủ kín những vết cắt, dưới ánh trăng hiu hắt vẫn có thể mờ mờ nhận ra những vết cắt ấy đều có quy luật.

Đúng vậy Vấn Thiên không chém bừa, hắn chém từng đường đúng hàng đúng lối nó tạo ra trên thân cây những ô vuông bé tí xíu.

Không phải ngẫu nhiên mà Vấn Thiên làm như vậy, hơn chục năm luyện tập động tác ấy, hắn dần nhận ra sự ảo diệu trong đó.

Hắn giờ đây có thể khiển kiếm gần như chính xác vào vị trí mà hắn muốn hướng đến.

Nghe thì có vẻ đơn giản đấy, nhưng trong chiến đấu ngươi có thể dùng phi kiếm tránh né tất cả công kích cùng với việc có thể chém chính xác vào nơi chí tử của đối thủ thì ngươi đã nắm được phần thắng rồi.
Người đời học kiếm điều họ quan tâm nhất đấy là, kiếm quyết họ học là gì, có mạnh hay không? Nhưng họ đâu biết những thứ đó chỉ là vẻ bề ngoài được đúc kết qua bao tháng năm rèn giũa của một quyển kiếm quyết, họ quên mất rằng kiếm quyết mạnh nhất được tạo nên bởi những thứ đơn giản hoàn mỹ nhất.


Ngươi thấy người ta sử dụng kiếm quyết kia thật mạnh, ngươi cứ nghĩ cứ học kiếm quyết giống họ, múa đôi ba đường hoa mỹ là có thể thành kiếm sư.

Không, đấy là suy nghĩ của những kẻ lười nhác, muốn kiếm chút hư danh.

Học kiếm đâu phải như vậy, kiếm quyết nào cũng được tạo bởi hai thứ căn bản nhất đó là đâm và chém, còn việc đâm ra sao chém thế nào là tinh túy của từng loại kiếm quyết.

Chỉ cần ngươi có thể học hai thứ căn bản nhất đó đi đến hoàn mỹ thì ngươi đã là một kiếm sư cực kì mạnh mẽ rồi, chẳng cần biết kiếm quyết của ngươi ảo diệu thế nào.
— QUẢNG CÁO —
Kiếm quyết của Linh Kiếm Tông cũng chỉ như vậy.

Vấn Thiên đã đọc không ít những tuyệt học kiếm đạo của Linh Kiếm Tông, bảo hắn có thể giỏi hết được những thứ đó không thì hắn không chắc, nhưng bảo hắn có thể đánh ra được những bộ kiếm quyết đó không thì hắn chắc chắn làm được.

Bởi vì thứ căn bản nhất tạo nên kiếm hắn đều thuần thục.
Kiếm quyết của Linh Kiếm Tông đa phần là là phi kiếm do những tiền bối đi trước sáng tạo ra.

Cha từng nói với hắn đấy có lẽ là thiếu sót lớn nhất của Linh Kiếm Tông, những kiếm quyết về thuần kiếm quá ít, nó khiến kiếm quyết của Linh Kiếm Tông thiếu đi sự đa dạng cũng như những nền tảng vững chắc nhất.

Phi kiếm cùng thuần kiếm sớm đã không còn chung đường, phi kiếm ngày càng được sử dụng còn thuần kiếm thì dần ẩn nhẫn đi.

Nhưng còn vì một nguyên do khác nữa, người dùng phi kiếm không thể nhập thần.

Đã từ rất lâu rồi thiện địa này không xuất hiện một vị kiếm thần, vị kiếm thần cuối cùng cũng là duy nhất, một người sử dụng thuần kiếm.

Nhưng không thể phủ nhận một điều, phi kiếm vẫn có những ưu thế vượt trội so với thuần kiếm.
Cha Vấn Thiên tin rằng phi kiếm đã làm rơi rớt một chút tinh túy gì đó của kiếm đạo khiến người dùng phi kiếm không thể nhập thần.

Cha Vấn Thiên không biết đó là gì, Vấn Thiên cũng chẳng thể nào biết.


Vấn Thiên rất thích phi kiếm, nó chỉ đơn giản bởi vì màn chiến đấu năm đó của cha hắn quá ấn tượng, màn kiếm vũ ấy để lại những dấu ấn cực kì lớn trong lòng hắn.

Nhưng sau giấc mơ về Duệ Tuân, Vấn Thiên mới chợt nhận ra hắn cũng thích thuần kiếm.
Vấn Thiên chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng, thuần kiếm lại đẹp đẽ tới vậy.

Ấn tượng ban đầu của hắn với kiếm bị ảnh hưởng rất nhiều bởi phi kiếm, hắn từng nghĩ phi kiếm mới là thứ đẹp đẽ nhất của kiếm đạo.

Hắn cũng đã từng giống với những kẻ tự xưng là kiếm sư trên thế giới này, tôn thờ phi kiếm một cách thái quá.

Hắn không phải tu hành giả, đáng nhẽ ra không thể sử dụng phi kiếm, nhưng vì sự tôn thờ ấy mà hắn tạo ra thứ phi kiếm “trò mèo” của mình.

Điều ấy không phải là sai trái, chỉ là hắn đã từng vô tình phủ nhận sự đẹp đẽ của thuần kiếm.

Khi chiến đấu với Duệ Tuân trong rừng, từng đường kiếm kia quả thật rất đẹp, tuy nó không còn ẩn chứa những gì tinh túy nhất của Kiếm Thủy Môn nữa.
— QUẢNG CÁO —
Trong giấc mơ về Duệ Tuân, Vấn Thiên được tiếp xúc trọn vẹn với Kiếm Thủy Quyết, được thấy tiền bối Địa Uy múa kiếm dưới thác nước, được nghe tất cả những chỉ dạy của ông ấy cho Duệ Tuân.

Có thể nói, kiếm đạo của Kiếm Thủy Môn Vấn Thiên cũng coi như học được gần hết.

Chỉ là pháp môn tu hành hắn không biết, mà hắn cũng chẳng có linh căn mà tu hành, nên hắn chỉ coi mình là một nửa cái môn đồ của Kiếm Thủy Môn mà thôi.
Thích thuần kiếm là vậy, nhưng Vấn Thiên biết để mình có thành tựu ở phương diện ấy thật sự sẽ là rất lâu.

Thứ hắn thiếu nhất lúc này lại chính là thời gian nên hắn vẫn chăm chút cho mấy cái phi kiếm của mình là tốt nhất.

Vấn Thiên vũ động hai tay, hai thanh đoản kiếm liền rời khỏi lượn những đường đẹp đẽ dưới ánh trăng dịu êm..

Bình Luận (0)
Comment