Tương Tư Tán

Chương 65


Dì Dương yên lặng vén sợi tóc mai đang che qua mắt con trai, Vấn Thiên thấy vậy cũng lặng im chẳng biết nói gì, hắn giúp dì Dương chỉnh lại quần áo cho Hồ Thiên Thương rồi đi ra giếng lấy nước lau mặt cho huynh ấy.

Vấn Thiên đang rất mệt mỏi, nhưng hắn không thể biểu hiện nó ra trước mặt dì Dương được.

Hắn vừa làm vừa cố cười cho tự nhiên nhất có thể.
Dì Dương vuốt ve khuôn mặt con trai, đôi mắt đỏ sọng kia chứng kiến cảnh tượng vừa nãy đã mấy năm trời, nhưng mỗi lần nó đến là mỗi lần lòng người mẹ ấy lại quặn thắt.

Dì Dương vắt kiệt tấm khăn mà Vấn Thiên vừa mang tới, nhẹ nhàng mà âu yếm lau đi những giọt mồ hôi vương đầy trên mặt con trai.

Thị cẩn thận làm từng tí một, Vấn Thiên lại im lặng đứng nhìn, hắn vừa nghĩ đến lời nói của dì lúc nãy, hắn chợt chẳng biết làm sao.
Lau xong cho con trai, dì Dương liền cho lại chiếc khăn vào trong chậu nước rồi cầm lên.
-Tiểu Thiên! Ra đây với dì.
Dì Dương nói xong liền đi ra khỏi cửa, Vấn Thiên mặt hơi biến sắc cũng lục tục theo sau.

Dì Dương đi ra giếng nước, đổ cái thau nước kia đi, lại lấy thau nước mới, giũ cái khăn rồi vắt kiệt nó.

Dì cầm khăn lên cẩn thận lau qua khuôn mặt cũng đang đầy mồ hôi của Vấn Thiên.

Đôi mắt ấy vẫn đỏ sọng, vẫn dịu dàng mà âu yếm nhìn đứa bé cao hơn mình một chút này.
Vấn Thiên hơi xúc động, mắt hắn chợt rưng rưng, hắn nhẹ nhàng cảm nhận từng chút một thứ tình cảm dịu dàng ấy.
-Tiểu Thiên! Cháu đừng làm vậy nữa!
Dì Dương lau xong mặt cho Vấn Thiên rồi nhẹ giọng nói.
Vấn Thiên nghe vậy lặng yên đứng đấy một lúc, ánh nắng rực rỡ kia phủ nên gương mặt điềm đạm ấy khiến nó trở nên sáng sủa một cách thật diều kì.

Vấn Thiên nhìn người phụ nữ trước mặt mình, dì ấy rất giống mẹ hắn, lúc nào cũng dịu dàng âu yếm lo lắng cho đứa con trai của mình.

Hắn chẳng biết nói gì cả, hai đôi mắt đỏ sọng cứ lặng lẽ nhìn nhau, cuối cùng Vấn Thiên cũng mở được lời:

-Dì ơi! Con không sao mà, dì thấy đấy con vẫn khoẻ mạnh, vẫn đứng đây nói chuyện với dì được.

Còn cái kia, đúng là chữa mẹo ở quê con mà, không có nguy hiểm gì đâu ạ.
— QUẢNG CÁO —
Dương Sa vẫn nhìn đứa trẻ trước mặt mình, nước mắt của thị cuối cùng cũng chẳng giữ được nữa, nó lăn dài trên cái gò má khắc khổ.

Sao đứa bé này lại cứ phải làm vậy, sao nó cứ phải hi sinh cho người khác.
-Cháu không sao ư! Vậy cái bàn tay đang run rẩy của cháu là vì gì.

Cháu gọi việc cháu làm là chữa mẹo sao? Con trai dì nó không bị bệnh thì chữa mẹo kiểu gì.

Tiểu Thiên! Đừng cố góp nhặt những đau khổ vào mình nữa, con dì rồi nó cũng sẽ không trụ nổi trên thế gian này, cháu làm vậy dì sẽ càng thêm áy náy với cháu hơn mà thôi.
Hạt lệ nhỏ nhẹ rơi nơi khoé mắt, lòng ai quặn thắt vì những bất lực vốn chẳng thể vơi, giọt buồn lôi thôi bủa vây trái tim sầu thảm, mây trời ảm đạm sao che nổi mặt trời chói chang.
-Cháu chắc chắn sẽ chữa khỏi cho huynh ấy!
Đột nhiên Vấn Thiên lên tiếng, dì Dương mặt đổi sắc, sự khắc khổ trên đó càng đậm thêm mấy phần.

Thị vừa định nói gì đó thì đã nghe thấy tiếng của Vấn Thiên.
-Dì từng nói cháu không phải người thường, đúng vậy cháu không phải người thường! Cháu biết cháu làm được cái gì, cháu cũng biết dì lo lắng cho cháu như thế nào.

Dì ơi! Nếu cháu không làm vậy, Thương ca sẽ chết, dì cũng sẽ vì điều ấy mà chết dần chết mòn trong những nỗi đau.

Nhưng bản thân cháu có thể thay đổi điều ấy, dì phải tin cháu!
-Vậy nếu cháu chết thì sao! Chẳng nhẽ cháu để dì sống trong áy náy cả đời.

Dì biết rồi Tiểu Thương nó cũng sẽ chết nhưng dì cũng sẽ được ở bên nó đến khi tận cùng sinh mệnh.

Nhưng còn cháu Vấn Thiên, cuộc đời của cháu còn rất dài, còn rất nhiều những người yêu thương vẫn đang cần cháu ở bên, cháu định nhẫn tâm để họ đau khổ cả đời khi không còn thấy cháu tồn tại sao?
Câu nói dì Dương đã chạm đến sự yếu đuối cất sâu trong lòng Vấn Thiên, quả thật hắn giống với con trai dì Dương, cũng sẽ sớm rời khỏi thế gian này.


Hắn đã từng nghĩ rằng những người thân của hắn sẽ sống ra sao nếu hắn không còn ở bên, họ sẽ đau khổ nhớ nhung hắn đến nhường nào.

Nhưng cũng chính vì vậy Vấn Thiên càng muốn cứu người thanh niên đang miên man trong nhà kia.

Huynh ấy là lẽ sống của người phụ nữ đáng thương trước mặt này, là động lực duy nhất để dì ấy cố gắng mà sống.

Hắn biết hậu quả của việc ấy, hắn có thể sẽ chết sớm hơn, tuy vậy hắn có thể giúp một gia đình sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Đây đơn giản là một sự đánh đổi, một sự đánh đổi cực kì lời.
-Dì Dương! Cháu chắc chắn sẽ không chết! Cháu hứa với dì!
— QUẢNG CÁO —
Khuôn mặt kiên nghị của Vấn Thiên khiến dì Dương nhận ra mình không thể thuyết phục nổi đứa bé ấy.

Thị liền chẳng nói nữa, thị bước chậm vào trong nhà, Vấn Thiên đứng đó nhìn người phụ nữ ấy.

Hắn biết dì Dương lo lắng cho mình, có vẻ như dì đã chấp nhận đứa con trai của mình rồi sẽ mất đi.

Vấn Thiên siết chặt bàn tay vẫn đang run rẩy của mình, hắn thật sự có thể làm được mà.
Thời gian cứ trôi đi theo đúng quỹ đạo của nó, Vấn Thiên cứ bình tĩnh cảm nhận những tháng ngày nhẹ nhàng hiện tại.

Sáng ra đi làm rồi lại trở về hấp thụ những luồng khí đen tối, sau đó lại đi làm, tối đến thì luyện kiếm.

Vậy là Vấn Thiên ở tại cái nơi bến thuyền này cũng gần một tháng rồi, ban đầu hắn chỉ dự định ở lại nửa tháng nhưng sự tình của con trai dì Dương khiến hắn quyết định làm vậy.

Một tuần trước, Vấn Thiên cũng đã phải ngủ, giấc mơ trong giấc ngủ lại giống với giấc mơ trước đó, không có gì cả, vẫn chỉ là thế giới đen tối với thứ khí tức ai oán tang thương.
Quốc tử giám chiêu sinh cũng phải tầm tháng chín, giờ mới đầu tháng sáu nên Vấn Thiên cũng không sợ mình tới muộn.


Qua bao ngày hấp thụ khí tức đen tối ở trong cơ thể của Hồ Thiên Thương, Vấn Thiên nhận ra thứ đó đang dần suy yếu, nhưng điều ấy cũng nảy sinh những biến cố mà Vấn Thiên không lường được.

Thứ đó vẫn rất muốn xâm nhập vào cơ thể của Vấn Thiên, dù vậy sự suy yếu do không thể chuyển hoá được khiến nó thay đổi cách vận hành.
Có những ngày nó khiến Hồ Thiên Thương thức dậy vào buổi chiều làm Vấn Thiên cùng dì Dương không kịp chạy về.

Cũng may những lần đó không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng mà Vấn Thiên biết thứ kia đang dần đến cực hạn.

Mỗi lần Vấn Thiên hút những luồng khí kia thì hắn lại càng cảm nhận rõ ràng sự điên cuồng của thứ ấy, nó sắp mất kiên nhẫn rồi.

Vấn Thiên đã phân tích rất kĩ, nếu trong người Hồ Thiên Thương không có đủ lượng khí đen cần thiết, thứ kia chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu làm như vậy nó cũng sẽ khiến huynh ấy chết theo.

Tuy vậy Vấn Thiên biết được một điều, nếu thứ kia đi theo những luồng khí đen vào cơ thể Vấn Thiên, cơ thể của Hồ Thiên Thương sẽ không bị tổn hại.

Vấn Thiên đã mất rất nhiều công sức dùng linh thức tỉ mỉ quan sát, thứ kia giống như một dạng kí sinh, nó cũng có những suy nghĩ bản năng nhất, đó là sinh tồn, nếu Vấn Thiên cho nó một vật chủ khác để có thể bám vào, nó sẽ từ bỏ vật chủ hiện tại mà không khiến vật chủ chết đi.

Điều ấy là mấu chốt nhất để hắn có thể lấy thứ kia ra khỏi người Hồ Thiên Thương.
Bến thuyền hôm nay có chút khác lạ, đang buổi sáng mát mẻ nhưng không thấy ai đi khuân muối cả, tất cả đang đứng cạnh bến thuyền, thứ nổi bật nhất trong đám người này là một cậu thư sinh ngũ quan đoan chính, mắt sáng ngời kiên định đang nở nụ cười tươi chào tạm biệt mọi người.
Vấn Thiên cười tươi nhìn khung cảnh ấy, hôm nay Từ Hiếu Sinh sẽ lên kinh dự thi, hắn đi nhờ được một thuyền buôn do ông Hoa xin giúp.

Những ngày tháng trên bến thuyền này khiến Vấn Thiên cảm nhận được rất nhiều điều mới mẻ.

Hắn thấy được một chàng trai có thể cố gắng ra sao cho cái hoài bão lớn lao của mình, hắn nhận ra không phải sinh trong nhung lụa cũng là kẻ hống hách khó gần, Từ Hiếu Sinh từ một kẻ mà ai nhìn cũng khó chịu trở thành người được yêu quý nhất cái bến tàu này giống như Vấn Thiên.

Chàng thư sinh ấy nhờ vào sự tốt bụng của mình nhận được sự hào cảm của những người cửu vạn khốn khổ ở đây, hắn giúp những đứa con của những con người ấy học chữ, học lễ nghi giáo điều.

Từ Hiếu Sinh biến cái kho muối nóng nực kia trở thành một cái lớp học vào mỗi tối, hắn chẳng lấy một đồng tiền công thậm chí còn mua sách cho những đứa trẻ ấy nữa.
Vậy nên cuộc từ biệt này, còn có cả những đứa trẻ lấm la lấm lét nhưng mắt thì đã lệ nhoà vì sắp phải tạm biệt người thầy mới dạy chưa được một tháng của mình.

Vấn Thiên thấy mắt Từ Hiếu Sinh rưng rưng cầm lấy những món quà chân chất của mọi người, hắn cảm ơn rất nhiều, dặn dò cũng rất nhiều.

Hắn cũng đã sớm chuẩn bị cho cái lớp học của gã, hắn đã nhờ một đồng học tới đây dạy chữ thay hắn.

Nhìn con người ấy vui vẻ như vậy, Vấn Thiên cũng thấy vui lây, một kẻ mang hoài bão lớn lao cũng nên nhận được sự yêu mến.

Vấn Thiên đi đến bên Từ Hiếu Sinh, nhoẻn miệng cười một cái rồi nhẹ giọng nói:
-Những lời huynh đã từng nói với ta hi vọng sẽ không bao giờ đổi thay.
-Cái đấy là tất nhiên và cả cậu cũng phải như vậy.

Thế giới này vẫn phải có kẻ dũng cảm thay đổi nó.

Cái thế giới mà cậu kể với ta quá xa xôi, ta không chắc một thằng như cậu vùng vẫy ra sao trong đó, nhưng phải nhớ một điều, không được chết!
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên cười càng tươi hơn, Từ Hiếu Sinh cũng cười ha hả.

Gần tháng làm chung hai người đã nói chuyện với nhau khá nhiều, Vấn Thiên kể cho Từ Hiếu Sinh rất nhiều thứ, kể cả về tu hành giới, Từ Hiếu Sinh đương nhiên mơ hồ về nó nhưng khi biết chi hướng của Vấn Thiên thì khoảng cách của hai người đã gần hơn rất nhiều.

Hai người ôm nhau một cái rồi Từ Hiếu Sinh vẫy tay chào tạm biệt mọi người, trên lưng là một gùi toàn là quà của những người cửu vạn nơi đây.
Thuyền kia nhẹ đi giữa dập dờn sóng nước, hoài bão kia bắt đầu chớm nở giữa muôn trùng khó khăn, khuôn mặt kiên nghị của Từ Hiếu Sinh nhẹ nhàng hướng về phía chân trời xa xa, một kẻ nhỏ bé bắt đầu chuyến đi lớn lao của đời mình.
Một cỗ xe ngựa lao nhanh trên con đường gạch trên bờ sông, từ trong xe ngựa một người phụ nhân sang trọng quý phái qua ổ cửa sổ vội vã hô to:
-Sinh nhi! Đi đường phải cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khoẻ.

Nếu sống ở đó không được thì về đây với cha mẹ.
Mắt Từ Hiếu Sinh đỏ sọng nhìn người phụ nhân ấy.

Hắn cũng gào to:
-Cha mẹ ở nhà phải giữ gìn sức khoẻ.

Con trai bất hiếu không ở bên chăm sóc cho hai người được.

Hai người yên tâm, con sẽ làm được điều mà con muốn.
Cái xe ngựa kia vẫn lao nhanh theo con thuyền lớn cho đến hết đường.

Vị phụ nhân ấy đứng ở cuối đường khóc thút thít nhìn đứa con trai của mình cho đến khi nó khuất sau những rặng cỏ lau rậm rạp đang đung đưa trong gió..

Bình Luận (0)
Comment