Đôi mắt của ba người chăm chú nhìn vào thân kim giác đang nằm im lìm trên nền đá, dẫu cho vẫn còn cát đọng lại trên đó nhưng cũng dễ dàng nhận ra dấu tích của một cuộc chiến khốc liệt đã từng diễn ra ở nơi này.
Cả bộ khải giáp giờ đây đã chẳng còn nguyên vẹn, vết tích bị ăn mòn cùng va đập mạnh in hằn trên đó.
Mũ giáp bị mất đi một mảng lớn, khiến lộ ra cái cổ vẫn còn vương đầy máu, bên trên là một vết cắn lộ ra bốn điểm máu đã thâm đen lại.
Mạc đại sư mím môi, vô thức rút ra thanh đoản đao của mình ngưng trọng nói:
-Người kia chết bởi độc xà xâm thể, hai người nhìn cái cổ đã thâm đen của vị tiền bối ấy xem, ta tin chắc cả thân thể của người đó cũng đã bị như vậy.
Phán đoán lúc nãy của chúng ta có vẻ đã đúng, lần tập kích này không chỉ có Hắc Vĩ Độc Hạt.
-Dù cho là vậy, nhưng một con ma thú có thể tạo ra thương tổn khủng khiếp thế kia cho một cường giả Thiên cảnh, thì sức mạnh của nó phải kinh khủng đến nhường nào?
Hồ tiên tử lo lắng run run giọng nói.
-Ma thú vốn hiếu sát, ma xà cũng là như vậy, một con ma xà Thiên giai cộng thêm độc tố nơi thân thể, quấn giết cường giả Thiên cảnh vốn là chuyện bình thường.
Chỉ là hoang mạc này từ trước tới nay không phát hiện bất kỳ ma xà cao giai nào tồn tại, khoan chưa nói đến sự gay gắt về lãnh địa của đám Hắc Vĩ Độc Hạt, màn sương ở đây vốn không đủ nồng đậm để cho một ma thú cao giai phát triển.
-Huynh có nghĩ rằng sâu bên trong màn sương đang có biến động không?
Duệ Tuân từ nãy tới giờ im lặng đột nhiên quay sang nói với Mạc đại sư.
Mạc đại sư nghe vậy liền đăm chiêu một lúc, mãi lâu sau mới cất lời:
-Ma triều rục rịch về lý thì tất nhiên bên trong màn sương sẽ có biến động.
Nhưng chưa từng có ghi chép nào về việc một con ma thú cao giai thay đổi địa bàn hoạt động để tấn công một cứ điểm ngoại vi cả, chúng chỉ di chuyển khỏi địa bàn cùng với ma triều xuất thế mà thôi.
-Suy đoán bừa cũng chẳng giải quyết được cái gì, chúng ta cứ ghi chép lại vào trong báo cáo rồi đưa cho Vệ Các, có lẽ nơi đó có đủ thông tin để phân tích lần tập kích bất thường này.
Muội nghĩ chúng ta nên hoá thi cho vị tiền bối kia rồi mau chóng đưa người về với đất mẹ.
Hồ tiên tử nhẹ giọng nói.
Mạc đại sư nghe vậy liền gật đầu, Duệ Tuân thì vẫn đăm chiêu đứng đấy.
Hắn có cảm giác rất lạ về nhiệm vụ đầu tiên của bản thân mình nơi chiến địa đen tối.
Chưa nói đến việc vừa mới đến Vệ Thành thôi đã phải tiếp nhận nhiệm vụ bất thường cực kỳ nghiêm trọng này, chỉ nghĩ đến thời gian hắn nhập thành trùng với thời điểm nơi đây bị tập kích cũng đủ khiến hắn phải nghi ngại.
Duệ Tuân chưa từng trải qua chiến đấu thực sự, hắn không thể phân tích rõ ràng cảm xúc lúc này của bản thân biểu thị điều gì.
Đó là sự hoài nghi vì lần đầu làm nhiệm vụ hay đấy là linh cảm với nguy hiểm sắp sửa ập đến.
— QUẢNG CÁO —
Duệ Tuân lắc nhẹ đầu, xem tình hình hiện tại thì có vẻ như hắn quá nhạy cảm.
Cứ điểm này từ lúc tiến vào chưa phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của ma thú đang hoạt động.
Hắn biết tâm trí bản thân lúc này đang dao động vì vẫn còn canh cánh về chuyến đi của sư phụ.
Người giờ đây chắc đã tiến rất sâu vào màn sương này rồi, nguy hiểm cũng theo đó mà nhân lên gấp bội, có điều thanh kiếm gỗ kia vẫn chưa quay về tức là sư phụ của hắn vẫn còn an toàn.
Duệ Tuân mau chóng lấy lại bình tĩnh, tay nắm chặt trường kiếm bước lên trước, trầm giọng nói:
-Hai người theo sau đệ, đừng mất tập trung!
Mạc đại sư cùng Hồ tiên tử gật đầu, ba người từ từ tiến đến cái xác đang bất động trên nền đá.
Duệ Tuân nheo mắt, do đặc thù của màn sương đen cộng với những hạt cát theo gió nhẹ bay trong không gian, tầm mắt của hắn quả thật không đủ đầy, nếu có biến số phát sinh sẽ rất khó để kiểm soát.
Thanh trường kiếm dần sáng lên theo pháp lực quán thâu, Duệ Tuân cố tình làm vậy, hắn muốn dùng chút ánh sáng đó khiến không gian trước mặt trở nên sáng sủa thêm chút ít.
Càng đến gần, hiện trạng của cái xác người kia lại càng rõ ràng hơn.
Đến cạnh rồi mới thấy, xác người ấy còn bị cắn mất cả một phần lớn dưới bụng, rất nhiều nơi trên thân thể cũng bị ăn mòn cùng với khải giáp.
Duệ Tuân nghe thấy tiếng thở đứt quãng phía sau mình, quay đầu thì thấy ánh mắt đầy lo lắng cùng thương cảm của Hồ tiên tử.
Duệ Tuân định nói mấy câu động viên thì Mạc đại sư liền bước qua người hắn để tiến đến cái xác.
Duệ Tuân thấy thế vội hô:
-Huynh cẩn thận!
-Không sao đâu!
Mạc đại sư bình tĩnh đáp lời.
Việc trường kỳ chiến đấu bên trong màn sương này uẩn dưỡng ra sự bạo gan đối với y, khả năng chiến đấu tuy có hơi kém nhưng sự chịu đựng với những vấn đề kiểu này quả thật vẫn rất nhẹ nhàng.
Mạc đại sư ngồi xuống bên cạnh cái xác, tay lấy ra một tấm hôi phù, miệng y lẩm bẩm, tấm phù theo đó bay lên trước cái xác khoảng ba thước rồi tự dưng bốc cháy, một quầng sáng êm dịu nở ra từ đó rọi chiếu cả một khoảng không gian.
Dưới màn sáng êm dịu, Mạc đại sư cẩn thận tháo ra từng mảnh giáp trên xác người, tháo ra đến đâu liền hiện ra cơ thể đã bị phá hủy khủng khiếp, phần cơ thể nào chưa bị ăn mòn thì đều đã thâm đen lại, đến cả khuôn mặt giờ đây cũng đã chẳng nhìn ra đường nét.
Hồ tiên tử thấy thế vội quay đầu bụm miệng, hạt lệ nhỏ chợt rơi nơi khoé mắt.
Mạc đại sư vẫn rất chăm chú, dù tay đang bọc thủ giáp nhưng vẫn rất nhẹ nhàng từ tốn.
Đến khi tháo rời xong tất cả mảnh giáp, y đứng lên chắp tay lại rồi vái, Hồ tiên tử quay người lại làm theo, Duệ Tuân cũng chắp tay cúi đầu.
Mạc đại sư thở ra một hơi, buông ra tâm trạng đang trùng xuống, tay lại lấy ra một tấm phù, y nhẹ dán nó lên thân thể của vị Thiên cảnh.
Vừa tiếp xúc tấm phù đột nhiên cháy lên một thứ lửa xanh kì dị, ngọn lửa đó từ tấm phù mau chóng cháy lan ra khắp cơ thể.
Duệ Tuân yên lặng nhìn một màn trước mắt, chẳng mấy chốc ngọn lửa kia đã thiêu rụi vị Thiên cảnh đã chết thành bụi trắng.
Hồ tiên tử nhẹ bước tiến đến, thuần thục mở ra một bình gốm, một tay liền sáng lên kéo theo những bụi trắng kia nhẹ nhàng bay vào trong bình gốm.
Khi tất cả bụi trắng được đưa vào trong, thị liền cẩn thận đậy lại, miệng thì thào nói:
-Tiền bối! Về nhà thôi!
— QUẢNG CÁO —
Bình gốm biến mất nơi bàn tay của Hồ tiên tử, không khí nơi đây chẳng biết từ lúc nào đã trở nên ảm đạm.
Duệ Tuân mắt đã hơi đỏ lên, Mạc đại sư lẳng lặng cất những mảnh khải giáp vào trong túi Càn Khôn.
Y mau chóng đứng dậy, lắc đầu nói với Duệ Tuân:
-Tính ra vị tiền bối này vẫn còn may mắn! Rất nhiều chiến sư của chúng ta chết tại nơi này còn chẳng có thây mà tắm dưới Mẫu Hoả gột rửa đau thương, để có thể đưa về với đất mẹ.
Tiếng nói của Mạc đại sư chẳng còn sự rề rà thường ngày, trong đó là sự sụt sùi ẩn chứa bao niềm tiếc thương.
Duệ Tuân biết điều ấy, cũng thương cảm vì điều ấy, có biết bao chiến sư vì sự tồn vong của nhân tộc mà sẵn sàng hi sinh nơi tận cùng chết chóc, đến khi chết vì lý tưởng cao cả rồi cũng chẳng thể về với đất mẹ thương yêu.
Người thì nằm trong bụng ma thú, người may mắn hơn thì phơi thây nơi chiến trường nhưng nếu không đủ may mắn gặp được đồng đội đưa về thì cũng là bất hạnh mất xác mà thôi.
Duệ Tuân nắm chặt bàn tay của mình, sư phụ hắn rồi mai kia cũng sẽ chẳng thể về với đất mẹ được nữa.
-Nhìn tình trạng thân thể cùng với vết cắn trên cổ vị tiền bối kia, ta chắc rằng con ma thú tấn công ngài ấy rất có thể là Thôn Thiên Ma Xà.
Mạc đại sư trầm giọng lên tiếng.
-Không thể nào! Địa bàn hoạt động của Thôn Thiên Ma Xà nằm sâu trong đầm lầy Ma Á cách đây cả gần nghìn dặm, sao nó lại xuất hiện nơi đây được.
Mạc đại sư nghe Hồ tiên tử nói vậy thì cũng không giấu nổi nét kinh nghi trên mặt, y chần chừ nói:
-Ta cũng đang khúc mắc, ma thú thực ra cũng cần môi trường sống thích hợp, hoang mạc này không thể tồn tại một con Thôn Thiên Ma Xà được.
Lần tập kích này càng ngày càng khó hiểu, ta có dự cảm không tốt lắm.
Tấm Quang phù kia rốt cuộc cũng cháy hết, ánh sáng êm dịu dần bị sương đen nuốt trọn.
Sự thay đổi về ánh sáng khiến đôi mắt ba người hơi bị kích ứng.
Sau khi bình tĩnh lấy lại được cảm giác quen thuộc, đột nhiên Duệ Tuân phát hiện ra điều gì đấy khác lạ, hắn quay phắt đầu về hướng bên ngoài cứ điểm, ánh sáng không đủ khiến Duệ Tuân chẳng nhìn thấy gì.
Viên đá nhỏ khảm trên giáp tay Mạc đại sư chợt sáng lên dữ dội, y vội hô lớn:
-Có biến!
— QUẢNG CÁO —
Rồi y mau chóng lấy ra một chiếc trận bàn kề lên miệng nói to:
-Hai người mau chóng tập hợp với bọn đệ.
Ma thú đang chuẩn bị tấn công nơi này thì phải.
Duệ Tuân sử dụng bộ pháp chạy nhanh tới bên tường bao của cứ điểm, ngay gần chỗ đó phía ngoài, một mảng đen kịt toàn những con bọ cạp đang chui lên lúc nhúc từ trong cát.
Duệ Tuân cau mày nhanh chóng quay trở lại chỗ hai người ngưng trọng nói:
-Phía trước có rất nhiều Hắc Vĩ Độc Hạt chui ra từ trong cát, đệ nghĩ xung quanh đây cũng vậy, chúng ta bị bao vây rồi!
-Đám ma thú vẫn quanh quẩn ở đây mà.
Chúng ta mau di chuyển tụ hợp cùng hai người kia, lúc đó liền bàn kế sách rút lui!
Duệ Tuân cùng Hồ Tiên Tử nghe Mạc đại sư nói vậy liền gật đầu.
Cả ba vội phi thân lên những khối kiến trúc đổ nát mau chóng di chuyển về phía Kim Đắc cùng Hứa Niên.
Khắp cứ điểm vang lên những tiếng động dồn dập, từ những cái lỗ nơi tường bao, những con bọ cạp đen kịt lũ lượt tràn vào với số lượng kinh người.
Ba người đẩy nhanh thân pháp, phía xa xa bắt gặp thân ảnh hai người đồng đội.
Nhưng còn chưa kịp tụ hợp lại, nơi chính giữa hai nhóm người đột nhiên đất đá cùng cát bị đẩy lên một cách thô bạo, bụi bay mù mịt cả một khoảng.
Tất cả mọi người giật mình khựng lại kinh nghi nhìn thứ vừa mới chui ra kia.
Nơi đó, một cái đầu thon dài nhô ra, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ lắc lư giữa màn sương đen tối, cái lưỡi uốn éo cứ thò ra rồi lại thụt vào.
Cả cơ thể thứ đó mau chóng chui ra khỏi đống đổ nát, nó ngẩng cái đầu lên, đôi mắt mang đầy dữ tợn gắt gao nhìn những bóng người đang đứng gần nó.
Duệ Tuân cười khổ:
-Vậy ra con rắn ấy vẫn đợi ở đây!.