Tường Vây Người

Chương 12

Nó muốn người này.

Nó muốn, muốn đến điên rồi.

Đầu lưỡi duỗi ra không ngừng liếm láp đôi môi mềm mại của Hạ Dương, Hạ Cẩn bóp chặt mặt Hạ Dương khiến hắn mở hàm ra nhằm tạo thuận lợi cho bản thân xâm nhập vào. Hạ Dương phát ra tiếng rên rỉ "ưm ưm", hắn vô lực giãy dụa, nỗ lực tránh né bộ phận cứng rắn nóng rực liên tục quấy rối bên dưới mình, nào ngờ Hạ Cẩn lại nhân cơ hội xen vào giữa hai chân hắn.

Môi lưỡi quấn quýt, Hạ Cẩn dùng sức khuấy đảo trong miệng Hạ Dương, tràn đầy ác ý khiêu khích cánh môi trên mẫn cảm của hắn, thậm chí đầy sắc tình mút chặt nó. Bắp đùi chống lên đùa giỡn khối mềm nhuyễn kia, Hạ Dương cương cứng, cơ thể co lại bắt đầu run rẩy.

"Tiểu... A!!" Hắn bị nó hôn đến thở không nổi, Hạ Cẩn căn bản không cho hắn lùi ra sau, chỉ cần hơi có ý định tránh né thì sẽ bị nó trừng phạt hôn sâu hơn.

Hạ Cẩn yêu thích loại cảm giác chinh phục như vậy, loại cảm giác chưa từng có này làm nó nghiện.

-- Hạ Dương chỉ có thể mặc nó muốn làm gì thì làm, anh trai thân yêu của nó, người nó thương nhất, cái người mạnh mẽ ấy hiện tại bị nó hành hạ đến mức chỉ có thể vô lực rên rỉ.

"Em yêu anh!!" Nó cuối cùng cũng hoàn toàn điên rồi, như con thú cuồng loạn xé nát quần áo Hạ Dương, "Anh hai, em yêu anh!!!"

Hạ Cẩn sờ loạn lên người hắn, tay dùng sức đến gần như cấu véo, thô bạo mà trìu mến lưu lại từng chuỗi dấu vết xanh tím lên người Hạ Dương, nó còn sợ chưa đủ tàn bạo mà liếm lên gương mặt điển trai của Hạ Dương, lấy đầu lưỡi quét lên mí mắt Hạ Dương.

"Anh hai..." Nó vừa liếm vừa lầm bầm, "Nước mắt thật đắng, nên anh đừng khóc nữa được không...?"

Nhưng tay lại không hề ngừng nghỉ hành động tuột quần Hạ Dương xuống.

-- Như vậy là sai trái.

Anh em ruột cấu kết gian dâm, nghịch lại luân thường, Hạ Dương còn chưa kịp thoát khỏi thống khổ từ cái chết của Hạ Cẩn, thì giờ tâm tình hỗn loạn lại bị tình cảnh tàn nhẫn như này quất mạnh một roi làm hắn đau đến cả người co giật.

Điên rồi.

Hắn sắp tan vỡ mất rồi, cả người cuộn lại đau đớn. Hạ Cẩn cách quần lót xoa nắn dương v*t hắn, càng lúc càng mạnh bạo, mỗi một lần đều tăng thêm lực khiêu khích, nhưng hắn vẫn chậm chạp không nổi lên phản ứng nào.

Hạ Dương ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, im lặng không lên tiếng.

Điên rồi.

"Không cho phép anh khóc." Hạ Cẩn rốt cục cũng ngừng tay, nó nhíu mày trở tay vặn vòi sen, dòng nước ấm áp nhất thời dội ướt hai người, "Anh hai đừng khóc, đây là chuyện tốt của Tiểu Cẩn, anh hai nên vì Tiểu Cẩn mà vui vẻ mới phải. Tiểu Cẩn ngày hôm nay muốn thực hiện nguyện vọng của mình, anh hai đừng khóc nữa."

Bọt nước văng lên tung tóe, nước mắt trên mặt Hạ Dương cuối cùng cũng bị che đậy, Hạ Cẩn liền yên tâm thoải mái cho rằng Hạ Dương cũng đang vui vẻ trong lòng như nó.

Đây là niềm hạnh phúc lừa mình dối người của nó.

Ai nói giữa bọn nó không phải là hai bên anh tình tôi nguyện hả?

Nó kéo chiếc quần lót thừa thãi của Hạ Dương xuống, nắm chặt dương v*t chưa cương vội vàng vuốt ve nó, tuốt bao quy đầu ra dùng lòng bàn tay có vết chai mỏng ma sát lên đỉnh quy đầu mẫn cảm. Bọt nước thỉnh thoảng lại bắn lên đầu dương v*t nhạy cảm, lần đầu tiên tiếp nhận kích thích trực tiếp như vậy làm nó rốt cục từ từ bành trướng ra. Hạ Cẩn cười, tàn nhẫn mài lên đỉnh quy đầu mẫn cảm, đầu ngón tay cọ xát lỗ nhỏ. Nó không chế Hạ Dương đang không ngừng vùng vẫy lại, ánh mắt mê luyến lướt từ mặt xuống chân hắn, tầm mắt gần như hóa thành một bàn tay dốc sức âu yếm mỗi một tấc trên cơ thể hắn.

Đây là một cơ thể vô cùng hoàn hảo.

Vai rộng mông nhỏ, thắt lưng rắn chắc có da thịt, hai chân thon dài, cơ thể được bao phủ bởi bắp thịt.

Hạ Cẩn càng thỏa mãn, nó gần như bị thần kinh mà nở nụ cười, từ trên mặt Hạ Dương liếm một đường xuống xương quai xanh, rồi lồng ngực...

"Không..." Hạ Dương vô lực lắc đầu, tầm mắt Hạ Cẩn chạy qua chỗ nào chỗ ấy lập tức xuất hiện một trận tê dại, nơi ba tấc dưới rốn không ngừng bị dâm loạn, niềm khoái cảm vọt tới bắp thịt căng cứng sau lưng hắn. Trước ngực tràn ngập xúc cảm dính ngấy -- Hạ Cẩn đang liếm đầu v* hắn.

Điên rồi.

Nơi sau huyệt truyền đến trận gây rối nhỏ, có cái gì đó nỗ lực đâm vào nó, cơ thể Hạ Dương cứng đờ, một tay Hạ Cẩn bắt lấy trán hắn ép hắn phải ngẩng đầu lên.

Nước đổ ập xuống mặt hắn.

Bị mở rộng.

Hạ Dương có thể cảm nhận rất rõ ngón tay tinh tế của Hạ Cẩn đang thăm dò đâm vào tiểu huyệt mình, xoay tròn, đâm sâu, và thêm một ngón nữa, hai ngón tay rắp tâm mở rộng dũng đạo của hắn, tìm tòi cọ xát bên trong.

Mặc dù bị bọt nước dội cho không mở mắt ra nổi, nhưng Hạ Cẩn vẫn nhìn chằm chằm Hạ Dương, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo thành đường nét đáng sợ, gần như mang theo cả sự thù hận thấu xương.

"Anh hai... Tiểu Cẩn thích anh nhất..."

Nó cười nói.

Nơi đó của Hạ Dương bị đâm vào không chút lưu tình.

Hạ Cẩn hoàn toàn không để ý đến đau đớn của Hạ Dương, chỉ chấp nhất đâm về phía trước.

"Chính vì vậy, anh nên tiếp nhận em đi..." Nó vừa đâm về trước vừa nói, "Tiểu Cẩn... Ư, thả lỏng chút nào... Đặc biệt sợ phải sống một mình, thật sự, rất sợ..."

Hạ Dương trừng lớn hai mắt, hắn đau đến gân xanh cũng nổi lên, toàn thân run rẩy kịch liệt, dương v*t Hạ Cẩn chỉ mới vào được một nửa mà lỗ nhỏ chật hẹp đã như bị xé rách buốt đau.

Đau quá.

Hạ Dương không nhịn được co rút sau huyệt, Hạ Cẩn tiếp tục đẩy vào làm hắn rên rỉ, tiếp đó nó không chút thương tiếc nào triệt để đẩy sâu vào.

"Ư..." Hạ Cẩn ồm ồm thở gấp.

Đau.

Xúc giác của hắn giờ đây chỉ còn sót lại một chữ "đau".

Không ngừng nghỉ, không kết thúc.

Đợi đến khi hắn hơi thích ứng được, Hạ Cẩn lập tức điên cuồng xỏ xuyên, dương v*t lùi ra miệng nhỏ, rồi lại đâm mạnh vào, dương v*t nó không ngừng cắm vào, thậm chí lúc rút ra còn mang theo chút tơ máu.

Rõ ràng yêu thích đến như thế, nhưng lại không nhịn được muốn thương tổn anh ấy -- tựa như nếu làm vậy thì sẽ có thể đem người trước đây luôn bảo vệ mình đạp ở dưới chân, ác ý xâm phạm, độc chiếm cho bản thân.

Ích kỉ, ác độc.

Đôi môi đỏ tươi không ngừng hôn lên những thứ xuất hiện trong tầm mắt, thậm chí dùng răng gặm cắn nó. Y nghiêng mặt Hạ Dương sang một bên, mút cằm dưới của hắn.

Vĩnh viễn cũng không có điểm dừng.

Điên rồi, một người điên rồi.

Hạ Dương dùng yết hầu không phát ra nổi thanh âm nào cười to, cười đến thở không nổi.

Bạn có tin vào sự tồn tại của linh hồn không?

Bạn có biết cảm giác bị một linh hồn từng chút từng chút xỏ xuyên cơ thể là thế nào không?

Giống như có kẻ nào đó đào khoét nội tạng của bạn khi bạn vẫn còn sống, nhưng bạn chỉ có thể trơ mắt quan sát bằng đôi mắt đỏ ngầu, cùng với cảm thụ tình cảnh bản thân bị loại xúc cảm quỷ dị kia lôi kéo cuốn theo.

Hắn muốn chết.

Hạ Dương từng nghĩ đến cái chết của mình -- cuộc sống khá khẩm, con cháu đầy nhà, bình yên mà qua một đời; nếu không thể tốt đẹp như thế, thì cơ khổ một chút cũng không sao. Nhưng bất luận thế nào, trong trí tưởng tượng của hắn, cái chết của hắn chưa từng liên quan đến Hạ Cẩn.

Tầm nhìn dần dần mờ mịt, gương mặt lập đầy si mê của Hạ Cẩn càng thêm u ám, Hạ Dương nghe thấy Hạ Cẩn ghé vào tai hắn nhẹ giọng nỉ non.

"Ở cạnh em đi... Anh hai, anh đi theo em nha..."

"Sống với em nha... Anh hai, em lạnh quá..."

"Anh hai trước giờ đều cùng em mà..."

"Em yêu anh... Em yêu anh..."

Hạ Cẩn cũng rơi nước mắt, chất lỏng đỏ thẫm từ khóe mắt nó rơi xuống, dưới mặt sàn nhiễu xuống từng giọt từng giọt chất lỏng màu đỏ, rồi lại bị nước xối đi hết.

Cùng em ấy...

Cùng em ấy làm gì?

Hạ Dương đã sắp hấp hối.

Hắn nghe không hiểu ý Hạ Cẩn, trong đầu ong ong hỗn loạn, ánh mắt tan rã, con ngươi dần mở to, mặt tràn đầy tử khí. Hắn vô lực co giật, từ trên đỉnh điểm thống khổ rơi ngã xuống.

"Bảo bối... Đừng khóc..." Hắn như thường ngày lấy tay lau nước mắt trên mặt Hạ Cẩn, đầu óc hỗn độn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn hàm hồ vụng về nói, "Đừng khóc..."

Không nhìn thấy gì nữa, trước mắt chỉ có tăm tối.

Kẻ điên.

Thật ra có đến hai kẻ điên lận.

Hắn yêu Hạ Cẩn, không phải tình yêu, cũng chẳng phải tình thân.

Nó là loại cảm tình không thể giải thích chỉ bằng hai ba từ ngữ đơn giản.

-- Yêu đến điên cuồng, cùng nhau hoan lạc, cùng nhau phát điên, an ủi lẫn nhau, vĩnh viễn không cô độc.

"Được... Anh đi cùng em..."

Đây chính là lời thề.

Ánh mắt Hạ Dương trống rỗng, tay ngừng lại, cuối cùng vô lực rớt xuống.

Hạ Cẩn tựa như đứa trẻ ôm cơ thể Hạ Dương khóc rống lên, dường như nó cũng không hiểu vì sao bản thân lại muốn giết chết người mình thương nhất như này.

Tay nó dùng sức ghìm chặt tiến vào trong cơ thể Hạ Dương, tựa như còn muốn đem đến chút ấm áp cho cơ thể trước mắt này.

Một lúc lâu sau.

Nó bỗng quay đầu lại, Hạ Dương đang ở đằng sau trầm mặc nhìn nó.

Giống như hắn vẫn còn sống vậy.

Khuôn mặt còn vươn đầy nước mắt của Hạ Cẩn khẽ nhếch môi lên, nó thả thân thể đã lạnh lẽo trong lòng ra, chậm rãi đứng dậy.

"Chào anh, anh hai."

Mê đắm không rời, đến chết mới thôi.

Sai rồi.

Hạ Cẩn lảo đảo đi tới ôm chặt lấy Hạ Dương, khúc khích nở nụ cười.

-- Đến chết, mới thôi.



Lời tác giả:

Còn một phiên ngoại của em trai... Sẽ thông báo thêm nhiều thứ...

Nhân thể có thể sẽ có thêm một phiên ngoại của cha mẹ...

Đậu:

Chỉ có một phiên ngoại của em trai thôi, còn của cha mẹ bả diếm rồi. Nếu mà có của cha mẹ mình cũng sẽ dịch, vì dù là ngôn tình nhưng nó quá hấp dẫn mình >///<

HE rồi nhé ~ Đừng ai oán trách gì mình nhé ~~ =)))))
Bình Luận (0)
Comment