Nếu như nói Hạ Dương không quá hòa hợp được với lớp 12 này, thì trong mắt Hạ Dương cái người điềm đạm cùng ngoan ngoãn như Hạ Cẩn cũng có thể được gọi là người “không dính khói bụi trần gian”, quái gở đến cực điểm, ngay cả đường viền môi cũng mỏng đến lạ lùng. Trong tiểu thuyết, những chàng nam sinh lạnh lùng trầm tĩnh thường được gán cho những danh xưng êm tai, song nếu thật sự sống chung với những người như vậy, thì quái gở vẫn là quái gở, vẫn không được người ta yêu mến, vẫn chỉ tự cho mình là thanh cao hơn người.
Thực tế bao giờ cũng khác với tiểu thuyết.
Có người nói “nhân chi sơ tính bản ác” (con người lúc vừa sinh ra đã ác độc) cũng không phải không có đạo lý — Thậm chí không hề thiếu những vụ bắt nạt cùng bạo hành giữa những em bé mới chỉ 4, 5 tuổi miệng còn hôi sữa. Cho nên chuyện Hạ Cẩn bị lưu manh bắt nạt hoặc bị bạn bè xa lánh, mỉa mai cũng chỉ là chuyện bình thường. Cách thức để làm người tốt không nhiều, chỉ có vài kiểu đơn giản thường thấy, nhưng cách để bắt nạt người khác lại rất đa dạng, cho dù Hạ Dương có tận lực bảo vệ Hạ Cẩn như thế nào thì cũng sẽ có những thời điểm mắc sai lầm.
Ví dụ như vết sẹo trên cánh tay của Hạ Cẩn, nó chính là minh chứng cho việc Hạ Dương từng bất lực trong chuyện bảo vệ Hạ Cẩn — Ít nhất tự Hạ Dương nghĩ như thế.
Hắn không quên được cảnh tượng lúc hắn chạy đến hiện trường.
Làm sao có thể quên được chứ?
Người em trai mình luôn yêu thương ngồi dưới đất gắt gao ôm lấy cánh tay đang bị thương, máu vẫn tuôn ra không ngừng. Bộ đồng phục trắng tinh bị nhiễm từng mảng từng mảng máu đỏ thẫm, môi bắt đầu trắng bệch, nhưng nó vẫn tự nén lại chút đau đớn để nở nụ cười méo xệch.
“Em biết mà… Khụ, em biết anh hai sẽ đến mà… Anh hai dù sao cũng đã hứa sẽ đến cứu em mà…” Nó cười đến xán lạn như không để tâm đến đau đớn, như không nhìn thấy thống khổ cùng sợ hãi trên mặt Hạ Dương, “Em biết mà.”
Bình tĩnh đến gần như đã tính toán kỹ càng.
Hoặc là đã tính toán từ trước rồi.
Ai mà biết được?
Nó yếu ớt ngồi ở chỗ đó, ánh mắt gần như tan rã, bàn tay đang che vết thương cũng trực tiếp buông ra. Tay run rẩy giơ lên, hơi thở gấp gáp, cố gắng để nét mặt của mình càng thêm vô hại, “Anh… Anh hai, kéo, kéo em dậy có được không?”
Hạ Dương trừng trừng nhìn nó, đầu óc trống rỗng, màu máu đỏ thẫm kia kích thích ánh mắt hắn.
Hạ Cẩn đau đến co giật.
Mắt Hạ Dương thậm chí đã nổi lên tơ máu, nhưng mặt lại không biểu hiện gì, trắng xám đến gần như hốc hác. Hạ Cẩn dùng hết khí lực toàn thân chống lên tường loạng chà loạng choạng đứng dậy, từng bước lảo đảo đi về chỗ anh trai mình, cơ thể nồng đậm mùi máu tươi nhào vào trong ngực hắn.
“Anh hai…” Nó gọi.
Đến lúc này, Hạ Cẩn đều chỉ cười, cười đến hai mắt vốn to tròn cũng híp lại, cười đến không nhìn thấy nổi viền mắt xinh đẹp, nó chỉ luôn bày ra dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên kia.
“Anh hai…” Giọng nó yếu ớt đến gần như thành tiếng thở dài, “Anh hai, anh đến rồi…”
“Em ban nãy thật rất sợ…” Nó ở chỗ Hạ Dương không nhìn thấy được khẽ nhếch miệng lên, gần giống như bị bệnh thần kinh mà cười đến run rẩy, “Anh ôm em một cái đi.”
Hạ Dương run lên, lúc này mới thả ống sắt tiện tay nhặt được xuống. Ống sắt bị nhuốm máu rơi xuống sàn xi măng vang lên âm thanh nảy bật mấy lần, cuối cùng lăn lăn đi xa, lăn đến trước mặt kẻ bị đánh cho không còn nhận ra hình “người”.
“Tiểu Cẩn…” Hắn cuối cùng cũng chậm rãi ôm lấy Hạ Cẩn, “Tiểu Cẩn…”
Tiếp đó lại chuyển sang gào thét.
“Em muốn hù chết anh hai à!!!”
“Tại sao hôm nay không chờ anh nữa, em nói đi!!!”
Hạ Dương tựa như phát điên gào lên với Hạ Cẩn. Tay hắn tóm chặt cổ áo em trai mình ra sức lắc lắc mà quên mất trên người nó còn có vết thương, cũng quên luôn người trước mặt chính là em trai mà mình rất cưng chiều — trước giờ hắn chưa từng hung ác như vậy với bảo bối của hắn, nhưng có lẽ nỗi lo sợ “nghĩ lại mà run” này đã làm hắn cần được trút ra ngay lập tức.
“Anh hai…” Hạ Cẩn lại cười đến xán lạn, “Anh hai.”
Sau đấy, Hạ Dương liền trở lại bình tĩnh như chẳng có gì.
“Anh hai, đừng sợ.” Hạ Cẩn thở gấp, nằm sấp bên tai Hạ Dương nói ngắc ngứ, “Anh hai… Lúc nào cũng, lúc nào cũng có thể đến cứu em mà. Anh hai chẳng phải đã nói, anh hai sẽ không bao giờ lừa gạt Tiểu Cẩn đó sao.”
Lúc nào cũng có thể.
Nó cười đầy thâm ý, như một con yêu tinh xinh đẹp được thỏa mãn.
Hạ Dương biết đánh nhau, tính cách thẳng thắn, xét về phương diện học sinh ngoan thì thành tích cũng không phải quá tốt, hút thuốc uống rượu đều làm được, khởi xướng trò đùa nghịch, nói chuyện nghĩa khí, những cô nàng theo đuổi hắn xếp hàng đếm không xuể.
Hắn là một học sinh xấu, nhưng hắn rất tự hào về chuyện này — các chàng trai năm 16, 17 tuổi hầu hết đều có xu hướng “truy đuổi” những thứ đó, mặc kệ loại truy đuổi này là theo chiều hướng xấu hay tốt. Hắn quen biết rất nhiều người, cũng có nhiều người gọi hắn một tiếng “anh”, nhưng cũng không thiếu những người muốn đùa chết hắn.
Hắn cảm thấy chuyện có người muốn đùa chết mình như này là một việc rất nở mày nở mặt, điều này tượng trưng cho bản thân đủ mạnh — là một tên ai trả tiền thì giúp người đó đánh nhau, hắn thậm chí còn có một số tiếng tăm, có thể đối mặt nói mấy câu với những người trong hắc bang.
Người đi trên đường thấy hắn sẽ gọi một tiếng “Anh Hạ”, ai cũng biết gia cảnh hắn giàu có, ra tay đòi tiền nhưng không cần tiền, thứ hắn muốn chính là mặt mũi, chỉ mấy cái này thôi cũng đủ để chiêu dụ những tên choai choai hung hãn đầu quân cho hắn.
Nhưng sau ngày hôm ấy, không còn ai nhìn thấy hắn có mặt ở những chỗ không đứng đắn nữa.
“Mày bị nó quấn lấy mẹ nó rồi,”
Hắn lúc trước có thằng bạn khá lưu manh, trong suốt một quãng thời gian thật dài, bọn họ cùng vào cùng ra, lằm xằng làm bậy. Hạ Dương cảm thấy chơi như vậy rất vui, tên kia thật sự thiếu tiền, thiếu đến mức nhìn thấy tiền một cái liền rục rịch — có người nói gia đình nó có bà nội đang bệnh nặng. Kết quả gần đây không biết sao lại kiếm được tiền, nó nháo nhào muốn xuất ngoại, đến khi gần xuất ngoại thì lại gọi điện thoại cho Hạ Dương, “Ê thằng đần, vẫn đang đếm tiền đây này.”
Chỉ để lại câu nói không đầu không đuôi như thế.
Rồi không còn liên hệ.
Rượu chè tạo ra bạn bè, chỉ thổn thức một trận rồi sẽ đường ai nấy đi thôi, không đáng để thật lòng moi móc tim gan ra đối xử.Có tên lưu manh nào đó đã từng nói như vậy.
“Sao tự nhiên nhớ đến nhiều chuyện trước đây vậy…”
Tay Hạ Dương còn đang buồn chán gõ gõ lên mặt bàn, cố gắng gõ theo nhịp điệu bài hát mình thích, “Không phải mình già rồi đấy chứ.”
Tiếng rả rít của ve sầu tựa hồ nhỏ đi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời mờ mịt không hề giống với cảnh sắc buổi trưa, cứ như mặt trời đã xuống núi. Mấy đám mây có vẻ như nhiều hơn bình thường, trời tối om rồi, nhưng lại không giống sẽ đổ mưa.
Hạ Dương liếc nhìn thời khóa biểu, tiết sau là môn Sinh học, nên liền qua loa lục ngăn kéo của mình.
“Kỳ lạ, sách Sinh học của mình đâu…” Hắn lầm bầm, “Môn bắt buộc hai… Môn bắt buộc ba…”
Thiếu mất môn bắt buộc một.
Hắn xoa xoa thái dương đang nhức, cầm điện thoại lên ra khỏi lớp học.
Tác giả có lời muốn nói:Tui biết bệnh kiều là gì, cũng biết người ốm đau không phải là bệnh kiều… Tui không phải viết vậy…. Tui chỉ là vừa muốn viết ốm đau + vừa muốn viết bệnh kiều luôn thôi….