Diệp Anh, từ giờ trở đi, anh thuộc về em.
Trời đêm đầy sao.
Thảm đỏ lễ trao giải Quả cầu vàng sáng như ban ngày, trong ánh đèn flash lóe lên liên hồi, Phan Đình Đình làn da trắng ngần, dáng người thanh tao,
kiêu sa thoát tục. Cô mặc bộ lễ phục cổ chữ V khoét sâu màu xanh thẫm
như bầu trời sao, đẹp tựa nữ thần, một nữ thần kiều diễm lạnh lùng đến
từ bầu trời đêm thần bí.
Vô số ánh mắt kinh ngạc.
Phóng
viên các nước vốn đang chụp ảnh những ngôi sao lớn khác dường như cũng
bị hớp hồn, ngạc nhiên, lần lượt quay đầu nhìn về phía Phan Đình Đình
trên thảm đỏ! Bóng dáng cô gái mặc chiếc váy màu xanh thẫm đẹp như thể
đến từ bầu trời đêm thần bí, từ vương quốc băng tuyết. Sau khoảnh khắc
nghẹt thở, tiếng đèn flash rộn lên như bão tố, “tách!”, “tách!”,
“tách!”, “tách!”, “tách!”, “tách!”… Các phóng viên truyền thông từ khắp
các quốc gia trên thế giới điên cuồng chụp ảnh Phan Đình Đình, biển sáng lấp lánh khiến cả thảm đỏ sáng như ban ngày, những ngôi sao khác xung
quanh cũng không đừng được phải ngoái đầu nhìn, trong giây lát, không
khí trên thảm đỏ đã được đẩy lên cao trào!
“… Cô Phan không mặc, không mặc lễ phục của chúng ta!”
Trong hội trường, giọng nói hoảng hốt bất an của Liêu Tu vọng ra từ điện
thoại, Sâm Minh Mỹ nhìn chằm chằm màn hình lớn đang tường thuật khung
cảnh trên thảm đỏ, tay phải nắm chặt điện thoại. Đầu óc cô hoàn toàn
trống rỗng, đôi môi khẽ run rẩy, không thể tin được, vấn đề ở đâu, sao
lại như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhìn Phan Đình Đình trên
màn hình lớn, sắc mặt Việt Xán tối sầm, lúc lâu sau, anh nhếnh mép, rướn người về phía trước nói với Diệp Anh: “Chúc mừng cô, Diệp tiểu thư”.
Lật bàn tay, nắm lấy tay Việt Tuyên, Diệp Anh mỉm cười nhìn Việt Xán,
nói: “Cảm ơn”.
“Bàn tiệc mừng đêm nay, anh và Sâm tiểu thư nhất định phải tham gia đấy nhé.”
“Nhất định rồi”, Việt Xán mỉm cười đáp, “Đây là vinh dự của Tạ thị”. Thẫn thờ cất điện thoại, trong đầu ong ong, Sâm Minh Mỹ nhìn chiếc ví cầm tay
nhỏ bằng gấm đi kèm với bộ phượng bào trong tay, bỗng nhiên cảm thấy vô
cùng châm biếm, máu dồn hết lên mặt! Hội trường xôn xao, hình như nghe
thấy một cái tên nào đó, Sâm Minh Mỹ đờ đẫn nhìn qua, người đó đang chậm rãi tiến vào hội trường, rất nhiều người vòng trong vòng ngoài như thể
vầng trăng được bao quanh, tán tụng bởi vô vàn vì sao. Cô ta đẹp tựa nữ
thần với hào quang tỏa sáng khắp nơi. Đó chính là Phan Đình Đình, kẻ đã
chơi cô một vố, đang khoát trên mình chiếc váy màu xanh thẫm chứ không
phải bộ phượng bào!
Căm phẫn tới mức nghiến chặt răng, Sâm Minh
Mỹ vụt đứng lên, muốn xông thẳng ra chất vấn cô ta! “Minh Mỹ”, Việt Xán
túm lấy tay cô. Sâm Minh Mỹ tức giận giằng tay ra, tay Việt Xán như đai
sắt giữ chặt tay cô, cuối cùng, sắc mặt cô trắng bệch tiu nghỉu ngồi
xuống ghế, nhắm chặt mắt, chẳng còn muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Trái ngược với tâm trạng ê chề, ủ ê của Sâm Minh Mỹ, lễ trao giải đêm nay
diễn ra hết sức náo nhiệt, đặc sắc và thuận lợi. Bộ phim điện ảnh Gia
tộc hắc đạo do Davey Herbert đạo diễn đã đoạt giải ở bốn hạng mục lớn,
trong đó có giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, còn Phan Đình Đình đến từ
Trung Quốc cũng bất ngờ đạt giải Quả cầu vàng dành cho nữ diễn viên phụ
xuất sắc nhất!
Dưới ánh đèn tụ quang rực rỡ.
Khoát trên
mình bộ lễ phục màu xanh thẫm, Phan Đình Đình bước lên bục nhận giải như nữ thần chiến thắng, xúc động cầm tượng vàng trên tay, máy quay và vệ
tinh sẽ truyền hình ảnh cô nhận giải đến với khán giả trên khắp thế
giới!
Trên ghế ngồi trong hội trường.
Giống như tất cả các khách mời có mặt tại lễ trao giải, Diệp Anh mỉm cười vổ tay chúc mừng
Phan Đình Đình đoạt giải. Đúng như cô nghĩ, Phan Đình Đình là một người
phụ nữ thông minh, biết rõ lựa chọn nào mới là đúng đắn nhất.
***
Trong trang viên tư nhân cách địa điểm tổ chức lễ trao giải không xa, sau khi lễ trao giải kết thúc, tiệc mừng của Tạ thị được tổ chức long trọng.
Đây hệt như một yến tiệc nhỏ của giới thời trang, không chỉ có lãnh đạo
cao cấp tại Mỹ của Tạ thị, mà gần như tất cả những nhân vật có tiếng
trong giới thời trang quốc tế đến tham dự lễ trao giải Quả cầu vàng hôm
nay đều tề tựu đông đủ tại đây.
Ánh đèn rực rỡ.
Rượu ngon và người đẹp.
Khách mời quần là áo lượt, nói cười vui vẻ, tay cầm ly champagne, lần lượt
nâng ly với Việt Xán, Việt Tuyên và Diệp Anh, chúc mừng thương hiệu thời tranh nữ cao cấp MK của Tạ thị chính thức đặt chân lên sàn diễn quốc
tế, lần đầu tiên thử sức mà đã thành công rực rỡ. Các quan khách hết lời khen ngợi bộ lễ phục xanh thẩm Phan Đình Đình mặc vô cùng đẹp, thần bí, cao quý nho nhã, không thua kém lễ phục đặt may của bất cứ thương hiệu
thiết kế hàng đầu quốc tế nào.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn sự khẳng định của ngài.”
“Rất vui vì bà thích phong cách thiết kế của MK.”
Trong tiếng nhạc du dương của buổi tiệc, Diệp Anh vừa tươi cười, điềm tĩnh
trò chuyện với các vị khách mời, vừa kín đáo nhìn về phía Việt Tuyên.
Đêm nay, Việt Tuyên có chút gì đó khác lạ, khi tham dự lễ trao giải, anh từ chối ngồi xe lăn, kiên quyết tự mình đi lại. Khi lễ trao giải kết
thúc, đến bữa tiệc mừng này, anh vẫn cố chấp không chịu ngồi xe lăn,
cũng không cho cô dịu nữa.
Lúc này, dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, diễm lệ.
Việt Tuyên hòa nhã cười nói với quan khách, dáng người cao ráo, đẹp đẽ,
phong thái nho nhã, rất khó nhận ra anh đã từng trải qua một vụ tai nạn
ôtô nghiêm trọng, cách đây không lâu mới có thể gắn gượng tự mình đi lại được. Nhìn anh vì kiệt sức mà đôi môi nhợt nhạt, Diệp Anh hơi chau mày, trong lòng lo lắng, nhưng cũng phát hiện ra trên mặt anh có hai quầng
đỏ khác thường, đôi mắt sáng long lanh hơn thường ngày.
Đúng lúc cô đang lo lắng…
Trong đám đông khách mời, Việt Tuyên quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt như
dòng nước êm dịu, mỉm cười dịu dàng và bình yên với cô. Sau đó, anh đi
sang một bên, nói nhỏ với trưởng phòng PR đứng đó vài câu. Trưởng phòng
PR cười, gật đầu, giơ tay ra hiệu, Diệp Anh nhìn theo…
Ánh sáng trong bữa tiệc đột nhiên tối lại!
m nhạc cũng im bặt.
Tất cả đều ngạc nhiên, đúng lúc các khách mời đang ngơ ngác nhìn quanh
trong bóng tối, một chùm sáng trắng như ánh sao chiếu rọi, giọng ca khàn khàn tuyệt đẹp vang lên. Dưới chùm sáng trắng, ca sĩ đột ngột hiện ra.
Đó chính là nhóm nhạc tài năng đang rất được yêu thích vừa mới biểu diễn tiết mục cuối cùng trong lễ trao giải, cầm micro bạc, biểu diễn đầy mê
hoặc:
“I swear!
By the moon and the stars in the sky
And I swear!
Like the shadow that’s by your side.”
(Anh xin thề
Trước vầng trăng và những vì sao trên trời
Anh xin thề
Sẽ luôn bên em, như hình với bóng.)
Trong tiếng ca lãng mạn và thâm tình, hai hàng ánh sáng trắng như ánh sao
chiếu xuống, lại xuất hiện những người phục vụ tuấn tú đẩy từng xe hoa
tiến vào! Ánh sáng tinh khiết, hoa tường vi trắng tinh khôi, từng chùm
tường vi trắng nở rộ xinh đẹp đan cài vào nhau, cánh hoa trắng đến trong suốt, trong nháy mắt, cả gian phòng bữa tiệc biến thành một biển hoa
tường vi trắng lãng mạn, thuần khiết, mộng mơ, tươi đẹp như xứ sở thần
tiên của Alice!
Đây không phải là chương trình vốn có của buổi tiệc.
Diệp Anh vẫn đang bất ngờ.
Từng chùm hoa.
Từng phiến tường vi trắng đang nở rộ đó.
Đã biến cô trở thành trung tâm của một biển hoa.
Hương hoa thanh nhã. Ánh sáng trắng như ánh sao, Diệp Anh mặc chiếc váy màu
ghi bạc, đẹp tựa Nguyệt Thần, như thể đứa con cưng của hoa tường vi. Cô
ngây người đứng đó, nhìn người ấy đang từ sâu trong biển hoa tiến lại
ngày một gần hơn.
“I see the questions in your eyes. I know
what's weighing on your mind. You can be sure I know my part. Cause I'll stand beside you through the years. You'll only cry those happy tears.
And though I make mistakes. I'll never break your heart.”
(Anh
thấy sự hoài nghi ánh lên trong đôi mắt em. Anh biết điều gì đang đè
nặng tâm trí em. Em yên tâm vì anh biết mình đang làm gì. Bởi anh sẽ
luôn bên em qua từng năm tháng. Em sẽ chỉ rơi những giọt nước mắt hạnh
phúc. Và dù cho đôi lúc có phạm sai lầm, anh cũng sẽ không bao giờ làm
em tổn thương.)
Góc tối.
Sâm Minh Mỹ vốn đã có chút hồn
siêu phách lạc, trong giây phút này, lại càng kinh ngạc mở to mắt. Lịch
trình buổi tiệc mừng hôm nay rõ ràng là do một tay cô sắp đặt, cô nhớ
rất rõ là không hề có chi tiết này! Đứng bên cạnh Sâm Minh Mỹ, thấy màn
kịch bất ngờ, đôi mắt đột nhiên nheo lại, quai hàm dưới căng ra, sắc mặt Việt Xán ngày càng khó chịu, dần dần xanh lại.
Sâu bên trong biển hoa tường vi trắng.
Một bóng dáng tuấn tú như được biến hóa huyền ảo từ hương hoa thanh nhã,
Việt Tuyên mặc bộ lễ phục màu ghi bạc, tay cầm hộp đồ nữ trang màu
trắng, dường như đang cố gắng bình ổn lại hơi thở, tiến về trung tâm
biển hoa, nơi Diệp Anh đang đứng.
“A…”
Tracy ngơ ngác, há hốc miệng.
George, Liêu Tu, Quỳnh An cũng vô cùng kinh ngạc.
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Sau giây phúc ngạc nhiên ban đầu, các quan khách có mặt đã ngộ ra cảnh
tượng này có ý nghĩa gì, liền phấn khích vỗ tay ào ào, chờ đợi thời khắc lãng mạn hơn nữa!
“For better or worse
Till death do us part
I’'ll love you with every beat of my heart!”
(Dù là hạnh phúc hay bất hạnh
Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta
Anh sẽ luôn yêu em trong từng nhịp đập trái tim.)
Trong tiếng hát khàn khàn, sâu lắng, Việt Tuyên bước đến trước mặt Diệp Anh.
Hai người đứng giữa biển hoa tường vi trắng, vành tai Việt Tuyên ửng đỏ, cúi đầu, từ từ mở nắp hộp nữ trang màu trắng sữa khắc hình hoa tường
vi.
Giữa ánh sáng trắng trong.
Khoảnh khắc hộp đồ nữ trang được mở, phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt! Sáng chói như ánh mặt trời
tươi đẹp, nhưng lại sâu thẳm tựa bầu trời đêm, long lanh, lấp lánh. Đó
là chiếc nhẫn kim cương đen! Những vị khách đứng gần kinh ngạc thốt lên, viên kim cương lớn thế này đã rất hiếm, và chiếc nhẫn kim cương đen như vậy thì lại càng hiếm hơn. Được thấy vật phẩm quý hiếm nhường ấy, mọi
người ai cũng ca tụng hết lời.
“Không biết đây có phải là chiếc nhẫn sáng hơn cả những vì sao…”
Từ từ nắm lấy tay phải cô, vành tai ửng đỏ, đáy mắt Việt Tuyên thoáng chút lặng thinh, nhìn cô đắm đuối:
“… Em đồng ý nhận nó chứ?”
Trái tim Diệp Anh bỗng thắt dữ dội!
Cùng lúc đó, màn cầu hôn của Việt Tuyên giống như một lưỡi dao găm sắc lạnh
đâm trúng trái tim Việt Xán! Đôi bàn tay không thể kiềm chế được nắm
chặt lại, trái tim quặn thắt đến mức gần như muốn nứt toác, anh không
biết Diệp Anh sẽ trả lời thế nào, sự chờ đợi này dài đằng đẵng như hình
phạt lăng trì dưới địa ngục.
Giờ phút ấy, Việt Tuyên cũng đã đợi từ rất lâu, rất lâu.
Rất lâu, rất lâu.
Thậm chí khi chưa ý thức được mình đang chờ đợi, thì anh đã bắt đầu đợi rồi. Trong những năm tháng không được nhìn thấy cô, anh đã bắt gặp chiếc
nhẫn kim cương này, lấp lánh ánh sáng đen rực rỡ, tựa hồ đôi mắt đen láy xinh đẹp của cô. Hằng đêm, anh lặng lẽ vuốt ve chiếc nhẫn, anh có thể
nhìn ngắm nó cả đêm mà không biết tại sao mình lại ngắm nhìn chăm chú
như vậy. “… Em bằng lòng chứ?” Kiềm chế cơn ho trong cổ họng, Việt Tuyên nhận ra nỗi căng thẳng và nghẹt thở trong lòng mình. Rất lâu không thấy cô trả lời, anh từ từ nhìn xuống, chỉ thấy những luồng khí lạnh tỏa ra
từ chính cơ thể mình.
“Nếu như anh bằng lòng hỏi em lần thứ ba”,
bừng tỉnh sau cơn sững sờ, Diệp Anh đã đưa ra quyết định, cô khẽ hít một hơi, “Có lẽ em đồng ý trả lời câu hỏi này của anh”. Ngay sau đó, trong
sự tĩnh lặng của cả hội trường, Việt Tuyên đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, một lần nữa nín thở, khẽ hỏi: “Diệp Anh, em có đồng ý nhận lời cầu
hôn của anh không?”
“I’ll give you every thing I can. I'll build
your dreams with these two hands. We'll hang some memories on the walsl. And when (and when) just the two of us are there. You won't have to ask if still care.‘Cause as the time turns the page. My love won't age at
all.”
(Anh nguyện trao em tất cả những gì anh có
Anh sẽ dệt những ước mơ của em bằng chính đôi tay này
Luôn giữ mãi những ký ức ngọt ngào
Và khi chỉ còn hai chúng ta ở đó
Em sẽ không còn hoài nghi về tình yêu anh trao em
Mặc cho thời gian có trôi đi
Tình yêu của anh là mãi mãi.)
“Em đồng ý”, đôi mắt đen láy ươn ướt, khóe môi Diệp Anh lộ rõ nụ cười rạng
rỡ. Trong tiếng vỗ tay và hò reo rầm rộ của các khách mời, đáy mắt Việt
Tuyên ánh lên nét cười rạng ngời, còn Việt Xán như rơi xuống hố băng sâu thẳm, gương mặt bỗng chốc đanh lại, trắng bệch.
“I swear!
By the moon and the stars in the sky
And I swear!
Like the shadow that’s by your side.”
(Anh xin thề
Trước vầng trăng và những vì sao trên trời
Và anh xin thề
Sẽ luôn bên em như hình với bóng.)
“Không thể thế được!”
Cắn chặt môi, nhìn Việt Tuyên trịnh trọng đeo chiếc nhẫn kim cương đen lên
ngón tay Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ tức giận đến mức muốn nổ tung!
Sao lại như thế được?
Phan Đình Đình đáng lẽ phải mặc bộ lễ phục do cô thiết kế, bữa tiệc này đáng lẽ là bữa tiệc mừng của cô! Cô mới là người mà Tạ lão thái gia muốn
Việt Tuyên lấy làm vợ! Từng thứ một, từng thứ một, tất cả đều bị con đàn bàn không biết từ đâu ra này cướp hết! Việt Tuyên từng là vị hôn phu
của cô, cho dù cô không cần anh nữa, thì cô cũng là người duy nhất xứng
với anh trên thế gian này!
“Ông và bác gái đều không có mặt ở
đây, đính hôn thế này thật là hoang đường!” Cất cao giọng, trong lúc cả
giận, Sâm Minh Mỹ đã chẳng thèm để ý gì đến hình tượng nữa. Cô nhớ rất
rõ, trước đây không lâu, trong bữa tiệc mừng thọ, Tạ lão thái gia đã
đích thân tuyên bố quan hệ giữa cô và Việt Tuyên.
Trên môi có vết máu do bị cắn, Sâm Minh Mỹ không màng gì nữa, từ trong đám đông quan
khách xông thẳng về phía trước, gào lên đầy oán hận:
“Tôi phải nói cho mọi người biết, lễ đính hôn này hoàn toàn không tính!”
Lạnh lùng nhìn hành vi mất hết lý trí của Sâm Minh Mỹ, trái tim Việt Xán
lạnh như sắt. Rõ ràng, Việt Tuyên chọn tiến hành lễ đính hôn tại đây là
để tránh sự can thiệp của Tạ lão thái gia và Tạ Hoa Lăng, để sự việc
thành chuyện đã rồi. Đứa em trai này của anh, tuy nhìn có vẻ hiền lành,
điềm đạm nhưng đối với những việc bản thân muốn làm, cậu ta nhất định sẽ không thỏa hiệp.
Anh không ngăn cảm Sâm Minh Mỹ.
Anh rất muốn xem xem, Sâm Minh Mỹ thật sự có thể phá đám lễ đính hôn này hay không.
“Sâm tiểu thư.”
Sâm Minh Mỹ đang trong trạng thái điên cuồng, còn chưa xông lên được đến
hai bước đã bị Tạ Phố chặn lại. Tạ Phố nở nụ cười nhã nhặn, một tay nhẹ
nhàng đặt lên vai Sâm Minh Mỹ, làm cô vùng vẫy cũng không thoát ra được. Tươi cười xin lỗi quan khách xung quanh, Tạ Phố giải thích rằng Sâm
Minh Mỹ đã uống say, rồi “đỡ” cô ra ban công phòng tiệc.
Việt Xán cười lạnh.
Đứng trong góc phòng tiệc, Tạ Phong đưa ánh mắt hỏi anh, có cần giúp Sâm
Minh Mỹ thoát khỏi sự khống chế của Tạ Phố không. Việt Xán lạnh lùng lắc đầu, không cho Tạ Phong hành động.
Tiệc mừng đồng thời trở thành bữa tiệc đính hôn, không khí trong phòng càng trở nên náo nhiệt. Đèn
pha lê ảo mộng, rực rỡ, những ca sỹ nổi tiếng u Mỹ được mời đang cất cao tiếng hát, những người phục vụ đưa champagne đi khắp phòng, khách khứa
vui vẻ cười nói say sưa, một số khách mời đã ngà ngà say.
Thấy Tạ Phố đưa Sâm Minh Mỹ đang phát điên ra ngoài phòng tiệc, Diệp Anh lặng lẽ cười.
Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương đen đã được lồng vào ngón tay mình, cô
hơi hoảng hốt, liền khoát tay Việt Tuyên, vừa tiếp tục cùng anh trò
chuyện cùng quan khách, vừa khéo léo kéo anh rời khỏi phòng tiệc.
Trong khu trang viên tư nhân này có phòng ngủ riêng của Việt Tuyên.
Diệp Anh cẩn thận từng li từng tí đỡ Việt Tuyên ngồi dựa vào giường. Tuy đôi mắt anh vẫn ngời sáng dịu dàng nhưng sắc môi đã nhợt nhạt đến đáng sợ,
trên hai hàng lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi, đôi chân cứng đờ, run rẩy. Anh
gắng gượng chống tay uống nửa ly nước ấm, dịu dàng nói:
“Đừng lo, anh không sao.”
Xoa bóp chân cho anh, cô ngẩng đầu cười với anh, nói:
“Đừng nói gì nữa, anh mau nghỉ ngơi đi.”
“Ừm, được.”
Anh nhã nhặn đáp lời, nhưng lại tiếp tục nhìn cô.
Trong lòng cô rất lo lắng, đêm nay, anh vất vả mấy tiếng đồng hồ liên tục,
mệt mỏi quá độ sẽ khiến đôi chân anh co giật, thậm chí còn khiến bệnh
hen tái phát. Xoa bóp mãi, cuối cùng bắp thịt trên chân anh cũng dần thả lỏng, cô thở phào, quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, ngước mắt nhìn anh,
thấy anh vẫn đang lặng lẽ nhìn cô chăm chú, ánh nhìn trong đáy mắt khiến trái tim cô lỡ nhịp.
“Xin lỗi.”
Giọng anh êm đềm như ánh sao ngoài cửa sổ:
“Đêm nay đường đột quá, có làm em sợ không?”
“Ừm, có một chút.”
Giọng cô cũng rất khẽ khàng.
“Em… có thích không?”, trong giọng nói của anh có chút căng thẳng.
“Còn anh?”, cô cười hỏi lại.
“Anh cứ tưởng rằng em sẽ từ chối, lúc đó, anh đã rất sợ”, khẽ thở dài, anh dịu dàng nắm tay cô, “May mà em nhân từ”.
“…” Nghe anh nói ra từ “sợ”, hàng mi Diệp Anh khẽ rung, đột nhiên không dám nhìn anh nữa.
“Anh, anh vẫn nhớ em đã từng tuyên bố với anh như một nữ hoàng rằng anh thuộc về em.”
Hồi tưởng lại cảnh cô hôn anh một cách cuồng nhiệt, hùng hồn tuyên bố quyền sở hữu đó, khóe môi Việt Tuyên thấp thoáng nụ cười, ngón tay lướt nhẹ
qua viên kim cương đen trên ngón tay cô, sau đó chầm chậm cúi đầu, rồi
như một chàng kỵ sỹ thành kính, anh đặt lên chiếc nhẫn một nụ hôn.
“Diệp Anh, từ giờ trở đi, anh thuộc về em.”
***
Tiệc rượu trong khu trang viên vẫn đang tiếp diễn.
Đêm mùa thu, gió hiu hiu thổi, bước đi trong hoa viên dẫn đến hội trường
lớn tổ chức tiệc rượu, trên người chỉ mặc chiếc váy dạ tiệc màu ghi bạc, Diệp Anh thấy có chút se lạnh. Sau khi Việt Tuyên mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô rời khỏi phòng đi ra đây.
Nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay phải lóe lên ánh sáng thần bí, cô lại một lần nữa hoảng hốt.
Lòng rối như tơ vò.
Sau khi ra khỏi trại cải tạo, cô chưa từng thấy rối loạn như thế. Đúng vậy, đêm mà nữ hoàng Veka đến Trung Quốc ủng hộ cô, cô đã đồng ý Việt Tuyên
rằng chỉ cần anh tìm được chiếc nhẫn sáng hơn sao trời, cô sẽ nhận lời
cầu hôn của anh.
Có điều, đó chỉ là sự xúc động nhất thời, hoặc là sự cảm kích.
Những ngày gần đây, cô không dám tìm hiểu tình cảm mình dành cho Việt Tuyên
rốt cuộc là gì, cũng không dám suy xét tình cảm Việt Tuyên dành cho mình rốt cuộc là thật hay giả. Cô thậm chí còn hy vọng Việt Tuyên chỉ lợi
dụng và lừa dối mình. Cô không dám nghĩ, nếu tình cảm Việt Tuyên dành
cho mình là thật…
Nếu tình cảm Việt Tuyên dành cho cô là thật…
Trong kế hoạch của cô không có chỗ cho tình yêu và sự mềm lòng, mà chỉ có hận thù, chỉ có băng giá. Cô không nên nhận chiếc nhẫn đính hôn này, cho dù có làm tổn thương sự tôn nghiêm của Việt Tuyên giữa chốn đông người,
cho dù có nghe những ca từ đó, có đối diện với ánh mắt say mê đó…
Cô cười đau khổ. Việt Tuyên, người con trai thuần khiết, lương thiện, ngọt ngào hơn cả hoa tường vi trắng. Nếu như được làm lại, cô sẽ chọn con
đường khác chứ không phải cố tình tiếp cận anh, khiến anh phải chịu
những tổn thương do cô mang lại.
Viên kim cương đen trên ngón tay lóe lên ánh sáng như hồ sâu, cô bước đi, gương mặt vô cảm, phòng tiệc
ngay trước mặt, đã có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ bên trong, bóng người tấp nập, tiếng nhạc hòa lẫn hương champagne, tỏa ra hơi thở của sự xa
hoa hưởng lạc trong đêm tối.
Bất giác khựng lại, cô có chút không hiểu tại sao mình lại quay lại đây. Cô cười đau khổ, có lẽ chỉ vì không dám ở bên cạnh Việt Tuyên, không dám nghĩ về mối quan hệ giữa hai
người.
Gió đêm xao động, Diệp Anh bỗng cảm nhận được ánh mắt đầy
căm hận từ phía ban công phòng tiệc. Các tế bào trên cơ thể cô dường như cùng lúc nhận ra ánh nhìn này. Cô quay đầu nhìn, thảm cỏ bằng phẳng
tươi tốt, ban công gỗ lộ thiên, trong ánh đèn vàng mơ hồ, bên cạnh cột
đèn La Mã, Sâm Minh Mỹ đã ngà ngà say, lớp phấn trang điểm nhạt đi, đôi
mắt hơi đỏ, cơ thể lắc lư ngồi bên chiếc bàn tròn màu trắng, uống
champagne ừng ực. Ợ lên hơi rượu, Sâm Minh Mỹ nhìn Diệp Anh chằm chằm,
liêu xiêu bước đến, nâng ly chỉ còn lại một nửa lên mời cô, nói mơ màng: “Chúc, chúc mừng cô, Diệp tiểu thư”.
“Cảm ơn.” Mùi rượu nồng nặc khó ngửi, Diệp Anh nghiêng đầu tránh, chau mày nói, “Mời cô tiếp tục”,
rồi quay người bước đi, không buồn để ý đến Sâm Minh Mỹ.
“Ha, ha, ha, ha! Chỉ có thế thôi à?” Cười ngô nghê, đứng sau Diệp Anh, Sâm Minh
Mỹ càng cười càng không dừng lại được, như thể vừa nhìn thấy chuyện buồn cười nhất trên thế gian, cười đến ứa nước mắt.
“Diệp Anh, tôi
đợi cô cả đêm rồi! Cả đêm đấy! Cô xem, tôi phối hợp biết bao, tôi nhất
mực không về, đợi cô đến khoe khoang, đợi cô đến tuyên bố thắng lợi!
Sao? Chỉ nói một câu như vậy mà cô đã cảm thấy hả lòng hả dạ rồi à? Cô
vắt óc suy nghĩ, lao tâm khổ tứ, chẳng phải vì giây phút này được lên
mặt với tôi sao?”
Mắt nhìn trừng trừng, Sâm Minh Mỹ lao đến, hai
tay giữ chặt bả vai Diệp Anh, hét lên: “Nào, khoe khoang đi! Nói cho tôi nghe, cô định khoe khoang như thế nào? Khoe đi! Khoe đi!”.
Trong màn đêm, tiếng gào thét căm phẫn của Sâm Minh Mỹ sắc nhọn, đã gây sự
chú ý của các quan khách khác xung quanh ban công. Rất nhanh, những bóng người áo đen như mây khói xuất hiện, lịch sự mời quan khách xung quanh
đến nơi khác, cánh cửa dẫn đến phòng tiệc cũng được đóng lại. Khoảng
không gian này giờ đây chỉ còn lại Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ.
“Cô uống say rồi.” Diệp Anh chán ngán đẩy Sâm Minh Mỹ ra.
“Ha, ha, ha, ha!” Sâm Minh Mỹ cười lớn, tiếng cười đầy hận thù, khinh miệt,
trừng mắt nhìn Diệp Anh, nói, “Cô cũng thấy mất mặt đúng không? Ngay cả
khoe khoang với tôi cũng cần không gian yên tĩnh! Được! Được! Bây giờ
không còn ai nữa rồi, khoe khoang đi, khoe khoang đi, tuyên bố thắng lợi của cô đi, lên lớp tôi đi, rốt cuộc cô đã đáp ứng điều kiện gì của Phan Đình Đình, khiến con tiện nhân đó phản bội tôi?”.
“Khoe khoang?”
Giật lấy ly champagne đang chao đảo trên tay Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh điềm
nhiên cười, nói: “Đánh bại một kẻ hèn mọn như cô cũng đáng để tôi phải
khoe khoang sao?”.
“Cô nói cái gì?!”
Sự khinh miệt và giễu cợt trong câu nói đó giống như một quả bom, trong chốc lát khiến Sâm
Minh Mỹ bị đốt cháy, đôi mắt rực lửa, gầm lên căm phẫn, “Nếu không phải
cô dùng thủ đoạn vô liêm sỉ nào đó, đêm nay Phan Đình Đình sẽ mặc bộ lễ
phục của tôi! Chính miệng cô ta đã đồng ý là sẽ mặc bộ lễ phục của tôi!
Diệp Anh, cô là đồ gian manh xảo trá! Cô là đồ không từ thủ đoạn! Là đồ
mặt dạn mày dày!”.
“Giả sử cạnh tranh hoàn toàn công bằng, buổi
thử đồ hôm đó vừa nhìn đã biết Phan Đình Đình sẽ chọn bộ lễ phục của
ai.” Diệp Anh cười nhạt, chậm rãi nói: “Đương nhiên, trên thương trường
mà nói, đưa ra những điều kiện hậu hĩnh, để có được người đại diện mặc
lễ phục của mình cũng chẳng có gì là không đúng. Cô có thể ra điều kiện
với cô ta, đương nhiên tôi cũng có thể. Trước khi chỉ trích thủ đoạn của người khác, xin hãy nghĩ xem ai là người làm như vậy trước”.
“…”
Sâm Minh Mỹ căm hận đến mức nghiến răng, nghiến lợi, nói:
“Là Việt Tuyên đúng không?! Là cô dụ dỗ anh ấy giúp cô, anh ấy đã bị cô lừa tới mức quay mòng mòng…”
“Những điều kiện đó vốn dĩ không đủ sức để thuyết phục Phan Đình Đình”, không
muốn nghe thêm bất cứ lời khó nghe nào về Việt Tuyên phát ra từ miệng
Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh cắt ngang lời cô ta, giễu cợt: “Tôi chỉ đưa ra
những điều kiện giống như của các người thôi, còn các người, không phải
có con át chủ bài sao? Sâm tiểu thư, cô cũng chịu chơi thật đây, vì vụ
thảm đỏ đêm nay mà cam tâm để Đại thiếu gia mà mình yêu thương nhất đi
bán sắc”.
Gương mặt Sâm Minh Mỹ lúc tái xanh, lúc trắng bệch, “Cô… Làm sao cô biết…”.
“Hừ, cô tưởng rằng tôi không biết sao?”, Diệp Anh cười, tiện tay vứt ly rượu ban nãy vào thùng rác, rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế tròn trên ban
công lộ thiên, sau đó lại lấy một ly champagne từ từ thưởng thức, “Việt
Xán nói với Phan Đình Đình, anh ta khó lòng quên được tình cũ với cô ấy, chỉ cần cô ấy mặc lễ phục do cô thiết kế tham dự lễ trao giải, thay anh ta trả món nợ tình cảm với cô, thì cô ấy không những nhận được hợp đồng đại diện với mức thù lao hậu hĩnh mà anh ta còn có thể quay về bên cô
ấy”.
Sâm Minh Mỹ đờ đẫn.
“Là như vậy sao, không nhầm đấy
chứ?” Diệp Anh cười nhạt, xoay ly rượu trong tay, “Đây là sự mê hoặc mà
Phan Đình Đình không thể nào cưỡng lại được. Vì vậy, Đại thiếu gia và cô đều cho rằng đã nắm chắc chắn phần thắng trong tay, cho dù có người đưa ra điều kiện cao hơn nữa, Phan Đình Đình sẽ đều không động lòng. Cho
nên, cô mới huênh hoang, không chút kiêng dè tôi như thế, thậm chí còn
sắp đặt cả buổi tiệc mừng này, tuyên bố thắng lợi của cô”.
“Vậy cô…”
Sâm Minh Mỹ nghiến răng, không cam tâm, hỏi:
“Vậy cô đã làm gì để cô ta thay đổi ý định?”
“Rất đơn giản.” Nhấp một ngụm champagne, khoác trên mình bộ lễ phục màu ghi
bạc, trong bóng đêm, Diệp Anh xinh đẹp, tao nhã như ánh trăng, chậm rãi
nói, “Cô đã đánh giá đúng sự si tình của Phan Đình Đình đối với Đại
thiếu gia, nhưng lại đáng giá sai về IQ của cô ta”.
“Có thể lăn
lộn trong giới showbiz lâu như vậy, Phan Đình Đình tuyệt nhiên không
phải loại đàn bà ngốc nghếch.” Liếc nhìn sắc mặt tái mét của Sâm Minh
Mỹ, lời nói của Diệp Anh có chút mỉa mai: “Lời hứa của đàn ông giống như những hạt các bên bờ biển, gió thổi cái là bay, chỉ có kẻ ngốc mới tin
là thật. Là người phụ nữ thông minh, Phan Đình Đình đương nhiên hiểu,
trên đời này, người cô ấy có thể dựa dẫm chỉ có thể là chính bản thân cô ấy mà thôi. Cô ấy phải nắm lấy cơ hội này, mặc bộ lễ phục đẹp đẽ nhất,
xuất hiện với hình tượng đẹp nhất mới có thể khiến Hollywood nhớ đến
mình, khiến các nhà sản xuất và đạo diễn đẳng cấp quốc tế nhớ đến mình.
Một khi đã trở thành ngôi sao quốc tế, cô ấy đương nhiên có thể nhận
được nhiều cơ hội làm đại diện thương hiệu, sẽ càng có nhiều người đàn
ông thậm chí còn ưu tú hơn Đại thiếu gia theo đuổi. Khi tôi nói những
lời này với cô ấy, cô nghĩ xem Phan Đình Đình có còn chọn lễ phục của cô nữa không?”.
“Cô…” Chỉ vào mặt Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ tức giận đến mức hơi thở gấp gáp, “Quả nhiên là cô!”.
“Vì vậy, lựa chọn cuối cùng lại quay về bản thân bộ lễ phục”, nho nhã uống
ngụm champagne cuối cùng, khóe môi Diệp Anh lộ ra nụ cười thương hại,
“Thật ra, bộ lễ phục của cô cũng không đến nỗi nào, tiếc rằng, còn kém
xa so với lễ phục tôi thiết kế, nếu không, tiệc mừng đêm nay có lẽ thực
sự đã thuộc về cô”.
“Diệp Anh!”
Sự khinh miệt trong lời nói của Diệp Anh đã khiến sắc mặt Sâm Minh Mỹ lập tức trở nên nhợt nhạt, tức giận đến mức giọng run rẩy:
“Cô có nói nữa cũng không thể che giấu nổi tâm địa độc ác của cô đâu! Là cô đã cố tình! Cô dám không thừa nhận sao?! Ngay từ đầu, đề án thiết kế
này của Phan Đình Đình thuộc về tôi, là cô đã nhất quyết muốn tranh
giành với tôi! Không! Trước đó, thương hiệu thời trang nữ cao cấp là dự
án tôi chuẩn bị rất nhiều năm, cô cũng phải chen chân vào bằng được! Cô
còn… Cô còn…”
“Tôi còn cướp mất Việt Tuyên của cô, đúng không?”
Nói thay Sâm Minh Mỹ, nụ cười của Diệp Anh yêu kiều, diễm lệ như đóa tường
vi dại đỏ tươi nở rộ trong đêm mưa mùa hạ. Cô cười thầm, nói:
“Cô đố kỵ, đúng không? Cô tưởng tôi không biết sao? Cô chọn Đại thiếu gia
vì Việt Tuyên không thèm để ý đến cô một chút nào, anh ấy không yêu cô,
thậm chí còn chẳng thích cô. Mà anh ấy lại đem lòng yêu một người đàn bà không rõ lại lịch như tôi, thế là cô ghen ghét đến phát điên, lòng tự
trọng của cô vỡ vụn! Cô rất ghen tỵ với màn cầu hôn đêm nay, đúng không? Cô rất muốn biến thành tôi, rất muốn thay thế tôi, đúng không…”
“Con đàn bà đê tiện, tao phải giết mày!”
Bị kích động đến độ mất hết lý trí, Sâm Minh Mỹ nhào về phía Diệp Anh, đôi tay vung về phía khuôn mặt xinh đẹp mà cô ta căm ghét! Trong cơn căm
phẫn điên cuồng, Sâm Minh Mỹ muốn dùng móng tay cào rách khuôn mặt đó
cho máu chảy đầm đìa!
“Cô chết đi! Người Việt Tuyên yêu là tôi!
Người Việt Xán yêu là tôi! Người mà tất cả mọi người trên thế giới này
yêu đều là tôi! Tôi sẽ khiến người đàn bà đê tiện như cô phải trả giá!”
Nhìn bóng dáng Sâm Minh Mỹ nhào tới, đêm mùa thu, trên ban công lộ thiên, nụ cười trên khóe môi Diệp Anh tắt lịm, từng mảng hồi ức hiện ra trong
đầu.
Năm đó, sau khi cha qua đời, công ty phá sản, toàn bộ gia
sản bị bán hết, không còn nơi nào để đi, mẹ đưa cô đến nhà họ Sâm, ngôi
nhà của chú Sâm “thân thiết, hòa nhã dễ gần” đó. Sự nhạy cảm của trẻ con khiến cô nhanh chóng nhận ra có gì đó khác thường và quỷ quyệt, bầu
không khí căng thẳng, hành vi của mẹ càng ngày càng gần như điên dại,
trong căn phòng đóng chặt cửa phát ra những âm thanh khiến người ta nôn
mửa.
Cô càng ngày càng trầm lặng, nhưng vẫn trở thành cái gai
trong mắt một bé gái xinh đẹp như búp bê Barbie. Bé gái xinh đẹp như búp bê đó đã từng bám lấy cô cả ngày, khen ngợi cô, sùng bái cô như những
đứa trẻ khác, cố gắng trở thành bạn tốt của cô. Trong những tháng ngày
đó, cuối cùng cô cũng hiểu, thì ra một đứa con gái nhìn có vẻ ngọt ngào
lại có thể độc ác đến mức ấy.
Vở bài tập của cô bị xé rách. Những bộ quần áo vốn đã ít ỏi của cô bị làm bẩn, cắt nát. Lúc ăn sáng, tóc cô bị hắt sữa lạnh ngắt. Trong chăn của cô bị thả đầy gián. Khi cô nhận
được món quà nhỏ của nam sinh đẹp trai lớp bên cạnh, đứa bé đó đã nổi
giận lôi đình, liên thủ với mấy đưa con gái khác cắt mái tóc dài của cô
thành kiểu tóc lởm chởm như chó gặm…
Cô cầu xin mẹ rời đi, nhưng
mẹ cô chỉ thờ ơ. Thế là, cô đành chịu đựng tất cả những điều này, chịu
đựng những trò làm nhục và chửi rủa của đứa con gái đó, chịu đựng bàn
tay “chú Sâm” mỗi khi vuốt má, làm cô buồn nôn, chịu đựng ánh mắt ngày
càng lộ liễu của “chú Sâm”.
…
“Cha tao yêu tao nhất! Mày
và mẹ mày đều là đồ tiện nhân! Cút! Tao muốn chúng mày cút ra khỏi nhà
tao!” Trong phòng cô, đứa con gái xinh đẹp như búp bê la hét điên cuồng
với cô, vứt sách giáo khoa và vở bài tập lên người cô, khuôn mặt độc ác
và thù hằn, “Nếu không tao sẽ bắt mày phải trả giá! Tao sẽ làm cho mày
dơ bẩn hơn cả rác rưởi! Tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết…”.
Đêm đó, khi cô gái bé nhỏ đầu đau như búa bổ tỉnh dậy, thấy mình nằm trên
một chiếc giường lạ, trong một căn phòng lạ; khi cô kinh hãi thấy người
đàn ông nồng nặc mùi rượu nằm bên cạnh mình; khi cô sụp đổ phát hiện ra
mình không mảnh vải che thân, toàn thân ô uế và đầy vết tích…
“Cô nhầm rồi.” Lạnh lùng túm lấy đôi tay đang múa may của Sâm Minh Mỹ, vặn
mạnh, lập tức nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Sâm Minh Mỹ, Diệp
Anh nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô gái đối diện, nói: “Kẻ phải trả giá là
cô!”.
Dơ bẩn hơn rác rưởi.
Đúng thế, bắt đầu từ đêm đó, cô đã dơ bẩn hơn rác rưởi, bẩn đến mức chính cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Nhưng, cô lại không cảm thấy sống không bằng chết. Cô phải sống tốt!
Phải tận tay khiến cho cha con nhà kia chịu quả báo! Phải làm cho cha con
nhà kia trả giá gấp bội! Từ đêm đó, cô đã biết thế nào là địa ngục.
Sau đó, cô từng bước, từng bước tiến vào vực sâu của địa ngục.
Cô sẽ ở nơi sâu nhất của địa ngục chờ đợi hai cha con nhà kia, cô sẽ báo
thù và khiến cho hai cha con họ phải chịu đau khổ gấp bội! Cô sẽ không
từ bất cứ thủ đoạn nào, cô không bận tâm phải trả giá và hy sinh ra sao. Cô sớm đã trắng tay, tất cả niềm vui của cô là khiến cha con kia rơi
vào địa ngục tăm tối, đau khổ nhất! Cho dù cô có phải chết cùng!
“Ư, ư…”
Cánh tay bị Diệp Anh kẹp chặt, Sâm Minh Mỹ đau đến chảy nước mắt, phấn son
vốn đã có phần nhạt đi, nay lại bị nước mắt làm cho thêm phần bơ phờ,
nhếch nhác, đường kẻ mắt bị nhòa thành một mảng đen sì. Sâm Minh Mỹ đau
khổ, phẫn nộ kêu khóc:
“Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra!”
“Khóc cái
gì, chỉ có chút bản lĩnh này mà cô đòi giết tôi sao?” Vặn chặt tay Sâm
Minh Mỹ hơn nữa, nhìn bộ mặt đau đớn đến tái mét của cô ta, Diệp Anh
lạnh lùng cười mỉa, nói, “Yên tâm, tôi sẽ không giết cô đâu, tôi chỉ từ
từ, từ từ hành hạ cô thôi!”.
“Suỵt, đừng khóc.”
Trong màn đêm trầm lặng, Diệp Anh nói khẽ, kề sát vào mặt Sâm Minh Mỹ, nói đầy ác ý:
“Đoạt mất Việt Tuyên, đoạt mất dự án thời trang nữ cao cấp, đoạt mất Phan
Đình Đình, đó mới chỉ là bắt đầu trò chơi thôi! Xin cô, mạnh mẽ một
chút. Tôi còn cần cô tiếp tục chơi với tôi, nhìn tôi làm thế nào tước
đoạt tất cả những thứ vốn thuộc về cô, từng thứ, từng thứ một!”
Giọng nói đáng sợ như ác quỷ, Sâm Minh Mỹ vừa sợ vừa tức, run rẩy hét lên:
“Tại sao? Vì sao lại cố tình nhắm vào tôi! Rốt cuộc tôi đã làm gì để cô hận tôi như vậy!”
“Rồi cô sẽ biết.” Ghê tởm thả Sâm Minh Mỹ ra, Diệp Anh lấy khăn giấy trên
bàn lau tay, nhởn nhơ ngồi vào chiếc ghế tròn, nho nhã nâng ly với bóng
người đang bước đi trên thảm cỏ về phía mình trong màn đêm. Cô biết, tất cả những gì vừa xảy ra giữa cô và Sâm Minh Mỹ, người đó đều đã nhìn
thấy và nghe thấy hết.
“Xán!”
Như thể gặp được cứu tinh,
Sâm Minh Mỹ òa khóc, lao nhanh về phía Việt Xán, vừa dụi đầu vào ngực
anh, vừa khóc đến nỗi toàn thân run rẩy:
“Con đàn bà kia, cô ta
vừa mới thú nhận tất cả! Cô ta cố tình nhắm đến em, cố tình chen chân
vào dự án thời trang nữ cao cấp, cố tình cướp mất Phan Đình Đình, cố
tình đùa giỡn với tình cảm của Việt Tuyên! Anh nghe thấy rồi đúng không, Xán, anh nghe thấy hết rồi đúng không?”
“Ừm, anh nghe thấy rồi.”
Dưới ánh trăng, đáy mắt lạnh lùng, sâu thẳm, Việt Xán vỗ về Sâm Minh Mỹ vài
câu lấy lệ, rồi giao Sâm Minh Mỹ đang khóc lóc ỉ ôi cho Tạ Phong đưa đi, mặt nặng như chì, nói với Diệp Anh:
“Diệp tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện một chút.”