Tương Vọng Đào Hoa

Chương 103

Tìm từ trưa đến chiều tối, cả kinh thành đều muốn lục tung lên vẫn không nhìn thấy người. Lúc hội ngộ với đội quân của Thần Vũ quân và Kim ngô vệ quân. Anh Ngọc không kìm chế được, nhào lên túm cổ áo Đinh Hiển, đấm cho gã một nhát vào mặt:

- Ngươi khốn kiếp! Ngươi sao có thể để một mình Mộng Khuê ở lại miếu thành hoàng vào lúc giữa khuya như thế? Ngươi nói, ngươi là ca ca nàng kiểu gì? Ngươi đáng chết!

Đinh Hiển bị nàng đánh không thương tiếc nhưng cũng không dám phản kháng. Ở bên kia, Đinh Tung nhìn cái kẻ mà lão ghét cay ghét đắng lại đánh còn con mình, vậy mà lão một chút cũng không nóng ruột. Đinh Hiển sơ suất thế này, quả thật không tha thứ được. Đinh Hiển thân là thống lĩnh Thần Vũ quân của kinh thành mà ngay cả tiểu muội của mình cũng không bảo vệ tốt. Nói như thế nào cũng là thất trách. Lại nghĩ đến Mộng Khuê mất tích, không biết có rơi vào tay kẻ xấu hay không, có gặp nguy hiểm gì hay không? Người làm cha như Đinh Tung làm sao mà không nóng giận. Nhưng ông nhìn lại phản ứng của Mạnh Kì Phong. Họ Mạnh kia mới thật là người lo lắng cho nữ nhi của lão nhiều nhất. Từ lúc Mạnh Kì Phong xông vào phủ nói không nhìn thấy Mộng Khuê, liền sau đó huy động nhân lực đi tìm. Mạnh Kì Phong một bước cũng không ngừng nghỉ. Từng nhà, từng người, kẻ kia đều không bỏ sót qua. Mặt trời càng xuống núi, khí sắc của kẻ kia cũng càng lúc càng tệ. Nếu hắn cứ tiếp diễn như vậy, chỉ sợ chưa tìm được được Mộng Khuê, họ Mạnh kia cũng phát điên loạn lên mất.

Đinh Tung không nói lời nào, bước tới kéo kẻ đang hung hăng đấm đá nhi tử Đinh Hiển của mình ra. Anh Ngọc tức giận, quay lại trừng mắt với lão. Đinh Tung bình tĩnh lấy một chiếc bánh bao và một bình nước đưa cho nàng nói:

- Ngươi bình tĩnh. Ăn chút gì đi rồi lại đi tìm. Ngươi ở đây hao phí sức lực, Khuê nhi vẫn đang chờ chúng ta thì sao?

Anh Ngọc cảm thấy Đinh Tung nói đúng. Nàng cầm lấy cái bánh bỏ vào miệng cắn một cái. Nước mắt cũng trào ra, rớt từng giọt từng giọt xuống cái bánh trên tay. Đinh Tung sửng sốt nhìn nàng. Lão không nghĩ đường đường một nam nhi kia lại sẽ khóc như thế. Lão cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Kẻ kia thật sự thâm tình với nữ nhi của lão. Kẻ kia thật sự rất tốt, rất rất tốt, là tuyệt phối tương xứng với nữ nhi của lão. Thế nhưng...Đinh Tung nuốt lại một cổ nghẹn ngào. Lão đặt tay lên vai Anh Ngọc vỗ nhẹ an ủi:

- Không sao. Khuê nhi sẽ bình an! Ngươi đừng lo lắng qua!

Đinh Hiển nhìn phụ thân mình vậy nhưng lại đi an ủi với kẻ mà vừa cách đây không lâu chính ông đã tràn đầy căm hận mà tuyên bố có chết cũng không tác thành cho hắn và nữ nhi mình, không bao giờ nhận hắn làm nữ tế đấy sao?

Đinh Hiển nhìn phụ thân rồi lại nhìn sang Anh Ngọc đầy áy náy và khổ sở. "Phụ thân, phải chi trước đây người đừng oán hận nói ra những lời tuyệt tình bức người quá mức thì tiểu muội và Mạnh Kì Phong đâu đến mức phải nghĩ cùng nhau trốn đi?" Nhìn bộ dạng của phụ thân đứng bên cạnh Mạnh Kì Phong lúc này, Đinh Hiển thật sự thở dài. Phụ thân thật ra đâu có ghét Mạnh Kì Phong đến mức như thế? Tại sao người phải nhất định khó dễ hắn làm chi để bây giờ ra cớ sự này?

Đinh Hiển nhớ lại khuya đêm qua, đầu giờ Dần gã đã đích thân đưa tiểu muội Mộng Khuê đến miếu thành hoàng. Gã định ở lại cùng Mộng Khuê chờ đến lúc Mạnh Kì Phong đến, tận mặt giao lại Mộng Khuê cho Mạnh Kì Phong, dặn dò kẻ kia phải đối tốt với tiểu muội mình rồi mới rời đi. Thế nhưng ngay lúc ấy, có một vị cô nương mặt mũi thanh tú nhưng khí sắc nhợt nhạt yếu ớt đi ngang qua miếu liền ngã xuống nắm vật vờ trên đất. Đinh Hiển và Mộng Khuê thấy vậy mới đến dìu đỡ nàng ta ngồi lên. Hỏi ra, nàng ta nói nàng ta xuất giá gả qua thôn bên kia núi cách kinh thành mười mấy dặm đường, gia cảnh cũng bần hàn lại nghe đâu mẫu thân nàng ở quê nhà đang ngã bệnh. Vì vậy, nàng vượt đường xa băng rừng núi đến kinh thành. Đến nơi, chính nàng ta cũng nhiễm phong hàn, suýt nữa thì ngất dọc đường. Nghe qua hoàn cảnh đáng thương của nàng, lại thêm vào huynh muội họ Đinh từ nhỏ đã chịu cảnh khổ bị giam lỏng trong cung, thiếu thốn đủ thứ. Phải chứng kiến mẫu thân cùng hai vị huynh đệ vì bệnh mà chết đi, cho nên cả Mộng Khuê cùng Đinh Hiển đều đồng tình với vị cô nương kia. Nghĩ nghĩ, cũng sắp đến giờ hẹn, Anh Ngọc cũng sẽ sớm đến thôi nên Mộng Khuê bảo Đinh Hiển trở về thành. Tiện đường đưa giúp cô nương đang bệnh yếu kia một đoạn.

Đinh Hiển nhìn lên sắc trời, lại nhìn sang vị cô nương kia cũng đang nóng lòng vào thành mà sức lực thì không theo lòng, ngay cả đứng còn không vững. Lại thêm một bên Mộng Khuê khuyên nhủ, cuối cùng Đinh Hiển đành phải nghe theo, đỡ cô nương kia cùng đi về thành.

Gã có nằm mơ cũng không ngờ, gã vừa quay lưng đi không đến ba mươi bước, Đinh Mộng Khuê liền bị một người đánh lén từ phía sau. Nàng ngất đi, còn bị người ta bỏ vào bao vải đưa đi mất. Mà Mộng Khuê vừa bị bắt đưa đi khỏi, Anh Ngọc cũng vừa đi đến. Lúc nàng đứng một mình trong miếu thành hoàng vừa khấn thầm cầu nguyện, vừa mãn nguyện mỉm cười, lại không biết ở khoảng cách gần đó, có một người đang nhìn trộm về hướng nàng mà nhếch môi, nở ra một nụ cười cay nghiệt:

- Mạnh Kì Phong, để ta xem ngươi và Đinh Mộng Khuê làm sao mà đối diện lại với nhau!

- ----

Diệu Ân mở mắt ra, nhận thấy bản thân đang hoàn hảo nằm trên giường. Còn có, cạnh bên là thí chủ Trần Thị Oanh đang nằm yên, ngủ rất im lìm. Diệu Ân giở chăn muốn ngồi dậy. Đêm qua nói chuyện với Trần Thị Oanh thế nào lại ngủ say trên giường nàng. Nghĩ đến, cũng đến giờ tụng kinh công phu sớm, Diệu Ân liền ngồi dậy, định rời giường thay y phục. Ngay lúc nàng vừa cựa mình, đầu nàng vô ý cọ cọ lên cánh tay trắng nõn của Trần Thị Oanh. Vị thí chủ kia lập tức bừng tĩnh, bật ngồi dậy, rất không tình nguyện mà hô lên:

- Ây da! Cái ả ni cô đáng ghét ngươi! Ngươi nằm lên tay ta cả đêm. Ngủ ngon rồi, tỉnh dậy lại còn dùng cái đầu trọc cọ ta, làm ta nhột nhạt muốn chết! Sau này cấm ngươi để đầu trọc đấy. Lập tức nuôi tóc dài cho ta!

Diệu Ân ngủ chung với Trần Thị Oanh, lại còn tư thế ám muội khó mà chối cãi thế kia, vốn đã thẹn lắm rồi. Vị Trần thí chủ này lại không chừa cho nàng chỗ sống, buông ra mấy lời hết sức dung tục trêu chọc nàng đến là thế. Diệu Ân ngượng ngùng, cúi đầu chắp tay nói:

- A di đà phật! Trần thí chủ. Xin người đừng nói những lời tội lỗi như vậy chọc phá bần ni! Mô phật! Bần ni phải rời giường, đến chính điện niệm kinh. Trần thí chủ, nếu còn muốn ngủ thì xin cứ ở lại thiền phòng.

Trần Thị Oanh bất ngờ nắm tay Diệu Ân kéo lại. Diệu Ân còn chưa kịp tránh né đã bị Trần Thị Oanh từ phía sau ôm trọn vào lòng. Diệu Ân hoảng sợ, vừa đẩy, vừa rúc người tránh né, sợ hãi khẩn cầu:

- A di đà phật! Trần thí chủ, người thả bần ni ra đi! Người đừng....đừng như vậy! Xin người!

Trần Thị Oanh khẽ cười, môi áp bên tai Diệu Ân, mờ ám rủ rỉ:

- Không có ngươi, ta làm sao mà ngủ được?

Mặt Diệu Ân đỏ đến không còn chỗ nào có thể trắng được. Ngay cả cái đầu trọc của nàng cũng vì căng thẳng, mà hiện lên những tia gân máu ửng hồng. Nàng chỉ biết cúi đầu, miệng liên tục lầm bầm lắp bắp:

- A di đà phật! Phật tổ tha tội! A di đà phật!

Trần Thị Oanh cảm thấy vị ni cô này không ngờ thú vị đến vậy, thật sự vui vẻ vô cùng. Nàng nghĩ, nếu ngày tháng sau này có Diệu Ân bồi bên mình, cùng nhau trải qua thì thật sự là thú vị và tốt đẹp biết bao. Nghĩ đến đây, nàng đánh bạo, hôn lên bên má của Diệu Ân. Diệu Ân không nghĩ nàng sẽ làm càn đến như vậy. Vừa bị hôn liền hoảng sợ cong cứng cả người, dồn hết sức để đẩy Trần Thị Oanh ra. Chỉ là thật kì quái, người kia cũng là nữ nhân, tại sao vòng tay ôm nàng lại chặt đến như vậy. Nàng dùng hết khí lực, một chút cũng không khiến người kia nhích ra. Trần Thị Oanh nhìn Diệu Ân như con thỏ nhỏ trong bàn tay nàng, hài lòng mỉm cười. Môi lại một lần nữa hạ xuống bên mi mắt Diệu Ân, ám muội nói:

- Diệu Ân, ngươi hoàn tục đi! Theo ta, ta chăm sóc cho ngươi cả đời, có được không?

Tức thì một cái "chát", Trần Thị Oanh trợn mắt, tay ôm lấy bên má mình. Diệu Ân thấy người kia bị đau mà nhả tay thả nàng ra, liền vùng nhanh chạy thoát khỏi phòng. Trần Thị Oanh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia, môi không nhịn được lại hé lên cười: "Diệu Ân, ni cô đáng ghét dám đánh ta! Để xem ngươi chạy đâu cho thoát!"

- --------

Tại một căn nhà hoang, hai gã nam nhân lôi từ trên xe ngựa ra một bao vải, đặt xuống đất. Một cô nương mặt y bào màu tím, che mặt đứng trước hai nam nhân, nhìn về phía bao vải mỉm cười nói:

- Các người làm tốt lắm. Chuẩn bị xong bước tiếp theo là các ngươi có thể lấy bạc.

Hai nam nhân nhìn nhau, rồi nhìn sang tử y cô nương, liếm môi nói:

- Tiểu thư, thay vì mất công đưa ả trở lại kinh thành, như vậy người cứ giao cho bọn thuộc hạ. Người muốn ả suиɠ sướиɠ kiểu nào, cũng có thể được hết. - Gã vừa nói, vẻ mặt dâm tà liếc liếc sang phía bao vải.

Tử y cô nương đột nhiên đanh mặt, lạnh lùng nói:

- Các ngươi muốn ả lắm sao? Ả chính là tai tinh nổi tiếng kinh thành, Đinh Mộng Khuê đấy. Ngươi cũng muốn sao?

Hai gã nam nhân nhìn nhau, khẽ nuốt ực một tiếng. À thì...tai tinh thì tai tinh. Nhưng thiên hạ đều nói Đinh Mộng Khuê là thiên tiên mỹ nhân, vạn người có một. Chính hai gã cũng đã chiêm ngưỡng qua. Dù nàng có là tai tinh thật nhưng là một nam nhân, chết dưới đóa quỳnh hoa, làm ma cũng không uổng mà.

Tuy nhiên ý nghĩ đó không dám để lộ cho tử y cô nương kia biết. Dù sao, nàng ấy chính là chủ nhân của bọn gã. Huống hồ chi, nàng ta vừa có tiền vừa có thế. Hai gã cúi đầu, làm như ngoan ngoãn đợi lệnh. Tử y cô nương đi một vòng quanh bao vải, đưa chân đá nhẹ vào bao vải rồi cười cười nói:

- Đêm nay, các người đưa ả đến Loan Thúy phường nổi tiếng nhất kinh thành này đi. Muốn chơi đùa với ả, phải chơi cho thật lớn, thật oanh liệt nha! Ta muốn tất cả nam nhân của cả kinh thành này đều có thể va chạm với ả. Ta còn muốn kẻ cặn bã họ Mạnh kia phải tận mắt chứng kiến nữ nhân mà hắn yêu thích nhất bị bao nhiêu bao nhân khác vũ nhục! Ha ha ha ha!

"Mạnh Kì Phong, ta cho ngươi nếm mùi đau khổ tận cùng khi nữ nhân mà ngươi yêu thương trở nên là loại nữ nhân dơ bẩn, hèn kém nhất thiên hạ!"
Bình Luận (0)
Comment