Tương Vọng Đào Hoa

Chương 110

Cứu chữa cho Đinh Tung có Ngô lão đại phu, đại phu giỏi nhất kinh thành, cũng chính là cửu phụ của Thành đế. Ngoài ra còn có hai thái y trong cung đến hỗ trợ. Ngô đại phu lấy mũi tên ra, cầm máu vết thương xong nhưng tình trạng Đinh tung vẫn còn vô cùng nguy cấp. Ngô đại phu cùng các thái y bàn nhau dùng thuốc tốt nhất. Thế nhưng Đinh Tung vì bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều hiện vẫn hôn mê, hơi thở thoi thóp.

Đinh Hiển và Mộng Khuê chờ bên ngoài phòng nghe tin, đau đớn bàng hoàng. Đinh Hiển thật sự nóng giận, muốn đi tìm Mạnh Kì Phong hỏi tội. Nếu không phải vì lo lắng muốn chờ xem tình trạng an nguy của phụ thân, hẳn là Đinh Hiển đã thật sự đi tìm người trả thù.

Ở bên ngoài Đinh phủ, Anh Ngọc thật sự đã đến trước cửa. Nàng vừa định bước vào, vừa lúc bị Ngô Tố Liên chắn trước. Ngô Tố Liên nói sơ lược tình hình Đinh LTungcho nàng và khuyên nàng không nên vào trong lúc này. Anh Ngọc vốn không nghe lọt tai. Thế nhưng nghĩ lại, nếu nàng vào trong lúc này, Mộng Khuê nhìn thấy nàng, hẳn là sẽ càng khó chịu nhiều hơn. Ngẫm nghĩ, nàng thấy Ngô Tố Liên nói đúng. Mọi chuyện chỉ mong cầu Đinh Tung đại nhân ngài ấy đừng xảy ra chuyện. Nếu không, nàng và Mộng Khuê xem như...

Càng nghĩ càng lo lắng, lại buồn nhiều hơn. Anh Ngọc thất thểu lang thang một mình trên đường. Chán chường, mệt mỏi! Bao nhiêu chuyện không hay liên tục cứ truy theo nàng. Số mạng của nàng đến tột cùng là xúi quẩy, đen đủi đến thế nào mới đủ đây?

Ngang qua một quán rượu. Anh Ngọc não nùng, tiện thể dừng chân ghé vào gọi một bình rượu giải sầu. Nàng tự rót, tự uống được hai chung, chợt nghe ở bàn phía sau, hai nam nhân nói chuyện với nhau. Một người nói:

- Ngẫm lại, ta thật nuối tiếc là lần trước ở miếu thành hoàng đã không tận hưởng vị cô nương xinh đẹp đó trước. Hừ, đưa nàng ta đến Loan Thúy Phường, kết quả bất hạnh thay, cả Loan Thúy phường cháy rụi hết. Một thiên tiên mỹ nhân như thế lại bị vùi dập trong lửa đỏ. Thật sự đáng tiếc, quá đáng tiếc mà!

Người kia đáp lời:

- Còn muốn hưởng thụ sao? Thì ra tử y cô nương đó nói đúng. Nữ nhân đó đúng là tai tinh thật. Nàng ta vừa đến Loan Thúy phường, nơi ấy liền bốc cháy! Ngươi nói xem, nữ nhân mà xui rủi đáng sợ như vậy. Chạm vào nàng ta, đúng là họa không lường nổi!

Gã vừa dứt lời, nhìn lại liền thấy đồng bạn của mình đột nhiên nằm gục trên bàn. Tưởng người kia say, gã lắc vai gọi người kia dậy. Đến khi chạm phải một chỗ ướt trên áo người kia, gã liền biến sắc. Người kia đã trúng một tên xuyên lưng, chết không kịp trối. Gã hoảng sợ vội đứng dậy định tháo chạy, liền cảm thấy hơi lạnh ở phía sau gáy. Anh Ngọc áp nỏ sau gáy gã nam nhân, lạnh lùng như sắt hỏi:

- Ngươi nói, là ai sai khiến các ngươi bắt cóc cô nương ở miếu thành hoàng đưa đến Loan Thúy Phường? Nói mau!

Gã nam nhân hoảng sợ,run lẩy bẩy,lắp bắp rên rĩ:

- Đại...đại gia tha mạng! Ta không biết! Ta chỉ biết đó...đó là một cô nương mặc tử y! Nàng ấy độ chừng mười tám, là một mỹ nhân rất xinh đẹp...

Anh Ngọc bóp chặt cổ nam nhân, nghiến răng hỏi thêm:

- Nữ nhân ấy có nói những gì với các ngươi? Nàng ấy ngoài ra còn có đặc điểm gì không? Hả?

Nam nhân run run lắc đầu nói:

- Đại gia, ta chỉ biết như thế. Ngài tha cho ta! Nàng ấy...nàng ấy còn rất giàu có. Cho bọn ta rất nhiều bạc. Còn có...nàng ấy từng nói...cái gì mà muốn cho Mạnh Kì Phong...không thể đối mặt với người mình yêu... Ta chỉ biết như vậy....á...

Gã nam nhân còn chưa dứt lời, mũi tên sắt lạnh đã từ sau gáy xuyên thẳng lên trước cổ. Gã lập tức đoản hơi tắt thở. Anh Ngọc đằng đằng sát khí rời khỏi tửu quán, một đường hướng thẳng phủ Nguyễn đại tướng quân. Mộng Khuê của nàng chính là tất cả thế giới của nàng. Bất cứ ai hãm hại nàng ấy, nàng đều bằng bất cứ mọi giá phải đòi lại cho nàng ấy! Dù là bất cứ ai....!

Diễm Yên ở trong phủ, vừa nghe có Mạnh Kì Phong đến tìm, nàng thật sự bất ngờ nhưng trong lòng cũng thập phần vui vẻ. Nàng ngắm nhìn mình trong gương lần nữa, hài lòng nở ra một nụ cười mãn nguyện. Sau đó liền hứng khởi hăm hở bước ra.

Anh Ngọc không vào Nguyễn phủ, chỉ đứng ngoài cửa. Nơi nàng đứng nhìn qua bên trái chính là đoạn tường nơi có lỗ chuột mà trước đây Diễm Yên từng dẫn nàng chui qua để trốn ra ngoài chơi. Nghĩ lại những ngày tháng trước đây, Anh Ngọc lại thở dài. Thật sự không biết nên phải hình dung tâm trạng lúc này của mình ra sao? Tại sao một Diễm Yên tốt đẹp khả ái như thế...Tại sao, tại sao nàng ấy lại có thể thay đổi, làm ra chuyện mà không thể nào có thể đối với một nữ nhân? Anh Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy trong đầu rất đau đớn. Nàng còn chưa kịp cảm giác rõ cơn đau thì chợt thấy phía trước mũi mình có gì đó. Nàng đưa tay chạm nhẹ thì giật mình. Là máu! Nàng gần đây rất hay đau đầu, mệt mỏi, tinh thần rất sa sút hay bị hoang mang và khó thở. Bây giờ còn chảy cả máu mũi. Anh Ngọc hoảng hốt bụm lấy mũi mình. Trong đầu liền không tự chủ liên tưởng đến hình ảnh trước lúc chết của mình ở kiếp trước. Kiếp trước, nàng là bị ung thư máu di căn não mà chết. Triệu chứng cũng rất giống với tình trạng hiện tại của nàng. Anh Ngọc thật sự sợ hãi. Không thể nào như vậy đâu! Nàng đã chết một đời vì căn bệnh này rồi. Chẳng lẽ ông trời nhất định không buông tha nàng, muốn đoạt mạng nàng một lần nữa hay sao?

Anh Ngọc vì sợ mà run rẩy, đến chân cũng không đứng vững, suy sụp khụy gối xuống bên cạnh góc cây ven tường. Diễm Yên từ trong bước ra, nhìn Đông nhìn Tây mới thấy Anh Ngọc thế nhưng bộ dạng thật khổ sở đang chống tay vào thân cây mà đứng dậy. Nàng lo lắng bước đến đỡ lấy Anh Ngọc, quan tâm nhìn sắc mặt nàng hỏi:

- Kì Phong, chàng bị làm sao vậy? Chàng...chàng chảy máu sao?

Diễm Yên đưa tay chạm nhẹ vào máu mũi của Anh Ngọc, tay kia cũng nâng đỡ giúp nàng đứng dậy. Anh Ngọc đứng tựa lưng vào thân cây, liền sau đó đẩy tay Diễm Yên ra, nhìn thẳng nàng nhếch môi nặng giọng hỏi:

- Trùng hợp vậy! Hôm nay nàng lại mặc y phục màu tím. Thật hay, ta cũng đang muốn tìm tử y cô nương. Hửm, Diễm Yên nàng nói xem. Ta nên cư xử thế nào với tử y cô nương đây?

Diễm Yên biến sắc. Nàng chớp mi, mím môi lãng sang chuyện khác:

- Kì Phong, chàng đến tìm người ta chỉ để nói những lời như vậy thôi sao? Thật đáng ghét! Đi, theo ta vào phủ ngồi nghỉ. Ta gọi quản gia đi mời đại phu cho chàng!

Anh Ngọc đột nhiên giằng tay nàng lại, trừng mắt thật to, ấn mạnh Diễm Yên vào thân cây. Cũng đồng thời bóp chặt tay nàng, nghiến răng hỏi:

- Diễm Yên! Nàng đối xử với ta thế nào cũng được! Tại sao? Tại sao lại hãm hại Mộng Khuê? Nàng nói! Nàng muốn ta làm sao với nàng?

Diễm Yên kinh ngạc nhìn Anh Ngọc. Nàng biết người này bấy lâu, người này chưa bao giờ có lúc nổi giận phát tiết với nàng, huống hồ chi lại còn động thủ. Bộ mặt Anh Ngọc lúc này trông thật đáng sợ. Đôi mắt thâm quầng đen tím. Từ trán xuống đến chop mũi nhìn vào liền cảm nhận có một mảng u tối. Đôi mắt trừng trừng như con thú dữ. Môi thì đen tái, hơi thở phát ra rất nặng nề. Còn có nàng hành động rất thô bạo. Bàn tay nàng nắm lấy cổ tay nhỏ của Diễm Yên đến mức bầm tím. Diễm Yên thật sự hoảng sợ. Mạnh Kì Phong mà nàng biết không giống như thế này. Nàng ấy hôm nay bị như thế nào đây?

Diễm Yên bị nắm đến đau. Nàng kêu rên một tiếng, vừa năn nĩ Anh Ngọc:

- Kì Phong, chàng buông tay! Hôm nay chàng làm sao vậy? Tại sao lại đến đây nổi giận với ta?

Diễm Yên vừa nói, vừa lo lắng đảo mắt tránh đối diện với đôi mắt đầy tia hung ác của người kia.

Anh Ngọc nghe nàng nói vậy, càng nổi giận hơn. Nàng đưa tay còn lại nâng cằm Diễm Yên lên, bóp lấy cổ nàng nghiến răng trợn mắt như muốn xé xác nàng hỏi:

- Nguyễn Diễm Yên! Ta hỏi lại! Là nàng đêm đó cho người bắt Mộng Khuê ở miếu thành hoàng. Đẩy nàng ấy đến Loan Thúy Phường có phải không?

Diễm Yên bị ép đến suýt không thở nổi. Bàn tay của Anh Ngọc bắt lấy cổ nàng thật sự không chút lưu tình. Diễm Yên đau đớn, nghẹn uất, mắt mở không nổi, giọng cũng không bật ra được. Không thể tin được Anh Ngọc lại thật sự động thủ. Diễm Yên chịu không nổi nghẹn thở, khổ sở gật nhẹ đầu. Anh Ngọc vừa được câu trả lời, liền cuồng tính bộc phát. Nàng hai tay đặt lên ấn cổ Diễm Yên, thật sự muốn bóp chết nàng ấy:

- Được lắm! Ta đã từng thề, bất cứ ai muốn đụng đến Mộng Khuê! Ta đều phải gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Cả Loan Thúy phường ta còn một tay gϊếŧ sạch. Nàng nghĩ nàng là Nguyễn Diễm Yên thì ta sẽ không dám gϊếŧ nàng sao? Ta lại không dám gϊếŧ nàng sao?

Anh Ngọc nghiến răng, mỗi một chữ nói ra, liền nặng nề thêm lực ấn vào cổ nữ nhân trước mặt. Diễm Yên nghẹt thở, nàng há hốc miệng, quằn quại chống đỡ muốn gỡ tay Anh Ngọc mà không sao chạm tay đến được. Nàng trơ ra vẻ mặt thống khổ, tái nhợt nhìn Anh Ngọc rưng rưng. Anh Ngọc nhìn Diễm Yên, bất chợt lại hiện lên hình ảnh ngày trước, nàng ấy đã từng ngáng đao, đỡ cho nàng một nhát chí mạng. Bàn tay Anh Ngọc khẽ nới lại. Nàng nhìn Diễm Yên, đôi mắt vừa căm hận vừa đau thương. Tại sao Diễm Yên thâm tình với nàng, đối tốt với nàng đến như thế rồi lại cố ý cắm một nhát thật tàn bạo vào tử huyệt của nàng? Bởi vì nàng chọn Mộng Khuê, nàng ấy liền phải ra tay với Mộng Khuê? Tại sao Diễm Yên cũng là một nữ nhân. Vì yêu thành hận, lại nỡ nào mang danh tiết thanh bạch của nữ khác đi hủy hoại bằng cách đê tiện như thế? Tại sao....tại sao lại có thể là Diễm Yên?

Diễm Yên được nới tay, nàng khó nhọc hít thở một cách khổ sở nhìn Anh Ngọc bằng đôi mắt ngập tràn bi phẫn xót xa. Anh Ngọc mềm lòng buông tay thả nàng ấy ra. Diễm Yên nhìn Anh Ngọc vì Đinh Mộng Khuê mà thật sự đã muốn lấy mạng nàng. Tim của nàng vỡ nát. Thật sự người này một chút cũng không thể yêu được nữa! Nàng căm phẫn nhìn Anh Ngọc, cay nghiệt nói:

- Mạnh Kì Phong! Tình yêu của ngươi và Đinh Mộng Khuê ích kỉ đến mức khiến người khác căm ghét. Ngươi tưởng ngươi vì Đinh Mộng Khuê làm ra bao nhiêu chuyện là có thể cảm động đến đất trời hay sao? Ta nhắc cho ngươi nhớ, hai người đến cùng chỉ là nghiệt duyên không lối thoát. Các ngươi mãi mãi cũng đừng hòng được bên nhau! Mãi mãi cũng không thể bên nhau!

Anh Ngọc bị những lời này kích động tức giận đến cực độ. Nàng hằn hộc thù hận nhìn Diễm Yên, giơ hai tay thật sự muốn hạ thủ bóp chết nàng ấy. Diễm Yên thừa biết người kia muốn gϊếŧ nàng. Nàng cũng không sợ. Nàng ngu si yêu thương phải một kẻ vô tình vô nghĩa như thế, nàng cũng không muốn sống thêm làm gì. Anh Ngọc vì giận muốn phát điên, nàng đúng là đã nghĩ muốn lấy mạng của Diễm Yên. Thế nhưng, khoảnh khắc nàng xuống tay, tia lí trí tỉnh táo cuối cùng vẫn không ngừng nhắc nhở nàng, giữa Diễm Yên với nàng tình nghĩa thâm sâu. Nàng nợ Diễm Yên còn không trả nỗi làm sao có thể hạ thủ đoạt mạng của nàng ấy?

Anh Ngọc giằng co giữa lí trí và cơn cuồng phẫn. Cuối cùng, nàng đẩy mạnh xô ngã Diễm Yên xuống đất, đứng trước mặt nàng ấy cầm lấy một mũi tên rút từ trong nỏ của mình, sau đó thật nhanh ấn mũi tên thật sâu vào bụng chính mình:

- Nguyễn Diễm Yên, những gì ta nợ ngươi với những chuyện ngươi đã làm với ta và Mộng Khuê đến lúc này cũng nên kết thúc! Từ nay, nếu ngươi còn dây dưa khó dễ Mộng Khuê, ta dù có chết, cũng không để cho ngươi yên! Ngươi nên nhớ! Đừng để ta một lần nữa phải hạ thủ với ngươi!

Anh Ngọc nói xong cũng ôm vết thương trên bụng mà đi. Diễm Yên chết sững nhìn theo bộ dạng chật vật của nàng. Máu từ vết thương của Anh Ngọc chảy xuống không ngừng nhưng nàng vẫn cố mà bước đi như thế. Diễm Yên muốn đuổi theo nhưng bước chân nàng đi không nổi. Mạnh Kì Phong đã hận nàng đến như thế. Nàng ấy hận nàng đến độ thà dùng mũi tên tự làm thương tổn chính mình là nói cho nàng biết nàng ấy không tha thứ cho nàng. Mũi tên đó đã kết thúc giao tình giữa hai người các nàng. Từ nay về sau Mạnh Kì Phong và nàng ân đoạn nghĩ tuyệt. Tất cả phải đến thế này sao?

Diễm Yên quì sụp xuống đất, nước mắt kịch phẫn tuôn như mưa. Tại sao? Chính bản thân nàng cũng không nghĩ đến nàng lại làm ra chuyện tàn nhẫn đê hèn như vậy để đối phó với Đinh Mộng Khuê? Nàng cũng là một nữ nhân nhưng chỉ vì ghen ghét ganh tức, lại mù quáng ngu muội nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ như vậy. Nàng đã tổn thương đến tận tâm can của Mạnh Kì Phong và Mộng Khuê rồi. Nàng đã đạt được mục đích rồi nhưng tại sao nàng không hề thấy vui vẻ? Mạnh Kì Phong đã hận nàng đến như thế, muốn lấy cái chết để đoạt tuyệt với nàng. Diễm Yên nhìn vết máu của Anh Ngọc vương trên đất. Nàng nghẹn ngào, ôm chặt chính mình mà bật khóc thật to!

- Kì Phong, ta xin lỗi!

Anh Ngọc ôm vết thương, thẳng một đường đến Đinh phủ. Gia nô Đinh phủ nhìn thấy nàng liền hoang mang nhìn nhau, không dám đến gần cũng không dám đuổi. Đinh Hiển nghe tin nàng đến, liền hùng hổ chạy ra. Nhìn thấy Anh Ngọc bị thương, sắc mặt cực kì sa sút. Gã có chút bất ngờ. Rõ ràng kẻ này là người làm hại phụ thân trọng thương nghiêm trọng. Nhưng nhìn kẻ kia bị thương chật vật đến vậy, Đinh Hiển cũng không nỡ nặng lời hay động thủ. Gã nhìn Anh Ngọc một lượt, máu từ vết thương trên bụng nàng thấm ướt một mảng lớn. Nàng bị thương đến vậy lại không chạy chữa mà chạy đến đây muốn làm gì? Đinh Hiển hắng giọng, trầm trầm hỏi:

- Mạnh Kì Phong, ngươi còn đến đây làm gì? Phụ thân của ta bị ngươi làm hại, an nguy chưa rõ. Nếu phụ thân của ta thật có bề gì ta sẽ không để cho ngươi yên!

Anh Ngọc quì sụp xuống chân Đinh Hiển, đôi mắt nàng mờ dần, khóe môi run run từng chữ khổ sở cầu xin:

- Đinh Hiển huynh, cầu xin cho ta gặp Mộng Khuê một lần! Ta...

Anh Ngọc còn chưa dứt câu, Liễu Ngọc từ bên trong bước ra, đến trước mặt Đinh Hiển, ghét bỏ nhìn về phía Anh Ngọc nói:

- Thiếu gia, tiểu thư nói người sẽ không gặp kẻ xấu xa kia. Thiếu gia cứ đuổi đi, không cần thiết phải vị nễ!

Anh Ngọc kinh ngạc nhìn Liễu Ngọc rồi nhìn vào bên trong Đinh phủ, dùng hết tất cả sức lực nói thật to vào:

- Mộng Khuê, nàng hãy gặp ta. Cho ta được nói một lời...

Anh Ngọc chưa nói xong liền cảm giác nặng nề khó chịu ngăn ở trước ngực. Nàng ôm ngực, nghe quặn thắt một cơn đau thống liền là sau đó nôn ra cả một ngụm máu to. Cả Đinh Hiển và Liễu Ngọc bị dọa đến thất kinh. Chỉ thấy sau đó, Anh Ngọc cả người lịm dần rồi ngã quị xuống đất hôn mê. Đinh Hiển bối rối, còn chưa biết thế nào thì bên trong phủ, gia nô gọi to báo Đinh Tung đã tỉnh. Đinh Hiển cũng không quan tâm Anh Ngọc mà chạy trở vào.

Anh Ngọc bị bỏ quên, ở ngay trước cửa vào Đinh phủ. Nàng nằm trên đất thoi thóp run rẩy, khóe môi vẫn không ngừng chảy máu. Ngô Tố Liên đau xót, bước đến đỡ lấy nàng, dùng thuốc cầm máu sau đó đích thân đưa nàng trở về phủ quận công.
Bình Luận (0)
Comment