Tương Vọng Đào Hoa

Chương 118

- A...Đủ rồi! Hư quá đi! Lát nữa em còn ca phẫu thuật. Lần khác đi, có được không cục cưng?

Anh Ngọc ngẩng đầu dậy nhìn người yêu, sau đó bĩu môi phụng phịu nhụi đầu vào ngực nàng nũng nịu:

- Một tháng rồi đó! Thời gian mình bên nhau đã ít, gặp mặt cũng toàn lén lút như vụиɠ ŧяộʍ thế này. Chị không biết đâu. Em dọn ra ở với chị đi!

Mộng Khuê phì cười, đưa tay ôm hai má của Anh Ngọc vừa nựng vừa nói:

- Ừm, vậy chị qua nhà em hỏi cưới đi! Nếu ba mẹ em đồng ý, em lập tức dọn qua ở với chị ngay!

Vừa nghe nhắc đến ba mẹ Mộng Khuê, Anh Ngọc liền đứng dậy, bước ra đứng phía sau vòng tay ôm lấy Mộng Khuê từ sau ghế, ra vẻ ưu tư nói:

- Mộng Khuê nè, tại sao nhạc phụ ghét chị đến như vậy?

Phải chi ông phản đối đồng tính cô cũng không ngạc nhiên gì, đằng này ông tán thành cho em trai của Mộng Khuê yêu con trai nhưng lại nhất định phản đối Mộng Khuê và cô quen nhau. Thật lòng mà nói, cô đâu đến nỗi tệ đâu. Nhìn vẻ ngoài cô và Mộng Khuê cũng khá tương xứng. Tuy rằng gia thế, cô không thể nào sánh với Mộng Khuê nhưng cũng là một nhân viên cấp cao của một công ty lớn, rất có tương lai. Vì cái gì ông vừa nhìn thấy cô đã hừng hực tỏ ra ghét bỏ? Cô còn chưa kịp nói xong câu chào, ông đã lập tức đuổi người không một chút lưu tình.

Mộng Khuê nhìn vẻ mặt ủy khuất khổ tâm của người yêu. Cô khẽ cười, quay lại kéo đầu người kia hôn nhẹ lên môi một cái rồi an ủi:

- Thật ra không phải ba em ghét chị đâu. Là do chị cứ nói năng lung tung khiến ông cảm thấy chị rất không đàng hoàng, không thể tin tưởng được.

Anh Ngọc không phục, trợn to mắt hỏi:

- Chị nói gì mà lung tung? Chị mà không đàng hoàng sao?

Mộng Khuê nhướng mi cười cười:

- Ờ! Bây giờ thời đại gì rồi, chị gặp ba em cứ gọi là nhạc phụ. Nói chuyện chưa tới ba câu thì lại chen từ cổ trong phim cổ trang vào. Lại còn thỉnh thoảng cứ kể lại giấc mơ kì quái kia của chị. Thật tình, ai không hiểu chị chắc chắn đều nghĩ chị không bình thường!

Anh Ngọc cứng họng, muốn nói gì đó nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Thật cũng không phải cô muốn nhưng mà không hiểu sao, mở miệng nói một hồi lại quen miệng chen từ cổ vào. Thực phải thừa nhận rằng, cô vẫn không tin giấc mơ kia chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng hiện tại tốt đẹp thế này, vừa được sống thoải mái ở thế giới tự do, vừa có được Mộng Khuê, trên đời này còn gì tốt đẹp hơn nữa?

Nhớ đến lúc mới vừa hồi tỉnh, Mộng Khuê một chút cũng không nhận thức được những gì mà Anh Ngọc nói ra. Nàng đều cho rằng cô có vấn đề tâm thần. Kể từ đó, nàng hết sức tránh né. Thật lo lắng bệnh nhân kia vì cuồng yêu bác sĩ mà bám riết lấy nàng. Mà kẻ bệnh nhân này cuồng yêu nàng là thật. Mặc kệ nàng tránh né, xua đuổi, Anh Ngọc vẫn quyết chí xông lên, nhất quyết không lùi. Biết nàng e ngại tránh mặt, Anh Ngọc cũng tự nhận ra mình thể hiện thái quá khiến người ta sợ hãi rồi. Cô lập tức thay đổi chiến thuật, không đeo bám dính lấy nàng nữa. Mỗi ngày, cô đều đặn nhờ người mang đến một giỏ nhỏ hoa ngọc lan. Hoa ngọc lan là một loại hoa chỉ có cuống, không có cành, mùi hương thì rất thơm nồng nhưng là loại cây thân gỗ. Đóa hoa mọc xen giữa cuống lá cho nên khi hái hoa, người ta thường hái từng đóa một. Và loại hoa này, hầu như không có tiệm hoa nào bán. Chỉ có những nhà có sân vườn trồng làm cảnh. Vậy nhưng, mỗi ngày Mộng Khuê đều nhận được một giỏ có những mấy chục đóa hoa trong đó. Chỉ cần đặt giỏ hoa nhỏ này vào phòng, khắp căn phòng đều thơm ngát hương hoa đến trọn cả ngày. Thật sự là một người dụng tâm khá sâu. Biết Mộng Khuê thích loại hoa này, còn cố ý tặng cho nàng ướp phòng, bắt nàng cả ngày đều phải ngửi hoa nhớ người, đúng là một thủ đoạn rất sâu. Mộng Khuê nhìn thấu âm mưu của người này, nàng chỉ khẽ mỉm cười. Bất quá, người kia chịu khó đến như vậy. Loại hoa khó kiếm kia mà mỗi ngày đều có mang đến. Phần tâm ý nàng nàng không nỡ không nhận. Lại nữa, người kia thường hay tặng thức ăn. Hầu như tất cả những món mang đến đều là món yêu thích của Mộng Khuê. Xem ra kẻ si tình này thật sự rất để tâm đến nàng. Mỗi ngày, Mộng Khuê đều có thói quen uống trà nóng trước lúc vào ca phẫu thuật và uống ca cao đá mỗi khi chuẩn bị đến thăm khám bệnh nhân. Từ lúc có sự hiện diện của nữ bệnh nhân cực kì quái lạ đó, cứ đúng giờ, đúng lúc nàng cần, tự nhiên đều có người đưa đến tận phòng làm việc. Mộng Khuê vô cùng hài lòng. Nghĩ lại, có một người để ý quan tâm mình đến như thế thật ra cũng rất tốt ấy chứ. Nàng chưa từng nghĩ sẽ yêu ai nhưng nếu như có yêu, nàng sẽ cân nhắc, tìm một người biết để tâm đến nàng như vậy.

Rồi cho đến một ngày, trong lúc Mộng Khuê cấp cứu cho một bệnh nhân bị lên tắt mạch máu. Không may, tình trạng bệnh nhân quá nặng, người nhà đưa đến quá trễ cho nên không cứu kịp. Người con trai của bệnh nhân cho rằng bác sĩ không cố gắng hết sức liền nổi giận, hung hăng cầm chiếc li thủy tinh muốn đánh các bác sĩ. Do Mộng Khuê đứng gần anh ta nhất, lúc anh ta giơ chiếc li lên muốn đập vào nàng. Tưởng rằng nàng sẽ ăn quả thảm rồi, ngờ đâu đột nhiên có một người từ đâu chui ra kéo Mộng Khuê thoát khỏi tầm tay của anh bạn hung dữ kia. Chỉ nhưng liền sau đó, anh bạn không kịp thu tay đập bốp một cái. Người giải cứu cho bác sĩ Khuê lãnh nguyên cái li vào đầu, lăn ra ngất xỉu. Kẻ côn đồ lập tức bị bảo vệ bệnh viện khống chế. Còn người anh hùng xả thân cứu bác sĩ cũng được chính tay bác sĩ Khuê đưa lên băng ca, đẩy vào phòng cấp cứu. Lúc ở trong phòng cấp cứu, Mộng Khuê mới nhìn kĩ lại mặt người kia. Nhận ra chính là vị nữ bệnh nhân lần trước công khai theo đuổi nàng. Nàng nhất thời không biết phải cảm nhận thế nào. Sau khi gắp mảnh vỡ thủy tinh ra khỏi vết thương. Mộng Khuê định đưa Anh Ngọc vào phòng chụp CT để kiểm tra một lần nữa. Bất chợt cô nắm lấy tay nàng, nhìn nàng một cách tha thiết nói:

- Ngay khi tôi biết mình sống lại, hạnh phúc lớn nhất của tôi chính là gặp được em. Mộng Khuê, chỉ cần em hạnh phúc, dù tôi có làm bất cứ chuyện gì đều cam tâm tình nguyện!

Trái tim Mộng Khuê đột nhiên đập mạnh. Tại sao những lời này nàng có cảm giác quen thuộc đến thế? Lẽ nào đã từng có ai nói qua? Nàng nhìn kĩ khuôn mặt kia, ánh mắt kia...Tại sao càng nhìn, càng có một cảm giác thân thiết, gần gũi đến không ngờ? Mộng Khuê chợt hoang mang tự hỏi lòng mình: Nếu như người ấy không phải là nữ mà là đàn ông, có khi nàng đã nhận lời làm quen kia từ lâu rồi...

Sau hôm ấy, Mộng Khuê không tránh né Anh Ngọc nữa mà đồng ý cho cô tiếp cận với danh nghĩa bạn tốt. Để cảm ơn cho người bạn tốt đã liều thân đỡ cho mình một nạn, Mộng Khuê mời Anh Ngọc dùng cơm tối. Ở một nhà hàng sân vườn đặc biệt yên tĩnh, gió mát, hoa thơm cộng thêm tiếng nhạc hòa tấu du dương êm dịu vậy mà cũng khiến cả hai lâng lâng phiêu lãng. Buổi hẹn đầu tiên vậy mà cũng thật vui vẻ. Càng trò chuyện với Anh Ngọc, Mộng Khuê càng nhận ra dường như nàng với người kia rất ăn ý. Hơn nữa sự chiều chuộng và quan tâm của người kia tại sao...quen thuộc đến như vậy?

Lúc ra về, trời lại đổ mưa to. Cả hai đều đi xe máy, trời mưa to thế này, thật sự không thuận tiện đi về. Nghĩ nghĩ, Anh Ngọc đề nghị đi taxi. Nhà hai người không chung một con đường nhưng cũng đi cùng một hướng cho nên chỉ bắt một chiếc taxi. Lúc taxi dừng trước nhà Mộng Khuê, Anh Ngọc cầm lấy ô của tài xế, tận tình che chắn đưa cho nàng vào đến tận cửa. Mộng Khuê đứng trước cửa nhà, tay cầm chìa khóa nhìn người kia đang cầm ô che, chờ đợi nàng mở cửa vào nhà rồi mới đi. Không hiểu sao, Mộng Khuê chợt bật miệng đề nghị:

- Chị có muốn vào nhà em ngồi một lúc không?

Không đợi đến nàng nói thêm câu thứ hai, Anh Ngọc chạy nhanh ra, trả lại ô cho anh tài xế rồi chui nhanh vào nhà bác sĩ Khuê. Nhìn Anh Ngọc vì hối hả chạy đi chạy lại trong mưa mà đầu tóc quần áo đều bị ướt. Mộng Khuê khẽ lắc đầu, bước vào phòng lấy ra chiếc khăn lông phủ lên cổ cho Anh Ngọc cười nói:

- Chị lau khô tóc trước đi! Em pha cho chị tách trà gừng nóng. Ngồi nghỉ một lúc tạnh bớt mưa rồi về!

Nàng nói xong liền định đi vào bếp. Anh Ngọc nhanh tay bắt lấy tay nàng. Ngay lúc Mộng Khuê còn kinh ngạc chưa rõ cô có ý gì. Anh Ngọc dùng đôi mắt tha thiết say đắm nhìn nàng. Mộng Khuê nhất thời...không kịp chống đỡ. Ánh mắt kia như thế nào...như muốn hòa tan nàng ra vậy? Nàng còn đang ngây ngốc thì người kia đã rướn tới, áp nàng tựa vào tường. Một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng giáng xuống. Mộng Khuê tình mê ý loạn. Không thể ngờ...Thế nhưng, một chút cũng không có bài xích chán ghét. Cảm giác này, nụ hôn này...Mộng Khuê bất chợt nhìn Anh Ngọc hỏi lại:

- Em chưa từng có người yêu. Cũng chưa hôn ai thế này bao giờ. Thế nhưng tại sao với chị...

Mộng Khuê nhất thời không biết nên nói ra sao. Anh Ngọc đã hiểu ý, nói thêm vào:

- Cảm giác với chị rất quen thuộc phải không?

Mộng Khuê khẽ gật đầu. Anh Ngọc mỉm cười nói:

- Em có tin có kiếp trước hay không? Có thể kiếp trước chúng ta vốn là một đôi với nhau!

Cô nói xong, nhân lúc bác sĩ Khuê còn đang mơ hồ đã nhanh bắt lấy thời cơ áp nàng xuống ghế sofa. Mộng Khuê vẫn còn đang ngây ngốc. Thật không thể tin nổi! Kiếp trước sao? Nàng không biết, cũng không thể biết. Thế nhưng cảm giác người này chạm vào thân thể nàng, tại sao nàng không có một chút nào khó chịu hay phản đối mà ngược lại nàng thật sự còn...rất mong chờ? Anh Ngọc ôm lấy cô gái mình yêu thương tha thiết, thật nồng nàn nhìn nàng tình tự:

- Em biết không, tôi yêu em, yêu đến tột cùng. Mộng Khuê, em cho tôi được bên em trọn đời này có được không...

Anh Ngọc dán chặt lên thân người mình mong chờ. Từng nụ hôn giáng xuống như mưa khiến Mộng Khuê như bị đốt cháy trong lửa dục. Cảm giác đê mê lâng lâng lần đầu tiên trong đời nếm trải. Mộng Khuê vụng về thẹn thùng nhắm mắt...Đôi tay không tự chủ vòng lấy ôm trên lưng người nằm trên. Anh Ngọc vô cùng hạnh phúc, từng chút từng chút nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của nàng...

Đê mê qua đi, Mộng Khuê hoang mang cắn môi, nhìn lại chính mình, thầm tự oán: "Mình bị làm sao thế này? Ma xui quỉ khiến kiểu gì lại...lại cùng với chị ta phóng túng? Rồi bây giờ...bây giờ làm sao mà đối mặt đây?"

Anh Ngọc được như ý nguyện, cô thỏa mãn nằm phía sau vòng tay ôm lấy thắt lưng của người tình mà không biết người kia trong lòng vừa thẹn vừa giận, phẫn oán sắp phát khóc lên được. Nàng như thế nào cũng là một cô gái thành đạt chín chắn, vừa là một bác sĩ giỏi giang, lại là xuất thân từ danh môn đại hộ. Hai mươi lăm năm trời, nàng chỉ dồn hết tâm tư cho việc học hành, quyết tâm trở thành một bác sĩ xuất sắc. Biết bao nhiêu nam nhân thân sĩ, tài mạo toàn năng theo đuổi nàng, nàng đều chưa từng động tâm. Thế nhưng lúc này, nàng lại sảy chân, sa vào lòng một cô gái ngay trong buổi hẹn lần đầu tiên. Mà cô gái này còn là...bệnh nhân do chính nàng cứu chữa. Thật là...không biết phải làm sao?

Anh Ngọc rất thính tai, chỉ vừa cảm nhận được tiếng thở dài nặng nhọc của Mộng Khuê, cô đã thấu được suy nghĩ của nàng. Anh Ngọc ngồi dậy, ôm Mộng Khuê, hôn hôn lên môi nàng khẽ hỏi:

- Mộng Khuê, làm bạn gái của tôi! Để cho tôi yêu em, chăm sóc cho em nha!

Mộng Khuê còn chưa kịp đáp, đã nghe tiếng "tách" của chìa khóa mở cửa. Cánh cửa nhà bật mở ra. Cả Anh Ngọc và Mộng Khuê giật thót nhìn lên. Anh Ngọc thấy người bước vào, vội nhặt lại áo phủ lên người Mộng Khuê. Người bước vào là một nam một nữ trung niên. Người nam nhìn thấy Anh Ngọc trước tiên. Sau đó mới nhìn sang Mộng Khuê. Mộng Khuê cũng nhìn lại hai người, nàng đen mặt, một tay ôm lấy quần áo che phủ lấy mình, cúi đầu lí nhí:

- Ba mẹ! Tại sao hai người lại về nhà....?

Không phải ba mẹ nói sẽ đi du lịch sao? Trời ơi, lần đầu tiên nàng thân thiết với một người, lại còn bị ba mẹ bắt tại trận. Chẳng biết phải tìm chỗ nào để trốn!

Ông Hiệp, ba Mộng Khuê như bị trời tròng nhìn con gái yêu quí của mình cùng với cô gái kia...ở ngay tại phòng khách nhà ông! Ông Hiệp muốn phát điên, ông quay ra phía sau lấy cái ô vừa đặt ở cửa vung lên rượt đánh Anh Ngọc:

- Cô là ai? Tại sao vô nhà tôi? Cô làm gì con gái tôi...Tôi...tôi liều mạng với cô...

- -------

Nghĩ lại chuyện lúc trước, Anh Ngọc bất chợt cười khổ. Xem ra ấn tượng đầu tiên của cô với ba vợ quá tệ rồi. Muốn được lòng ông để ôm người đẹp về nhà coi bộ còn là cả một hành trình. Cô ôm quàng lấy Mộng Khuê vùi đầu vào cổ nàng nỉ non:

- Cục cưng, cho chị làm một chút thôi có được không? Mấy tháng nay bị ba em cấm cửa. Muốn gặp em, đều phải hóa trang như điệp viên, mà hễ sơ suất liền bị vệ sĩ của ba em đến đuổi đi. Thật tình là nhớ em, khổ muốn chết chị luôn rồi!

Mộng Khuê bật cười, đưa tay véo nhẹ lên cánh môi mỏng của người kia, trêu chọc nói:

- Cấm cửa chị đến vậy, chị cũng lần mò vô được tận phòng làm việc của em, còn than vãn gì nữa? Thật ra thì em cũng đã nói chuyện với ba. Ba em cũng không phải là phản đối chuyện của chúng ta. Chỉ nhưng mà ba nói còn phải xem thể hiện của chị. Cưng à, phải biểu hiện cho tốt một chút!

Anh Ngọc bị nàng trêu chọc, liền há miệng ngậm luôn ngón tay nàng. Đôi tay bên vai nàng cũng không chịu yên phận, lần lần tiến công đến trước ngực nàng, chui vào trong áo. Mộng Khuê bị cô phá, nhột nhạt vội đẩy tay cô ra, hờn dỗi liếc cô:

- Chị thật sự không chút đàng hoàng. Đáng ghét!

Anh Ngọc biết cô chỉ nói mác, bàn tay càng lúc càng không kiêng nễ muốn xâm phạm nhiều hơn. Vừa đúng lúc, cửa phòng lại bị đẩy ra. Anh Ngọc hốt hoảng, chụp vội áo khoát phủ lên người Mộng Khuê. Người bước vào phòng ánh mắt đằng đằng sát khí không nói không rằng, nhìn đông nhìn tây, sau đó chụp ngay cái bình chữa cháy lên hướng về phía Anh Ngọc mà xịt!

Mộng Khuê hoảng hốt, một tay cài vội cúc áo, một bên áng trước ngăn cản người kia, che chở cho Anh Ngọc vừa khẩn thiết nói:

- Ba à! Ba đừng làm vậy! Chị ấy là người yêu của con! Ba đừng đối xử với chị ấy như vậy!

Ông Hiệp buông bình chữa cháy xuống, chỉ tay vào mặt Anh Ngọc, nhìn Mộng Khuê nói:

- Con còn nói nó là người yêu của con? Yêu cái quái gì thứ người này? Ăn cây táo rào cây sung! Hừ! Cô biến! Biến ngay cho tôi! Từ nay, cô mà bước một bước đến gần con gái tôi, tôi báo công an bắt cô!

Anh Ngọc khổ sở, từ sau lưng Mộng Khuê bước lên, nắm tay nàng, mặt như mếu nhìn ông Hiệp hỏi:

- Nhạc...Bác ơi! Con với Mộng Khuê yêu nhau thật lòng! Con biết, bác là người tư tưởng tiến bộ. Vì hạnh phúc của Mộng Khuê, con tin bác sẽ tôn trọng ý nguyện của em ấy. Cho nên con xin bác, cho phép con được quen nhau với em ấy. Con xin thề sẽ dùng trọn cả trái tim mình, làm tất cả để đem lại hạnh phúc cho em ấy! Bác, con xin bác tin con, cho con một cơ hội!

"Bốp" một tiếng! Cái li trên bàn của Mộng Khuê bị ông Hiệp gạt rơi xuống đất vỡ tan. Ông Hiệp trừng mắt giận dữ quát Anh Ngọc:

- Tin cô sao? Tin cái nỗi gì ở cô? Tôi hỏi cô, đằng này cô nói cô yêu con gái tôi. Đủ lời đủ cách hứa hẹn với nó. Dụ dỗ nó, cả mẹ nó và em trai nó đi nói tốt cho cô. Quay mặt đi, cô xem cô làm gì kia? Hừ! Cô nói đi, công thức thuốc điều trị ung thư của cô, tôi ra giá bốn tỉ cô không bán, mà lại bán cho công ty dược Thiên Quang với giá ba tỉ hai? Cô là muốn chọc tức chết tôi? Hay là cô muốn nói, đấy mới là cách cô yêu thương con gái tôi? Yêu thật hay! Cô tiếp tay cho đối thủ cạnh tranh của tôi, muốn dùng loại thuốc mới đó đánh hạ thị phần của công ty tôi chứ gì? Được thôi! Cô chơi đẹp như vậy, thì lập tức biến đẹp luôn cho tôi!

Ách! Anh Ngọc cứng họng, khóc không ra tiếng nhìn ông Hiệp lắp bắp:

- Hóa ra công ty dược Hoàng Phong là của bác? Ác! Thật sự...thật là con không biết...!

Đã nghe nói bệnh viện Phước Hoàng này là bệnh viện tư do ông nội của Mộng Khuê thành lập. Ông Hiệp chính là cổ đông, kiêm phó giám đốc bệnh viện. Mộng Khuê là bác sĩ, cũng chính là thừa kế truyền thống gia tộc. Ngay cả em trai cô cũng là một bác sĩ thẩm mỹ, tự mình làm chủ một thẩm mỹ viện danh tiếng. Bây giờ lại cả ông Hiệp còn có công ty dược riêng. Mà công ty dược Hoàng Phong hiện tại chính là một trong công ty dược có uy tín, tên tuổi lớn. Xem ra gia thế hiển hách của nhà Mộng Khuê, so với Anh Ngọc đúng là cách xa mười vạn tám nghìn dặm. Chỉ khổ một nổi, cô càng cố gắng muốn kéo gần khoảng cách, lại càng gặp phải tình huống trớ trêu.

Ông Hiệp không thèm nghe Anh Ngọc giải thích, hét to một tiếng. Liền lập tức có hai bảo vệ ở ngoài bước vào, lôi kéo Anh Ngọc đưa ra ngoài. Ông Hiệp còn to tiếng nói vọng theo:

- Từ nay về sau, các người phải nhớ mặt cô ta. Nếu còn để cô ta vào được bệnh viện này một lần nữa, tất cả các người bị sa thải hết!

Mộng Khuê nhìn theo Anh Ngọc rồi lại nhìn sang ba mình khẽ khoanh tay thở dài.
Bình Luận (0)
Comment