Tương Vọng Đào Hoa

Chương 58

Có cầu tất có linh. Đang lúc Lê Hữu Hào tìm đến hết hi vọng, mệt mỏi tựa vào vách một gian nhà cũ, suy sụp đến sắp phát khóc thì Mạnh đại quận công giống như tiên ông, đột nhiên từ trong nhà đi ra. Lê Hữu Hào không dám tin, liên tục dụi mắt đến muốn sưng lên mới xác định người kia đích thị là Mạnh quận công Mạnh Kì Phong!

"Kì quái! Rõ ràng căn nhà này ta đã cho người lục soát hết rồi vẫn không tìm thấy. Lí nào Mạnh quận công lại từ trong đó đi ra?" Lão còn đang bâng khuâng, không biết Mạnh Kì Phong kia thực ra là người hay hồn ma thì người kia đã đến, đứng trước mặt lão cao giọng ra lệnh:

- Lê thủ trấn đến đúng lúc đó! Chúng ta lập tức đến doanh trại họp bàn. Ta muốn sớm ngày tiến công dẹp hết bọn gây loạn trả lại bình yên cho châu Qui Hợp!

Lê Hữu Hào kinh ngạc đến há hốc miệng. "Mạnh quận công kia đừng nói là...mấy ngày nay bị ma giấu, sau đó còn bị ma nhập đi a? Tại sao qua một đêm, tính tình thay đổi đột ngột như vậy?"

Nhưng mà dù sao cũng tốt, vẫn nên là đưa quân ra trận đi! Còn hơn ba vạn đại quân không chịu làm gì cứ đóng trú bên ngoài thành khiến Lê Hữu Hào cùng các thổ hào lo lắng không biết tâm tư của vị đại tướng cầm quân còn muốn bao nhiêu?

Vào soái trướng, Anh Ngọc hiệu triệu hết tất cả thuộc tướng đến mở bản đồ ra, chỉ tay vào mấy điểm trên đó rồi cao giọng phán:

- Đêm nay, chúng ta chia quân làm ba ngã, bao vây bất ngờ đánh bật toàn bộ quân đội của Cầm Hổ đi ra, thu hồi lại châu Qui Hợp. Sau đó, đại quân truy kích, đuổi cả Cầm Hổ lẫn đội quân của Lão Qua về nước. Chúng ta tốc chiến tốc thắng. Các người lập tức chỉnh đốn đội ngũ, một canh giờ sau xuất phát!

Toàn bộ tướng lĩnh đều kinh ngạc, không dám tin vào tai mình. Mạnh đại soái thay đổi thất thường quá. Mới hôm qua còn lệnh cứ hạ trại, cho binh sĩ thong thả nghỉ ngơi vài ngày. Bây giờ liền lệnh nhỗ trại xuất phát, mà còn trong vòng một canh giờ xuất phát. Này không phải địch đánh tới, cũng chưa phải lúc ta truy địch làm sao lại gấp đến như vậy? Phạm Nghị nhìn các vị tướng, rồi lại nhìn sang vị Mạnh đại soái sau một đêm, anh khí ngất trời đang đắm hồn trong bản đồ tác chiến. Gã liền phất tay ra hiệu cho tất cả thuộc tướng rời đi, sau đó mới bước đến gần soái án, chắp tay hỏi:

- Bẩm quận công, chẳng hay là do hoàng thượng có mật chỉ khác phải không? Tại sao chúng ta lại dồn lực tiến công Phồn An lúc này?

Anh Ngọc ngước lên nhìn lại vị phó tướng của mình. Nghe khẩu khí của gã ta, rõ ràng rành mạch gã ta chính là tay sai của Lê Duy Minh phái theo giám sát nàng đấy thôi. Anh Ngọc hừ thầm trong bụng, nghĩ lại lời của Lê Duy Minh hôm ấy trong ngự thư phòng:

- Kì Phong, lần này cho ngươi lĩnh quân, vừa ý ngươi chăng?

Anh Ngọc cúi đầu, thành thật nói:

- Đa tạ hoàng thượng thấu hiểu! Thần nguyện vì hoàng thượng tận sức cho đến hơi thở cuối cùng, cũng quyết dẹp an loạn tặc, thu lại vùng đất nên thuộc về Thiên Nam quốc chúng ta!

Lê Duy Minh phì cười, hời hợt đóng lại quyển sớ trên tay, nhìn sang nàng nói:

- Kì Phong, có được lời này của ngươi, trẫm rất vừa ý. Nhưng mà, trận này khanh đến Phồn An không cần phải động binh. Chỉ cần đưa ba vạn quân đến đó dạo chơi cũng được, nghỉ ngơi cũng được. Đợi đến khi trẫm hạ mật chỉ thì đưa quân hồi triều. Hiểu không?

Anh Ngọc tròn mắt không tin nổi. Lê Duy Minh bật cười nói:

- Ngươi đừng có làm vẻ mặt đó với trẫm! Đừng tưởng là trẫm không biết, xin lĩnh quân ra trận chỉ là cái cớ của ngươi. Ngươi đến cùng vẫn là không quên được Đinh Mộng Khuê! Ngươi muốn đi Phồn An, ngoài vì nàng ấy ra còn có thể là ai nữa? Trẫm đúng là dung túng ngươi quá nhiều rồi. Lần này, trẫm toại nguyện cho ngươi. Ngươi nợ trẫm, phải có ngày hoàn trả thích đáng cho trẫm đó, có rõ chưa?

Anh Ngọc gượng cười, cúi đầu đáp:

- Dạ, thần ghi nhớ đại ân của hoàng thượng! Nguyện sẽ cúc cung vì hoàng thượng!

Lê Duy Minh nghĩ đến một chuyện, quay lại nhìn Anh Ngọc từ trên xuống dưới, buột miệng hỏi:

- Mà này! Ngươi đến như vậy vẫn một lòng một dạ vì nữ nhân đó. Khai thật với trẫm cho mau, ngươi thật là đã tịnh thân chưa vậy?

Anh Ngọc tái mặt. Lê Duy Minh lại đi hỏi vấn đề này? Oái! Nàng sợ nhất là bị hỏi câu này. Dù nàng trả lời có hay không đều có thể sẽ bị bắt cởi đồ ra để kiểm chứng. Eo ơi người kia là nam nhân, còn là hoàng thượng nữa. Nàng phải làm sao trả lời đây? Mà nếu nàng nhận nàng là nữ, có khi nào ngài ấy sẽ lập tức bắt nàng đem đi...Không không, bắt giam hoặc xử trảm cũng không đến nổi đi. Chỉ sợ là ngài ấy đòi đưa nàng vào cung bắt thị tẩm thì cả thể xác lẫn tâm hồn nàng đều bị đả kích, tổn thương trầm trọng. Nàng sẽ còn thê thảm hơn là chết nữa. Nhưng mà, vua đã hỏi, nàng không thể không đáp. Thời khắc cùng cực, mồ hôi của Anh Ngọc tuôn đẫm cả người nàng. Nàng thầm ước phải chi mình có thể tức thì tắt thở thì hay quá! Nàng bị dồn đến chân tường rồi.

Lê Duy Minh nhìn thấy nét mặt căng thẳng của nàng, gã bắt đầu sinh nghi liền bước xuống khỏi long án, muốn tiến đến chỗ nàng. Anh Ngọc mím môi, thực đã nghĩ đến chuyện cắn lưỡi tự tử cho xong. Ngay vào lúc nguy cấp ấy, hoàng hậu vừa đến. Nghe thấy tiếng hoàng hậu, Anh Ngọc mừng như gặp phải quan âm bồ tát, liền quì xuống khấu đầu hành lễ còn kính cẩn hơn so với hành lễ với vị hoàng đế Lê Duy Minh này. Ngay sau đó, nhân lúc hoàng hậu đang ra sức lấy lòng hoàng đế, nàng nhanh chân chạy thoát.

Nghĩ đến chuyện hôm ấy, Anh Ngọc cũng không khỏi rùng mình. Phạm Nghị thấy nàng xuất thần, nghĩ nàng đã nhận được mật chỉ nên dò hỏi:

- Bẩm, chẳng hay hoàng thượng thực đã hạ lệnh cho chúng ta hồi kinh hay chưa?

Anh Ngọc quay sang nhìn gã, khẽ nhíu mày, gặn ra từng tiếng một:

- Bây giờ ta là đại soái. Ta hạ lệnh tiến công. Đánh cho bọn Cầm Hổ biến khỏi đất này! Cả bọn người Lão Qua hỗ trợ cho hắn cũng phải rời khỏi lãnh thổ Phồn An!

Đại quân xuất binh. Kế hoạch tác chiến và bố trí dụng binh Anh Ngọc làm theo những gì đã bàn với đám người Cầm Thiên. Nghĩ đến sau khi tiến công giành lại Qui Hợp, sau đó đánh luôn sang vùng đất Phồn An dưới sự cai trị của Cầm Hổ, san bằng cấm cung của hắn. Chuyện này, thật sự không dễ dàng giống như Anh Ngọc đã nghĩ. Càng là không chỉ sơ sài như tấm bản đồ kế hoạch tác chiến mà nàng đã dâng cho Lê Duy Minh mà có thể ra trận. Khi xem đến bản đồ bày trận và bố cục hành quân của nhóm người Cầm Thiên, Anh Ngọc mới thật mở mang tầm mắt. Những người của Cầm Thiên phải mai phục ngày đêm, lại thêm nhiều trận giao phong với quân của Cầm Hổ mới đúc kết được kinh nghiệm thực tiễn như vậy. Tuy rằng Anh Ngọc không thích chiến tranh, càng không nghĩ đến việc sẽ có ngày nàng cầm quân đánh trận. Việc này xét về phương diện đạo đức cũng xem như là ngang nhiên đưa quân vào đánh chiếm nước người ta. Vốn bản chất lương thiện, Anh Ngọc vẫn còn canh cánh những lời của binh sĩ nói, họ còn phải về nhà, không muốn hi sinh oan uổng trên chiến trường. Lại thêm, binh đánh đến đâu dân chúng khổ đến đó. Anh Ngọc rất không đành lòng.

Cầm Thiên và quân sư của hắn là vị trung niên đi cùng, tên là Tạ Biên dùng đủ lời thuyết phục. Nhất là khi Tạ Biên kể lại tình hình lúc Cầm Hổ dẫn quân xông vào cung điện của Cầm Long, liền ra tay tàn sát rất nhiều người. Còn có, hắn bắt tất cả cung nữ, cung phi của Cầm Long mang đi. Có thể Mộng Khuê cũng nằm trong số cung nữ bị bắt đi đó. Còn chuyện nàng sống hay đã chết, chỉ có tiến vào cấm cung của Cầm Hổ mới biết được.

Vừa nghĩ đến Mộng Khuê có thể đã bị đám người Cầm Hổ bắt đi, có thể nàng đã chịu rất nhiều khổ sở đáng sợ. Anh Ngọc đau đớn như xé nát tâm can. Nàng ấy là vì hận nàng, vì muốn tránh bỏ nàng mà tự tiến cử mình đến nơi này để chịu thế này. Đến sau cùng, vẫn là Anh Ngọc nàng đã hủy hoại nàng ấy, khiến nàng ấy rơi vào bế tắc khổ ải trầm luân. Anh Ngọc tự oán bản thân, tâm nàng đau đến lặng hồn. Thà rằng người chịu khổ nên là nàng chứ không nên là Mộng Khuê. Nàng ấy vốn là nữ nhân thiện lương nhân ái, tội tình gì phải chịu kiếp nạn gian truân này? Anh Ngọc cắn răng quyết định để cứu Mộng Khuê, dù nàng có phải kháng chỉ, hoặc làm đảo lộn vùng đất này, dù chỉ một phần hi vọng, nàng cũng không ngại làm cho long trời lở đất. Vì Mộng Khuê, nàng cam nguyện làm bất cứ chuyện gì, mặc cho có tội lỗi, có sai quấy gì, nàng cũng không hối hận.

Quân của Cầm Hổ không ngờ đại quân Thiên Nam lại nắm rõ tình hình và địa thế đường đi nước bước cùng bố trận của bọn chúng, cho nên chỉ trong hai trận đầu, quân Cầm Hổ thua thảm hại phải kéo tàn bình bỏ chạy khỏi Qui Hợp, rút về tận cố cung Phồn An. Anh Ngọc cho quân đuổi theo, gắt gao truy đuổi đến tận biên giới, ép Cầm Hổ rút vào đại cung, để chờ chi viện của quân Lão Qua.

Trong soái trướng, Phạm Nghị lo lắng hai tay dâng lên một bức thư cho Anh Ngọc nói:

- Bẩm quận công, là mật thư sáng nay thuộc hạ vừa nhận được.

Anh Ngọc nhìn vẻ mặt của Phạm Nghị, trong lòng cũng biết là có chuyện không theo ý rồi. Nàng nhìn thấy phong thư đã mở ra, hơn nữa trên phong thư gửi cho là tên của Phạm Nghị. Anh Ngọc nhíu mày. Lê Duy Minh cài Phạm Nghị theo giám sát nàng, có chuyện cần trực tiếp gửi thư cho Phạm Nghị cũng không lạ gì nhưng Phạm Nghị đưa thư của hắn lại cho nàng, điều này đúng là lạ. Anh Ngọc mở lá thư ra, vừa liếc mắt vào, vừa trộm để ý thái độ của Phạm Nghị. Trên thư chỉ có mấy chữ bút tích của Lê Duy Minh: "Án binh bất động, bảo toàn quân số!".

Anh Ngọc kinh ngạc không tin nổi. Rõ ràng hôm ấy trên đại điện Lê Duy Minh còn khí thế hào hùng đòi đánh tan Cầm Hổ, lập lại bình yên cho lãnh thổ Phồn An. Vậy nhưng khi nàng đã đưa binh đến tận nơi, hắn lại không cho đánh? Vị vua này quả thật quá tâm kế, khó đoán, khó lường, cũng khó thể nào hiểu được ngài đâu! Cho nàng xuất binh chỉ là trò khỉ để đoạt binh trên tay của Nguyễn Chấn. Sai nàng đưa quân đi ngao du một vòng, sau đó dẫn quân quay về triều...Anh Ngọc bứt rứt không sao chịu nổi. Có khi nào Lê Duy Minh điều binh dưới trướng của Nguyễn Chấn cho nàng dùng, sau đó ở điều quân tâm phúc của hắn từ Lạng Giang về kinh để tiện ra tay với ba vị quyền thần nắm đại quyền. Đến khi đại sự đã thành, triệu nàng về kinh thì thế cuộc đã định. Đám binh sĩ tâm phúc của Nguyễn Chấn dù bất mãn cũng không cách nào không cúi đầu qui phục?

Phạm Nghị thấy Anh Ngọc xem thư xong, liền nhíu mày như rất khó quyết định. Gã liền nói:

- Bẩm quận công, hoàng thượng còn có nói qua thật ra ngài ủng hộ Cầm Hổ. Cầm Hổ đã hứa sẽ trả lại vùng đất Qui Hợp lại cho Thiên Nam, đồng thời sẽ qui thuận chúng ta, hàng năm tiến cống. Hoàng thượng cũng đã đồng ý không tiến công đánh lãnh thổ của hắn nữa. Nay chúng ta đã đánh đến vùng đất Qui Hợp rồi, cũng đã đủ rồi. Xin quận công tạm thời thu binh!

Anh Ngọc có chút bất mãn, nàng cau mày hỏi:

- Cầm Hổ đó với cả đại huynh cũng mình cũng gϊếŧ để cướp đất chiếm ngôi. Người như vậy, làm sao tin được, liệu khi chúng ta thu binh hồi triều, hắn lại lần nữa đánh sang giành lại Qui Hợp, lúc đó chúng ta lại đưa binh đến hay sao?

Phạm Nghị cứng lưỡi, một lúc sau đứng thẳng lưng nói:

- Bẩm, nhưng hoàng thượng đã có chỉ, chúng ta không thể tiến công được nữa!

Anh Ngọc nhìn vẻ mặt thay đổi của Phạm Nghị, nàng tức giận vô cùng. Gã đang muốn ra vẻ cho nàng biết nếu nàng vẫn ngoan cố xuất binh, thì gã có thể lấy hoàng thượng Lê Duy Minh ra để áp nàng.

Anh Ngọc đứng dậy, cố hết sức kìm nén tức giận trong lòng mình. Nàng trừng mắt nhìn Phạm Nghị. Phạm Nghị cũng hiên ngang nhìn thẳng lại nàng. Anh Ngọc biết cho đến cùng Phạm Nghị thật ra mới là chủ tướng thực sự của đại quân này. Nàng chẳng qua chỉ là con khỉ Lê Duy Minh dùng để diễn trò trước mặt các đại thần. Đến cuối cùng, hắn vẫn có thể dùng tâm phúc của hắn để đoạt lại quyền cầm binh của nàng thôi. Anh Ngọc thở dài, chống mạnh hai tay xuống bàn cắn răng nói:

- Thu binh thì thu binh! Nhưng mà ta muốn đóng quân ở đây. Ta muốn dựng lại biên giới, xây lại tường thành ngăn cách giữa châu Qui Hợp và Phồn An tiểu quốc của Cầm Hổ. Chỉ có như vậy, mới đảm bảo châu Qui Hợp từ nay mãi mãi hoàn chỉnh là của Thiên Nam.

Phạm Nghị trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu:

- Như vậy cũng tùy quận công. Thuộc hạ xin được ra ngoài trước!

Gã nói xong liền lui đi ra. Anh Ngọc nhìn theo bóng lưng gã khuất đi, tức tối đấm mạnh một cú xuống bàn:

- Khốn kiếp! Chỉ một chút nữa thôi là đánh được đến đại cung của Cầm Hổ rồi! Mộng Khuê! Nàng bây giờ ra sao rồi, nàng có thể vẫn bình an hay không?
Bình Luận (0)
Comment