Tương Vọng Đào Hoa

Chương 82

"Mạnh Kì Phong! Nếu chàng thật có bề gì, ta vĩnh viễn không tha thứ cho chàng! Chàng vẫn là vì nữ nhân ấy! Chàng đáng hận!"

Võ đài đã được chuẩn bị trước ngọ môn. Lê Dĩ Ninh một thân võ phục, lộ ra dáng người to khỏe oai phong lẫm liệt đứng trước đấu đài. Anh Ngọc được giải ra từ đại lao, trên người vẫn là bộ bạch y trường bào, trên người còn mang xích sắt. Phạm Nghị đi cùng hai thị vệ giải nàng đến trước đấu đài mới một bên mở xích sắt ra cho nàng, vừa nói nhỏ vào tai nàng:

- Quận công, giáp y ấy có thật chịu nổi hay không? Hay là ngài mang theo thêm thiết thủ đi. Lê Dĩ Ninh đại nhân là thiết quyền thần cao thủ. Ngài không chịu nổi nắm đấm của ngài ấy đâu.

Anh Ngọc khẽ cười, nói nhỏ:

- Đa tạ Phạm đại ca giúp đỡ! Ta hôm nay lên võ đài là cho Lê đại nhân ông ấy trút giận. Cứ để ông ấy đánh ta vài quyền, nếu không các đại thần làm sao mà bỏ qua cho ta được?

Lê Duy Minh ngồi trên đài quan sát, thấy Anh Ngọc bước ra vẫn là thân dáng đơn bạc, liền đá mắt ra hiệu cho Lữ Vệ. Lữ Vệ liền bước đến chỗ Anh Ngọc và Phạm Nghị hỏi:

- Mạnh quận công, ngài chuẩn bị rồi chứ?

Anh Ngọc gật đầu:

- Đã tốt rồi, Lữ tổng quản cứ yên lòng!

Lữ Vệ nhướng mắt với Phạm Nghị một cái. Phạm Nghị liền lui ra. Lữ Vệ mới nói nhỏ với Anh Ngọc:

- Ngài đó, nếu ngài mà có hề hấn gì, hoàng thượng sẽ đau lòng. Ngài phải cẩn thận!

Anh Ngọc nghe Lữ Vệ ám thị xong, liếc trộm lên Lê Duy Minh sau đó liền rùng mình. Lê Duy Minh thật ra đã biết nàng là nữ nhân hay hắn vốn là hứng thú với nàng bởi vì hắn thích nam nhân nhỉ? Tuy rằng khả năng đó rất khó có nhưng mà tự dưng Anh Ngọc cũng thấy hắn kì kì. Nàng chậc lưỡi: "Mặc kệ, chỉ cần giúp ta qua được nạn này, ta phải tranh thủ sự ân sủng của ngài mà thu lấy chút quyền lực nào đó. Khi cần thiết, ta cũng có thể tự bảo vệ mình. Còn có, không thể để các người tiếp tục mang ta và Mộng Khuê tách ra nữa!"

Nàng ngước mắt nhìn lên Lê Duy Minh khẽ mỉm cười với hắn. Lần đầu tiên trong đời nàng bắt đầu thay đổi suy nghĩ, muốn trở thành một đại nhân vật, muốn đấu tranh để nắm lấy quyền lực. Phải, ở xã hội phong kiến này, chỉ có quyền lực mới có thể bảo vệ và tự chủ được mình. Nàng trấn tỉnh tinh thần, bước lên võ đài. Lúc nàng bước qua bậc thang cuối cùng, liền sơ ý vấp ngã úp sấp mặt lên nền sàn đấu. Các triều thần xem đấu thấy nàng như thế, tất cả đều lắc đầu than thầm cho nàng. Lê Dĩ Ninh nhìn thấy, liền cợt nhã cười nói:

- Mạnh Kì Phong, ngươi hôm nay sẽ không gặp may nữa đâu. Bổn tướng quân sẽ đưa ngươi về trời, hầu hạ cho nhi tử của ta!

Phan Ban bất ngờ bước lên trước Lê Duy Minh nói:

- Bẩm hoàng thượng, hôm nay trận đấu này là sinh tử đấu. Như vậy, người thắng sẽ hoàn toàn vô tội. Người thua thì phải chịu chết. Vậy, nếu như Mạnh Kì Phong lại thắng được Lê Dĩ Ninh đại nhân, như vậy...như vậy phải chăng là y vẫn hoàn toàn vô tội?

Phan Ban nói xong, cố ý nhìn sang Lê Tông và Đỗ Chí ở bên phải Lê Duy Minh. Lê Tông và Đỗ Chí trừng mắt nhìn Phan Ban, thật sự có chút bất mãn. "Tên thống lĩnh họ Phan này cũng hùa theo Lê Duy Minh muốn bênh cho Mạnh Kì Phong sao? Bất quá các người đều vọng tưởng. Mạnh Kì Phong sống nổi qua ba quyền của Lê Dĩ Ninh đã là chuyện không tưởng, huống chi là đấu sinh tử, Lê Đắc Ninh tuyệt nhiên sẽ đánh đến chết con dế nhủi như Mạnh Kì Phong." Lê Tông hừ một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác.

Lê Dĩ Ninh nghe vậy mới quay đầu lại, chắp tay tấu:

- Bẩm hoàng thượng, nếu hôm nay thần thua cho Mạnh Kì Phong, quả thật là thẹn với hoàng thượng, thẹn với ba chữ cấm vệ quân. Mạnh Kì Phong nếu thật có bản lĩnh thắng thần, thần xin nguyện giao ra chức điện tiền đô chỉ huy sứ cấm vệ quân cho hắn!

Lê Duy Minh gật đầu, tán thưởng nói:

- Tốt! Mạnh Kì Phong, đây chính là cơ hội duy nhất của ngươi. Nếu ngươi thắng nỗi Lê chỉ huy sứ, thì phán ngươi vô tội. Còn nếu nhược bằng thua, vậy thì mạng ngươi xem như đền cho Lê Đắc Lộc. Rõ chưa?

Anh Ngọc chắp tay đáp:

- Thần hiểu rõ! Đa tạ hoàng thượng khai ân ban cho cơ hội!

Lê Duy Minh quay sang Lữ Vệ gật đầu. Lữ Vệ quay sang thị vệ đứng bên trống điểm, liền điểm một hồi khai trận. Lê Dĩ Ninh vừa nghe hồi trống liền nhào tới, tung một cú đấm thật ác vào lồng ngực Anh Ngọc. Anh Ngọc không kịp chuẩn bị liền hứng trọn một trọn một cú, phun ra máu. Lê Dĩ Ninh thu tay, liền phát hiện trên tay có một vết trầy xước nhỏ. Gã nhìn lại áo của Anh Ngọc có một vết rách khẽ hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, vô dụng thôi! Dù ngươi có mặc giáp y, ta vẫn có thể đánh nát xương cốt của ngươi. Ta còn phải bắt ngươi chết một cách đau đớn, khổ sở nhất!

Lê Dĩ Ninh vung cú đấm thứ hai, Anh Ngọc nghiêng người né đi. Cú đấm lại đánh trúng lưng nàng. Nàng lại ngã sấp mặt một lần nữa. Lê Dĩ Ninh nhìn lại tay mình, lại thêm một vết thương nhỏ. Gã chẳng thèm quan tâm vung đấm tới đấm đánh về phía nàng. Anh Ngọc hoàn toàn không có khả năng đánh trả, chỉ có chạy và chạy. Càng lúc, Lê Dĩ Ninh chạy càng chậm. Anh Ngọc lúc này mới không chạy nữa mà quay đầu lại cho Lê Dĩ Ninh đánh. Lê Dĩ Ninh vung tay xuất thủ nhưng cảm giác trong người thật kì quái. Sức lực dường như tiêu tán đi mất hết, toàn thân uể oải như rất mệt mỏi. Anh Ngọc cố ý để cho gã đánh thêm một cú. Sau đó Lê Dĩ Ninh cũng kiệt sức, ngã quị xuống đất, mồ hôi chảy như mưa. Gã than thầm trong lòng: "Nguy! Tên quỉ ranh này dùng độc dược với ta?"

Lê Dĩ Ninh run rẩy, tận lực muốn vùng lên quyết một đòn cuối cùng thu đoạt mạng của kẻ trước mặt. Nhưng dù gã gượng cách mấy cũng không đứng dậy nổi. Anh Ngọc lúc này mới bò dậy, lập cập đến gần Lê Dĩ Ninh, đẩy gã nằm ngã xuống rồi cũng ra bộ dạng như sắp kiệt quệ quị xuống bên cạnh Lê Dĩ Ninh, nói nhỏ với gã:

- Nếu như lúc này ta đạp mạnh một nhát, có thể ngài sẽ gãy cổ chết ngay tại chỗ. Lê đại tướng quân, ngài nghĩ sao?

Lê Dĩ Ninh oán hận nhưng không có khí lực để gượng dậy đành nghiến răng:

- Bỉ ổi! Ngươi dùng độc dược. Chẳng trách có thể thắng được con trai ta!

Anh Ngọc nói:

- Là do con trai ngài muốn gϊếŧ ta trước. Cũng giống như ngài, nếu ngài không phải xuất thủ liền muốn mạng ta thì ngài sẽ không trúng độc!

Anh Ngọc nói xong, nhìn lại trên áo mình bị rách một mảng. Cũng may là nàng đã liệu đoán trước, nhờ Phạm Nghị đặt làm một chiếc nhuyễn giáp, lại cố ý bôi độc dược tự chế của nàng lên áo. Chỉ cần Lê Dĩ Ninh dùng sức đánh vào, tự nhiên sẽ bị thương trở lại và trúng độc. Chất độc này không làm chết người nhưng cũng khiến Lê Dĩ Ninh suy yếu sức lực từ từ. Loại độc này so với độc của tử tinh hoa uy lực chậm hơn nhiều, nếu không phải có nhuyễn giáp Anh Ngọc có lẽ đã bỏ mạng từ sớm. Nhưng cũng nhờ có dược lực chậm, người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra Lê Dĩ Ninh là trúng độc. Mà dù người khác có nghĩ gã trúng độc, mà ai ai tận mắt nhìn thấy gã đánh nàng hết sức lực mà vẫn không gϊếŧ được nàng, như vậy thì nàng thắng là rất may mắn và có thể chấp nhận.

Anh Ngọc nhìn nhìn Lê Dĩ Ninh, nói thêm một câu:

- Thật là ta đã lỡ tay làm chết con trai ngài. Vậy thì để lại cho ngài một mạng. Chúng ta xem như không ai nợ ai!

Nàng vốn đã nghĩ muốn gϊếŧ chết gã nhưng cuối cùng cũng không thể ra tay. Thật không dễ để xuống tay gϊếŧ chết một người. Nàng đành thở dài, đánh một nhát vào gáy của Lê Dĩ Ninh. Sau đó vờ như kiệt hết sức mình, quằn quại trên sàn đấu. Lữ Vệ cùng Phạm Nghị bước lên, xem xét Lê Dĩ Ninh, rồi quay lại đỡ nàng lên. Lữ Vệ hướng Lê Duy Minh nói:

- Bẩm hoàng thượng, Lê đại nhân đã ngất xỉu. Mạnh quận công thì bị thương!

Lê Duy Minh khẽ hắng một tiếng rồi quay sang Lê Tông và Đỗ Chí hỏi:

- Các vị khanh gia, các khanh xem thế này nên dừng, hay cho Mạnh Kì Phong đánh tiếp?

Lê Tông và Đỗ Chí tức muốn cắn lưỡi. Lí nào lại như vậy? Lê Dĩ Ninh lại thua cho Mạnh Kì Phong? Gã như thế nào lại ngất đi trong lúc đấu? Hoàng thượng lại còn hỏi kiểu này, Lê Dĩ Ninh đã bất tỉnh còn cho Mạnh Kì Phong đánh để đoạt mạng gã hay sao? Tuy trận đấu này thật kì quái nhưng các đại nhân đều không thể nói gì. Kẻ nên thắng thì lại bất tỉnh, kẻ cần thua cũng rũ rượi, rã rời nhưng có lẽ sẽ không thua. Như vậy thì còn đánh kiểu gì đây?

Đỗ Chí và Lê Tông thở dài, bước lên tấu:

- Bẩm, như vậy thì dừng đi ạ!

Lê Duy Minh nhìn sang các triều thần. Không ai phản đối, vua liền tuyên bố:

- Trận đấu này, Mạnh Kì Phong thắng. Vậy từ nay Mạnh Kì Phong được xá vô tội! Người đâu, đưa hai kẻ trên sàn đấu về phủ. Bãi giá!

Anh Ngọc được thị vệ trong cung đưa về đến tận quận công phủ. Vừa vào được đến phủ, nàng liền chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại, cởi y phục ra xem vết thương trên ngực. Nhìn thấy năm dấu tay bầm tím trên người, rồi lại nhìn chiếc nhuyễn giáp bị ấn suýt thì biến dạng Anh Ngọc khẽ hít vào đau đớn. Cũng may có chiếc nhuyễn giáp này, nếu không thì nàng chết thật chứ chẳng chơi.

Nàng thoa thuốc xong, thay lại bộ y phục mới rồi bước ra. Nàng vừa đi đến lối vào tiền sãnh liền bị một trận mưa roi trút xuống. Anh Ngọc co chân bỏ chạy, tay theo thói quen muốn mở nắp lọ nước hoa tử tinh nhưng kịp nhìn lại, người vừa xuống tay với nàng là Mạnh phu nhân. Nàng đành gượng chịu, co người hứng chịu cho bà đánh. Mạnh phu nhân lo nàng đến ngất. Vừa tỉnh dậy, nghe tin nàng đã về phủ bà liền nổi cơn tức giận cầm lấy roi mây tìm đến đánh nàng. Bà một bên đánh nàng, Yến Nhi cũng ở bên kia can ngăn bà. Mạnh phu nhân thật giận lắm. Đứa con này của bà thật ra muốn như thế nào đây? Vì một ả nữ nhân, trước thì chắn nghi trượng, đến nỗi bị tịnh thân, nam nhân cũng không làm được. Sau thì lĩnh quân đi Phồn An, lao vào chỗ nguy hiểm cũng vì muốn gặp lại nàng ta. Bây giờ lại còn vì nàng ta, ngang nhiên đánh chết người có hôn phối với nàng ta. Mạnh phu nhân vừa thương vừa giận, vừa đau lòng. Đứa con trai này, là sinh mệnh của bà, là hi vọng sống duy nhất của bà. Vì cớ gì lại không biết quí thân, không chịu suy nghĩ đẩy mình vào tử địa mới cam hay sao?

Mạnh phu nhân đánh, đánh xong lại mắng, mắng xong lại khóc. Anh Ngọc chỉ quì ở đó, co người, mặc cho bà đánh mắng đều không lên tiếng cũng không rên than. Nhưng thấy bà khóc, nàng liền quay lại ôm bà nói:

- Mẫu thân! Xin người, đừng thương tâm như vậy! Phong nhi biết lỗi rồi. Sau này sẽ không để cho người lo lắng nữa! Người đừng khóc! Đừng như vậy!

Yến Nhi cũng đau lòng, vừa an ủi Mạnh phu nhân vừa lo lắng nhìn Anh Ngọc. Anh Ngọc vừa trải qua trận đấu ít nhiều gì cũng sẽ bị trúng thương. Mạnh phu nhân lại còn đánh nàng. Làm thế nào mà nàng chịu nổi. Yến Nhi định an ủi Mạnh phu nhân xong, sẽ sang hỏi thăm xem thương tích của Anh Ngọc. Nhưng vừa lúc đó, gia nô chạy vào bẩm có Đinh Mộng Khuê và Nguyễn Diễm Yên đến. Mạnh phu nhân vừa nghe đến tên Đinh Mộng Khuê, cơn giận vừa hạ liền nổi lên. Bà cao giọng quát to:

- Nguyễn tiểu thư thì mời vào đây. Còn Đinh Mộng Khuê, các ngươi lấy chổi quét đi cho ta! Quét càng xa càng tốt!

Anh Ngọc liền đứng dậy hô lên:

- Mẫu thân! Người đừng như vậy! Mộng Khuê là người duy nhất mà hài nhi yêu thương. Cũng là người duy nhất hài nhi muốn cưới. Xin người đừng đối với nàng như vậy!

Nàng vừa nói dứt câu, liền nghe phía sau có một tiếng xoảng của đồ vật bị rơi vỡ. Cả nàng, Mạnh phu nhân và Yến Nhi nhìn lại. Là Diễm Yên. Nàng ấy mang đến một lọ dược trị thương gia truyền của Nguyễn phủ. Vừa bước vào, vô tình lại nghe được câu nói kia của Anh Ngọc. Nàng không dằn lòng nổi, đánh rơi cả lọ dược. Mạnh phu nhân thấy nàng kích động, biết nàng đã nghe phải những lời không nên kia, liền chạy đến xem nàng.

Diễm Yên tầm mắt chỉ đặt nơi Anh Ngọc. Nàng rưng rưng nhìn người kia, khẽ hỏi lại:

- Kì Phong, chàng nói như vậy, có nghĩa là sao? Hôn ước của chúng ta...

- Hôn ước này nhất định phải thực hiện!

Mạnh phu nhân cao giọng cắt lời nàng

- Diễm Yên, Mạnh Kì Phong tuyệt đối chỉ có thể cưới Nguyễn Diễm Yên con làm thê. Ngoài con ra, sẽ không có nữ nhân nào khác được vào cửa họ Mạnh. Ta lấy tư cách phu nhân của Mạnh gia, mẫu thân của hắn xin thề. Nếu hắn đám cưới Đinh Mộng Khuê, ta liền tự vẫn!

Anh Ngọc hoảng hốt kêu to:

- Mẫu thân!

Nàng nhìn Mạnh phu nhân cương quyết phản đối. Nàng nghẹn ngào, quẫn đến run rẩy. Vì cái gì, tại sao hết người này đến người khác ai cũng muốn ép nàng? Ai cũng phải ngăn cách nàng với Mộng Khuê mới vừa lòng hay sao? Nàng có thể bất chấp thánh chỉ của hoàng đế. Lẽ nào bây giờ lại bị Mạnh phu nhân ép phải chịu thua hay sao?

Anh Ngọc bất chợt cắn chặt răng mình, cố hết sức dằn nén cảm giác run rẩy cực độ. Nàng quì sụp xuống trước mặt Mạnh phu nhân nói:

- Mẫu thân! Hài nhi bất hiếu! Con thật ra...

Yến Nhi nhìn biểu tình kích động của Anh Ngọc, đoán nàng sẽ định nói gì, hoảng sợ vội kéo tay nàng lay mạnh, ngăn cản nàng nói ra:

- Đại ca! Xin huynh đừng khiến nghĩa mẫu tức giận nữa!

Nàng nói xong, ánh mắt tha thiết khẩn cầu, lắc đầu ra hiệu với Anh Ngọc. Anh Ngọc nhìn nàng rồi lại nhìn sang Mạnh phu nhân. Thật là Mạnh phu nhân đã giận đến tím mặt. Nếu như nàng mà nói ra thêm điều gì nữa, có thể sẽ khiến bà nộ khí công tâm mà bột phát thì khổ. Anh Ngọc mím môi, nén lại tâm tình, cúi đầu thật sát xuống đất, cố che giấu tâm tình cực kì uất ức mà không thể phát tác của mình lại. Nàng nghẹn ngào nói:

- Mẫu thân, con xin lỗi! Con xin lỗi!

Nàng nói xong liền tốc chạy vào phòng. Yến Nhi nhìn theo bóng nàng mà khẽ thở ra. Cũng may là chạy vào phòng, chứ người mà chạy ra cửa, e rằng Mạnh phu nhân sẽ không chịu được đả kích, sợ là đêm nay...

Mạnh phu nhân nắm tay Diễm Yên. Bàn tay bà cũng còn đang run run vì giận. Yến Nhi nhìn bà, rồi lại nhìn sang Diễm Yên, nàng khẽ nói:

- Mẫu thân, người đừng tức giận như vậy. Đại ca huynh ấy vừa trải qua quyết đấu. Trên người hẳn là có thương tích. Mẫu thân lại còn đánh người. Đại ca nhất định đau lắm. Người đừng giận nữa. Đợi huynh ấy bình tĩnh lại, tâm tình tốt hơn rồi nói có được không?

Mạnh phu nhân khẽ thở hắt một tiếng rồi quay lưng bỏ về phòng mình. Diễm Yên nhìn theo bà, rồi lại nhìn theo hướng đi của Anh Ngọc. Yến Nhi cũng nhìn Diễm Yên, sau đó lẳng lặng cắn môi, bỏ đi theo sau Mạnh phu nhân.
Bình Luận (0)
Comment