Tương Vọng Đào Hoa

Chương 87

Lúc kiệu dừng lại, Trần Hòa Nghĩa ở trong kiệu bước ra, trên tay cũng xách theo Anh Ngọc đang bị trói cả tay chân, miệng lại còn bị nhét giẻ trong thật thảm hại. Anh Ngọc vùng vằng kháng nghị. Lão già đáng ghét này, muốn cái gì thì từ từ nói. Tại sao lại hành xử với nàng như tù binh không bằng!

Trần Hòa Nghĩa không để tâm, đem nàng nhét vào một căn phòng, sau đó đóng cửa lại, chỉ để lại một câu:

- Tiểu quỉ, ngươi tự cầu phúc đi!

Anh Ngọc ngớ ngẩn nhìn ra cánh cửa đã bị đóng chặt, còn chưa hiểu câu của Trần Hòa Nghĩa là ý gì, liền sau đó là một trận mưa roi giáng xuống người nàng. Anh Ngọc thật thê thảm. Toàn thân bị trói, miệng cũng bị giẻ nhét kín, đau muốn chết mà không chạy được, không tránh được, lại còn cả kêu đau cũng không thể luôn. Nàng co rúm người, lóc thân như con lăn quăn để tránh né. Thật rất oán hận, muốn quay lại nhìn xem kẻ đánh nàng là ai, mà ngay cả nhìn cũng nhìn không dễ. Trần Hòa Nghĩa chết tiệt, trói nàng như thế này, rõ ràng là muốn hại chết nàng mà!

Nhưng cũng thật may, nàng bị đánh chừng mười roi thì người kia không đánh nữa. Nàng mới thở phào, quay đầu nhìn lại phía sau. Trần Thị Oanh tay vẫn nắm chặt roi, giận đến run rẩy vẫn trừng trừng hung ý nhìn về phía nàng. Anh Ngọc thật sự muốn khóc to quá. Mấy ngày nay nàng mắc hạn gì mà cứ bị đánh, rồi lại ăn roi thế này? Nàng nhìn cây roi trên tay của Trần Thị Oanh, nhìn lại vết thương người mình mà hít hà khẽ. Roi mây nha! Đau chết người chứ không vừa đâu!

Trần Thị Oanh thấy bộ dạng làm như đáng thương của nàng vậy mà lại mềm lòng, khẽ ngồi xuống, nhìn nhìn nàng một lượt rồi rút giẻ trong miệng nàng ra:

- Thật là muốn đánh chết ngươi cho hả tức! Ngươi...là cái đồ khốn kiếp! Nữ nhân ngu ngốc điên khùng kì dị nhất trên đời này!

Anh Ngọc nghe thấy Trần Thị Oanh tức giận mắng mình, mà suýt nữa thì không nhịn được cười. Nàng sợ cười sẽ chọc giận thái hậu lão nhân gia nên giả bộ bày ra cái vẻ mặt thật đáng thương hại nói:

- Trần tỉ tỉ! Sao lại đánh ta? Đau lắm, đau chết ta rồi!

Trần Thị Oanh nghe nàng than vãn, cũng không lạnh mặt nữa, đưa tay vạch tay áo nàng nhìn vào sau đó liền biến sắc:

- Ta đánh ngươi chỉ có mấy roi, sao người ngươi đầy thương tích như vậy?

Anh Ngọc làm điệu bộ ủy khuất, mếu mếu nói:

- Là mẫu thân đánh. Mẫu thân không thương ta, ngay cả Trần tỉ tỉ cũng nổi giận với ta...

Trần Thị Oanh biết cái giọng điệu kia làm nhây đến thế nào, liền cắt ngang:

- Ngươi thôi đi! Ta cũng không phải mẫu thân ngươi, ngươi đừng nghĩ làm nũng với ta! Ngươi...thật sự là đáng đánh mà!

Lần trước Anh Ngọc gây chuyện lớn làm chết người, còn dám dùng độc dược khiến Trần Thị Oanh nàng không còn sức lực để đuổi theo nàng. Sau đó thì đi đầu thú, còn suýt tí nữa là chết luôn trong cung. Trần Thị Oanh thật sự lo lắng cho người này sắp điên. Trong khi cái kẻ này một chút cũng không biết suy nghĩ. Chỉ vì một nữ nhân liền dùng tay chân thay não mà hành động. Kẻ như vậy, không dạy không khôn được đâu. Nàng vẫn còn nhớ kẻ kia lúc này đã biết dùng độc dược để hộ thân, cho nên nàng cố ý sai Trần Hòa Nghĩa bắt trói lại đem về cho nàng dạy dỗ.

Anh Ngọc biết Trần Thị Oanh cưng chiều nàng so với Mạnh phu nhân chỉ có hơn không kém. Tuy là nàng nói mác như vậy nhưng làm nũng với nàng, tuyệt đối có thể sử dụng. Anh Ngọc yên tâm mỉm cười nói:

- Trần tỉ tỉ, tỉ xem ta đau như thế, tỉ còn trói ta như vậy. Ta khổ sở lắm. Tỉ làm ơn thả ta ra rồi nói có được không?

Trần Thị Oanh đứng dậy, lườm lườm nhìn Anh Ngọc đầy cảnh giác nói:

- Ngươi đó, từ lúc nào biết sử dụng độc dược? Còn có đó là loại độc dược gì lại khiến người ta toàn thân mềm nhũn kì lạ như vậy? Ngươi có bao nhiêu chuyện giấu ta, đều nói hết cho ta! Mau!

Anh Ngọc khổ sở, kể lại quá trình luyện được nước hoa tử tinh, đồng thời cũng kể lại chuyện xảy ra ở Phồn An, cả tình sử của Mạnh thái y cùng Linh Lan tứ sư thúc cho Trần Thị Oanh nghe. Trần Thị Oanh là muội ruột của Mạnh thái y, hẳn là cũng có biết cái tên Trần Quân Bảo của ông ấy.

Nàng nghe xong cũng bùi ngùi một lúc, sau đó đôi mắt cũng ôn nhu hơn nhiều, ngồi xuống bên người Anh Ngọc nói:

- Ngươi để ta xem vết thương của ngươi. Trúng phải độc trùng rất khó chịu có phải không? Là huynh muội ta làm khổ ngươi nhiều quá!

Anh Ngọc cười cười nói:

- Không sao rồi. Bây giờ ta cũng không sao. Nhưng mà Trần tỉ tỉ, tỉ thả ta ra đi. Tỉ xem, tay chân ta đều bị tỉ trói chặt, thật mệt lắm!

Trần Thị Oanh cũng không bận tâm nàng nói gì, chỉ đưa tay muốn tháo thắt lưng của nàng vừa nói:

- Để ta xem vết thương của ngươi trước!

Ặc! Anh Ngọc còn chưa kịp kêu không thì Trần Thị Oanh đã thuần thục tháo ra được thắt lưng nàng. Tiếp đó, nhanh tay gỡ ra ngoại bào của nàng lại còn vạch cả trung y. Anh Ngọc vặn vẹo co rúm người, tránh thoát đi vừa nói:

- Trần tỉ tỉ, được rồi. Không cần xem. Vết thương cũng đã lành rồi, ngay cả sẹo cũng không thấy rõ, tỉ xem...xem cái gì?

Trần Thị Oanh bất chợt nở ra một nụ cười tinh quái, khẽ vuốt mặt nàng, cười cợt nói:

- Nếu không có vết thương, vậy thì xem thân thể của ngươi cũng được!

"Ách! Trần Thị Oanh, bà rãnh quá!" Anh Ngọc mắng thầm sau đó co người như con tôm, cố thủ không để Trần Thị Oanh động đến. Trần Thị Oanh thấy Anh Ngọc càng muốn tránh né, nàng càng thích thú muốn trêu chọc đến cùng. Nàng kéo dây trói ở hai tay Anh Ngọc treo lên phía trước. Anh Ngọc cố gượng lại nhưng không được. Trần Thị Oanh đã hoàn hảo cột tay nàng lên ngang đầu. Anh Ngọc cố vùng vẫy, dù thế nào cũng nhất định không để Trần Thị Oanh bóc trần nàng ra được. Nhưng nàng càng vùng vẫy, càng để Trần Thị Oanh tìm được cơ hội. Trần Thị Oanh đè áp nàng không được liền nhảy lên ngồi lên bụng Anh Ngọc. Anh Ngọc muốn kêu trời. "Thái hậu thần thánh của ta! Bà như thế này không có được đâu. Thật sự không bình thường đâu!"

- Á! Trần tỉ tỉ, không đùa đâu. Tỉ....tỉ leo xuống...Còn có...thả ta ra mau!

Anh Ngọc bị Trần Thị Oanh làm hoảng sợ. Cứ cái tư thế này, thật sự là không nên có giữa hai người. Huống chi, Anh Ngọc đối với Trần Thị Oanh ngoài tôn kính chính là nể trọng. Như thế này thật là...không ra thể thống gì? Còn tiếp diễn nữa thì chết thật! Chết thật chứ chẳng chơi!

Trần Thị Oanh ban đầu vốn chỉ định xem thử vết sẹo do bị trúng trùng độc để lại của Anh Ngọc thôi. Nhưng nàng kia càng quẫn bách chống cự, càng khiến Trần Thị Oanh nảy ra suy nghĩ khác. Nữ nhân kì quái này, đâu phải lần đầu tiên để nàng nhìn thấy thân thể, tại sao lần này lại phản ứng kịch liệt như thế? Còn có cái bộ dạng phòng thủ kia, cứ như Trần Thị Oanh nàng là một nam tử cường bạo đang ức hiếp nữ nhi nhà lành hay sao?

Trần Thị Oanh nhếch môi cười gian xảo một tiếng. Bàn tay không hề báo trước giật phăng mảnh vải quấn ngực của Anh Ngọc ra. Anh Ngọc hoảng sợ tột cùng, trừng mắt, oán hận gầm to lên:

- Trần tỉ tỉ! Ta nói rồi. Ta không muốn! Tỉ không được đùa quá trớn nữa! Một là thả ta. Hai là đời này kiếp này chúng ta vĩnh viễn là kẻ thù!

Trần Thị Oanh ngược lại không tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười. Ả nữ nhân này phản ứng gay gắt quá nhỉ? Còn biết đe dọa với nàng sao? Trần Thị Oanh phì cười, nàng lần tay chạm nhẹ khắp thân thể của nữ nhân đang bị trói kia. Anh Ngọc vừa rúc vừa tránh, thật sự ức chết nàng đi được. Trần Thị Oanh cư nhiên phá nàng đến như thế này sao? Giữa hai người đã từng trải qua sống chết bao nhiêu bận, nàng đối với Trần Thị Oanh không chỉ có tôn kính mà còn thân thiết, yêu quí như đối với người thân ruột thịt của mình. Thật sự không bao giờ nghĩ Trần Thị Oanh lại muốn làm ra những chuyện như thế này. Mặc dù thâm tâm nàng vẫn tin tưởng Trần Thị Oanh chỉ có lòng đùa cợt, không thực muốn chiếm thân nàng. Thế nhưng tư thế như này, hoàn cảnh như này Trần Thị Oanh lại hành động như này. Nàng có điên khùng cũng biết...không phải đùa được đâu!

Bên dưới, Anh Ngọc quẫn sắp phát điên thì ở bên trên, Trần Thị Oanh bất chợt cúi người dùng đôi môi nhẹ nhàng mơn trớn trên trán Anh Ngọc. Anh Ngọc không thể nào tưởng tượng được vị tỉ tỉ mình tôn kính tuyệt đối kia cư nhiên đối với nàng lại muốn làm hành động này. Nàng cắn môi, cố hết sức trấn tĩnh, không để bản thân gấp quá phát loạn. Nàng hít một hơi thật sâu, trừng to đôi mắt nhìn đôi môi của Trần Thị Oanh đang tiến đến rất gần khuôn mặt mình. Nàng cực lực áp chế cái loại cảm xúc bốc hỏa do thân thể bị khiêu khích gây ra. Nàng gằn giọng thật thấp, lạnh lẽo nói:

- Trần tỉ tỉ! Ta nói tỉ thả ta ra! Nếu tỉ thật...không dừng lại. Tình nghĩa giữa chúng ta từ nay không còn gì nữa..ưʍ...!

Trần Thị Oanh không đợi nàng nói hết câu liền cúi xuống hôn thật mạnh vào đôi môi cong lên của nàng. Anh Ngọc vùng vẫy không được, quay đầu tránh đi cũng không được. Thật là nàng rất muốn cắn xuống một phát cho Trần tỉ tỉ không biết cân nhắc kia đau đớn mà dừng. Nhưng không hiểu tại sao, nàng không thể hạ khẩu được.

Nụ hôn của Trần Thị Oanh mạnh mẽ, xâm lược và vũ bão tiến muốn tiến sâu vào khoang miệng nàng. Nhưng trong nụ hôn ấy dường như còn hàm chứa sự nhung nhớ, sự mong chờ, còn có sự kì vọng tha thiết. Anh Ngọc vẫn không quên, Trần tỉ tỉ này một nữ nhân mệnh khổ. Là một cánh hoa cô độc lẻ loi cả đời đều chôn vùi trong thâm cung vì hai chữ trách nhiệm và quyền lực mà rướn thân chịu đựng, chưa từng hưởng qua được chút tình cảm ấm áp nào. Nàng không quên, nàng đã từng hứa đã từng nghĩ muốn chăm sóc cho Trần tỉ tỉ cả đời. Có thể nàng nguyện tôn sùng Trần tỉ tỉ ngang hàng như Mạnh phu nhân mẫu thân của nàng. Tuyệt đối không phải loại tình cảm có thể xảy ra những chuyện thân mật như thế này. Thế nhưng, đã xảy ra rồi...Anh Ngọc thở dài. Nàng nhắm mắt, mặc kệ cho Trần Thị Oanh ở bên trên tiếp tục mơn trớn khuôn mặt tuấn mỹ của nàng.

Trần Thị Oanh thấy nàng đang quyết liệt phản ứng đột nhiên lại buông xuôi, có chút kinh ngạc, mới dừng lại, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Khóe mi Anh Ngọc chảy xuống hai dòng lệ nóng. Trần Thị Oanh có chút đau lòng. Nàng thật ra cũng không nghĩ đến sẽ làm gì quá trớn. Thật lòng, nàng rất thích được tiếp xúc thân mật như thế với Anh Ngọc. Ban đầu là muốn đùa vui một chút nhưng khi áp được Anh Ngọc, được chạm vào nàng, môi kề môi với nàng tự dưng trong lòng Trần Thị Oanh dâng lên một cổ cảm xúc ham muốn mong chờ. Mặc dù là vậy, nàng vẫn là nữ nhân, lí nào lại đi cưỡng bách nữ nhân khác một chuyện như vậy?

Nàng thất vọng buông tay ra, cũng bước xuống khỏi người Anh Ngọc. Anh Ngọc thấy Trần tỉ tỉ đã chịu tha, trong lòng nhẹ nhỏm vô cùng nhưng vẫn không ngừng ủy khuất thút thít. Trần Thị Oanh quay mặt đi, một lúc lâu sau mới nói:

- Kì Phong, trong lòng ngươi chẳng lẽ chỉ có thể một mình Đinh Mộng Khuê thôi sao?

"Bổn tỉ tỉ so với Đinh Mộng Khuê thua kém chỗ nào? Là vì ta không xinh đẹp hơn ả hay là vì tuổi tác của ta chênh lệch với ả? Cho nên tiểu quỉ nhà ngươi trong mắt trong tâm đều chỉ hướng đến ả, mặc cho ta làm thế nào ngươi cũng không chịu động tâm với ta sao?"

Anh Ngọc nấc khẽ một hồi. Nhìn vào nàng đúng là... bị ức hiếp đến đáng thương. Nàng lắc đầu nói:

- Trần tỉ tỉ, ta không biết phải nói làm sao với tỉ. Nhưng...ta đã yêu Mộng Khuê ngay từ giây phút đầu tiên ta gặp nàng ấy. Tỉ tỉ, ta thật lòng rất quí trọng tỉ. Thậm chí tỉ và mẫu thân của ta...

- Ta không muốn ngươi sánh ta với mẫu thân của ngươi. Mạnh Kì Phong, ta chưa bao giờ nghĩ ngươi như một hậu bối. Ngay từ lúc nhìn thấy ngươi, ngươi luôn cho ta cảm giác được che chở, được yêu thương. Ngươi có biết bổn cung ao ước vòng tay của ngươi? Thời gian ở trong cung cùng ngươi, ngươi khiến ta như sống lại cảm giác khi còn có Vĩnh Tông đế ở bên. Nhưng ngươi so với tiên đế còn gần gũi và ấm áp hơn. Kì Phong, ta không muốn nhưng thật sự là...ta yêu thích ngươi!

Anh Ngọc nghe lùng bùng tai, bải hoải cả người. Vốn là điều này nàng đã nghĩ đến từ lâu. Nàng đâu phải ngốc. Thái hậu đối với nàng tốt như thế, tận tâm sâu sắc như thế, còn không phải là tình ý thì là gì? Thế nhưng thân phận người ấy từng là thái hậu. Hơn nữa còn có cách biệt tuổi tác. Trần Thị Oanh trước mặt vốn ngang tuổi của Mạnh phu nhân, người mẫu thân của cổ thân thể Anh Ngọc đang mang này. Lại còn có, Trần Thị Oanh cùng Mạnh thái y là huynh muội ruột, cũng tức là cô ruột của Mạnh Kì Phong. Anh Ngọc vẫn tưởng Trần Thị Oanh dù có thật động tâm cũng vì cố kị thân phận, quan hệ lại còn tuổi tác mà sẽ không thể nói ra. Nàng thật hi vọng Trần Thị Oanh mãi mãi không nói ra, ít nhất nàng cũng sẽ giả vờ như không biết vậy thì tốt hơn. Vậy nhưng, nàng ấy vẫn nói ra. Anh Ngọc rối rắm, nàng không biết phải nên làm sao. Nàng nằm dài trên đất, tay chân vẫn bị trói nhưng thật sự thứ đang trói buộc nàng nhiều nhất chính là tâm tư hỗn loạn trong lòng.

Trần Thị Oanh thấy Anh Ngọc không nói, lại biểu tình như phân vân. Trần Thị Oanh liền dấy lên một tia hi vọng. Nàng nằm xuống sát bên tai Anh Ngọc khẽ nói:

- Kì Phong, ta biết ngươi đối với ta cũng không phải vô tình. Ta cũng không biết phải nên như thế nào nhưng ta thật rất muốn ở bên cạnh ngươi. Nếu...nếu như ngươi sâu đậm với Đinh Mộng Khuê như vậy, cả ba chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, tìm đến một nơi bình yên sống bên nhau, có được không?

Anh Ngọc quay lại nhìn Trần Thị Oanh, nàng thật không dám tin vào tai mình. Trần Thị Oanh cư nhiên nói như vậy, cả phòng nhì cũng chịu làm? Anh Ngọc ngỡ ngàng nhìn lên mái nhà thở dài. Nàng thật ra là đầu thai trúng nhầm cái sao hồng loan gì mà mệnh căn đào hoa đến mức quá sức tưởng tượng thế này?

Trời mờ sáng, đoàn sứ tiết mang lễ vật đi tiến cống Bắc triều đã đi gần đến cửa thành. Ngồi trong kiệu lớn là chính sứ Cát Vương điện hạ Lê Duy Khải, phía sau chính là phó sứ Lưu Hiền của bộ Lễ. Đoàn hộ tống cống phẩm có hơn trăm người. Lúc đi đến cổng kinh thành liền kinh động rất nhiều người vây xem. Anh Ngọc cũng từ trong một hẻm nhỏ bước ra cũng vô tình nhìn sang. Mấy hôm trước trong lúc giúp Lê Duy Minh xem xét sắp xếp lại tấu chương đã vô tình đọc qua tấu chương của bộ Lễ, có từng nhìn thấy danh sách người đi dâng cống phẩm lần này là Lê Duy Khải. Anh Ngọc chợt suy nghĩ, thời điểm này hẳn là rất cận thời điểm Đỗ Chí và Lê Tông chuẩn bị binh biến. Mà nếu bọn họ làm binh biến, lật đổ một vị vua thì phải đưa một vị khác lên ngôi. Tình hình lúc này sự lựa chọn hiển nhiên chỉ có thể là Lê Duy Khải. Vậy làm sao lại để Lê Duy Khải lúc này xuất biên đi Bắc triều cho được? Càng nghĩ càng không ổn, Anh Ngọc chợt nảy ra ý nghĩ lẻn vào đội sứ tiết cùng tiến ra khỏi kinh thành.
Bình Luận (0)
Comment