Tương Vọng Đào Hoa

Chương 89

- Lữ Vệ đâu? Trịnh Vũ, Phạm Nghị đâu? Mau gọi bọn họ đến cho trẫm!

Chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập tiến vào tẩm điện. Đỗ Chí, Lê Tông, Lê Vũ hùng hổ tiến vào. Lê Tông hếch mặt khinh bỉ nói:

- Lê Duy Minh, ngươi không cần gọi nữa. Tẩm điện của ngươi đã bị bọn ta khống chế. Phạm Nghị, Trịnh Vũ, cả Phan Ban hay Lê Dĩ Ninh đều cũng không kịp đến nữa. Ngươi khoanh tay chịu trói đi!

Lê Duy Minh lui lại một bước, đứng nhìn ba vị đại thần trước mặt. Hắn cố khắc chế cảm giác lo sợ trong lòng, lấy ra khí độ ung dung nhất, ngẩng cao đầu, gượng cười hỏi:

- Ra là ba vị ái khanh! Từ ngày trẫm đăng cơ đến nay, chưa từng biếng trễ triều sự. Lẽ nào lại phiền phức ba vị ái khanh mới sáng sớm xông vào tẩm điện lôi kéo trẫm thượng triều thế này?

Lê Tông cười khỉnh, bước lên mấy bước, tay vân vê thanh kiếm trên tay nói:

- Nói ngươi không nghe rõ hay sao? Lê Duy Minh, hôn quân vô đạo nhà ngươi bức hại hoàng thân, chèn ép trung thần. Hôm nay chúng ta dưới danh nghĩa cố mệnh đại thần muốn ngươi thoái vị. Người đâu, còn không mau động thủ, trói hoàng thượng lại!

Bốn binh sĩ bước lên. Các thái giám của Lê Duy Minh cũng bước lên ngáng cản phía trước, bảo hộ hắn. Lê Duy Minh nhìn khí thế của đám người Đỗ Chí, Lê Tông, bất chợt mỉm cười đẩy hai thái giám đang cản mình sang bên, bước lên hỏi:

- Đỗ đại thần, Lê đại nhân, các vị là đệ nhất quyền thần đương triều. Các vị có biết chuyện mình đang làm là mưu phản hay không?

Đỗ Chí nhếch môi cười gằn:

- Buồn cười! Lê Duy Minh, thắng làm vua, thua làm giặc. Bọn ta phải đi đến bước này cũng là do ngươi ép. Nếu ngươi không phải từng bước dồn ép, vì muốn tranh đoạt quyền lực mà bức chúng ta không còn đường lui thì sao chúng ta phải làm chuyện thế này? Còn nói về mưu phản, Lê Duy Minh ngươi cho rằng hoàng vị ngươi có được là chính thống hay sao? Không phải bản thân ngươi cũng từ cướp đoạt của hoàng đệ mình mới đến tay hay sao?

Lê Duy Minh không đáp, vẻ mặt đầy căm phẫn nhìn ba lão đại nhân trước mặt. Lê Vũ nhìn sang Lê Tông và Đỗ Chí rồi nói:

- Không cần giằng co với hắn. Mau bắt trói hắn lại, rồi đón Cát Vương vào cung chủ trì đại cuộc!

Một câu vừa lỡ miệng nói ra. Lê Tông, Đỗ Chí, cả Lê Duy Minh đều nhìn về Lê Vũ. Lê Vũ còn chưa biết mình nói gì sai thì đã nghe bên ngoài vang lên tiếng chém gϊếŧ. Đỗ Chí cả kinh, vội nhìn ra ngoài. Lê Tông cũng nhìn ra, sau đó khẽ mỉm cười nói:

- Không sao. Là Nguyễn gia quân của Nguyễn tướng quân phủ!

Đỗ Chí vừa mới thở ra, Lê Vũ vội hoảng hốt kêu toáng lên:

- Nguy! Nguyễn Chấn phản bội chúng ta! Nguyễn gia quân lại tàn sát quân của chúng ta!

Ba vị đại nhân cùng lúc nhìn ra. Bên trong này, cùng ở tuyến của ba vị đại nhân mấy thị vệ ở phía sau đột nhiên vung kiếm gϊếŧ chết mấy tướng lĩnh phía trước của mình. Ba vị đại nhân cả kinh, sững sờ nhìn tình huống hỗn loạn trước mắt. Chỉ thấy trong hàng ngũ của mình, bước ra hai vị tướng quân đến trước mặt Lê Duy Minh quì xuống tấu:

- Bẩm hoàng thượng, thần xin được đại nghĩa diệt thân, bắt loạn thần cho hoàng thượng!

Lê Tông chết sững nhìn gã tướng quân đang thỉnh ý của Lê Duy Minh, mặt biến sắc hoảng loạn tột độ:

- Lê Hoảng! Ngươi...Cả phụ thân mình ngươi cũng phản!

Lê Duy Minh mỉm cười, nhìn hai tướng quân đang quì dưới chân mình nói:

- Lê Hoảng tướng quân, Đỗ Thuận khanh gia, lần này hai khanh làm tốt lắm.

Lê Tông như phát điên, vung kiếm giơ cao hô to:

- Lê Duy Minh, ngươi đừng vui mừng quá sớm! Lê Tông ta tung hoành sa trường còn không ngại. Ngươi nghĩ mua chuộc được con ta thì thắng được ta sao? Hôm nay ở đây, chúng ta quyết chiến một phen. Dù còn một binh một tốt, ta cũng không dễ thua cho ngươi đâu! A!...

Lê Ngang nói đến đây, chợt rú lên đau đớn, tay ôm ngực, mắt trợn ngược nhìn về phía trước.

Trong đám quân hỗn loạn, Anh Ngọc bước ra, thu tay hạ xuống chiếc nỏ thần công của mình, nhìn một lượt binh sĩ đang hỗn chiến với nhau cao giọng quát to:

- Tất cả dừng tay lại! Hạ vũ khí đầu hàng sẽ được hoàng thượng khoan nhượng. Nhược bằng không, chính là tội phản nghịch, xử đến tru di. Các ngươi còn không biết sợ?

Binh sĩ dưới trướng của Lê Tông, Đỗ Chí, Lê Vũ nhìn nhau, sau đó cũng lần lượt bỏ vũ khí. Đỗ Chí nhìn Anh Ngọc, nhìn sang Nguyễn gia quân rồi bất chợt cười to, oán hận nói:

- Nguyễn Chấn, lão hèn hạ đó! Thật không ngờ lại thông đồng với tên hoạn nhà ngươi, bán đứng chúng ta. Hừ! Năm nhi tử của lão bị hôn quân gϊếŧ chết. Lão lẽ nào không oán không hận? Thật là nhu nhược, hèn hạ hết mức!

Lê Duy Minh bước lên đứng ngang Anh Ngọc, nhìn ba lão thần đang túng bách đứng gần bên nhau khẽ cười nói:

- Các vị khanh gia, hôm nay làm loạn như thế, tội chứng rõ ràng. Trẫm tuyệt đối không có xử oan. Người đâu, còn không mau đưa các vị cố mệnh đại thần của trẫm vào đại lao chờ lệnh?

Nhìn ba vị đại thần bị đưa đi, các tướng lĩnh, thị vệ cùng tội mưu nghịch cũng bị giải đi. Lê Duy Minh bước đến, sủng nịch nhìn Anh Ngọc ngợi khen:

- Ái khanh làm tốt lắm! Chỉ một kế nhỏ của khanh, trẫm có thể tóm gọn ba lão hồ đồ kia, lại không phải tổn thất, không phải động đến sát nghiệp! Khanh nói xem, khanh lập công lớn như vậy, trẫm phải thưởng gì cho khanh mới xứng đây?

Anh Ngọc cúi đầu, chắp tay khiêm tốn nói:

- Tạ ơn hoàng thượng tin tưởng, thần mới có cơ hội phụng sự cho người. Thần không cần ban thưởng. Lập công cho hoàng thượng, là điều mà kẻ thần tử nên làm! Hoàng thượng, thần chỉ xin, người khai ân xử nhẹ cho số binh sĩ tham gia mưu phản lần này. Bọn họ cũng là làm theo lệnh!

Lê Duy Minh gật đầu, mỉm cười tán thưởng nói:

- Khá khen cho Mạnh khanh gia tấm lòng nhân hậu. Có công không kiêu, lại còn xin tha cho kẻ từng đối nghịch mình. Được lắm, Mạnh ái khanh, nhờ có khanh, trẫm không tốn một chút công sức cũng thu lại được binh quyền Nguyễn gia quân ở chỗ Nguyễn Chấn. Chỗ binh ấy là do khanh thuần phục được, đánh lí ra nên giao cho khanh quản. Nhưng nghĩ lại, Mạnh khanh mưu dũng toàn tài, nếu giữ binh quyền lại phải xuất quân ra biên cương. Trẫm thật là luyến tiếc. Cho nên trẫm quyết định binh quyền tạm giao lại cho Phan Ban. Mạnh khanh, khanh không phiền lòng chứ?

Nụ cười trên môi Anh Ngọc biến mất. Nàng cố sức khống chế cảm giác ức chế của mình. Thật là đáng hận! Nàng lao tâm khổ trí ép lấy binh quyền từ chỗ Nguyễn Chấn, bây giờ bị Lê Duy Minh cướp trắng trên tay. Thật là hiếp người quá đáng! Còn nói cái gì mà luyến tiếc không muốn nàng phải xuất quân ra biên, hay thật ra chính muốn giam lỏng nàng trong kinh thành đây mà!

Anh Ngọc hậm hực mắng thầm trong lòng. Lữ Vệ từ sau bước đến, nhìn ra tâm tình của Anh Ngọc, gã khẽ mỉm cười:

- Dạ bẩm hoàng thượng, Mạnh quận công có công bắt phản loạn, lại trung tâm tận tụy với hoàng thượng. Thật sự là đáng tín nhiệm. Lại nữa, lần trước Mạnh quận công và Lê Dĩ Ninh đại nhân giao đấu. Lê Dĩ Ninh đại nhân đã từng nói nếu thua cho Mạnh quận công thì sẽ giao ra chức vị đương nhiệm cho Mạnh quận công. Nay Lê Dĩ Ninh đại nhân bị trọng thương chưa khỏi. Hay là hoàng thượng nhân đây để cho Mạnh quận công đảm nhiệm quyền thống lĩnh Cấm vệ quân?

Lê Duy Minh bất chợt quay lại trừng trừng nhìn Lữ Vệ đe dọa:

- Lữ Vệ, từ khi nào ngươi lại dám xen vào việc đại sự triều đình của trẫm. Trẫm muốn bổ nhiệm hay từ nhiệm ai, lại đến phiên ngươi nói vào hay sao?

Lữ Vệ hoảng hốt vội cúi đầu:

- Thần biết tội! Xin hoàng thượng bớt giận!

Lê Duy Minh hừ lạnh một tiếng rồi quay sang Anh Ngọc, vẻ mặt điềm tĩnh nói:

- Mạnh khanh quả là nhân tài tướng soái. Nhưng tài năng của khanh, không nhất định chỉ có dùng để cầm quân. Mạnh khanh bác học tinh thông như vậy, hiện tại vị trí cố mệnh đại thần của trẫm đều trống. Trẫm cần người tin cậy để giúp trẫm lập sự phê hồng (sắp xếp, xem trước tấu chương trước khi dâng vua). Mạnh khanh, trẫm tin việc này, khanh sẽ còn làm tốt hơn Đỗ Chí, khanh nói có phải không?

Anh Ngọc thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn chắp tay ngoan ngoãn nói:

- Thần, dốc hết sức mình vì hoàng thượng!

Buổi thượng triều hôm ấy, Lê Duy Minh nổi cơn thịnh nộ, giáng tội cả nhà Đỗ Chí, Lê Tông, Lê Vũ tất cả đồng tội mưu phản, xử trảm cả nhà. Lê Duy Minh vốn cũng đã định xử luôn cả Nguyễn Chấn nhưng do trước đó Anh Ngọc đã ra tay trước, cướp lấy binh quyền của Nguyễn Chấn. Bản thân Nguyễn Chấn cũng bị trúng phong liệt toàn thân người, không hề tham dự vào trận mưu phản lần này. Huống chi, Nguyễn gia quân dưới sự chỉ đạo của Anh Ngọc còn là lập công trạng. Lê Duy Minh tuy không đoán nổi ý đồ của Anh Ngọc nhưng tình thế như này, tạm thời hắn cũng không tiện bày ra sát ý với cả nhà Nguyễn Chấn.

Anh Ngọc không có tham gia thượng triều. Sau khi thu dọn chiến cuộc hỗn loạn trong cung, Lê Duy Minh thượng triều, nàng cũng rời cung trở về quận công phủ. Lúc vừa đến trước phủ quận công, kiệu phu hạ kiệu cho nàng bước xuống liền nhìn thấy Diễm Yên đang đứng trước cổng phủ chờ nàng. Lần trước, nàng thổ lộ thân phận với Diễm Yên khiến Diễm Yên kích động bỏ chạy đi, sau đó liền mấy ngày nàng đều không gặp, cũng không tiện hỏi thăm đến nàng ta. Lúc này, Diễm Yên đứng trước cổng, đối diện nhìn nàng. Đôi mắt nàng ta sưng đỏ, khuôn mặt lại xanh xao nhợt nhạt, hẳn là mấy ngày qua tâm tình đều thật tệ. Anh Ngọc cảm thấy thật não lòng, thật chua xót nhưng lại không biết nên dùng thái độ nào thì tốt hơn. Nàng ngẫm nghĩ giây lát cũng chần chừ, chậm chạp tiến đến trước mặt Diễm Yên. Anh Ngọc không dám nhìn thẳng nàng, đầu cúi sát đất ngại ngùng cất tiếng:

- Diễm Yên, đến tìm ta sao?

Diễm Yên bất động thanh sắc, vẻ mặt không một chút cảm xúc. Đợi cho Anh Ngọc tiến đến gần, mặt đối mặt với nàng. Liền sau đó, nàng bất ngờ vung dao hướng đến trước ngực Anh Ngọc mà đâm xuống. Anh Ngọc hoàn toàn không kịp phòng bị. Nhát dao kia đã cắm đến trước ngực nàng. Nàng hoảng hốt, hít một hơi lạnh, thầm than trong bụng. Nhưng ngay vào lúc dao đã sắp chạm đến, Diễm Yên bất chợt xoay cổ tay, cắt một vết cánh tay Anh Ngọc. Nàng thu dao, nước mắt cũng chảy dài trên đôi má yêu kiều. Nàng nghẹn ngào nhìn Anh Ngọc. Một kẻ đáng hận! Một kẻ đáng chết! Nàng thật oán hận kẻ ấy, thật sự muốn gϊếŧ chết kẻ ấy. Nhưng đến rốt cuộc, nàng vẫn không đủ nhẫn tâm, không thể hạ thủ cho đành!

Anh Ngọc bị nàng cắt trúng cánh tay, vết thương cũng khá sâu, máu chảy khá nhiều nhưng nàng không tránh đi, cũng không nhìn xem vết thương của mình. Nàng vẫn đứng đối mặt nhìn Diễm Yên. Diễm Yên cứ khóc, nàng cũng có dễ chịu gì. Nàng tần ngần một lúc rất lâu, mới lấy hết can đảm, đặt tay lên vai Diễm Yên nói:

- Diễm Yên, thật xin lỗi!...

"Chát" một tiếng. Diễm Yên không chút lưu tình tát thật mạnh vào mặt Anh Ngọc. Anh Ngọc không hề tránh né, lãnh trọn cái tát oán hận kình lực của nàng. Máu từ khóe miệng Anh Ngọc rỉ ra. Nàng cũng không bận tâm đến, chỉ nhìn Diễm Yên như muốn nói, lại không nói ra lời. Diễm Yên còn muốn đánh thêm. Nhưng vẻ mặt Anh Ngọc như thế, nàng đưa tay lên lại không đành lòng phải hạ xuống, oán hận hỏi:

- Ngươi tại sao tàn nhẫn với ta như vậy? Ngươi lừa dối ta? Lại còn hại cả Nguyễn gia nhà ta? Còn có phụ thân ta? Ngươi nói, ngươi làm sao lấy được binh quyền từ chỗ ông ấy, lại còn phụ thân ta trong một đêm bạo bệnh, là ngươi làm có phải không?

Anh Ngọc nhíu mày, thật sự không biết phải giải thích từ đâu. Nàng đưa tay lên rất muốn nắm lấy tay Diễm Yên nhưng rốt cuộc cũng bỏ xuống. Đứng cách nàng một khoảng, Anh Ngọc khẽ nói:

- Diễm Yên, ta...ta phụng mệnh hoàng thượng làm việc. Nàng đừng trách ta. Nếu đổi lại là một người khác, e rằng hôm nay, Nguyễn gia của nàng đã chịu chung số phận với Lê Tông và Đỗ Chí đại nhân rồi!...

Lại thêm một tiếng "chát". Anh Ngọc đau đến choáng váng cả đầu óc. Diễm Yên dùng đôi mắt căm hờn nhìn nàng, nghiến răng nói:

- Nói như vậy, Nguyễn gia ta nhờ ơn của ngươi mới không bị diệt môn sao? Ha ha, Mạnh quận công, ngài thật sự là bản lĩnh! Ngài vô cùng có bản lĩnh!

Diễm Yên nói xong cũng bỏ chạy đi. Anh Ngọc muốn đuổi theo nhưng máu ở cánh tay nàng chảy xuống càng lúc càng nhiều. Một thị vệ hộ tống nhìn thấy, liền chạy đến quan tâm hỏi:

- Quận công, tay ngài bị thương...

Anh Ngọc nhìn xuống vết thương rồi lại nhìn theo bóng lưng Diễm Yên, thở dài rồi bỏ đi vào trong phủ.

Trong phòng nàng, Anh Ngọc ngồi bên ghế, Yến Nhi giúp nàng băng bó vết thương. Lúc vừa bị Diễm Yên cắt trúng, Anh Ngọc hoàn toàn một chút đau cũng không cảm thấy vậy nhưng lúc này lại mặt nhăn mày nhó rên than với Yến Nhi. Yến Nhi vừa đau lòng, vừa buồn cười mải đắm nhìn Anh Ngọc hỏi:

- Đại ca, huynh như thế nào lại chọc giận đến cửu tiểu thư? Mà huynh cũng kì thật, dăm ba bữa lại bị vết thương. Trên người huynh có lúc nào lành lặn đâu hả?

Anh Ngọc vừa hít hà, vừa cười cười hỏi Yến Nhi:

- Muội nhắc ta mới nhớ đó. Yến Nhi này, hay là muội nhân đây, giúp ta kiểm tra một lượt, cũng thoa thuốc khắp thân thể ta đi. Từ lúc hồi kinh đến giờ, toàn thân ta đều đau nhức khắp. Thật không dễ chịu gì. Nào, đóng cửa, ta cởi y phục, muội giúp ta thoa một lượt đi!

Yến Nhi mặt đỏ bừng, đánh khẽ lên vai Anh Ngọc nói:

- Đại ca, huynh...Trời vẫn còn sớm. Chúng ta hai huynh muội lại ở trong phòng đóng cửa...mẫu thân biết được...muội sợ...Hay là đợi khuya một chút, mẫu thân đi nghỉ rồi muội qua thoa thuốc giúp huynh!

Anh Ngọc nhướng nhướng mày. "Èo, khuya tí nữa, ta tự có người giúp không cần muội thoa đâu." Anh Ngọc nghĩ nghĩ, rồi gượng cười nói:

- Ta chỉ tùy tiện nói vui thôi. Thật ra cũng không cần thoa. Chỉ là chút xíu bầm tím, cũng không còn đau nữa. À, muội qua đây cũng lâu rồi hay về phòng đi, kẻo mẫu thân không nhìn thấy muội lại phải đi tìm. Ta có chút việc nên sẽ ở thư phòng xử lí. Muội không cần lo cho ta!

Yến Nhi nghe vậy, vội hốt hoảng kéo ống tay áo Anh Ngọc, nũng nịu hỏi:

- Đại ca, huynh...đừng giận mà. Muội...để muội thoa thuốc cho huynh, có được không?

Yến Nhi nói lời này xong, khuôn mặt thiếu nữ trở nên đỏ lựng như quả vải chín. Anh Ngọc chớp chớp mi thầm nghĩ: "Hình như Yến Nhi cũng không ổn rồi!"

Nàng khẽ hắng một tiếng, làm ra điệu bộ uy nghiêm, ngồi thẳng lưng, nhìn ra cửa nói:

- Yến Nhi, đại ca không sao, không cần lo lắng cho ta. Bây giờ đại ca phải làm việc. Muội sang chăm sóc mẫu thân đi! Đi mau đi!

- Nhưng mà...

Yến Nhi còn muốn gượng lại, Anh Ngọc liền dứt khoát dắt nàng ra khỏi cửa, tiện tay cũng đóng cửa lại luôn.

Anh Ngọc trở về chỗ ngồi xuống, còn chưa kịp thở ra liền thấy hơi lạnh ở trên cổ. Nàng liếc sang bên, nhận ra đó là một thanh trường kiếm. Nàng thản nhiên mỉm cười, bình thản nói:

- Cát vương điện hạ ghé thăm, lại dùng binh khí đặt lên cổ ta. Ngài thật sự muốn làm kẻ địch với ta hay sao?

Người phía sau nghe vậy liền thu tay. Anh Ngọc quay đầu lại. Phía sau đúng thật là Lê Duy Khải. Lê Duy Khải ngồi xuống ghế, nhìn nàng rồi lại nhìn xuống bàn thở dài nói:

- Ngươi nói đi, ngươi không hại ta nhưng lại giúp hoàng huynh ta phá hỏng đại sự của ta, dồn ta vào bước đường cùng thế này. Ngươi thật ra là muốn làm gì?

Anh Ngọc mỉm cười, lấy chung trà rót ra đặt trước mặt Lê Duy Khải nói:

- Giúp hoàng thượng và không làm hại ngài là hai việc không có mâu thuẫn nha. Hoàng thượng có ơn với ta, phụng mạng hành sự cho người là việc ta phải làm. Còn ngài, ngài cũng từng giúp ta, ta không hại ngài nhưng cũng không định giúp ngài.

Lê Duy Khải ngồi xuống ghế, nhìn thẳng Anh Ngọc hỏi:

- Ngươi...ngươi thật ra là sao? Ngươi muốn làm gì? Đỗ Chí, Lê Tông cả Nguyễn Chấn đã an bày tất cả. Tại sao chỉ trong một đêm liền thua hết? Ngươi nói đi, ngươi giở trò gì?

Sau khi bị Anh Ngọc phát hiện, Lê Duy Khải còn bị nàng đưa đến một miếu hoang, bất động suốt mấy canh giờ. Đến khi có thể ngồi dậy, Lê Duy Khải tìm cách trở vào kinh thành thì phát hiện bên trong kinh thành canh gác rất nghiêm ngặt, lại còn có cấm vệ quân trong cung đứng chặn cửa thành tra xét từng người đi qua. Y không có cách nào liên hệ được với Nguyễn Chấn, Đỗ Chí và Lê Tông. Mãi đến khi y tìm được cơ hội vào kinh thì đã muộn. Nghe tin Đỗ Chí, Lê Tông Lê Vũ thất thủ, Nguyễn Chấn thì lâm bệnh nặng bán thân bất toại nằm liệt trên giường. Toàn bộ quân dưới trướng của Nguyễn Chấn đột nhiên lại ủy quyền giao cho kẻ tên Mạnh Kì Phong. Thật sự là không hề bình thường! Lê Duy Khải hoang mang. E rằng chính Mạnh Kì Phong phát hiện hành tung của y nên đã mật báo với Lê Duy Minh rồi tiến hành phản kích với ba vị cố mệnh đại thần. Lê Duy Khải oán hận Mạnh Kì Phong báo hại. Nhưng tình thế trước mắt nhất thời không thể triệu hồi thủ vệ dưới trướng của mình, do nơi nơi trong phủ Cát Vương đều bị quân lính triều đình của Lê Duy Minh canh giữ xung quanh. Lê Duy Khải rơi vào thảm thương, có nhà cũng không thể về, ở ngoài thì lại lo bị quan binh phát hiện đành tìm đến phục kích trong phủ quận công chờ Mạnh Kì Phong về để hỏi tội.

Trong khi chờ đợi trong phòng nàng, Lê Duy Khải từ từ suy nghĩ lại. Mạnh Kì Phong người này thật kì quái! Thế nhưng nếu nàng thật sự trung thành với Lê Duy Minh, tại sao Lê Duy Minh ác ý muốn có cớ tru diệt Cát vương y từ lâu, đã không ít lần cài người gây khó dễ, kiếm cớ để buộc tội y, mà nàng bắt được y, lại có thể tha bổng cho y, còn cẩn thận mang y đi giấu? Nếu nàng thật muốn góp sức cho Lê Duy Minh, chỉ việc giao y ra, so với làm nhiều việc ở chỗ Nguyễn Chấn, công trạng còn cao hơn nhiều. Huống hồ, sau khi nàng khổ tâm lấy được binh quyền của Nguyễn Chấn, làm hỏng kế hoạch binh biến của phe cố mệnh đại thần xong, binh quyền chỗ nàng tự nhiên cũng giao nộp cho Lê Duy Minh. Nàng cũng không nhận phong thưởng đã rời cung. Đổi lại được tuyên dương có công là Nguyễn gia quân. Phải chăng việc nàng đoạt quyền chỗ Nguyễn Chấn, mục đích là muốn cứu Nguyễn gia quân? Hoặc cũng có thể nói, nàng làm như vậy là cố ý làm giảm thương vong nhất trong trận binh biến hôm ấy?

Anh Ngọc nhìn vị hoàng đế tương lai đang mặt chau mày nhíu trước mặt mình. Xem ra hôm trước chia tay ở miếu hoang ngoại thành, vị Cát vương Lê Duy Khải này cũng đã nếm không ít khổ. Hơn nữa, kế hoạch của Đỗ Chí, Lê Tông và Nguyễn Chấn làm binh biến xong sẽ vời Lê Duy Khải vào cung đăng lên ngôi vị. Bây giờ tất cả đều lỡ vỡ. Các trọng sự đại thần bị xử tội. Lê Duy Khải đột nhiên bị cô lập, xung quanh lại còn là thế lực của Lê Duy Minh truy xét gắt gao. Y không cách nào liên hệ được với thủ hạ của mình, khiến tất cả dự định đều bị rối loạn. Tình huống quẫn bách như thế, nếu gặp một người bình thường hẳn là phải hoảng loạn vô cùng. Nhưng Lê Duy Khải trước mắt, ngoài mặt tuy có âu lo căng thẳng nhưng phong thái cũng rất điềm tĩnh, lại như rất tâm tư. Y tướng mạo đường hoàng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt rất có thần. Tuy bình thường, y để hành vi phóng túng, bốc đồng lại ham chơi, thích giao du với những đồng hữu là phường vô lại phố chợ. Nhưng Anh Ngọc vẫn cảm thấy đó chỉ là do Lê Duy Khải cố ý tạo ra cho mọi người tin y như vậy thôi. Một vị hoàng tử không quyền không thế muốn tồn tại được bên cạnh các vị hoàng huynh đầy cơ mưu và thủ đoạn của mình, đương nhiên là không thể sơ ý để lộ ra tâm cơ của mình. Sự việc lần này, âm mưu của Đỗ Chí, Lê Tông và Nguyễn Chấn thất bại. Toàn bộ thế lực ủng hộ của Lê Duy Khải hầu như đều tan rã. Nhưng y vẫn còn khí độ ung dung bình thản như thế? Chẳng lẽ y vẫn chưa nghĩ sẽ thua, hoặc giả còn kế hoạch khác, khả năng sẽ quật khởi trở lại?

Lê Duy Khải đang chau mày suy nghĩ, lại thấy Anh Ngọc nhìn trộm nét mặt mình mà không nói. Y liền lên tiếng trước:

- Mạnh Kì Phong! Tuy rằng ta không biết dụng tâm của ngươi là có mục đích gì. Nhưng người làm nhiều việc như vậy không phải mưu cầu cho bản thân ngươi. Ngươi là muốn giúp Nguyễn Chấn, cứu cả nhà Nguyễn Chấn cùng Nguyễn gia quân có phải hay không?

Anh Ngọc khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Cát vương, ngài và ta không phải bằng hữu. Ngài không thể hiểu ta, đừng vội cả đoán như thế!

Lê Duy Khải nhàn nhạt nhếch môi:

- Ta đúng là không hiểu ngươi. Nhưng qua việc lần này, ta nhìn rõ việc ngươi làm. Việc Đỗ Chí, Lê Tông hành động thất bại, ta vốn cũng đã nghĩ tới. Nhưng điều ta không nghĩ tới chính là ngươi. Mạnh Kì Phong, nếu ngươi suy nghĩ giúp cho ta, bổn vương cam đoan với ngươi, ta so với hoàng huynh phải làm được tốt hơn như thế. Hoàng huynh võ dũng toàn tài nhưng làm quân vương lại thiếu khoan dung độ lượng. Đối với cựu thần nghi kị đủ thứ, làm việc nhiều khi quá nhẫn tâm. Bổn vương vốn không có lòng ham thú hoàng vị. Nhưng ngươi cũng hiểu, người trong hoàng gia, thân bất do kỉ... Bổn vương không thể cứ bị động, ngay cả mạng của mình cũng không tự chủ được. Ngươi ở bên cạnh hoàng huynh ta, ngươi hẳn là hiểu cảm giác này hơn ta. Cho nên, thay vì ngươi phụng sự cho hoàng huynh, phải làm những chuyện trái với sở nguyện của ngươi. Bổn vương có thể hứa với ngươi...
Bình Luận (0)
Comment