Tương Vong Giang Hồ

Chương 53



Hai người đều là kinh hãi, Lý Tuyên phi thân nhảy ra sau, Mộ Dung Thiên kiếm "Tạch" ra khỏi vỏ, động thân đâm tới, người nọ lưỡi dao sắc bén tới trước ngực, không thể không dừng thân né tránh, hóa ra là tên thái giám kia.

Hai người Lý Tuyên nhìn nhau, cùng phi lên trước, Mộ Dung Thiên dùng kiếm công kích bên trên, Lý Tuyên dùng hai chân quét dưới chân, đều cố gắng ngăn cản ý định thoát thân của địch.

Thái giám kia võ công khá cao, trong lúc nhất thời cũng bị hai người bọn họ đánh đến luống cuống tay chân, trở tay không kịp.

Trong nháy mắt hai người đã chiếm thế thượng phong, lúc đang muốn lại tấn công, lại nghe phía sau có người hét lớn, hai người Ngô Bình cũng xông vào trận chiến.

Chưởng phong hô hô, ập vào trước mặt, Mộ Dung Thiên trong lòng cả kinh, chiêu thức này làm sao có thể không quen thuộc, đúng là sư phó Chương Thiên Kỳ.

Sau khi nhìn thoáng qua, Lý Tuyên bị Ngô Bình cùng thái giám kia giáp hai mặt tấn công, hiển nhiên không địch lại, chỉ khoảng nửa khắc đã hiện ra thế bại, trong lòng khẩn trương, trường kiếm trong tay vừa chuyển, đôi tay hợp nắm lại, cư nhiên đem mũi kiếm từ trên xuống dưới, rũ xuống chỉ vào trước ngực chính mình, hai mắt nhắm nghiền lại.


Hai người đánh nhau vào thời điểm mấu chốt, hắn cư nhiên lấy ra loại tư thế cổ quái này, Chương Thiên Kỳ vô cùng giật mình, không khỏi ngơ ngẩn.

Kiếm pháp này chính là Mộ Dung Bạch năm đó tự nghĩ ra, tên là "Tử nhi hậu sinh" (Chết rồi sống lại), chỉ vì khởi thế cực giống tự mình hại mình, sau đó uy lực khá mạnh mẽ, đủ để tự bảo vệ mình, vì vậy đã đặt cho nó cái tên này.

Đó là Mộ Dung Bạch lúc thiếu niên khi lang bạt giang hồ, được cao nhân chỉ điểm mà ngộ ra, lúc ấy dựa vào chiêu thức kiếm pháp cổ quái cùng với kiếm pháp gia truyền, đánh bại không ít cường địch, sau này lớn tuổi, không cần lại dùng thủ đoạn để chiến thắng, từ từ không còn dùng đến, kiếm pháp này cũng dần dần bị người ta quên lãng.

Lúc này, mấy chục năm qua đi, vật đổi sao dời, hiện tại người nhận biết được chiêu thức này kỳ thật đã không còn nhiều lắm.

Cho dù là Ngô Bình, nhiều năm ở trong trang, cũng chưa từng thấy Mộ Dung Bạch dùng chiêu này bao giờ.

Chương Thiên Kỳ lại là ngoại lệ, năm đó Mộ Dung Bạch nghĩ ra kiếm pháp này là ở bên cạnh hắn, hắn là người đầu tiên trên đời được nhìn thấy kiếm pháp này, năm đó thậm chí kích động đố kỵ còn rõ ràng trước mắt, như thế nào có thể không biết? Chỉ là thanh niên này xưa nay không quen biết, cư nhiên dùng ra chiêu thức bí mật của bằng hữu thân thiết? Chương Thiên Kỳ nhìn kỹ người đối diện kia, kia thân hình cử chỉ lại vô cùng quen mắt, trong lòng bừng tỉnh.

Hai người lại qua mấy chiêu, thả người vào giữa đan xen, chỉ nghe Chương Thiên Kỳ nói nhỏ: "Hoàn long y phượng." Mộ Dung Thiên trong lòng vui vẻ, theo lời tay phải kiếm hoa chợt lóe, bẻ thân quét ngang, lại nghe "Ai nha" một tiếng, Chương Thiên Kỳ che lại cánh tay, trong lòng bàn tay máu tươi chảy ra, lui ra phía sau vài bước.

Mộ Dung Thiên biết y cố ý bị thương, nhường ra khoảng cách, trong lòng cảm kích, xoay người đi giải vây cho Lý Tuyên, đúng lúc thấy y đã bị thái giám kia dùng ưng trảo khống chế, trong lòng biết không ổn, thả người nhảy lên mái hiên.

Ngô Bình tiến lên đem Lý Tuyên trở tay trói, Lý Tuyên nghe được tiếng gió, ngẩng đầu nhìn hắn, giữa mày trói chặt.

Mộ Dung Thiên trong lòng nóng lên, ta có thể nào ném hắn một mình ở lại, một mình sống xót, cơ hồ lại muốn nhảy xuống.

Bên tai một tiếng quát, thái giám kia đuổi theo, Mộ Dung Thiên dừng bước, chỉ phải quay đầu.

Dựa vào quen thuộc địa hình, cứ việc hướng bên phòng ốc dày đặc, trên dưới bay vọt mấy lần, cho đến khi phía sau không còn tiếng động không người mới dừng lại.


***********************************************
Mờ mịt nhìn chung quanh, là trong lúc vô ý chạy vội tới tiểu xá phụ thân sinh thời thường ở.

Phụ thân trời sinh tính tình lịch sự tao nhã, mùa hè không ngủ lầu cao, thường thích ở bên trong ngôi nhà tranh này, nói là có sơn dã chi thú.

(Hứng thú núi ngon hoang dã) Nơi này từ sau khi phụ thân đi vẫn luôn phái người quét tước, nhưng không có người cư trú, ít có người tới, một mảnh tiêu điều.

Tản bộ đi vào, thấy bàn ghế thi họa, ấm trà quạt hương từng cái đều gác ở tại chỗ, tựa hồ phụ thân bất kỳ lúc nào cũng sẽ vén rèm đi ra, cảm thấy bi thương.

Mới vừa rồi kinh tâm động phách đối ứng lúc này lặng yên không một tiếng động, thật là giống như đột nhiên bước vào giấc mộng cảnh.

Mộ Dung Thiên chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, thế nhưng một bước cũng bước không nỗi.

Trong lòng đột nhiên hiện lên hình ảnh khi chính mình chạy thoát, Lý Tuyên ngẩng đầu nhìn chính mình kia liếc mắt một cái, thân thể nháy mắt liền lạnh thấu xương.

Này là ta hại y, hắn nghĩ tới nghĩ lui, lặp đi lặp lại một ý niệm này, trong lòng sợ hãi không thôi, lại không biết chính mình rốt cuộc là sợ hãi cái gì.

Ngẩng đầu thấy bức họa phụ thân treo, đeo kiếm vuốt râu mà cười, không khỏi lẩm bẩm nói, "Cha......"
Đột nhiên nhớ tới tình cảnh khi còn nhỏ phụ thân quở trách chính mình, nguyên nhân đều đã quên mất, trong lòng cư nhiên còn hoảng loạn giống như lúc ấy.

Suy nghĩ một lát, hai cái tình cảnh luân phiên xuất hiện, một hồi là ánh mắt Lý Tuyên nhìn chính mình, một hồi là khuôn mặt phụ thân, Mộ Dung Thiên trong đầu hỗn loạn, bất giác ngồi xuống, đem đầu để ở trên bàn, tựa ngủ mà không phải ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ vài tiếng ếch kêu, Mộ Dung Thiên tỉnh lại.

Nghỉ ngơi một lát, trong lòng liền sáng suốt lên không ít.


Hắn không thể để Lý Tuyên bởi vì chính mình mà mất mạng ở đây.

Là hắn làm hại y, hắn muốn cứu y ra.

***********************************************
Trở về đại đường, nơi đó đèn đã tắt, người cũng sớm không thấy.

Mộ Dung Thiên lặng lẽ đốt lên mồi lửa, ở nội đường tìm một vòng, cái gì cũng không tìm được.

Đi đến dưới bậc, thoáng nhìn trên mặt đất có mấy vết máu, hơi hơi có chút thất thần.

Sau lại tỉnh tỉnh, đây chưa chắc là máu của Lý Tuyên, sư phó cũng bị chính mình đâm bị thương.

Ngốc đứng một lát, nhìn thấy chân trời đã có một đường trắng, Mộ Dung Thiên không thể không theo đường cũ ra thôn trang.

Khi nhảy ra, quay mặt nhìn lại, phòng ốc cao lớn chồng lên nhau, bóng đen khổng lồ như vậy, vốn dĩ là một nơi vô cùng quen thuộc, lúc này cư nhiên hiện ra vài phần xa lạ cùng khiếp sợ.

Nơi này đã gần như trở thành xa lạ đối với hắn..


Bình Luận (0)
Comment