Tương Vong Giang Hồ

Chương 56



Trước khi Lý Tự đi đến trước người, Lý Tuyên rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Lý Tự nghe vậy trầm ngâm một lát, ngược lại cười nói, "Ngươi thì sao, ngươi tại sao lại ở chổ này?"
Lý Tuyên nhìn y một cái, Lý Tự nhìn như cười ngâm ngâm, trong mắt lại mơ hồ lóe lên một tia sáng.

Mười mấy năm ở chung, hắn quá quen thuộc y, cái biểu tình này chứng minh hết thảy.

Hắn đột nhiên có chút cảm giác muốn thở dài, đi đến trước bàn, trên bàn sách, có muộn cuốn sách bị úp ngược, hiển nhiên là Lý Tự mới trong lúc ở bên cạnh chờ xem, lật qua mặt bìa, trên đó viết 《 Tư Trị Thông Giám 》.

Hắn từng trang lật qua, lại một chữ cũng không đọc được, đạm nhiên nói, "Ta bồi một người bằng hữu tới, đây là nhà y, nghe nói có hạ nhân dám phạm thượng, cư nhiên buộc y nhảy vực, ta làm sao có thể ngồi nhìn."
Phía sau lặng yên không tiếng động, có lẽ đang tự hỏi lời này thật hay không.

Lý Tuyên vẫn lật tới lật lui, đã đem toàn thân công lực đều nhấc tới lòng bàn tay.

Lý Tự võ công cao hơn hắn rất nhiều, nếu thực sự có hoài nghi, đột nhiên làm khó dễ, hắn cũng không biết chính mình có thể toàn thân rút lui hay không.


Cách một lát, lại nghe Lý Tự cười cười, "Cửu đệ thật đúng là đủ phong nhã, ta nghe nói Mộ Dung Thiên kia hiện tại bất quá là luyến đồng của ngươi, ngươi cũng vì y làm được đến bước này? Điều này có cần thiết không?"
Lý Tuyên nhẹ nhàng thở ra, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Xoay người lại, cười nói, "Nhị ca chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua những lời này, Nhân bất phong lưu vong thiếu niên." (Làm người mà không phong lưu thì uổng phí tuổi trẻ)
Lý Tự cười ha ha, "Hảo, hảo nhân bất phong lưu vong thiếu niên, bởi vậy, vi huynh nhưng thật ra muốn đưa cho ngươi một kiện lễ vật."
"Lễ vật gì?" Lý Tuyên nâng nâng mi, biết cửa ải khó khăn đã qua, rốt cuộc có thể cười đến nhẹ nhàng vài phần.

Lý Tự không đáp, duỗi tay tới nắm tay hắn, Lý Tuyên mặc hắn dắt, cùng hắn đi vào hậu đường.

Trước kia hai người dắt tay, chỉ cảm thấy huynh đệ thân thiết, nếu không như thế không thể biểu đạt, giờ phút này lại là trong lòng chua xót, hoặc là tương lai rốt cuộc không nắm bắt được.

Nhị ca, ngươi vì cái gì phải đi con đường này đâu.

Lý Tự đi đến trước giường, cúi đầu xốc lên giường màn, tránh ra thân mình.

Trên giường thình lình nằm một nam tử, quanh thân cột dây thừng, mắt mở rất to nhìn hai người bọn họ.

Những lời nói trước đó, y hiển nhiên là đều nghe được.

Lý Tuyên không khỏi ngơ ngẩn, nhẹ nhàng cong eo, duỗi tay đi vỗ trán người nọ, người nọ mắt lộ vẻ chán ghét, muốn lui ra phía sau, lại là không thể nhúc nhích.

Chứng tỏ đã bị người điểm huyệt.

"......!Mộ Dung......!Thiên......" Khi Lý Tuyên phun ra ba chữ này, trong lòng đột nhiên cảm thấy có loại xúc động muốn cười to, vì cái gì hết thảy những chuyện này đột nhiên trở nên buồn cười như vậy.

Quả thực không hề chạm vào y, thu tay, đứng dậy cười nói: "Đa tạ nhị ca có lòng như vậy."
Lý Tự vỗ vỗ bờ vai của hắn, mỉm cười, "Huynh đệ trong nhà, hà tất khách khí."
Hai người quay lại trước đường, Lý Tự nói, "Ngươi ở trong nhà lao ba ngày, theo tính tình của ngươi, nhất định là buồn đến chết, ta phái người bắt y tới, ngươi cũng có thể giải tỏa buồn chán, chờ ngươi thỏa mãn, ta lại có chính sự tìm ngươi nói."
Lý Tuyên cười nói, "Cái này tự nhiên, tiểu đệ cung tiễn hoàng huynh."
Lý Tự nhẹ nhàng cười, trêu ghẹo nói, "Thật là nóng nảy, này liền vội vàng đuổi ta đi."
"Đâu có đâu có, nếu không lại ngồi thêm một lát?" Lý Tuyên khom người muốn thỉnh hắn tiến vào.


"Ngươi cũng thật dẽo mồm dẽo miệng." Lý Tự cười.

Lý Tự mở cửa, lui đi ra ngoài, Lý Tuyên ngốc đứng tại chỗ, đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc ngửa mặt lên trời thở phào một hơi dài.

Từ từ đi vào hậu đường, liếc mắt một cái liền thấy được Mộ Dung Thiên, y đang ngữa đầu ra sau nhìn mành trướng trên đỉnh giường, mặt vô biểu tình, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Nghe được tiếng bước chân Lý Tuyên, Mộ Dung Thiên đem mắt xoay lại đây.

Lý Tuyên ra tay như gió, giải á huyệt của y.

Mộ Dung Thiên ho khan một tiếng, rốt cuộc có thể động đậy ra tiếng, lại là không mở miệng.

Lý Tuyên đứng một lát, lòng tràn đầy muốn giải thích, há miệng thở ra lại nhắm lại.

Hắn cả đời chưa từng phải giải thích gì với ai, giải thích y sẽ tin sao, vạn nhất ngoài cửa sổ có người nghe lén thì sao.

Mộ Dung Thiên không nhìn hắn, cũng không nhúc nhích.

Lý Tuyên duỗi tay, sờ đến dây thừng kia, trên đầu ngón tay mơ hồ truyền đến hơi ấm trên người người nọ, hắn đột nhiên muốn ôm y, chỉ ôm một cái, không cần cái gì khác, chỉ cảm thụ một chút nhiệt độ cơ thể người kia.

Hắn có chút lạnh, lạnh từ đáy lòng tràn ra ngoài.

Rốt cuộc ngăn chặn chính mình, cái gì cũng không có làm.

Đợi y xoay người sang chỗ khác, từng cái mở ra dây thừng.

Dây thừng thực to, trói rất chặt, hắn chậm rãi lôi kéo, Mộ Dung Thiên ngoài dự đoán không hề phản kháng.

Y cam tâm chịu trói? Hay vẫn là tin tưởng hắn?
Lý Tuyên mở thật sự chậm, hắn thà rằng nút thắt này vĩnh viễn không mở được, hắn sợ hãi gương mặt đối diện kia, nhận câu trả lời mà hắn sợ hãi.


Rốt cuộc nút thắt kia cũng mở được, Lý Tuyên buông tay thối lui, cảm thấy chính mình đã làm được một việc rất lớn, đã dùng hết toàn bộ sức lực của chính mình.

Mộ Dung Thiên xoay người, đưa tay nắm lên cổ tay khác, xoa bóp, bị trói rất lâu, tay y đã rất đau.

Y giương mắt nhìn hắn, trong mắt cũng không u ám như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại giọng nói giống như bầu trời sau cơn mưa, "Ta thông tri Tiết công tử, hai ngày nữa liền sẽ có người tới cứu ngươi." Y nói nhỏ.

Lý Tuyên nhìn chằm chằm y, trên mặt chậm rãi lộ ra một loại biểu tình kỳ quái.

Hắn nhìn thật lâu, cho đến khi Mộ Dung Thiên hết kiên nhẫn, thở dài, "Ngươi đang nhìn cái gì!"
Lý Tuyên vừa tỉnh, lại nở nụ cười, cư nhiên có chút nghịch ngợm, "Đang nhìn ngươi!" Nói xong bỗng nhiên nhào tới.

Mộ Dung Thiên còn chưa kịp phản ứng, trên miệng đã cảm thấy xúc cảm mềm mại.

Cùng lúc đó, trên người bị một thân thể nặng như núi đè lên, tay bị ngăn chặn trước ngực hắn, làm hắn không thở nổi, tiếp theo, có thứ gì duỗi vào trong miệng hắn, ấm áp trơn trượt, đang có ý đồ cạy ra khớp hàm hắn.

Quần áo cũng bị kéo ra, một bàn tay lạnh lẽo trượt tiến vào.

Hắn rốt cuộc ý thức được, Lý Tuyên đang điên cuồng hôn môi hắn, ý đồ lần thứ hai *** hắn.

[Tự hiểu ha =))]
Cái kẻ điên này! Hắn phẫn nộ nghĩ, ta rõ ràng nỗ lực muốn cứu y như vậy, đây là cái cái kẻ điên.

Lý Tuyên thở hổn hển, khẽ nâng thân thể lên cởi đi quần áo của mình, Mộ Dung Thiên tay rốt cuộc có thể được tự do.

Hắn không cần nghĩ ngợi, đưa tay qua đánh Lý Tuyên..


Bình Luận (0)
Comment