Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Thượng Quan Hành: "Tú Hề ——"
Lam Thiếu Lăng: "Nhị tỷ ——"
Tống Ngạn Triệt: "Tú Hề tỷ ——"
Đường Cửu: "Tú Hề tỷ tỷ ——"
Không ai dám tin vào hai mắt của mình, giây phút ấy Thượng Quan Hành mới hiểu cái gì là thiên hạ đại kế, cái gì gia quốc tình cừu, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, không do dự chút nào, trong chớp mắt Lam Tú Hề cùng với máu mủ trong ngực nàng rơi xuống vách đá, Thượng Quan Hành cũng phi thân nhảy một cái, nhảy xuống, có thể cứu người mình yêu vẫn, thì hãy để ba người nhà bọn họ cùng nhau xuống hoàng tuyền.
"Giáo chủ......" Mặc cho Tần Mộ Sắc, Vạn trưởng lão, Linh Cơ kêu gọi, Thượng Quan Hành đã không về được, cơ hồ cùng một cái chớp mắt, Tần Mộ Sắc nhảy xuống theo, cả đời này nàng lòng dạ độc ác, cả đời đều cuồng si vì nam tử này.
Thượng Quan Hành vì người khác tự tử, nàng cũng nguyện ý vì Thượng Quan Hành tự tử.
Vạn trưởng lão nhìn tất cả tan thành mây khói, tâm huyết cả đời, một cái búng tay, tan thành mây khói, chẳng còn cái gì, cần gì sống nữa, Vạn trưởng lão vạch ngang trường kiếm tự vẫn.
Linh Cơ thấy tình thế không ổn, liền chuồn mất, giáo chúng Ma Giáo càng thêm quăng mũ cởi giáp chạy tứ tán, đa số bị nhân sĩ chính phái bắt sống, bị Thiếu Lâm nhốt, tẩy rửa tâm linh rất khó tránh khỏi.
Dưới vách đá dưới, một đạo dây thừng leo lên thạch bích, Tần Mộ Sắc lại leo lên, trên lưng nàng cõng Lam Tú Hề cùng Thượng Quan Hành máu mủ, Tần Mộ Sắc song mộ rơi lệ.
Yêu là đồng sanh cộng tử, mất một người là dùng hết sức lực để đổi lấy sự sống của người đó.
Cuối cùng Tần Mộ Sắc cũng không có được trái tim cuat Thượng Quan Hành, cả đời này nàng lưu luyến si mê cuối cùng cũng không có kết quả? Thượng Quan Hành cuối cùng cũng không cứu được Lam Tú Hề, nhưng hắn lại cứu được Tần Mộ Sắc, lại cùng Lam Tú Hề nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
"Rốt cuộc người chàng yêu vẫn là nàng, Thượng Quan Hành, đi mạnh khỏe." Tần Mộ Sắc nhìn đáy vực, nếu nàng không nhảy xuống, cả nhà bọn họ ba người nhất định cùng nhau mất mạng, cùng đến hoàng tuyền.
Nếu không phải nàng Tần Mộ Sắc, Lam Tú Hề cũng không lên nổi. Một giây cuối cùng Thượng Quan Hành tan hết công lực, lấy nội lực chân khí đưa nàng và đứa bé của hắn tới ngàn trượng, d,dlqd Tần Mộ Sắc nắm chặt cây mây, bằng vào hơi sức còn sót lại leo lên, nếu là Lam Tú Hề không biết võ công chỉ sợ là không leo lên được.
Tần Mộ Sắc giao đứa bé cho Đường Cửu, si ngốc nhìn đáy vực, nàng sẽ không tự tử nữa, nàng sẽ sống thật tốt, bởi vì Thượng Quan Hành hi vọng nàng còn sống, Thượng Quan Hành cảm thấy hắn nợ nàng, cho nên cứu nàng, lại cùng Lam Tú Hề đồng sanh cộng tử.
"Đại sư, ta sẽ giải tán Tam thần Thánh giáo, từ đó trên giang hồ, không còn Ma Giáo trong miệng các ngươi nữa. Xin các ngươi thả giáo chúng của ta ra. Ta lấy tính mạng Tần Mộ Sắc ra thề, nếu bọn họ có một ai vi phạm pháp lệnh, Tần Mộ Sắc ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây. Tần Mộ Sắc lấy máu thề!" Dứt lời, Tần Mộ Sắc cắt bàn tay, lấy máu thề.
"Chuyện này......" Lúc đại sư Thiếu Lâm do dự, Đường Cửu cũng quỳ xuống, "Đại sư, ta van ngươi thả bọn họ đi!"
Đường Cửu nhìn ra được Tần Mộ Sắc cũng không thích phục quốc, sau khi báo thù cho cha, thì càng không muốn nữa.
Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng, Tống Ngạn Lãng cũng quỳ xuống cầu cạnh.
Đại sư đồng ý giảng kinh ba tháng, nếu bạo khí trong lòng mọi người Ma Giáo thật sự tiêu tán, vậy thì sẽ thả mọi người ra.
Tần Mộ Sắc dẫn đầu theo Thiếu Lâm, Linh Cơ cũng bị Tống Ngạn Triệt tóm trở lại. Chuyện Ma Giáo cuối cùng giải quyết.
Trước khi chuẩn bị đi, Đường Cửu đi trước tiễn đưa, hai người nhìn nhau cười một tiếng, nói cho cùng Đường Cửu và Tần Mộ Sắc cũng không giống Tống Ngạn Triệt và Tần Mộ Sắc, có huyết hải thâm cừu, họ đều đã từng trải qua cảnh nước mất nhà tan nên cũng là tỷ muội tốt.
Đường Cửu hi vọng sau này cuộc sống của Tần Mộ Sắc có thể trôi qua an nhàn, Tần Mộ Sắc mỉm cười nói, nàng sẽ cố gắng. Lại một mùa thu trôi qua, mùa thu này hoa rụng đầy trời, một bóng hồng y biến mất trên núi cổ Cổ Đạo trên.
Đường Cửu hít một hơi thật sâu, duyên tới duyên đi, duyên đi duyên đến, cuối cùng cũng thành công dã tràng. Hi vọng tất cả đều có thể bình tĩnh lại.
Tống Ngạn Triệt và Đường Cửu hồi tưởng lại, duyên phận giữa bọn họ đúng là bắt đầu từ một âm mưu, hôm nay âm mưu tan thành mây khói, ngược lại lại tác thành cho bọn họ một đoạn nhân duyên tốt đẹp.
"Thật sự muốn đi?"
Trong địa trạch Tống gia, Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết đã nghỉ ngơi tốt lắm, khẽ mỉm cười, trong mắt chiếu bóng dáng đối phương, Biệt Tiêu Tuyết nhẹ nhàng cười: "Ở đâu có nhau, nơi ấy là nhà, chúng ta muốn đi chung quanh một chút, thăm chân trời góc biển, nắm tay nhau mà chết, ngắm hết hoa nở hoa tàn, cho đến khi nước chảy đá mòn."
Đường Cửu cười nói: "Được được được! Chỉ là có chuyện vui còn phải làm, xong xuôi, mới cho phép đi. Nương, người nói đúng không?"
Đại trạch Tống gia lại làm đám cưới, lần này không tiếp tục xảy ra sự cố nữa, lá đỏ bay đầy trời, vô cùng vui vẻ.
Đường Cửu đứng ở trong viện Tống gia, cười rất vui vẻ, nhưng lại vì Lam Tú Hề và Thượng Quan Hành mà bi ai, nhìn đứa con nít khả ái trong ngực, cười cười, hi vọng hắn bình an vui sướng lớn lên.
"Phu nhân, đang làm gì thế, thời tiết hơi lạnh, cũng đừng làm đông lạnh Chính nhi của ta, đúng không?" Ngón trỏ Tống Ngạn Triệt gảy nhẹ, đùa với đứa bé trong lòng Đường Cửu, hắn đặt tên cho đứa bé này là Thượng Quan Chính, hi vọng hắn là người ngay thẳng, không đi sai đường.
Đứa bé trong ngực nhìn Tống Ngạn Triệt y y nha nha nở nụ cười, giống như là phụ họa lời nói của Tống Ngạn Triệt.
"Ai nha nha, ngươi đừng khiến cháu ngoại nhỏ của ta đông lạnh, cữu cữu đây, để cữu cữu ôm ấp nào."
"Tranh thủ tình cảm cái gì, gấp cái gì, chúng ta bao lâu mới có thể thấy Chính nhi, không phải ngày ngày đệ đều ở nhà gặp Chính nhi hay sao?" Tống Ngạn Triệt cười cười, bắt đầu nhạo báng Lam Thiếu Lăng.
Lam Thiếu Lăng bất đắc dĩ buông một cái cánh tay, nào có chuyện đó, cha cùng nương đệ coi như cục cưng bảo bối, sợ đệ dọa nó, ngay cả nhìn cũng không cho đệ xem.
Lam Thiếu Phó đau lòng vì mất nữ nhi, cuối cùng hiểu cái gì cũng không quan trọng bằng người thân, đối mặt với đứa cháu ngoại này không nói hai lời liền dẫn về nhà, Lam Thiếu Phó và quận chúa hết sức thương yêu đứa cháu ngoại này.
Ban đầu Đường Cửu cũng không nguyện ý trả lại Chính nhi, nhưng cũng hiểu trong lòng hai người già khổ sở đau lòng vì mất nữ nhi, liền nhịn đau giao Chính nhi cho Lam gia nuôi dưỡng, dù sao thân phận người cô cô này cũng không thể nói với chúng.
Mặc dù thân phận công chúa mất nước đã theo Ma Giáo tan biến mà mai táng, nhưng ai có thể bảo đảm sẽ không có ai lật ra nữa! Phụ thân của Chính nhi, không thể có liên quan đến Đường Cửu, không có quan hệ rắc rối khó gỡ, Chính nhi và Đường Cửu cũng an toàn.
"Lam ca ca, sao huynh lạ ở đây, người ta mới uống mấy ly rượu, người ta thật đau đầu quá!" Đậu Phù Dung lại tới.
"Má ơi, sao ngươi lại tới?" Lam Thiếu Lăng là chạy gấp như sắp bị giết, sau lưng chỉ còn tiếng la hét đuổi theo của Đậu Phù Dung cùng tiếng cười hả hê của Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt, ngay cả Chính nhi cũng "Ha ha ha" nở nụ cười, cười cữu cữu hắn bị một cô nương dữ dội hung hãn đuổi theo!
Đường Cửu trực tiếp cười đến gãy lưng, "Ta nói, Lam đại thiếu gia, ngươi cứ nhận đi!"
"Nhận đại gia ngươi!" Lam Thiếu Lăng chạy gấp như sắp bị giết.
Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt nhìn nhau cười một tiếng, ngoái đầu nhìn lại sự thanh bình bên trong nhà, ngay cả mẫu thân và Ngạn Lãng cũng chung sống rất hài hòa, Tống phu nhân lại thêm có thêm một nhi tử.
Tất cả ân oán đều đã qua, Tống Ngạn Triệt vòng cánh tay quanh Đường Cửu, cùng ôm Chính nhi cùng nhau vào phòng, bên trong nhà ông bà ngoại Chính nhi đang chờ hắn. Nhất định đứa bé này sẽ hạnh phúc.
Tất cả bọn họ đều hạnh phúc, khi khó khăn qua đi, hạnh phúc sẽ tới.
Lá thu rực rỡ, dưới hoàng hôn, Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt gắn bó kề cận bên nhau, cầm tay nhau, nhìn nhau cười một tiếng, từ đó về sau, sẽ không bao giờ buông tay nhau ra nữa.
Hoàn toàn văn