Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 100

ღღღ

Làm sát thủ, rất ít người có thể thành danh rồi rửa tay gác kiếm được, chỉ cần còn sống sót là tốt rồi. Làm nghề này, tiền thì đương nhiên kiếm không hết, song chờ có người hiểu được đạo lý này rồi thì cũng thường là lúc hấp hối sắp chết.

Lý do để làm sát thủ thì có rất nhiều kiểu, chung quy cũng chỉ vì tiền.

“Tôi không giống với Tiếu Ngữ, tôi không có kỹ năng khác, nếu ném tôi vào trong thành phố, tám mươi phần trăm sẽ đi làm cu li, cuộc sống nhất định sẽ vô cùng vất vả,” Ngụy Tiếu Khiêm vừa nói, vừa thuần thục lắp đạn vào súng, “Vậy nên nếu Ngụy gia sụp đổ, tôi sẽ rất đau đầu.”

Ngụy Thất giúp bỏ súng bắn tỉa vào hộp, hơn nữa còn bỏ cả hộp đạn dự bị, ống nhắm, nòng súng vào.

“Cho dù không có Ngụy gia, cậu cũng có thể trở thành một sát thủ ưu tú thôi,” Ngụy Thất khóa cái vali lại, “Tuy làm một mình có hơi mạo hiểm, nhưng dù gì cậu cũng rất có tiếng mà.”

Ngụy Tiếu Khiêm chăm chú suy nghĩ một chút, bỏ Desert Eagle vào bao da, rồi đeo vào bộ đồ vest màu đen: “Nếu tôi làm một mình, cậu còn theo tôi không?”

Ngụy Thất cười cười: “Sợ rằng không được, cậu Tiếu Khiêm.”

Ngụy Tiếu Ngữ khẽ gật đầu, trên khuôn mặt hắn chẳng có vẻ gì thay đổi. Đối với Ngụy Tiếu Khiêm mà nói, hiểu như vậy cũng đã đủ rồi, không cần phải biểu hiện ra bên ngoài.

Mục đích của bọn hắn là Cảng D, đó là một quốc gia hải đảo, thế nhưng lại nằm ở trung tâm các kênh buôn bán vũ khí. Ngụy gia là một đại gia tộc chuyên sản xuất lẫn buôn lậu súng ống, đại bộ phận là chảy về các quốc gia ở Trung Đông hoặc Tây Âu. Có điều, dạo gần đây lại thường xuyên tiêu thụ hàng tại Cảng D.

Việc đàm phán làm ăn của Ngụy gia cùng nhóm xã hội đen lẫn quan chức tại địa phương đã bể. Hóa ra bên này cũng có tập đoàn buôn lậu không phải nhỏ.

Cho nên mới có việc, mà Ngụy Tiếu Khiêm thì cực kỳ rõ ràng, ai cũng không thể chặn đường tiền tài của Ngụy gia được.

Ngụy Thất đến bến tàu tại Cảng D là vào buổi tối, xách vali trên tay. Hít thật sâu mấy luồng không khí mang theo hương vị biển vào ***g ngực, anh phải nhập cự trái phép mới tới được, bởi súng là hàng cấm.

Ước lượng thời gian một chút, đại khái giờ khoảng chừng mười một giờ đêm rồi. Vội vã đến bắt chuyện với bác lái thuyền, rồi lên chiếc xe ô tô đã chuẩn bị sẵn từ trước chạy đến khách sạn ngôi sao trong trung tâm thành phố.

Ở trước quầy lễ tân lấy chìa khóa, xách vali đi lên phòng. Lúc mở cửa ra, vậy mà bên trong không một bóng người. Ngụy Thất chau mày, theo kế hoạch Ngụy Tiếu Khiêm di chuyển bằng máy bay, theo lý thuyết phải đến từ sớm mới đúng.

Lẽ nào giữa lúc đó đã xảy ra chuyện gì rồi?

Ngụy Thất cảnh giác kiểm tra căn phòng, xác nhận không có ai mới kiểm tra một lần nữa xem có thiết bị nào không thuộc về căn phòng này không, quả nhiên, có mấy cái máy nghe trộm ở vài chỗ bí mật.

Lẽ nào đối phương đã biết mật lệnh ám sát của Ngụy gia?

Chuyện tới Cảng D ngoại trừ người của Ngụy gia tại đây, sẽ không có người nào khác biết nữa.

Ngụy Thất nghĩ đến đây lập tức lén lút rời khỏi căn phòng.

Mặc kệ có phải người ở đây đã bị đối thủ mua chưa, tóm lại chỗ này không còn an toàn nữa. Có lẽ Ngụy Tiếu Khiêm đã xảy ra chuyện, hoặc là nghe được tin tức gì đó mới bỏ đi.

Cảng D nằm ở nước ngoài, thế lực của Ngụy gia lại lớn ở trong nước, thế nên chỉ cần ở trên đất của đối phương, đương nhiên không thể nào như ở nhà.

Lông mày Ngụy Thất khẽ nhíu lại, cũng may trong phòng đó toàn cài thiết bị nghe lén, bước ra khỏi phòng rồi, lúc này mới phát hiện trên tường lắp đầy thiết bị giám thị, anh cẩn thận đi vòng qua chúng, chuyển sang một khúc an toàn.

Cánh cửa của đoạn đường này đã bị khóa, Ngụy Thất dùng khóa vạn năng mở cửa, thuận lợi lên cầu thang tới lầu ba. Leo qua cửa sổ tại lầu ba đi ra ngoài, Ngụy Thất cẩn thận men theo cầu thang bên ngoài đi vào một cái hẻm nhỏ.

Cái xe bên kia khẳng định không thể dùng được nữa, cho nên đành phải gọi taxi qua một nhà khách nhỏ ở. Mặc dù không thể khẳng định chính xác người nào có vấn đề, nhưng rõ ràng là hành tung của mình đã bị bại lộ.

Tại nhà khách, Ngụy Thất nối được điện thoại với Ngụy Tiếu Ngữ.

Anh gần như có thể tưởng tượng cái nụ cười như hồ ly của cậu hai này. Mặc dù Ngụy Tiếu Khiêm là con trưởng, thế nhưng trải qua một thời gian dài quan sát, Ngụy Thất khẳng định nếu như tranh giành gia nghiệp, xét về mưu lược, Ngụy Tiếu Khiêm hoàn toàn không phải đối thủ của em trai mình.

Đương nhiên, chuyện như vậy nói chung sẽ không xảy ra, nếu hai người bọn họ thật sự đấu đá, vậy thực lực của Ngụy gia nhất định sẽ bị hao tổn. Ngụy gia từ xưa đã là một gia tộc hắc đạo, việc này nói rõ người nào muốn lật đổ thì nhất định phải thu phục được càng nhiều người càng tốt.

Điện thoại di động là không thể dùng, Ngụy Thất sau khi hủy bỏ nó, đã đổi sang cái khác để gọi cho Ngụy Tiếu Ngữ, đương nhiên nội dung trò chuyện đã được mã hóa.

Suy nghĩ hỗn loạn cứ đua nhau nhảy ra, mãi cho đến điện thoại kết nối được.

Đầu bên kia truyền tới tiếng nhạc xập xình. Ngụy Thất buồn bực nhíu mày lại, không cần nói cũng biết Ngụy Tiếu Ngữ đang ở Dạ Ngữ. Quá một lúc sau, tiếng nhạc bên kia mới nhỏ dần xuống, xem chừng Ngụy Tiếu Ngữ đã đi ra chỗ khác: “Alo, Ngụy Thất hả, có chuyện gì không?”

Ngụy Thất đem chuyện bên này đơn giản kể lại. Nghe xong, giọng của Ngụy Tiếu Ngữ vẫn bình thường như trước: “À, là vậy hả? Tôi sẽ cử người qua điều tra người bên Cảng D, thế nhưng kẻ kia nhất định phải chết.”

“Cậu Tiếu Khiêm có liên lạc gì với cậu không?” Ngụy Thất nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, bây giờ đã rạng sáng rồi, thế nhưng đèn đóm ngoài trời vẫn rực rỡ như trước, Cảng D còn có tên là ‘Thành phố Không ngủ’, lúc này cách thời gian yên tĩnh còn xa lắm.

“Không, tôi cũng không thể liên hệ với anh ấy,” Ngụy Tiếu Ngữ trả lời rất rõ ràng, “Vậy chuyện này tạm do anh phụ trách nhé.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Ngụy Thất nhẹ nhàng đáp, rồi gập điện thoại lại.

Mọi chuyện đã chuyển sang hướng vô cùng kỳ lạ, Ngụy Tiếu Ngữ gần đây cũng có chút phiền phức, cho nên tạm thời sẽ không phái thêm sát thủ qua đây.

Ngụy Tiếu Khiêm lại mất tích, Ngụy Tiếu Ngữ khẳng định phải cử người đi tìm hắn về. Chẳng qua đối với Ngụy Thất, đây thật ra lại là lần đầu tiên thi hành loại nhiệm vụ này.

“Ngụy Thất, tính cậu hòa nhã, lại suy nghĩ cẩn thận, rất thích hợp làm trợ lý.” Đó là kết luận của chủ nhân Ngụy gia dành cho anh. Thật cảm ơn lời của ông cụ, nhờ vậy mà Ngụy Thất chỉ phải làm một số công việc có tính chất phụ trợ.

Ngụy Thất lúc bốn tuổi thì bước vào nhà họ Ngụy, anh là đứa bé thứ sáu được chủ nhân tại đó nhận nuôi, nên gọi là Ngụy Thất.

Mà thật ra nếu dựa vào thứ tự thì anh phải gọi là Ngụy Lục mới đúng, nhưng Ngụy Đại trong Ngụy gia không phải một danh xưng mà là một chức vị.

Khi Ngụy Thất vào cửa, vị trí của Ngụy Đại vẫn để trống, phải một năm sau mới có người ngồi vào vị trí đó.

Mà Ngụy Thất là cậu bé cuối cùng được chủ nhân thu nhận.

“Cậu là một đứa bé ngoan,” ông cụ đã vuốt đầu anh và nói vậy.

Khi đó Ngụy Thất chỉ mới bốn tuổi, từ ngày bước vào cửa Ngụy gia, vô số ký ức của bốn năm kia đã không còn quan hệ gì tới anh nữa, bắt đầu từ nay, anh chỉ có thể là Ngụy Thất.

Ngụy là họ của Ngụy gia, Thất đại biểu cho thân phận của anh. Từ hôm nay anh bắt đầu phải học rất nhiều thứ, vì nhà này.

“Này, Ngụy Thất, vì sao phải nuôi tóc dài thế, trẻ con đều cắt tóc ngắn mà,” Vào một buổi chiều cậu hai bỗng nhiên ngẩng mặt lên hỏi.

Ngụy Thất cười cười không nói gì, khi đó bản thân anh cũng không biết vì sao nữa. Mãi đến khi lớn rồi mới hiểu được, có lẽ bản thân chỉ không muốn bị đồng hóa mà thôi. Anh không phải là phản bội, chỉ là… không muốn làm tất cả mọi chuyện theo cách bọn họ bảo. Mặc dù… thật ra cũng chẳng thay đổi được gì. Mặc dù, anh chỉ có thể được gọi là Ngụy Thất mà thôi.

Ngụy Thất ngẩn người, không biết vì sao anh lại bỗng nhớ tới những chuyện trước kia. Anh cất điện thoại vào túi.

Trong vali là súng bắn tỉa, còn có Desert Eagle cùng một vài linh kiện khác. Thật ra anh không dùng Desert Eagle, không chỉ vì sức giật quá lớn, mà còn bởi trọng lượng của nó, không dễ tấn công nhanh khi cận chiến. Có điều cậu Ngụy Tiếu Khiêm lại có thể sử dụng bình thường, thật đúng là khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Tuy vậy Desert Eagle lại có thể sử dụng nhiều loại đạn có uy lực lớn, lực sát thương có thể so với súng trường nòng nhỏ. Ngụy Thất thì thích dùng Browning M1935, tầm sát thương chỉ có 50 mét, mà Desert Eagle lại có thể đạt tới 200 mét, khó trách cậu Ngụy Tiếu Khiêm lại thích dùng nó.

Ngụy Thất lắp súng xong, áng chừng trọng lượng chút, cân nặng của nó thật khiến anh chẳng muốn cứ phải mang theo trên người chút nào. Ngụy Thất nghĩ ngợi một chút rồi vẫn cất nó vào vali, quyết định đi tắm rửa rồi tính tiếp.

Đây là một nhà khách nhỏ, có điều nằm ở trong trung tâm thành phố nên giá cả cũng không thấp.

Trước cứ tắm đã, Ngụy Thất nghĩ.

Không thấy được Ngụy Tiếu Khiêm, mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng không đến nỗi quá căng thẳng, bọn họ đã sống cùng nhau lâu như vậy, anh gần như cảm thấy trên đời này chẳng còn cái gì có thể uy hiếp tử thần sống kia nữa.

Lần đầu tiên gặp Ngụy Tiếu Khiêm là khi bảy tuổi.

Hắn là con trưởng, khi đó chủ nhân căn nhà là ông nội của Ngụy Tiếu Khiêm. Thủ đoạn giết người cũng là do chính ông nội của Ngụy Tiếu Khiêm tự mình huấn luyện.

Ông cụ gọi “giết người” là một kỹ năng, với luận điệu là: ai sống trên đời này cũng phải có một kỹ năng bên người.

Hình như Ngụy Tiếu Khiêm trời sinh tựa như tử thần đến, động tác của hắn khiến người khác kinh ngạc.

“Có lẽ anh thích hợp làm vận động viên bắn súng quốc gia đấy…” Chí ít có Ngụy Hựu Tuyết sửng sốt nhìn Ngụy Tiếu Khiêm rồi khen ngợi.

Ngụy Tiếu Khiêm suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy Tiểu Tuyết thì sao?”

Ngụy Hựu Tuyết nhấc cái váy lên, mặt hơi đỏ, cô bé vòng vo một hồi: “À, em đã định trước là đứng trên sân khấu rồi.”

Ngụy Tiếu Khiêm nhìn khẩu súng trong tay mình, sau đó chuyển mắt sang cô em gái còn chưa vô nhà trẻ, nói: “Anh nghĩ mình không hợp làm vận động viên.”

Ngụy Hựu Tuyết trừng mắt nhìn, không nói gì. Ngụy Tiếu Khiêm sờ sờ lên đầu Ngụy Hựu Tuyết: “Nhưng em lại hợp với nhảy múa, ca hát đấy.”

Ngụy Hựu Tuyết cười toe: “Tại em là con gái.”

Ngụy Thất ngồi yên lặng ở một bên, bỗng nhiên anh nghĩ, bọn họ đều có tương lai của riêng mình, thật đúng là chuyện khiến người khác hâm mộ.

Ngụy Tiếu Khiêm thật giống như thế nào cũng chết không được, cho dù nguy hiểm cỡ nào, hắn vẫn có thể sống sót trở về. Có chuyên gia nói rằng con người ai cũng có bản năng sinh tồn, hoặc nói là luôn có mong muốn được sống tiếp. Ngụy Thất có đôi khi nghĩ, lẽ nào mình lại không có, cái chết đại biểu cái gì, nếu có một ngày anh hiểu được, có lẽ sẽ thản nhiên chấp nhận nhỉ.

Ngụy Thất lau khô thân thể nhìn vào chính mình ở trong gương, tóc đã rất dài rồi.

Giờ cảm thấy hồi xưa mình sao quá trẻ con, bởi tóc dù có dài hơn nữa cũng chẳng thể thay đổi được gì. Khi bước chân vào Ngụy gia thì đã bắt đầu, tương lai gì đó, đã chẳng còn liên quan gì tới anh nữa.
Bình Luận (0)
Comment