Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 102

ღღღ

Tô Kỳ là người phụ nữ đầu tiên nhậm chức tổng thống, mặc dù Cảng D không lớn, song bởi vị trí địa lý đặc biệt nên vẫn nổi tiếng trên toàn thế giới.

Nhưng cũng do có vị trí đặc thù, dẫn đến tình trạng bị đám đặc công hay gián điệp dễ dàng trà trộn vào. Ngụy Thất không hiểu nhiều về chính trị, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng được tình hình Tô Kỳ khẳng định không dễ dàng gì.

Nếu không sao Ái Sa lại gặp phải những kẻ bắt cóc?

Lau mặt xong, tâm trạng Ái Sa cũng khá lên nhiều, song hai mắt của bé vẫn hồng hồng, làm Ngụy Thất nhớ tới mấy chú thỏ nhỏ.

Chỉ còn mấy tiếng nữa là trời sẽ sáng, Ngụy Thất dẫn Ái Sa trở lại phòng ngủ.

Theo lý thuyết, Ngụy Thất không nên mang theo cô bé này, bây giờ càng dính ít việc càng tốt. Anh đang chấp hành nhiệm vụ ám sát, đưa theo thế này thì thật là mục tiêu quá rõ ràng.

“Tóm lại, giờ ngủ một chút đi.” Ngụy Thất dịu giọng nói, anh thuê là loại phòng đôi có hai giường, thế là Ái Sa ngủ trên một cái… anh thì ngủ trên giường còn lại.

Cô gái nhỏ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, khóc rồi chuyện phải chạy trối chết đều vô cùng tốn thể lực.

Ngụy Thất nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mọi chuyện phức tạp hơn anh tưởng tượng. Không biết lúc Ngụy Tiếu Khiêm nhận nhiệm vụ một mình, có đụng phải những sự việc ngoài ý muốn này không.

Tai mắt của bọn xã hội đen ở Cảng D thậm chí còn nhiều hơn cả lực lượng cảnh sát, đồng thời bọn chúng cũng cài cắm không ít thế lực của mình vào trong cơ cấu của chính phủ.

Đây cũng là chuyện khiến nữ tổng thống Tô Kỳ cảm thấy đau đầu nhất, rất ít người có thể xử lý tốt vấn đề giữa chính phủ cùng xã hội đen. Có thể chung sống hòa bình là đáng cười thầm trong bụng rồi. Bây giờ thoạt nhìn xem ra đám thế giới ngầm đang muốn giành quyền chủ động trong thế cân bằng kỳ diệu đang có này.

Chính phủ của Cảng D mặc dù cấm cản buôn lậu vũ khí, thế nhưng đằng sau lại có mối quan hệ không tệ với Ngụy gia. Lần này, người tại đây muốn buôn lậu vũ khí ra bên ngoài, nên việc trước tiên là phải dọn dẹp chính phủ.

Lẽ nào bọn chúng muốn dùng Ái Sa để uy hiếp bắt Tô Kỳ nhượng bộ?

Nghe thấy thật là thủ đoạn cũ rích, đương nhiên là dù đã có rất nhiều kẻ đã dùng qua cách này, song chỉ cần còn dùng được thì vẫn tốt chán.

Đối với người mẹ, con gái là người quan trọng nhất nhỉ.

Nếu là Ngụy Tiếu Khiêm, tám mươi phần trăm… sẽ mặc kệ chăng?

Ngay sáng sớm, chuông di động đã vang lên, là một tin nhắn tới.

Là tin nhắn của Ngụy Tiếu Ngữ.

Ái Sa đã tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn Ngụy Thất: “Anh không ngủ à?”

Ngụy Thất lắc đầu: “Anh ngủ được một lúc rồi.”

Ái Sa nhìn Ngụy Thất một chút: “… Vậy, anh định làm gì?”

Ngụy Thất cất điện thoại vào túi: “Anh đem em về giao cho mẹ em.”

Đôi mắt hơi sưng phù của Ái Sa thoáng sáng lên, thế nhưng lập tức cảnh giác nhìn Ngụy Thất. Tại khoảnh khắc càng nguy hiểm lại càng dễ tin tưởng, thế nhưng sớm muộn gì cũng có ngày niềm tin ấy quay sang hại chết bản thân.

Ngụy Thất cười cười: “Năm giờ chiều nay có một tiệc rượu, mẹ em có đến tham dự, anh mang em qua đó.”

“… Vì sao?” Cô bé nhỏ giọng hỏi. Tiếng của bé vẫn còn vẻ trẻ con non nớt, nhưng lại đầy tính nghi vấn với người được hỏi.

Ngụy Thất đứng lên, vặn mình một cái: “Anh có việc riêng, thuận đường đưa em qua đó luôn.”

Ái Sa nhìn chằm chằm Ngụy Thất, cuối cùng thở dài một hơi, cô bé ôm đầu gối nhìn Ngụy Thất một lát: “… Anh thật tốt.”

Ngụy Thất giắt khẩu Desert Eagle ở sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Mẹ em không cho em biết, trên đời này không có người tốt hả?”

Ái Sa ngẩn người, cằm gác cánh tay, nhìn xuống cái váy chấm bi màu hồng phấn của mình: “Mẹ nói, trên đời có rất nhiều người tốt, nhưng em lại cảm thấy ngược lại.”

Ngụy Thất nhìn cô bé, không nói gì, sau đó vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Thế giới này, rốt cuộc là người tốt nhiều hay là người xấu nhiều —— trước đây Ngụy Thất cũng từng nghĩ về nó, đương nhiên, câu hỏi có tính triết học này không có đáp án, bởi vì con người không được phân loại theo người tốt và người xấu.

Ngụy Thất đi rồi còn Ái Sa thì vẫn ngồi ở trên giường. Anh vào phòng tắm tìm được cái lược duy nhất đưa cho Ái Sa.

“Em buộc tóc lên đi nhé, đợi lát nữa đổi quần áo luôn, nếu không dễ bị phát hiện lắm.”

Ái Sa khẽ gật đầu, vụng về chải lại tóc. Ngụy Thất nhìn không nổi liền đi qua chải giúp. Từ mái tóc xoăn chạm vai, Ngụy Thất cột lên thành cái đuôi ngựa.

“Anh còn biết chải tóc à,” Ái Sa đứng trước gương ngắm phải ngắm trái, “Cũng được đấy, tốt hơn so với ba em.”

“Nhà bọn anh cũng có một cô bé, lão Ngũ luôn chải tóc cho con bé, anh đứng cạnh nhìn riết thành ra biết luôn.” Ngụy Thất nhẹ giọng giải thích, rồi kẹp thêm cái cái kẹp hình động vật dễ thương cho cô bé.

Ngụy Thất để lại tiền trong phòng, theo một đường khác… dẫn Ái Sa theo cửa sổ leo xuống phía dưới. Ngày hôm qua những kẻ đó đã tìm Ái Sa ở đây, nhất định sẽ cử người theo dõi chỗ này, nếu đi ra bằng cửa lớn sẽ dễ bị phát hiện. Quả nhiên, Ngụy Thất thấy có một chiếc xe màu đen dừng trước cửa lớn, người trong xe nhìn chằm chằm vào cửa.

Ái Sa kéo kéo tay áo củaNgụy Thất hỏi: “Em gọi anh là gì ạ?”

Ngụy Thất suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây… anh họ Tiêu.”

“Anh Tiêu?” Ái Sa suy nghĩ một hồi rồi gọi.

Ngụy Thất khẽ gật đầu.

Trong mấy cửa hàng quần áo trẻ em, Ái Sa mất hai tiếng mới thay bỏ bộ váy hồng, đổi sang áo thun cùng quần soóc màu hồng nhạt, như vậy cho dễ hành động.

Ngụy Thất biểu hiện ra là một người cực kỳ nhẫn nại, hai người cứ như anh em trai đang đi dạo phố, khiến người qua đường không khỏi quay sang nhìn, anh trai tuấn tú cùng em gái dễ thương đương nhiên sẽ là tiêu điểm của bao ánh nhìn.

Cũng may Cảng D là thành phố du lịch, tính lưu động rất lớn. Hai người tìm được một khách sạn tại khu phía nam.

Đối diện chỗ trọ mới là một câu lạc bộ cao cấp.

“Em đã từng ở đây.” Ái Sa chỉ vào câu lạc bộ, “Tối nay mẹ cũng sẽ đến ạ?”

Ngụy Thất gật đầu, dắt Ái Sa trở lại phòng.

Ái Sa thấy Ngụy Thất đặt cái hộp bên tường, sau đó vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Xong rồi lên giường nằm nhắm mắt lại. Cô nhóc không đoán được thân phận của anh, đương nhiên là cô bé còn nhỏ, nhưng… cô bé không cảm thấy người trước mắt này có gì nguy hiểm.

Ái Sa luôn không có cảm tình với đàn ông nuôi tóc dài… song, người này lại khiến bé có một cảm giác rất thoải mái. Anh là một người châu Á điển hình, mang theo cảm giác thần bí lại đậm chất phương Đông.

Ái Sa không thể gọi điện cho mẹ, di động của mẹ hình như đã bị gắn thiết bị nghe lén… không biết những kẻ kia có uy hiếp mẹ không.

Ái Sa đi tới cạnh bệ cửa sổ, nhìn cái hộp bên cạnh —— anh Tiêu hình như lúc nào cũng cầm theo nó. Ái Sa cúi đầu nhìn xuống, bên trên có mật mã rất phức tạp, cô bé từng thấy qua loại hộp này, nó không chỉ có mật mã mà còn chống cháy được nữa…

Cô nhóc không khỏi chạm tay lên cái hộp.

“Đồ nguy hiểm đấy.”

Không biết từ khi nào Ngụy Thất đã ngồi dậy trên giường, cười nhìn Ái Sa.

Ngày hôm qua còn cảm thấy nụ cười của Ngụy Thất rất ôn hòa, gần gũi, nhưng không biết vì sao hiện tại lại đáng sợ như vậy.

Ái Sa vội vàng rút tay lại: “Em chỉ nhìn xíu…” sau đó, quay đầu nhìn ra cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ngụy Thất cũng không nói gì, lại nằm xuống giường nhắm mắt lại.

Ái Sa nhìn Ngụy Thất một chút, xoay người kêu phục vụ phòng, sau đó vừa coi TV vừa ăn vặt. Âm thanh trong TV đương nhiên không lớn, dù sao buổi tối còn phải dựa vào Ngụy Thất.

Lúc trời sẩm tối, Ngụy Thất nhận thêm được một tin nhắn nữa từ Ngụy Tiếu Ngữ, bên trong là một danh sách tên, khẳng định người của Ngụy gia không có vấn đề gì. Cũng nói thêm, nếu Ngụy Thất gặp rắc rối, có thể đi tìm bọn họ.

Ngụy Thất vội xem lướt qua một lần, sau đó gọi điện cho một người.

Đối với danh sách Ngụy Tiếu Ngữ cung cấp, Ngụy Thất không có bất kỳ hoài nghi nào, bởi hơn bất cứ ai, Ngụy Tiếu Ngữ biết rõ những sai lầm này có ý nghĩa gì. Lần trước hắn đã phạm sai lầm một lần, cho nên hắn sẽ không tái phạm nữa.

Ngụy Tiếu Khiêm đến giờ vẫn không có tin tức, đã hai ngày rồi. Ngụy Thất mở mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, thời tiết ở đây rất tốt.

Vào năm mười tuổi, anh mới nhìn thấy Ngụy Tiếu Khiêm. Trước đó Ngụy Tiếu Khiêm cũng không ở nhà, chỉ vào dịp Tết mới trở về một hai lần, mà mỗi lần về đều rất im lặng, sau đó lại vội vã đi mất. Thành ra anh đối với cậu cả này chẳng có mấy ấn tượng. Không nghĩ tới cuối cùng người đứng trước mắt mình lại là Ngụy Tiếu Khiêm. Hai đứa trẻ đều hơn mười tuổi, nhưng anh lại là người thuộc về hắn.

Rất nhiều năm về sau, Cố Tiểu Tịch liền la lên “Anh ta rốt cuộc đã tiếp nhận sự giáo dục biến thái nào mới có dáng vẻ này vậy!”

Đương nhiên, “Anh ta” trong miệng Cố Tiểu Tịch là Ngụy Tiếu Khiêm rồi.

Lúc trước Ngụy Thất cũng không quen, tính cách cậu Tiếu Khiêm cho tới giờ dường như cũng chẳng thay đổi gì. Cậu ấy có hơi cá nhân, thấy sự tình thế nào thì nó là thế đấy. Cậu ấy sống trong thế giới chủ quan của chính mình.

Cậu Tiếu Ngữ có nuôi một con mèo tên Shirley, cậu Tiếu Khiêm điềm nhiên như không ném nó từ tầng mười xuống, khuôn mặt vô tội nói: “Không phải nói mèo có chín mạng hả?”

Shirley không chết, song bị thương nặng.

“À… Có lẽ là cũng khá đúng đấy,” đầu sỏ đã nói như vậy, sau đó nghiêm túc gật đầu. Sinh mạng quý giá trong mắt cậu ấy đại khái chẳng là gì, mạng sống thật ra cũng không quan trọng như vậy.

Là vì liên quan tới việc làm sát thủ sao?

Cậu hai thì rất ham sống, cho tới giờ đều làm những công tác sau màn.

Ngụy Thất vừa nghĩ ngợi vừa nghỉ ngơi, bóng đêm nhanh chóng ập xuống, kêu phục vụ vào, rồi nhanh chóng điền đầy bụng.

Ái Sa tiến đến gần Ngụy Thất: “Anh sẽ đưa em đi gặp mẹ phải không?”

Ngụy Thất nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm cái hộp lại đây, trong hộp chỉ có một khẩu súng trường nòng nhỏ, không có cách nào đem nó đi vào câu lạc bộ, nên chỉ có thể để vào hộp, thế nhưng sợ nó là đồ của Ngụy Tiếu Khiêm, không thể cứ để tùy tiện trong phòng được.

“Ôi… cả loại này anh cũng mang à?” Ái Sa kinh ngạc nhìn khẩu súng trong hộp.

Ngụy Thất nhíu mày: “Anh không thể đem theo cái hộp vào, nó sẽ chẳng có tác dụng gì.”

“Anh có thể gửi lại bàn tiếp tân của câu lạc bộ.” Ái Sa kiến nghị.

“Anh còn chưa có điên đâu,” Ngụy Thất nhìn cô nhóc một cái.

Ái Sa le lưỡi một cái: “Hay là anh cứ để đây, xong việc rồi quay lại lấy.”

Ngụy Thất suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đây là đồ của người khác, anh không thể tùy tiện làm mất được.”

Ái Sa lại giúp anh đóng hộp lại, vậy sau cẩn thận cất vào tủ đồ.

“Thuê căn phòng này thêm vài này,” Ái Sa rút chìa khóa tủ đồ xuống đưa cho Ngụy Thất, “Như vậy sẽ không có ai vào.”

Ngụy Thất cầm lấy chìa khóa, khẽ gật đầu, như vậy nhân viên dọn phòng cũng sẽ không tự ý mở tủ quần áo ra.
Bình Luận (0)
Comment