Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 120

ღღღ

Mọi chuyện quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.

Trước quầy đồ ăn cho thú cưng, bọn họ bị một đám vệ sĩ vây quanh. Ngụy Thất hơi xấu hổ nhìn về phía các nhân viên bên cạnh ra hiệu tỏ ý bọn họ sẽ lập tức rời đi. Đối phương đã lấy điện thoại ra, coi bộ chuẩn bị báo động rồi.

Vì vậy hai người cùng một con mèo bị dẫn tới phòng làm việc của Ngụy Tiếu Ngữ.

Đúng như đã đoán trước, người kia liền vội vàng chạy tới ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng, Ngụy Thất từ lúc lên xe đã ôm cô mèo Shirley thay cho Cố Tiểu Tịch rồi, tránh cho nó bị ảnh hưởng đến.

Trong đôi mắt người kia tràn trề tình cảm cùng lo lắng, Ngụy Thất đã từng thấy điều này trong mắt một người đàn ông khác. Thế nhưng giây tiếp theo, người kia không cẩn thận đẩy Cố Tiểu Tịch ngã xuống sofa, hắn vội ôm lấy cánh tay y rồi kéo y dậy: “Quay lại cho anh!”

“Anh làm gì thế!” Cố Tiểu Tịch định giãy lên, song chỉ là uổng công, y chưa bao giờ thấy Ngụy Tiếu Ngữ tức giận như vậy.

Ngụy Tiếu Ngữ kéo Cố Tiểu Tịch vào phòng ngủ: “Vào trong này, từ nay trở đi, em không được đi đâu hết!” Nói xong, hắn dùng lực khóa cửa lại.

Bên trong yên lặng một hồi sau đó vang lên tiếng đập cửa: “Đồ khốn! Anh mở cửa ra cho tôi! Anh không có quyền giam tôi lại…”

Ngụy Thất cau mày nhìn người đàn ông ngồi trên sofa, đang rầu rĩ cầm gói thuốc lá. Anh do dự một hồi rồi bước tới trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ: “Cậu không định nói chuyện đó cho cậu ấy biết sao?”

Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc, rút ra một điếu thuốc: “… Không định nói.”

“Vậy cậu ấy sẽ ghét cậu đấy,” Ngụy Thất khuyên bảo, “cậu nên thẳng thắn với cậu ấy.”

“Thẳng thắn với em ấy?” Ngụy Tiếu Ngữ hừ lạnh một tiếng, “Em ấy sẽ chạy nhanh hơn cả thỏ, chỉ chút biến động nhỏ thôi cũng sẽ biến mất!”

“Cậu nên tin tưởng cậu ấy.”

“Tôi biết,” Ngụy Tiếu Ngữ bóp nát đầu lọc điếu thuốc, “Tôi biết mình ‘nên’ làm thế nào, thế nhưng tôi không thể mạo hiểm, tôi không thể mạo hiểm mất đi em ấy, mà ‘nên’ đi làm chuyện của mình.”

“Cậu Tiếu Ngữ…” Ngụy Thất có chút khó xử nói, “Chuyện này… không thích hợp để giấu diếm đâu.”

Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy: “Đúng là không thích hợp, khi nào mọi thứ xong xuôi tôi sẽ kể cho em ấy tất cả, nhưng không phải bây giờ.” Hắn nhún vai, “Cho nên tôi phải mau chóng hoàn thành.”

Ngụy Thất nhăn mặt: “Việc này gấp không được…”

Ngụy Tiếu Ngữ bất đắc chỉa chỉa về cánh cửa phòng đang giam Cố Tiểu Tịch: “Anh thấy rồi đó, giờ em ấy như nhược điểm trí mạng của tôi, mỗi người đều muốn dùng em ấy để ép tôi. Tôi có nguyên tắc làm việc của mình, nếu những người đó dùng Tiểu Tịch để thử thách nguyên tắc của tôi, tôi không chắc mình còn có thể kiên trì lập trường không nữa.”

“Dù thế nào, thì tôi vẫn nghĩ là nên giải thích rõ với cậu ấy…” Ngụy Thất cố gắng khuyên nhủ Ngụy Tiếu Ngữ.

Ngụy Tiếu Ngữ nhìn Ngụy Thất: “Ngụy Thất, anh nghĩ nếuTiếu Khiêm đụng phải chuyện này, anh ấy sẽ làm thế nào?”

“Tôi…” Ngụy Thất mở miệng ra, song lại không nói được gì.

Ngụy Tiếu Ngữ mỉm cười, vươn tay về phía Ngụy Thất, Shirley thoáng cái từ trong lòng Ngụy Thất nhảy lên tay Ngụy Tiếu Ngữ.

“Anh ấy sẽ làm như tôi thôi,” Ngụy Tiếu Ngữ nhàn nhạt nói, ngón tay của hắn xoa nhẹ lên bộ lông mềm mại của Shirley, “Bịt mắt anh lại, sau đó vô tình giết chết tất cả những kẻ ngăn cản anh ấy. Anh thì cái gì cũng không thấy, cho dù máu đã lan tới trên chân anh rồi.”

Ngụy Tiếu Ngữ đi tới trước mặt đám vệ sĩ: “Canh chỗ này cho tôi, đừng để em ấy đi ra ngoài, lần sau không thấy, mấy người có thể chuẩn bị chạy trốn đi, tuy rằng tỷ lệ thành công không cao.”

“Vâng!” Đám vệ sĩ cấp tốc trả lời, khẩn trương trông giữ.

Ngụy Tiếu Ngữ đúng là kẻ hay thích nói giỡn, thế nhưng hắn luôn có thể khiến người khác phân biệt rõ ràng lúc nào là nói giỡn, lúc nào là nói thật.

“Vậy tôi xin phép về trước đây.” Ngụy Thất hơi cúi người xuống, anh quan sát xung quanh một chút, không thấy Ngụy Đại —— là bị Ngụy Tiếu Ngữ phái ra ngoài thực hiện nhiệm vụ rồi sao?

Cánh cửa căn phòng Ngụy Tiếu Ngữ chậm rãi đóng lại ở đằng sau, Ngụy Thất nhăn mặt, anh có chút lo lắng cho Cố Tiểu Tịch. Anh cứ tưởng Ngụy Tiếu Ngữ hẳn sẽ nói chuyện này cho Cố Tiểu Tịch.

Trở lại phòng của mình, Ngụy Tiếu Khiêm không ở trong phòng.

Không phải… là đi làm ăn rồi chứ? Tuy rằng anh có kiến nghị Ngụy Tiếu Khiêm ở lại giúp đỡ Ngụy Tiếu Ngữ củng cố vị trí tại Ngụy gia, thế nhưng cho dù anh không làm vậy, Ngụy Tiếu Khiêm chắc cũng sẽ không để mặc em trai đâu nhỉ.

Tuy rằng tên kia thoạt nhìn như người vô tình, song thật ra lại rất biết quan tâm tới người trong nhà.

Đối với người trong nhà… Ngụy Thất nghĩ đến những lời Ngụy Cửu đã nói trong siêu thị. Nếu có người nhà, tất nhiên sẽ không còn vướng mắc trong lòng nữa, nói như vậy, có lẽ chẳng có cách nào tiếp tục vô tư vì Ngụy gia đi vào con đường Tu La nhỉ. Muốn rời khỏi rồi trở về cuộc sống bình thường hẳn là chuyện đương nhiên chứ.

Ngụy Thất đi tới cạnh bàn làm việc, mở ngăn kéo bên tay trái ra, trong chồng sách Ngụy Thất dò ra một phong thư.

Địa chỉ người gửi tới là một cô nhi viện.

Mấy tháng trước Ngụy Thất từng bỏ công đi hỏi thăm, tuy không tiếp xúc trực tiếp với viện trưởng cô nhi viện đó, thế nhưng anh nghe nói ông ta rất hối hận vì đã đem bọn trẻ bán cho Ngụy gia. Lão ta viết lại tất cả thông tin của đám trẻ ra những mong có thể chuộc lại một số tội lỗi, số tiền kia cũng được dùng để tu sửa cô nhi viện cũng như cải thiện điều kiện sống cho đám trẻ mồ côi trong viện.

Thư này viết lại tình hình của Ngụy Thất trước khi bước vào đó. Thật ra anh đã nhận được thư này khoảng hơn một tháng trước, thế nhưng mãi không có dũng khí mở ra.

Ngoại trừ Ngụy Thất, anh còn có thể là ai.

Vấn đề này lúc nào cũng có thể dằn vặt anh đến mệt nhoài, tựa như một phương trình khó giải, thế nhưng khi có đáp án đặt ngay trước mặt rồi lại không có can đảm mở ra.

Nếu như mở nó, vấn đề sẽ nhận được lời đáp, như vậy lúc đó…

Khi đó sẽ giống như Ngụy Cửu nói lời tạm biệt với Ngụy gia sao? Anh còn có thể cam tâm tình nguyện đứng lại ở Ngụy gia sao? Bởi vì thế giới này có một chỗ, có một vị trí thuộc về anh.

Vậy còn Ngụy Tiếu Khiêm?

Ngụy Thất nắm chặt lấy lá thư. Nếu anh bỏ đi, vậy còn Ngụy Tiếu Khiêm?

“Như vậy… người chết đi, quá nửa là anh đi.”

Câu nói kia vẫn xoay quanh trong đầu anh, giờ anh thật có chút hối hận khi nghe bọn họ nói chuyện vào tối hôm đó.

Ngụy Thất do dự một hồi, xoay lá thư ra hướng cửa sổ nhìn lại, ánh mặt trời rọi xuống, hé ra lớp giấy mỏng được xếp bên trong, trên đó có viết một vài chữ, thế nhưng nhìn từ hướng này thì không rõ lắm.

Anh nhìn nhiều lần song vẫn không tài nào đọc được chữ bên trong.

Anh rất muốn biết, cái này như ma chú mê hoặc con người đang kích thích trong tim anh, không ai lại không tò mò, thế nhưng… Anh nhớ tới ánh mắt đắm say lại cũng đầy tuyệt vọng của người đàn ông kia, trái tim dường như bị đâm một cái. Người kia máu lạnh vô tình như một tử thần, thế nhưng một khi đã gửi gắm tình cảm thì sẽ đưa ra hết thảy… Có thể được một người yêu thương sâu sắc như vậy không thể nói đó là không may mắn được, thế nhưng song song cùng với gánh nặng thì…

Ngụy Thất thở dài, quyết định để qua thêm một thời gian nữa. Tuy rằng thừa dịp lúc Ngụy gia đang hỗn loạn bỏ chạy là một ý kiến hay, thế nhưng chỉ cần còn sống thì lúc nào cũng sẽ có cơ hội.

Anh vừa định cất phong thư lại vào ngăn kéo thì chuông điện thoại vang lên.

Nhìn vào dãy số gọi tới, là của Ngụy Đại.

“Ngụy Thất.” Anh bấm nghe cuộc gọi, đồng thời tính xem Giáng Sinh năm nay có phải ngày lành để đọc thư không.

“Giờ anh đang ở đâu?” Âm thanh của Ngụy Đại hơi lạnh, xong người này bao giờ chẳng thế, Ngụy Thất nghĩ.

“Ở trong phòng của mình… à, cậu Tiếu Ngữ ở đây đấy,” Ngụy Thất đáp, thả phong thư vào ngăn kéo sau đó chậm rãi đóng lại, “Có chuyện gì không?”

Đối phương trầm mặc một hồi, sau đó trong điện thoại phát ra âm thanh: “…Anh hãy nghe tôi nói này, nhớ là không được kích động.”

“Hả, làm sao vậy?” Ngụy Thất ngẩn người, loại chuyện đủ để Ngụy Đại nói như vậy sẽ là chuyện gì. Anh bỗng có một dự cảm xấu.

“Là như vầy, sáng sớm nay, Ngụy Ngũ… đã chết.”

Thế giới bỗng trở nên an tĩnh lại.

“Alo, Ngụy Thất, anh có đang nghe không?” Giọng nói của Ngụy Đại có chút lo lắng, “Hãy nghe tôi nói… Đừng kích động.”

“Ở nơi nào?” Ngụy Thất phát hiện âm thanh này dường như không còn là của chính mình nữa, nó vô thức phát ra.

“Khách sạn Robin, anh nhờ xe qua đó đi nhé,” Ngụy Đại vội vã cúp máy.

Ngụy Thất không hề động, lúc này hẳn là đã nghe thấy đề nghị đi quá giang xe của Ngụy Đại rồi, thế nhưng, anh còn chưa sẵn sàng.

Hiện tại anh chỉ muốn biết là ai đã giết Ngụy Ngũ.

Sẽ là ai!

Chết tiệt, trong đầu trống rỗng!

Khuôn mặt của Ngụy Tiếu Khiêm liên tục xuất hiện trong đầu anh. Đùa hả, sẽ không phải cậu ấy, cậu ấy sao có thể vì một tấm hình mà giết người chứ! Cậu ấy không phải người như vậy…

Tỉnh táo lại đi, Ngụy Thất ra lệnh cho chính mình.

Anh ngồi xuống ghế, chân không nhúc nhích được chút nào.

Ngụy Ngũ đã chết.

Lần gặp trước đó là một ngày mưa. Ngoại trừ có chút lo cho chuyện tấm ảnh, nhưng cậu ta hình như còn quan tâm hơn việc đến nhà hàng nào thì ăn ngon hơn, vào lễ trao giải cuối năm nay thì nên mặc lễ phục thế nào.

Cục diện rối loạn của Ngụy gia đã bắt đầu rồi. Giờ ai sẽ ra tay trước, bởi bước đầu tiên là vô cùng quan trọng, nếu chuẩn bị không tốt thì sẽ chẳng ai hành động. Như vậy… là ai nhịn không được?

Ngụy Ngũ từ nhỏ đã theo Ngụy Hựu Tuyết. Tại Ngụy gia, Ngụy Hựu Tuyết là viên ngọc quý báu trong tay lão chủ nhân, đây là người cường đại mà cô có thể bốc đồng mà dựa vào. Giờ thì tuy rằng cô nàng vẫn làm việc tùy hứng, nhưng ngược lại càng xa trung tâm quyền lực. Ngoại trừ lần qua Ngụy gia một chuyến vì việc công bố người thừa kế ra thì ngay cả lúc tuyên bố đính hôn cũng không ghé nữa.

Như vậy Ngụy Ngũ vì sao mà chết… Chẳng lẽ không phải là chuyện của Ngụy gia?

Thế thì càng không có khả năng, từ nhỏ Ngụy Ngũ đã sống ở Ngụy gia, cũng như mình chỉ là người của Ngụy gia, cậu ta thậm chí còn không mơ tưởng đến việc muốn ly khai Ngụy gia, Ngụy Ngũ như vậy rốt cuộc là vì sao mà bị giết!

Không nghĩ ra được.

Một chút cũng không nghĩ ra được.

“Ngụy Thất?”

Thẳng đến khi vai bị người khác lay, Ngụy Thất mới ngẩng đầu lên.

Ngụy Tiếu Khiêm nửa quỳ trước mặt, nhẹ nhàng lay vai anh.

“… Xin lỗi, tôi không nghe thấy…” Ngụy Thất thì thào.

Giờ anh mới phát hiện trời đã tối rồi, trong phòng không bật đèn, đèn neon bên ngoài chiếu vào khiến anh thấy được khuôn mặt dịu dàng yên bình của Ngụy Tiếu Khiêm, còn có đôi mắt màu lam tuyệt đẹp kia nữa.

“Không sao.” đối phương dịu dàng nói.

Đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua mặt, Ngụy Thất nghe đối phương nói: “Em khóc?”

“Tôi… không biết.” Giọng của Ngụy Thất có chút ấm ách, chỉ mờ mịt nhìn đối phương.
Bình Luận (0)
Comment