Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 16

Tư Đồ Thượng Lam vẫn là dáng vẻ nhã nhặn như cũ, tựa như vị bác sẽ trẻ nào cũng đều lịch sự như vậy.

Dạ Ngữ thi hành chính sách thẻ hội viên cao cấp, người có thể trở thành hội viên của quán, đương nhiên đều phải là những nhân vật có khả năng tài chính hùng hậu rồi. Tư Đồ Thượng Lam là người thừa kế bệnh viện tương lai, đương nhiên là đầy tiền của, nhưng theo Cố Tiểu Tịch biết, anh không phải loại đàn ông sẽ đến mấy quán bar kiểu này.

“Anh muốn uống rượu à?” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng hỏi.

Tư Đồ Thượng Lam trả lời: “Rượu sherry Fino đi.”

Cố Tiểu Tịch xoay người đi đến tủ rượu, lấy ra chai Jerez Fino. Xong rồi, Cố Tiểu Tịch quay người lại nói với nhân viên phụ trách món ăn nhẹ: “Một phần giăm bông Tây Ban Nha.”

Được đặt trên mặt quầy bar chính là một ly sherry Fino và một đĩa giăm bông Tây Ban Nha.

“Sao cậu lại biết phải ăn kèm với giăm bông thế?” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng nâng ly rượu lên.

Cố Tiểu Tịch nhìn ly rượu sherry màu vàng sậm: “Chẳng phải rượu Sherry đều uống như vậy sao?”

“Chỉ có người Tây Ban Nha mới thích như vậy,” Tư Đồ Thượng Lam dùng cái nĩa tinh xảo xiên qua miếng giăm bông, “đúng là Dạ Ngữ có khác, nghĩ cho khách hàng nhiều như vậy.”

“Anh là người Tây Ban Nha hả?” Cố Tiểu Tịch cười rộ lên, “Ở đây khách uống rượu sherry không nhiều lắm, mà cũng chẳng mấy ai thích uống rượu cùng với giăm bông, cũng như rượu vang Racine chỉ uống thôi, chứ không ăn kèm theo món của Hi Lạp vậy.”

Tư Đồ Thượng Lam cười lớn: “Hồi trước tôi cũng không thích Sherry, mãi đến khi tôi cùng Thu Sinh đi qua Tây Ban Nha.”

Nói tới đây Tư Đồ Thượng Lam bỗng trở nên trầm mặc.

Cố Tiểu Tịch nhíu mày, chuyến du lịch lần đó phải nói là rất vui vẻ. Hai người vì rượu Jerez mà đặc biệt đến nơi duy nhất sản xuất loại rượu này trên thế giới, Jerez de la Frontera của thành phố AudaLuuia, Tây Ban Nha.

“Chúng tôi đã hẹn nhau năm nay lại đi, nhưng, nhưng Thu Sinh lại…” Tư Đồ Thượng Lam cầm ly rượu lên uống một ngụm, “Hồi trước tôi không thích cái vị kỳ lạ của rượu Sherry, cái vị chua chua của táo, lại đậm đặc khiến tôi chẳng thích nó tí nào.”

Cố Tiểu Tịch cười lớn, màu vàng sậm của rượu dưới ánh đèn tựa như màu hổ phách bị đông đặc: “Nhưng, chẳng phải Shakespeare vẫn được hay ca ngợi là ‘Ánh mặt trời Tây Ban Nha trong cái chai’ đó sao.”

Tư Đồ Thượng Lam di ngón tay, nhẹ nhàng ma sát lên miệng ly: “Tôi cũng là vì Thu Sinh thôi, Thu Sinh cũng biết nhiều về rượu lắm.”

“Vậy à?” Cố Tiểu Tịch cười cười, nhắc đến khi bản thân còn là Diệp Thu Sinh, thì người bạn duy nhất của y chỉ có một mình Tư Đồ Thượng Lam.

Hồi đó cùng Tư Đồ Thượng Lam ra ngoài uống rượu, hoặc đi du lịch đây đó, đều là tiền của Tư Đồ Thượng Lam. Đương nhiên, là một người bạn, Tư Đồ Thượng Lam cũng đủ hào phóng, còn ở phương diện khác, Diệp Thu Sinh không muốn ở cùng chỗ với Tư Đồ Thượng Lam, thì y sẽ dùng tiền của gã đàn ông khác.

Giờ nghĩ lại, thấy hồi trước thật đúng là quá ngây thơ rồi. Cố Tiểu Tịch nghĩ vậy, cười tự giễu.

Lúc y ngẩng đầu lên, chạm ngay phải ánh mắt màu trà của Tưu Đồ Thượng Lam, y nghe thấy Tư Đồ Thượng Lam gọi tên y, âm thanh vẫn dịu dàng và bao dung như trước: “Thu Sinh…”

Trong nháy mắt, Cố Tiểu Tịch thế nhưng lại sinh ra một loại ảo giác, dường như mọi chuyện đều chưa kịp xảy ra, dường như ngay cả cái chết cũng chưa xuất hiện, dường như hai người vẫn là cùng nhau ngồi trong quán bar uống rượu như cũ, sau đó Tư Đồ Thượng Lam gọi tên y…

Cố Tiểu Tịch gần như là đã muốn đáp lại, suýt nữa là để lộ ra sự thật, có chút không tự nhiên nở một nụ cười: “Anh họ tôi…đã chết rồi.”

“Xin lỗi…” Tư Đồ Thượng Lam ngẩn người, đem số rượu Sherry trong ly uống hết, “bỗng nhiên tôi lại thấy cậu giống Thu Sinh… Thật xin lỗi.”

“Vì chúng tôi có chung huyết thống mà.” Cố Tiểu Tịch ậm ờ nói.

Tư Đồ Thượng Lam đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị ra về.

Lúc này có một người đàn ông cao to mặc đồ đen từ góc phòng bước tới, Cố Tiểu Tịch ngẩn người, người đàn ông này y đã gặp qua, là người bên cạnh Ngụy Tiếu Ngữ.

Người đàn ông kia thì thầm bên tai Tư Đồ Thượng Lam câu gì đó, Tư Đồ Thượng Lam gật gật đầu, nghiêng người nói với Cố Tiểu Tịch: “Xin lỗi, tôi có chút việc…”

“Được rồi, tạm biệt anh Tư Đồ.” Trên mặt Cố Tiểu Tịch khôi phục lại nụ cười đầy chuyên nghiệp như trước, nhìn Tư Đồ Thượng Lam cùng người đàn ông áo đen kia rời đi.

Trong chốc lát liền có nhân viên phục vụ đến dọn ly Sherry cùng món giăm bông đi mất.

Giăm bông Tây Ban Nha gần như là chỉ dùng muối thô để ướp, hơn nữa còn phơi khô tự nhiên, hiếm khi nào mà thấy giăm bông hun khói, đơn giản vô cùng. Chân giò được đem ướp muối, đến lúc ăn thì lấy ra dùng dao thái lát mỏng, tại các quán bar ở Tây Ban Nha thường có nhân viên phụ trách thái giăm bông tại chỗ, tuy mấy loại giăm bông này thường được để trữ trong một thời gian dài, nhưng một khi thái ra thì rất nhanh khô và mất mùi, vì thế nhất định phải gọi mới thái.

Ở Dạ Ngữ cũng có dịch vụ này, đương nhiên là bởi phí ở đây rất cao. Chỉ cần có tiền, thì ai cũng có thể hưởng thụ hương vị chính cống gần như tất cả các loại đặc sản trên đời này. Đơn giản mà nói, đó chính là sự hưởng thụ của kẻ có tiền.

Tuy Tư Đồ Thượng Lam có tiền, cũng là người thừa kế duy nhất của một bệnh viện, trong cái xã hội này chính là có thân phận không hề thấp, nếu thích thì đương nhiên có thể đăng ký làm hội viên của Dạ Ngữ. Nhưng Cố Tiểu Tịch để ý thấy lạ, vì sao Tư Đồ Thượng Lam lại tiếp xúc với tay sai của Ngụy Tiếu Ngữ.

Ngụy gia đại diện cho một lực lượng của tầng lớp khác trong xã hội, cùng với cái nghề nghiệp bác sĩ hình như chẳng có chút quan hệ nào. Ngụy Tiếu Ngữ cũng sẽ không dễ dàng tiếp xúc với người chẳng liên quan gì tới mình, như vậy là Tư Đồ Thượng Lam có vấn đề gì?

Cố Tiểu Tịch nhớ lại thời điểm y quen Tư Đồ Thượng Lam, dường như chẳng có gì là kỳ quái, chỉ có điều là một người thừa kế thì Tư Đồ Thượng Lam có vẻ không bận rộn lắm.. Thỉnh thoảng còn có thể đi du lịch đây đó, thật đúng khó hiểu, hơn nữa còn thường xuyên đưa y đi cùng.

Giống như Tư Đồ Thượng Lam nói lúc nãy, đi Tây Ban Nha để thưởng thức rượu Sherry.

Cố Tiểu Tịch thấy Ngụy Thất trở lại, mỉm cười với Ngụy Thất một cái.

“Thật xin lỗi, bắt cậu trực quầy thay tôi rồi.” Ngụy Thất cười nói.

“Có gì đâu.” Cố Tiểu Tịch trả lời, “tôi muốn về trước, được không?”

“Đương nhiên có thể rồi,” Ngụy Thất hiền lành đáp lại, “tôi đưa cậu lên nhé?”

Sau khi từ chối khéo ý tốt của quản lý Ngụy Thất, Cố Tiểu Tịch bước vào thang máy đi lên tầng mười của Dạ Ngữ.

Diệp Thu Sinh từng đi cùng một khách hàng tới đây. Và cũng từ miệng vị khách này mà Cố Tiểu Tịch biết được rất nhiều việc về Ngụy gia, cũng biết được cái “phòng số 22” Ngụy Thất nói hồi nãy thực chất là một phòng bí mật nằm ở tầng 22 của tòa nhà này.

Đương nhiên Cố Tiểu Tịch chưa từng bước tới phòng bí mật, mà chỉ ngồi ở căn phòng kế đó.

Cố Tiểu Tịch cầm lấy một chai Baileys trong phòng, rồi xuống lại tầng trệt bằng một thang máy khác cạnh đó.

Cái thang máy này nếu đi lần nữa sẽ bị kiểm tra rất gắt gao, vì thế Cố Tiểu Tịch không đi bằng nó nữa. Qua độ một tiếng, màn hình tại thang máy hiển thị tầng hai mươi hai.

Cố Tiểu Tịch ấn mở cửa thang máy đi xuống, sau đó nhanh chóng trốn sang một bên. Vài giây sau, cửa thang máy trước mặt y chậm rãi mở ra.

Từ hình ảnh trong cái gương tại vách thang máy có thể thấy người trong đó gồm Tư Đồ Thượng Lam cùng mấy nhân viên an ninh áo đen khác.

“Sao lại chẳng có ai?” Tiếng nói của Tư Đồ Thượng Lam cực kỳ lãnh đạm, chẳng có tí nào vẻ hiền hòa khi nói cùng với Cố Tiểu Tịch lúc nãy, nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương rõ ràng là Tư Đồ Thượng Lam.

Đôi mắt màu trà kia cũng lạnh lùng, sắc bén y như giọng nói, Cố Tiểu Tịch nhìn thấy đường nhìn của Tư Đồ Thượng Lam cùng dừng lại trên tấm gương, cứ như là trái tim bị một khối băng chạm vào, theo bản năng rời tầm mắt khỏi tấm kính, vội vàng lẩn người trốn sau cây cột.

Cố Tiểu Tịch vừa nhẹ nhàng thở ra, lập tức có hai bàn tay túm lấy bả vai y.

Cố Tiểu Tịch ngẩn người, chai rượu vô tình rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

“Buông cậu ấy ra.”

Giọng nói lại ôn hòa như lúc trước.

Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Thượng Lam đứng ở nơi đây, phát ra âm thanh yếu ớt: “Anh Tư Đồ…”

“Cậu không có việc gì chứ?” Tư Đồ Thượng Lam đi tới đẩy người đàn ông áo đen bắt Cố Tiểu Tịch ra.

“Tôi…” Cố Tiểu Tịch lộ ra dáng vẻ oan ức, không nói lời nào, chỉ là lùi về đằng sau một bước.

“Không có việc gì,” Tư Đồ Thượng Lam nói với hai người đàn ông áo đen, “các anh đi trước đi.”

Hai người áo đen đó liếc nhìn Cố Tiểu Tịch một cái, có chút kinh ngạc, hóa ra là Cố Tiểu Tịch, tình nhân hiện nay của ông chủ.

Nhưng lại khó mở lời trước mặt Tư Đồ Thượng Lam, nên do dự một chút rồi mới đi. Đương nhiên, Cố Tiểu Tịch cũng xác định trước, chuyện này chút nữa thôi sẽ bị Ngụy Tiếu Ngữ biết.

“Tiểu Tịch, sao cậu lại ở đây?” Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng hỏi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cố Tiểu Tịch, an ủi Cố Tiểu Tịch giúp y bớt kinh hoảng.

Cố Tiểu Tịch chỉ là nhất thời tò mò thôi, mà người này vừa lúc lại là Tư Đồ Thượng Lam.

Bởi vì trước kia Diệp Thu Sinh và Tư Đồ Thượng Lam thật sự rất thân, bọn họ ngoài một chuyện kia ra thì căn bản đã thân thuộc không hề có khoảng cách.

Cố Tiểu Tịch chính là rất kinh ngạc vì Tư Đồ Thượng Lam thế nhưng lại cùng lui tới với xã hội đen như Ngụy Tiếu Ngữ.

“Tôi chỉ là… đi nhầm đường, tôi mới đến làm ở Dạ Ngữ…” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói, cúi đầu không nhìn vào đôi ngươi màu trà xinh đẹp kia.

Vẻ quan tâm lúc này của Tư Đồ Thượng Lam cùng với Tư Đồ Thượng Lam trong gương lúc nãy cứ như là hai người khác nhau vậy.

“Tôi đưa cậu đi thang máy khác.” Tư Đồ Thượng Lam hiền lành nói, kéo Cố Tiểu Tịch vào thang máy xuống tầng trệt.

Cố Tiểu Tịch bị Tư Đồ Thượng Lam lôi kéo, y có thể cảm nhận được những ngón tay mềm mại cùng lòng bàn tay ấm áp của anh. Y nhớ rõ trong đêm, anh đã vuốt tóc y như thế nào, an ủi y, cùng y ngồi uống rượu trong quán bar ra sao.

Có lẽ đây chỉ là một vài tượng trưng thôi.

Phải chăng con người đều khó hiểu như vậy, có phải giữa con người với con người không hề có sự đáng tin, chân thật.

Tư Đồ Thượng Lam là người quen duy nhất Cố Tiểu Tịch tìm được sau khi sống lại. Chẳng lẽ trong cuộc đời Diệp Thu Sinh, ngay cả một người để tin cậy cũng không có? Có phải đời người Diệp Thu Sinh của y đã thất bại hoàn toàn?
Bình Luận (0)
Comment