Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 23

Cố Tiểu Tịch đứng trước quầy bar của Dạ Ngữ nhẹ thở dài một hơi. Cho dù ở cùng Ngụy Tiếu Ngữ thì lợi thật, điều kiện ăn ở tốt, tiền lương và tiền thưởng cũng còn dư lại không ít. Thêm nữa, từ hồi Cố Tiểu Tịch nói muốn mua nhà ra ở riêng tới giờ thì tiền mua nhà vẫn chưa tích đủ. Tuy Cố Tiểu Tịch thích được sống thoải mái khỏi cần lao động kiếmo tiền thật, nhưng ở chung với Ngụy Tiếu Ngữ lại chẳng tự nhiên nổi, hơn nữa đôi mắt xanh thẳm kia đôi khi nhìn y đắm say, khiến Cố Tiểu Tịch cảm thấy xấu hổ như là đang không mặc quần áo vậy.

Cố Tiểu Tịch không tham gia cuộc họp mặt gia đình của Ngụy gia vào cuối tuần. Tuy rằng vào tối trước đó, Ngụy Tiếu Ngữ còn kiên trì hỏi lại một lần nữa, bị Cố Tiểu Tịch cự tuyệt, thì hắn mới không nhắc lại chuyện này.

Ngày hôm sau, Ngụy Tiếu Ngữ cùng Ngụy Thất về nhà họ Ngụy ở khu ngoại thành, sau khi trở về hình như cũng không xuất hiện vẻ bất mãn nào. Cố Tiểu Tịch biết, Ngụy Tiếu Ngữ sẽ không miễn cưỡng y, đây chính là cách làm người của Ngụy Tiếu Ngữ.

Lại nói tiếp, Ngụy Tiếu Ngữ nên được coi là “Thái tử Mafia”, dù sao hắn chính là một tay buôn lậu, thế nhưng nếu như chỉ đánh giá qua bề ngoài thì quả thật là nhìn không ra. Hắn không có thái độ kiêu ngạo, ngang ngược như mấy kẻ thường thấy trong xã hội đen, cũng không có dáng vẻ nhìn đời bằng nửa con mắt, một chút cũng không giống với hình tượng dân anh chị trên TV.

Đương nhiên, một gia tộc mafia có lịch sử lâu dài, đen tối lại máu lạnh như Ngụy gia chắc hẳn sẽ thực sự bồi dưỡng ra một đứa nhỏ quý tộc, lại phong độ hoàn mỹ. So với Ngụy Tiếu Ngữ, thì vị khách ngồi khu VIP bên kia lại càng giống với “Thái tử Mafia” hơn.

Vị khách đó đã ném bể cả thảy mười hai chai rượu. Trên thực tế, không có mấy người dám ném đồ trong Dạ Ngữ như vậy. Bởi điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng các khách hàng tại đây. Người phục vụ bên cạnh thật cẩn thận khuyên nhủ, dáng vẻ này làm Cố Tiểu Tịch nghĩ tới Giang Lai, cậu bé từng là nhân viên phục vụ của quán.

Cậu bé kia thật giản đơn, dáng vẻ rất đẹp, nụ cười trong trẻo vô cùng. Lần gặp lại cậu là ở chỗ Tư Đồ Thượng Lam, cậu ta bán thận của mình, mê man, bất lực nằm trên giường, còn xung quanh là một mảnh trắng toát.

Lúc Cố Tiểu Tịch đứng ở trước tấm kính, ***g ngực khẽ co rút. Đau.

Trên đời này thế nhưng lại có những con người như vậy, nguyện lòng vì tình yêu mà trao đi tất cả. Giang Lai không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.

Tư Đồ Thượng Lam đứng cạnh y, thờ ơ hỏi, có muốn trả lại thận cho cậu ta không. Cố Tiểu Tịch nhẹ lắc đầu. Cậu bé ấy còn rất nhỏ, chỉ mới mười mấy tuổi, đây là tuổi của thời hoa mộng.

***

Lại là tiếng động chát chúa, vị khách bên kia lại ném xuống một chai rượu nữa, Cố Tiểu Tịch hơi nhăn mày.

Trong chốc lát, y nhìn thấy Ngụy Thất đi qua bên đó.

Ngụy Thất khiến y có một cảm giác không chân thật. Luôn là một biểu cảm hòa nhã, có khả năng kiềm chế tốt, hành vi thì lúc nào trông cũng khiêm tốn, lịch sự, tựa như một quý ông bước ra từ những cơn mưa phùn kéo dài ở Luân Đôn. Tóc đen cột gọn gàng sau gáy, trên bộ vest đen không tìm nổi cả một vết nhăn. Ngụy Thất bước qua, mềm mỏng nói cái gì đó với vị khách kia, anh ta luôn nói chuyện như vậy. Âm thanh của vị khách kia lúc thấp lúc cao, dường như là đang tranh luận chuyện gì đấy, mà nhóm người phía sau tay đó trông cứ như là sắp đánh nhau tới nơi rồi.

Sau đó Cố Tiểu Tịch chứng kiến được một màn rất đặc sắc.

Nói thực thì có khi cả năm cũng chẳng thấy được trường hợp nào như vậy. Có người khiêu khích thế lực Ngụy gia, nghe qua thì thấy khủng bố thật.

Cho đến khi tay sai của vị khách kia mang đến móc súng ra thì cuộc đàm phán dài dòng này mới chính thức chấm dứt.

Một người trong đó lấy ra súng, còn chưa kịp kéo chốt an toàn thì cổ tay đã bị Ngụy Thất bất ngờ bắt lấy, vặn một cái, ngón tay tự nhiên buông ra, súng từ trên tay gã rớt xuống. Súng rớt ra, vừa lúc dừng ở trong tay của Ngụy Thất.

Ngụy Thất chậm rãi kéo lại chốt, trên gương mặt anh tuấn vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ. Anh nhẹ giơ súng lên, họng súng tối đen chỉa về hướng vị khách kia. Mấy tên đứng sau gã khách đó đều lập tức sờ sang bên hông, cậu trai phục vụ lúc nãy đã sớm rời đi.

Ngụy Thất lại thuần thục kéo chốt an toàn lần nữa, đứng ở quầy bar, Cố Tiểu Tịch hơi nhăn mày.

Y biết động tác này, Ngụy Thất tuyệt đối quen thuộc với súng ống tựa như hô hấp của chính mình vậy. Thật khó tin được ẩn sau vẻ ngoài trông nhã nhặn, lịch lãm thế lại là một người có bản lĩnh đáng nể như vậy.

Đã có mấy vị khách tò mò ngó sang khu VIP, Ngụy Thất ghé vào tai tay khách kia nói vài tiếng, rồi đem khẩu súng trả lại cho tên đó. Gã kia dùng tay ra hiệu xong liền đứng dậy, mặt mày xám xịt rời đi.

Mấy việc còn lại, Ngụy Thất quay sang dặn dò người bên cạnh mấy câu, sau đó xoay người trở lại quầy bar.

Ngụy Thất đi về phía Cố Tiểu Tịch, thấy Cố Tiểu Tịch đang nhìn mình, tiện xoay người đi tới.

“Quản lý, anh muốn uống cái gì?” Cố Tiểu Tịch lập tức bày ra cái dáng vẻ tôi không hề hóng chuyện.

Ngụy Thất ngồi xuống ghế trước quầy: “Brandy, Neat.”

Cố Tiểu Tịch quay người lại lấy ra chai Brandy, dùng tay trái nâng đáy chai, tay phải đỡ cổ chai, nghiêng 45 độ, nhãn của chai hướng lên trên để Ngụy Thất xem. Ngụy Thất nhẹ gật đầu, Cố Tiểu Tịch mới mở nắp chai, rót Brandy vào cái ly trước mặt Ngụy Thất.

Ngụy Thất cầm ly lên uống một ngụm, nhẹ giọng nói: “Tôi thích rượu Ogier.”

Cố Tiểu Tịch cười: “Rất nhiều người thích rượu Brandy của Pháp.”

Ngụy Thất nhìn sang y, đột nhiên hỏi: “Cậu học pha chế từ khi nào?”

“…À, là hồi đi học, thỉnh thoảng có đọc ít sách, sau đó ở nhà tập luyện một chút…” Cố Tiểu Tịch ậm ờ trả lời cho qua, trong khi tay cầm chai rượu đặt sang một bên.

Ly rượu Brandy “3 sao” trước mặt Ngụy Thất tản mát ra một mùi gỗ nồng đậm.

Cố Tiểu Tịch cũng từng có thời gian thích loại rượu Brandy của Pháp, bởi Pháp là nơi đặt ra những yêu cầu rất nghiêm ngặt trong việc sản xuất ra Brandy, hơn thế chính là trên nhãn chai có in câu “The Oldest House in Cognac.”, thời gian ủ lâu dài đã làm hương vị Brandy càng thêm tinh khiết. Đương nhiên Bisquit cũng không tệ.

Ngụy Thất nhìn Cố Tiểu Tịch, nói: “Tôi chẳng tìm ra tật xấu nào ở cậu cả.”

“Đó là chuyện tốt?” Cố Tiểu Tịch thờ ơ hỏi, tay vẫn lau quầy bar.

“Đương nhiên, dù sao bây giờ cậu vẫn còn sống.” Ngụy Thất nhìn chăm chú Cố Tiểu Tịch.

Dưới ánh sáng tại quầy bar, đôi mắt kia hiện lên một màu đen yên bình như cũ, dường như mọi phồn hoa đều biến mất sau những bi thương, để rồi chẳng còn một tia sắc màu nào nữa. Làn da y dưới ánh đèn có vẻ trắng muốt, thật mềm mại, vừa nhìn qua thôi cũng đã biết đứa nhỏ này còn chưa đến hai mươi tuổi.

“Tôi sẽ sống nếu Ngụy gia không tra được tư liệu của tôi có gì bất thường đúng không?” Cố Tiểu Tịch tiếp tục hỏi.

“Không,” Ngụy Thất cười cười, nụ cười trông thật hiền hòa, khiêm tốn, “là vì cậu Ngữ. Ông chủ sẽ không làm gì nguy hiểm với người bên cạnh cậu Ngữ.”

“Bây giờ là tôi an toàn rồi?” Cố Tiểu Tịch nghĩ thấy có chút kinh ngạc, sau đó lực chú ý của đôi mắt đen tuyền ấy rốt cục cũng dừng trên người Ngụy Thất, “tôi tiếp tục tồn tại vì là ông Ngụy yên tâm về tôi?”

“Là yên tâm với tôi.” Ngụy Thất mỉm cười, giọng nói tựa như là đang bàn chuyện thời tiết vào buổi trà chiều, “ở cạnh cậu Ngữ, tôi sẽ loại bỏ tất cả nguy hiểm cho cậu ấy.”

“Hóa ra Ngụy Tiếu Ngữ là bông hoa trong tủ kính.” Cố Tiểu Tịch nhún vai.

Ngụy Thất ngẩn người, bỗng nhiên cười một chút, đứng lên nói: “Được rồi, cất chai rượu này giúp tôi nhé.”

“Đó là vinh hạnh của tôi.” Cố Tiểu Tịch lộ ra một nụ cười đầy tính kinh doanh. Đợi Ngụy Thất đi xa rồi, Cố Tiểu Tịch mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Chẳng lẽ là do lâu không làm việc ở quầy bar quá nên nói chuyện kém kiềm chế như vậy. Mà mấy câu đó, càng nghe càng thấy giống như… mình và Ngụy Thất đang tranh giành tình cảm…?

Cố Tiểu Tịch đem cất chai rượu lên kệ, sau đó có chút đăm chiêu trở lại quầy bar.

Nếu là bình thường, Cố Tiểu Tịch khẳng định sẽ không nói chuyện như vậy với Ngụy Thất, dù sao bây giờ y là nhân viên trong quán, hơn nữa cũng chẳng có bằng cấp này nọ.

Nhưng, Ngụy Thất nói nguyên nhân mình còn sống là bởi bên cạnh Ngụy Tiếu Ngữ có Ngụy Thất. Đương nhiên, sự thật thì, ý câu đó của Ngụy Thất có lẽ là một loại cảnh cáo, nếu như mình có lòng dạ khác thì cái này hoàn toàn là một lời cảnh cáo. Phương pháp tốt nhất hẳn là nên im lặng hoặc ậm ờ cho xong chuyện.

Thế nhưng y lại… Nói ra lời kiểu trẻ con như vậy, nói Ngụy Tiếu Ngữ là hoa trong tủ kính này nọ, rồi còn chế giễu Ngụy gia chuyện bé xé ra to. Chẳng qua, vừa rồi y đã nhận được lời cảnh cáo của một sát thủ nha. Nghĩ thế, Cố Tiểu Tịch thở dài, cuộc sống đời này thật quá nguy hiểm.

Bởi phòng của Cố Tiểu Tịch đã bị bỏ đi sau sự kiện ám sát, nên buổi tối Cố Tiểu Tịch vẫn ngủ ở phòng Ngụy Tiếu Ngữ.

Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa ngủ, đang hí hoáy chơi trước máy tính, Cố Tiểu Tịch tò mò đứng đằng sau, phát hiện hắn đang nhàm chán chơi kim cương.

Lúc Cố Tiểu Tịch sau khi thay đồ xong đi ra, Ngụy Tiếu Ngữ mới quay đầu lại hỏi: “còn chưa tắm hả?”

“Tôi muốn coi TV,” Cố Tiểu Tịch đáp, bước tới tìm đồ ăn vặt ở tủ bên cạnh, “…Còn khoai tây lát không?”

“Sao tôi biết được…” Ngụy Tiếu Ngữ ngẩng đầu khỏi máy tính, “tôi kêu người mua lên nhé.”

Cố Tiểu Tịch nhìn đồng hồ, gần năm giờ: “Hay thôi, giờ ra ngoài ăn sớm chút đi?”

Ngụy Tiếu Ngữ vừa nhìn đồng hồ, cười ra tiếng: “Hoá ra đã sáng rồi.”

Cố Tiểu Tịch từ phòng bếp đi ra, chuẩn bị cho bản thân và Ngụy Tiếu Ngữ mỗi người một ly sữa ấm, rồi rót thêm chút Baileys vào: “Có muốn ra ngoài không? Tôi mời.”

Ngụy Tiếu Ngữ nhận ly, nói: “Được đó… Mà cậu thích uống Baileys nhỉ.”

“Bởi rượu khác dễ say thôi,” Cố Tiểu Tịch nhún vai, rồi duỗi người một cái, bả vai vẫn còn hơi đau. Cố Tiểu Tịch đột nhiên nghĩ y thật may mắn trong vụ ở nhà thờ lần đó, tuy kẹt giữa hai họng súng, nhưng vẫn còn sống sót.

Cố Tiểu Tịch thấy Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy khỏi máy tính, một hơi uống hết ly sữa, sau đó lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc bọn họ ra khỏi Dạ Ngữ, người trên đường còn rất ít. Sáng sớm ngày đông trời còn khá tối, đèn đường vẫn đang mở, dù vậy nhưng đã có người đi ra ngoài.

Nghe nói bữa sáng cũng phải hai hay ba giờ mới bắt đầu làm, nên hai người không lái xe tới, may là thể chất cả hai đều không sợ lạnh. Người tới ăn sáng cũng không ít, còn Ngụy Tiếu Ngữ thì đây là lần đầu tiên ngồi ăn ở một quán ven đường, hắn còn đang bức xúc, chê chỗ này bé tí, ngay cả mèo nhà hắn còn chẳng nhích nổi mình.

Cố Tiểu Tịch nghiêng người nhìn hắn: “Là tôi mời đấy, anh còn kén cá chọn canh hả?”

“…Lần sau để tôi trả tiền đi.” Ngụy Tiếu Ngữ khẩy khẩy mấy cái bánh màn thầu chiên trong cái đĩa bằng nhôm.

Cố Tiểu Tịch cười cười: “Trước kia có người nói với tôi, thỉnh thoảng ăn sáng thế này cũng rất lãng mạn đấy.”

Ngụy Tiếu Ngữ dùng ánh mắt như thấy người mắc bệnh tâm thần nhìn Cố Tiểu Tịch, thành thật nói: “Thật tôi chẳng thấy vậy chút nào.”

Cố Tiểu Tịch uống một hớp sữa đậu nành, nói thật thì, y cũng chẳng thấy lãng mạn tí nào.

Ồn ào cả buổi sáng, người đi làm cũng mỗi lúc một nhiều, chỗ nào cũng vang lên câu “Chủ quán! Nhanh chút đi…” Chẳng mấy người được nhàn nhã như bọn họ, mấy bàn bên cạnh, chốc chốc lại đổi thành khách hàng khác tới ngồi.

Trước kia là ai đã nói với y vậy nhỉ, nhất định là có người đã từng nói câu đó với Diệp Thu Sinh. Bây giờ, Cố Tiểu Tịch chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, thậm chí còn chẳng nhớ nổi mặt người kia nữa. Cố Tiểu Tịch nghĩ, chắc là một cậu chủ nhỏ mỏng manh, mắc thêm chủ nghĩa ảo tường, nên mới thấy thỉnh thoảng không ngồi xe, ghé vào quán vỉa hè cùng ăn sáng với người yêu, rồi thấy thật lãng mạn đây.

Chẳng qua bây giờ cả Cố Tiểu Tịch và Ngụy Tiếu Ngữ đều không có cảm giác vậy.

“Tôi có thể mời cậu bữa sáng mà, tội gì phải đến chỗ này…” Người đàn ông đối diện phàn nàn, thật chẳng giống mấy vị thái tử mafia trong truyền thuyết gì cả.

“Trước kia có người từng nói với tôi, nếu thích một người, rồi cùng nhau ghé quán vỉa hè ăn sáng…,” Cố Tiểu Tịch buông đũa, thở dài, “chẳng qua tôi phát hiện mấy chuyện lãng mạn thì chỉ nghe mới thấy lãng mạn.”

“Thì đó… nếu mà ăn điểm tâm ở nhà hàng tại Dạ Ngữ, hoặc cứ ở trong phòng kêu đồ lên thì vẫn lãng mạn hơn ở đây gấp trăm lần…” Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục nói, nhưng lập tức ngẩn người. Hắn có chút kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Tịch, “…Cậu vừa nói cái gì?”

Cố Tiểu Tịch đứng lên, đi qua tính tiền với chủ quán, Ngụy Tiếu Ngữ lặng người đứng tại chỗ chờ y, cho đến khi đôi mắt đen tuyền của chàng trai dừng trước mặt hắn.
Bình Luận (0)
Comment