Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 81

Ngoài ý muốn của Tư Đồ Thượng Lam là anh cảm nhận được Cố Tiểu Tịch không chống cự lại, mọi chuyện thuận lợi tới bất ngờ.

Tư Đồ Thượng Lam bắt đầu tính toán được mất, Diệp Thu Sinh tốt lắm, nhưng bọn họ không phải người cùng thế giới, anh không nên khiến y lâm vào nguy hiểm mà bản thân y không hiểu được. Ngụy Tiếu Ngữ lại rất thích Cố Tiểu Tịch, nên vì gia tộc, Tư Đồ Thượng Lam không thể tạo vết nứt với Ngụy gia; bởi một khi đã đụng vào rồi nhà đó sẽ khiến thế giới ngầm nổi lên bão tố, anh không thể để sự cân bằng hiện nay xuất hiện phiền toái gì…

Nhưng, chuyện này có thật là quan trọng?

Tư Đồ Thượng Lam hôn lên môi Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch mềm mại đáp lại, anh nhìn đôi mắt đen tuyền ấy, trong bóng tối ngược lại càng trở nên trong suốt.

“Xin lỗi, Thượng Lam,” Cố Tiểu Tịch mỉm cười “chỉ sợ không cách nào tiếp tục nữa.”

Tư Đồ Thượng Lam ngẩn ra, rời khỏi người Cố Tiểu Tịch, thở dài đi đến ngồi xuống sofa. Ngón tay trắng noãn cầm lấy điếu thuốc lá và bật lửa trên mặt bàn lên – Tư Đồ Thượng Lam hút thuốc rất ít, nhưng anh biết nicotin có tác dụng trấn định lại tinh thần.

Cố Tiểu Tịch cài lại cái nút trên cùng, rồi kéo lại vạt áo sơ mi cho thẳng thớm. Thấy dáng vẻ chán chường khó thấy của Tư Đồ Thượng Lam, Cố Tiểu Tịch bước tới, đặt tay lên vai anh: “Trước kia rõ ràng tôi từng quyến rũ cậu rất nhiều lần.”

Tư Đồ Thượng Lam không nói chuyện.

Cố Tiểu Tịch đặt cằm trên tay của mình: “Này, giận hả?”

“Không có.” Tư Đồ Thượng Lam nhàn nhạt đáp.

Cố Tiểu Tịch cười toe: “Thượng Lam tức giận kìa.”

Tư Đồ Thượng Lam quay đầu lại, hôn lên môi Cố Tiểu Tịch, vị thuốc lá tiến vào khoang miệng, mang theo vị cay cay.

“Tôi đưa cậu về.” Tư Đồ Thượng Lam rời khỏi môi Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói.

Cố Tiểu Tịch cười, gật gật đầu.

Lúc đễ bãi đỗ, xe của Lâm Du Nhiên đã sớm chạy đi mất, cho nên lúc trở về Cố Tiểu Tịch ngồi trên xe của Tư Đồ Thượng Lam. Một chiếc xe thể thao Ferrari đỏ chói, Cố Tiểu Tịch không mở cửa xe ra mà trực tiếp nhảy vào trong, Tư Đồ Thượng Lam lắc lắc đầu, mở cửa rồi ngồi xuống vị trí tài xế.

Chiếc Ferrari mui trần chạy trên đường cao tốc, có thể nhìn rõ một bên là núi sạt lở vừa mới tu sửa, một bên là biển rộng tối đen. Tối nay sao rất sáng, bầu trời tối tăm như được đính thêm những viên kim cương lấp lánh. Không khí mang theo mùi của biển, Cố Tiểu Tịch thoải mái dựa vào ghế, ngước mắt lên nhìn trời.

“Tâm trạng sao rồi?” Tư Đồ Thượng Lam liếc sang nhìn y một cái, rồi chuyên tâm lái xe.

“Tốt hơn chút rồi.” Cố Tiểu Tịch hít thật sâu một ngụm khí vào ***g ngực.

“Còn cậu chủ nhỏ kia thì sao,” Tư Đồ Thượng Lam lại hỏi, “cứ bỏ qua vậy hả?”

“Tôi không biết,” Cố Tiểu Tịch thở dài một cách khoa trương, “gã đó nói có thể còn đến tìm tôi.”

Ngón tay Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng điều khiển tay lái: “Thật ra sau khi Ngụy Hựu Tuyết kết hôn rồi, tác dụng của gã cũng không còn lớn nữa.”

“Không,” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng phủ nhận, tựa như đang tự nhủ với mình, “gã còn sống, Tiểu Tuyết mới có thể tự do.”

“Cậu quá quan tâm tới Ngụy Hựu Tuyết rồi đó,” Tư Đồ Thượng Lam nhịn không được nói, “cô gái đấy chỉ là em gái của Ngụy Tiếu Ngữ thôi.”

Cố Tiểu Tịch cười lớn, tiếng cười rất vang: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ là em gái của hắn thôi.”

Tư Đồ Thượng Lam dùng ánh mắt kì lạ nhìn Cố Tiểu Tịch: “Buồn cười đến vậy hả?”

“Tôi đã từng gặp qua rất nhiều người,” Cố Tiểu Tịch đột nhiên nói ra suy nghĩ của mình, mắt ngước nhìn lên những ngôi sao trên trời, “Tiểu Tuyết là người tự do nhất, tùy hứng nhất. Tôi rất thích cô ấy.”

“Hừm… Thật làm người ta hâm mộ quá.” Tư Đồ Thượng Lam cũng cười lớn.

Buổi tối, Tư Đồ Thượng Lam đưa Cố Tiểu Tịch đến thẳng cửa của Dạ Ngữ. Ngụy Thất vậy mà lại chờ sẵn ở cửa, thấy Cố Tiểu Tịch đã trở lại, liền bước tới mở cửa xe ra, thậm chí còn lên tiếng chào hỏi Tư Đồ Thượng Lam. Cố Tiểu Tịch nói cám ơn, rồi liền chào tạm biệt với anh.

Đợi Tư Đồ Thượng Lam lái xe đi mất, Cố Tiểu Tịch mới cùng Ngụy Thất đi vào Dạ Ngữ.

“Sao anh biết tối nay tôi nhất định trở lại vậy?” Cố Tiểu Tịch vặn mình một cái.

Ngụy Thất nhận lấy áo khoác của Cố Tiểu Tịch: “Hôm nay hình như vui lắm hả?”

“Coi như là vậy,” Cố Tiểu Tịch cười cười.

“Có điều tâm trạng tôi hôm nay không được tốt lắm,” Ngụy Thất ôm áo của Cố Tiểu Tịch thở dài.

Cố Tiểu Tịch thắc mắc quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”

“Quán của chúng ta bị đập phá—” Ngụy Thất thở dài, vươn tay đẩy cửa lớn của Dạ Ngữ ra, sau đó một tình cảnh thảm hại xuất hiện trước mắt Cố Tiểu Tịch.

“…Tôi không biết lại có người dám đến đập phá Dạ Ngữ đấy…” Cố Tiểu Tịch nhìn một đống hỗn độn phía trước.

Ngụy Thất đưa áo khoác cho phục vụ viên: “Tôi cũng không thể tưởng tượng được.”

Dưới chân Cố Tiểu Tịch là một cái ly, nó đáng thương nằm lăn lóc ở dưới, cho dù là thủy tinh của Pháp sản xuất cũng chẳng thoát được số mệnh bị vỡ nát. Ở quầy bar có một hàng ghế ngồi, dường như là bị đám người kia quăng đi, trên mặt quầy, trên ghế đầy những mảnh vỡ. Có lẽ là hung thủ nâng cái ghế lên cao, quơ mạnh cho nên chân ghế mới vướng vào ly khiến nó rơi xuống vỡ vụn.

Trên nền có không ít các mảnh thủy tinh vỡ, nhân viên đang dọn dẹp – ngay cả cái giá đặt rượu khổng lồ cũng bị ảnh hưởng, Cố Tiểu Tịch có thể nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy xuống. Một tấm thủy tinh lớn ở tủ giữ nhiệt cho rượu cũng bị đập vỡ, rượu bên trong tránh không khỏi vận rủi, trông như máu tuôn ra bên ngoài.

Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn Ngụy Thất: “…Tối nay có bao nhiêu người tới?”

“Một người.” Ngụy Thất ủ rũ đáp lại, “Đại sảnh này tối nay chỉ có thể ngừng kinh doanh thôi.”

Cố Tiểu Tịch có chút đau đầu xoa xoa thái dương: “Là ai giở trò.”

“Đã bị chúng ta giữ lại,” Ngụy Thất thở dài, “tôi định để bọn họ tách ra một chút, nhưng vị kia cứ chống đối mãi.”

“…Tôi tưởng các anh đều có súng.” Cố Tiểu Tịch nói, “bọn họ là ai, ở đâu?”

“Giờ cậu định làm gì,” Ngụy Thất thắc mắc.

“…Đào hố chôn chúng.” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nói.

Ngụy Thất cười lớn, kéo Cố Tiểu Tịch đi qua dãy phòng riêng của tầng này.

Những phòng ở đây bình thường là dùng để tiếp khách quý, đương nhiên vì thế mà tính bảo mật cũng vô cùng tốt. Trước cửa có mấy vệ sĩ cao lớn, trong lòng Cố Tiểu Tịch liền không vui, mời đám người này về làm chi, chỉ đứng đó mà giương mắt nhìn quán bị người ta đập phá thôi à.

Cố Tiểu Tịch đẩy cửa bước vào, sau đó ngẩn ra một lúc, Ngụy Thất nhoẻn miệng cười, chỉ vào Cố Tiểu Tịch, giới thiệu với người đàn ông kia: “Đây là ông chủ của chúng tôi.”

Người trong phòng bật dậy, dường như không tin tưởng lắm, gã đàn ông cao to bên cạnh lập tức ấn bả vai hắn, để hắn ngồi xuống lại ghế sofa.

Cố Tiểu Tịch thở dài, ngồi đối diện hai người kia: “Thưa anh, anh có biết nơi này là nơi nào không?”

Người đối diện kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Tịch: “…Cậu chính là ông chủ?”

Cố Tiểu Tịch bắt chéo hai chân: “Thấy tôi là chủ nên liền khi dễ vậy hả…”

“Xin lỗi… ý tôi là…” người đối diện dùng giọng khô khốc nói, “tôi đến tìm người.”

“Thiệu Đình Chi!” Cố Tiểu Tịch gằn từng chữ một, “lần trước thì đụng phải cô tôi! Lần này lại đập phá quán của tôi! Anh không biết xã hội đen là gì không hả?”

Ngụy Thất ngồi bên cạnh tỏ vẻ bí hiểm, hùa vào phối hợp với Cố Tiểu Tịch, để y nói ra lời thoại trong mấy bộ phim truyền hình, chứ kỳ thật là đang muốn cười bể bụng luôn.

Thiệu Đình Chi ngẩn người, nhỏ giọng giải thích: “Tôi thật là chỉ đến tìm người thôi…”

“…Đào rộng chôn sâu.” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nói.

“Cái gì?” Thiệu Đình Chi hỏi.

“Chính là nói sẽ đem cậu đi chôn sống đó.” Ngụy Thất ngồi bên cạnh cẩn thận giải thích lại cho Thiệu Đình Chi hiểu.

Khuôn mặt Thiệu Đình Chi lập tức tái mét, tuy hắn thấy Cố Tiểu Tịch chẳng có gì đáng sợ, nhưng đám vệ sĩ xung quanh thì khác, vừa nhìn thôi cũng biết là loại liều mạng.

“Tôi thật là đến tìm người…” Thiệu Đình Chi đảo nhanh mắt qua nhìn Ngụy Thất.

“Anh tới tìm Giang Lai hả?” Cố Tiểu Tịch hỏi, sau đó quay đầu sang nói với Ngụy Thất, “Tiểu Lai đâu?”

“Tôi đi gọi cậu ấy.” Ngụy Thất nói xong liền đi ra ngoài, để lại Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn Thiệu Đình Chi.

“Tôi muốn được giải thích với em ấy…” Thiệu Đình Chi thật cẩn thận giải thích, “trước kia tôi… Dù sao tôi đến là để giải thích.”

Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn hắn, Giang Lai vì hắn mà phải nằm viện suốt một thời gian dài, vì hắn mà bán máu, bán thận, vì hắn mà dù còn trẻ vẫn phải lăn lộn ở quán bar phức tạp này— Giang Lai không giống với Cố Tiểu Tịch, cậu chỉ là một cậu bé đơn giản không toan tính, chỉ là một cậu bé mới lớn thôi, có thể kiên trì tại nơi như này đã là không dễ dàng gì.

Trong chốc lát, Ngụy Thất mang theo Giang Lai vào. Lúc Giang Lai nhìn thấy Thiệu Đình Chi, tầm mắt không có một tia dừng lại, sau đó nhanh chóng chuyển đến người Cố Tiểu Tịch.

Ánh mắt Thiệu Đình Chi theo dõi gắt gao Giang Lai, nếu không có người bên cạnh giữ lại, hắn đã bật dậy chạy tới rồi.

Cố Tiểu Tịch nhìn Thiệu Đình Chi, tầm mắt này cũng không phải loại ghét bỏ hay oán hận gì— đương nhiên, muốn oán hận thì cũng là Giang Lai oán hận hắn. Ánh mắt này dường như là đang nóng lòng muốn giải thích cái gì đó lắm.

Giang Lai phỏng chừng là đã được Ngụy Thất thương lượng trước ở bên ngoài, cho nên vừa vào cửa liền lễ phép gọi Cố Tiểu Tịch “ông chủ”, sau đó trầm mặc đứng ở bên cạnh.

Cố Tiểu Tịch tựa vào sofa quay đầu lại nhìn Giang Lai: “Người đàn ông này nói tới tìm cậu…”

“Tôi không biết anh ta.” Giang Lai đơn giản phủ nhận, giọng nói không oán hận hay có chút do dự nào, là một loại xa cách nhàn nhạt với người lạ.

“Tiểu Lai, em nghe anh giải thích…” Thiệu Đình Chi lại đứng lên, sau đó bị người bên cạnh ấn xuống lần nữa, “Em nghe anh giải thích! Mọi chuyện không phải như em tưởng tượng đâu!”

Thiệu Đình Chi vội vàng muốn giải thích, nhưng Giang Lai chỉ đứng đó, ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không có. Cố Tiểu Tịch cũng không còn thấy vẻ nhiệt tình trước kia trong mắt cậu nữa.

Cố Tiểu Tịch thở dài, đưa tay ra, nói với Giang Lai: “Tiểu Lai, qua đây đi.”

Giang Lai theo bàn tay vươn ra, sau đó ngồi lên đùi Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch nhìn Thiệu Đình Chi, gằn từng chữ: “Tôi không biết anh muốn giải thích gì với Tiểu Lai, nhưng giờ cậu ấy là người của tôi rồi, anh tốt nhất là tránh xa một chút, cũng đừng đến gây chuyện làm gì.”

“Cái gì…” Thiệu Đình Chi kinh ngạc nhìn bọn họ.

“Trong quán chúng tôi có rất nhiều đồ quý giá, anh lại gây ảnh hưởng khiến chúng tôi chậm trễ kinh doanh, cho nên mấy khoản tiền này anh phải bồi thường cho chúng tôi, bằng không tôi sẽ mời luật sư tới giải quyết,” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói, “Anh cũng không muốn mình lên báo chứ, Đại Minh tinh.”

Thiệu Đình Chi dừng tầm mắt trên người Giang Lai, dường như hoàn toàn không nghe thấy những lời của Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch nhíu mày, y không thích mình bị người khác lơ, vì vậy để Giang Lai đứng dậy trước, sau đó bản thân cũng đứng dậy theo, khoác tay qua eo Giang Lai: “Bồi thường thế nào, Ngụy Thất, anh bàn bạc cụ thể với anh ta đi.”

“Vâng, thưa ông chủ.” Ngụy Thất nhẹ giọng đáp ứng, giúp Cố Tiểu Tịch mở cửa phòng ra.

Vừa ra khỏi phòng, Cố Tiểu Tịch liền thấy nước mắt của Giang Lai rơi xuống.

Y thở dài, lục lọi trên người mãi mới lấy được một cái khăn tay đưa cho Giang Lai.

Giang Lai không nói gì, chỉ im lặng nhận lấy nó.

“…Tôi đến phòng cậu được chứ?” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng hỏi.

Giang Lai nhẹ gật đầu một cái.
Bình Luận (0)
Comment