Sau khi trọng thương, so đấu nhau chính là thời gian khôi phục, cũng đồng dạng là so đấu về vận khí.
Ngay lúc Cơ Động và Hạt Tử đều cảm thấy có chút hy vọng, đột nhiên trên không trung truyền đến thanh âm chim hót chói tai, làm cho trong lòng bọn họ bất giác trầm xuống.
Đó là một đầu cự điểu, sãi cánh ước chừng hơn hai mươi thước, thân thể chỉ nhỏ hơn Bạch Kim Thiên Bằng một chút mà thôi. Mỏ bạc, cánh sắt, nhìn qua có vài phần giống như Ô Thiết Ma Thứu, nhưng khí tức hơi thở lại cường đại hơn rất nhiều.
Đầu nó cũng không trọc giống như Ô Thiết Ma Thứu, nhìn qua vô cùng thần tuấn, ít nhất cũng không kém hơn so với Bạch Kim Thiên Bằng đã chết vào tay Cơ Động khi nãy chút nào. Phương hướng thân thể khổng lồ của nó đáp xuống, nhìn qua tựa như là chỗ Cơ Động và Hạt Tử đang ngồi, nhưng cuối cùng điểm rơi cũng không phải vị trí của hai người, mà là ngay nơi Tinh Hạch của Bạch Kim Thiên Bằng rơi xuống lúc nãy.
Một trận cuồng phong thổi quan, con cự điểu kia đã ngậm lên Tinh Hạch của Bạch Kim Thiên Bằng, từng tiếng thanh âm bi thương không ngừng vang lên, tựa hồ là đang khóc lóc vì cái chết của Bạch Kim Thiên Bằng vậy.
- Đây là chuyện mà ngươi gây ra, ngươi tự mình mà xử lý nó đi.
Hạt Tử cả giận nói.
Cơ Động lãnh đạm nói:
- Liên quan gì đến ta? Dù sao mục tiêu của nó cũng tuyệt không chỉ là một mình ta. Đầu cự điểu này ít nhất cũng Ngũ Giai, ngươi cho rằng hiện tại ta có thể xử lý được nó sao?
Hạt Tử nói:
- Không liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, con này chính là Ô Thiết Ma Thứu Vương, có tên khác là Ngân Chủy Ma Thứu hay sao? Con Bạch Kim Thiên Bằng vừa rồi ngươi giết, nói không chừng chính là chồng của nó. Ngươi đầu tiên chọc giận Ô Thiết Ma Thứu, Ô Thiết Ma Thứu Vương chắc không ở nhà, mấy tên tiểu gia hỏa Tam Giai kia tự nhiên kiếm chồng nó nhờ trả thù giúp. Ngươi ngay cả Bạch Kim Thiên Bằng cũng giết mất, con Ô Thiết Ma Thứu Vương này bỏ qua cho ngươi mới lạ đó.
Giống như nghiệm chứng lời Hạt Tử nói vậy, Ô Thiết Ma Thứu Vương đột nhiên dang rộng cặp cánh, quay người nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng mà điên cuồng của nó hung hăng nhìn chằm chằm về phía Cơ Động và Hạt Tử.
Khóe miệng Hạt Tử đột nhiên hiện lên một tia cười mỉm thản nhiên, vẫn như trước ngồi lù lù bất động tại chỗ.
- Đến lúc này mà ngươi còn cười được hay sao?
Thân là Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ, tố chất tâm lý của Hạt Tử cũng không tương xứng với thuộc tính ma lực của nàng ta.
Cơ Động thản nhiên nói:
- Không được cười, chẳng lẽ kêu ta khóc hay sao? Xem ra, nó cũng không chỉ xem ta là mục tiêu duy nhất a! Ngươi nói xem, nó sẽ tấn công ta trước hay sẽ tấn công ngươi trước đây?
Giờ khắc này đây, Cơ Động và Hạt Tử đã không chỉ là xem xét trên thực lực chiến đấu, mà đồng thời cũng xem xét về khả năng bày mưu tính kế. Với thực lực hiện tại của bọn họ, bất luận là nhìn về phương diện nào đi chăng nữa, cũng không thể nào so sánh được với đầu Ngũ Giai Ma Thú to lớn trước mặt này. Huống chi, không ai trong bọn họ có thể nói chắc được, con Ô Thiết Ma Thứu Vương trước mắt này là Ngũ Giai Ma Thú hay là Lục Giai Ma Thú. Trên Thánh Tà Đảo này, đặc tính các ma thú hoàn toàn khác với khái niệm thông thường, có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới, nên thực lực của ma thú trên này mạnh hơn hẳn ma thú đồng cấp bậc bên ngoài. Vừa rồi con Bạch Kim Thiên Bằng vừa mới bị Cơ Động dùng Siêu Tất Sát Kỹ Nhật Nguyệt Âm Dương Giới kia đánh chết, chẳng qua cũng chỉ mới Thất Giai mà thôi. Con Phi Điểu Ma Thú trước mắt này, ai biết được thực lực của nó lên đến mức độ nào.
Ô Thiết Ma Thứu Vương cũng không cho bọn hắn có thời gian suy nghĩ thêm, há miệng kêu lên một tiếng bi thương mà sắc nhọn, cặp mắt của nó giống như là phun lửa ra vậy, bạch quang chói mắt không ngừng từ trong thân thể nó bộc phát ra. Nó đồng dạng cũng là một con Canh Kim Hệ Ma Thú, nhưng uy áp mà nó phóng thích ra so với mấy con Ô Thiết Ma Thứu bình thường kia thì cường đại hơn rất nhiều.
Thân thể nó vốn có màu như sắt gỉ, lúc này trong chớp mắt đã hóa thành một màu trắng chói mắt, đây là bộ dáng khi ma lực đã phóng thích ra, trải rộng toàn thân. Hai cánh khẽ chấn động một chút, bộc phát ra thanh âm leng keng mãnh liệt. Giống như lời Cơ Động nói vậy, mục tiêu của nó cũng không chỉ là một mình Cơ Động. Đang trong trạng thái bi ai điên cuồng, nó tự nhiên cũng không cần quan tâm xem ai đã giết chết chồng mình. Trong mắt nó, Cơ Động và Hạt Tử đều là kẻ địch sát nhân.
Hạt Tử đúng vẫn là người thiếu kiên nhẫn hơn, thân thể nhanh chóng quay tròn một vòng trên mặt đất, cặp cánh phía sau lưng dang rộng, chớp mắt đã phóng tới bên cạnh người Cơ Động. Mặc dù động tác của nàng có chút gấp gáp, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn thấy thanh thoát, tao nhã. Chẳng qua, tầng da trắng muốt trước ngực cũng càng lộ rõ hơn vài phần.
Mắt thấy Hạt Tử phóng lại kế bên mình, Cơ Động cũng không có phản ứng gì, cũng không có tiến hành công kích nàng.
Hắn sở dĩ có thể an nhiên tự tại như vậy, cũng không phải là tâm trí hắn bình ổn hơn so với Hạt Tử. Trong nội tâm của hắn, không khỏi âm thầm cảm kích đối với Liệt Diễm, Chu Tước, Đằng Xà. Nếu không phải nhờ có Chu Tước Biến và Đằng Xà Biến, hắn làm sao có được năng lực phòng ngự mạnh hơn so với thường nhân nhiều lần, làm sao có thể dưới tình huống hiện tại mà bảo trì sự bình thản đây? Về phần Liệt Diễm, hắn vĩnh viễn cũng không có cảm kích, mà đó làm một loại cảm xúc hoàn toàn khác.
- Mộc sinh Hỏa, hợp tác cả hai cùng có lợi.
Hạt Tử khẽ quát một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào Cơ Động.
Cơ Động cũng đồng dạng liếc nhìn nàng. Cả hai người đều thấy được sự quả quyết trong ánh mắt đối phương. Mặc dù bọn họ là địch nhân, thế nhưng khi đối mặt với địch nhân chung, nếu không hợp tác với nhau, nhất định sẽ chết chắc, thỏa hiệp nhau tuyệt đối là có lợi. Cơ Động trả lời đơn giản nhưng dứt khoát:
- Đồng ý.
Hạt Tử cũng không phải người bình thường, vừa nghe được lợi Cơ Động nói, thân thể nàng khẽ chuyển một cái, đã phóng ra sau lưng Cơ Động, không chút do dự đem hai tay mình đặt lên lưng Cơ Động, vận chuyển toàn bộ sinh mệnh lực Cực Hạn Ất Mộc Ma Lực nàng vừa mới ngưng tụ được trên thảo nguyên, không chút do dự rót hết vào cơ thể Cơ Động.
Diêu Khiêm Thư từng nói với Cơ Động, Thiên Can Thánh Đồ, bất luận là Quang Minh hay là Hắc Ám, hiệu quả tương khắc thuộc tính lẫn nhau không hề bị ảnh hưởng như người bình thường. Tựa như Cơ Động vốn là Quang Minh thuộc tính, nhưng vẫn có thể sử dụng Quang Minh Tinh Miện vậy.
Cảm nhận được khí tức sinh mệnh lực mênh mông từ phía sau truyền đến, Âm Dương Lốc Xoáy trong cơ thể Cơ Động tựa hồ trong nháy mắt bùng phát lên cực hạn. Ánh mắt vốn đã ảm đạm của hắn lại lần nữa khôi phục sự sáng chói. Tay phải nâng lên, vài tiếng leng keng vang ra, từng đạo lưu quang màu đỏ sậm nháy mắt dung hợp với thân thể hắn, Quân Ma Âm Dương Khải tái hiện.
Ngay sau đó, cặp cánh màu trắng ngà thật lớn dang rộng ra, Chu Tước Nội Giáp dưới sự phụ trợ của ma lực tràn đầy đã lần nữa khôi phục lại.
Đặc tính Mộc sinh Hỏa cũng không phải là lần đầu tiên Cơ Động sử dụng ra, nhưng lúc này trợ giúp hắn tiến hành ma lực tổ hợp, lại chính là Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục Thiên Can Ất Mộc Thánh Đồ. Xét về ma lực, ma lực của Hạt Tử hiển nhiên là mạnh hơn so với Diêu Khiêm Thư lúc trước rất nhiều.
Mặc dù hai người là địch nhân, nhưng hiện tại Hạt Tử lại không chút do dự, đem toàn bộ ma lực trút hết sang cho hắn. Trong lòng Cơ Động cũng không khỏi âm thầm tán thưởng. Sự quyết đoán này của Hạt Tử có thể nó là không sai chút nào, bởi vì nàng hiểu rất rõ ràng, nếu không toàn lực hỗ trợ Cơ Động, như vậy, trận chiến này bọn họ tuyệt đối là chết không có chỗ chôn. Hai người bọn họ lâm vào tình huống này, chỉ còn một cách là phải phối hợp với nhau, ít nhất là phải đánh chết con Ô Thiết Ma Thứu Vương trước mắt này. Lúc này, nhất định phải tin tưởng lẫn nhau.