Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 173.2


Cơ Động từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cố gắng khôi phục lại khí huyết kích động trong cơ thể. Nhìn Phất Thụy và Dạ Tâm, trong lòng hắn choáng đầy sự hâm mộ. Trong mơ hồ, hắn tưởng tượng như hai nhân vật nam nữ này đổi thành mình và Liệt Diễm. Thần khí so sánh với tình yêu, bất quá cũng chỉ là một kiện vũ khí lạnh lẽo bình thường mà thôi.
Lần thứ hai thi triển ra Nhật Nguyệt Âm Dương Giới, Cơ Động cũng không giống như lần trước, ma lực bị hút sạch hoàn toàn. Trong cơ thể ngược lại còn lưu lại một thành ma lực, chỉ là hai cái Nguyên Tố Thể Triệu Hồi lần trước đã bị cái Siêu Tất Sát Kỹ kia hấp thu sạch sẽ.
Hỏa nguyên tố ẩn chứa trong Lôi Hỏa Luyện Ngục thật sự quá mức khổng lồ, Nhật Nguyệt Âm Dương Giới của Cơ Động có thể nói là cực hạn Hỏa thuộc tính, chỉ nhờ vào Hỏa nguyên tố ẩn chứa trong một cái Siêu Tất Sát Kỹ để thi triển ra một cái Siêu Tất Sát Kỹ khác của chính mình. Đây chính là nguyên nhân quan trọng khiến cho Cơ Động tin tưởng có thể thành công. Sự thật đã chứng minh, hắn đã thành công.
Khỏa Cửu Giai Tinh Hạch Lôi Hỏa Song thuộc tính nóng bỏng nằm chặt trong lòng bàn tay Cơ Động, Hỏa nguyên tố nồng đậm không ngừng truyền vào trong cơ thể Cơ Động, bổ sung sự tiêu hao của hắn.
Cửu Giai Tinh Hạch dù sao cũng là Cửu Giai Tinh Hạch, mặc dù Cơ Động đã không ngừng hấp thu, nhưng vẫn như trước có thể cảm giác được ma lực ẩn chứa trong khỏa Tinh Hạch này vẫn như sóng biển vậy, không ngừng dâng trào mãnh liệt. Hơn nữa trong mơ hồ, bản thân Tinh Hạch, không ngừng hấp thu ma lực bên ngoài, bổ sung cho bản thân.
Lục Giai Tinh Miện và Thất Giai Tinh Hạch đều có sự tăng vọt về chất, cũng có thể tự động hấp thu ma lực trong không khí bổ sung cho bản thân. Hai khỏa Thất Giai Tinh Miện trên hai cái bao tay Nhật Nguyệt Song Huy của Cơ Động chính là được Chúc Diễm cố tình khảm vào để tăng cường năng lực tăng phúc cho nó. Mà khỏa Cửu Giai Tinh Hạch thuần túy này, mặc dù là Lôi Hỏa Song thuộc tính, nhưng vẫn có thể nhanh chóng giúp Cơ Động khôi phục lại ma lực. Có nó, Cơ Động lại có thể kết hợp với Âm Dương Song Hỏa Pháp Trận, tốc độ khôi phục ma lực ít nhất có thể tăng lên gấp đôi.
Hỏa Nhi lặng yên hạ xuống, đáp xuống vai Cơ Động, hai cánh dang rộng, từng luồng ma lực Cực Hạn Âm Dương Song Hỏa không ngừng dâng trào ra. Cơ Động sở dĩ thả nó bay đi, chính là sợ ma lực của nó bị Nhật Nguyệt Âm Dương Giới một lần nữa rút sạch. Có Hỏa Nhi ở đây, cho dù hắn có bị suy yếu, ít nhất Hỏa Nhi cũng có thể bảo vệ cho hắn. Hỏa Nhi thực lực Ngũ Giai, đối phó với các ma sư Lục Quan khẳng định không có vấn đề gì.
Cơ Động chỉ tay về phía thanh búa đang phiêu phù trong không trung:
- Hỏa Nhi, mang nó đến đây.

Hỏa Nhi gật gật đầu, dang rộng hai cánh, trong nháy mắt đã bay lượn đến bên trên thanh búa. Thoáng do dự một chút, lúc này mới dùng móng vuốt cẩn cẩn thận thận chụp lấy thanh chiến phủ kia. Nói cũng kỳ quái, cây búa tinh xảo này vừa mới bị Hỏa Nhi cầm lấy, bản thân nó nhất thời thu liễm hết toàn bộ quang mang, nhìn qua chỉ giống như một thanh sắt thường mà thôi.
Trở lại bên người Cơ Động, Hỏa Nhi đem thanh búa đặt trên tay hắn.
Đã không còn hào quang lấp lánh, toàn thân thanh búa nhỏ này hiện ra một màu tím biếc. Cơ Động kinh sợ phát hiện, trên chuôi thanh búa này, không ngờ lại chạm khắc một loạt những ma văn cực kỳ phức tạp. Mỗi một đoạn ma văn tạo thành một hệ thống, giống như là một loại Ngũ Hành Pháp Trận đang được chạm khắc trên thân thể nó vậy. Thể tích của nó tuy rằng không lớn, nhưng sức nặng lại cực kỳ kinh người. Cầm trên tay, sức nặng ít nhất hơn ba trăm cân. Cơ Động miễn cưỡng ngưng tụ ma lực mới cầm được nó.
Ánh mắt tất cả mọi người chợt từ trên người Phất Thụy và Dạ Tâm chuyển hết sang vật trong tay Cơ Động. Trong đó có đầy đủ ánh mắt tham lam và ghen tị. Các đệ tử của Âm Dương Học Đường bày ra tố chất cực cao, rất nhanh chỉnh đốn hàng ngũ, kiểm tra số lượng thương vong. Ánh mắt mọi người cứ như là không hề nhìn thấy thanh búa này vậy, nhanh chóng quét tước chiến trường.
Nhưng mà, cũng không phải ai ai cũng hoàn toàn cam lòng. Quang Minh Mậu Thổ Thánh Đồ Ngao Phong và Quang Minh Canh Kim Thánh Đồ Quản Nhược cùng với Diêu Khiêm Thư dẫn đầu một đám Quang Minh Thánh Đồ chậm rãi đi tới.
Bộ dáng bọn họ nhìn qua cực kỳ chật vật, nhếch nhác. Lôi Hỏa Luyện Ngục chính là Bá Vương Lôi Hỏa Long vì bọn họ mà bộc phát. Mặc dù nhờ có Lôi Đình nhất kích của Phất Thụy mà nhặt về được tính mạng, nhưng dư chấn của cái Siêu Tất Sát Kỹ kia vẫn khiến cho bọn hắn trọng thương. Cho dù là Cực Hạn Ma Lực, cũng không phải chốc lát có thể khôi phục lại được.
Sắc mặt Diêu Khiêm Thư là khó xem nhất, vừa đi vừa cố lẫn trốn về phía sau. Vẫn như trước đây là Ngao Phong đi tuốt đằng trước, tám người lần lượt đi đến trước mặt Cơ Động. Vẻ cao cao tại thượng trên mặt Ngao Phong đã hoàn toàn biến mất, dò hỏi:
- Ngươi quả thật là Cơ Động?
Cơ Động chậm rãi tháo cái mặt nạ Quân Ma Âm Dương Khải xuống, lộ ra gương mặt thật của mình. Nhìn khuôn mặt hắn, ánh mắt Ngao Phong nhất thời trở nên phức tạp, thì thào nói:
- Ngươi đã có thực lực như vậy, quả thật có tư các gia nhập đội ngũ Thánh Đồ của chúng ta. Hoan nghênh ngươi gia nhập...
Ánh mắt Cơ Động lãnh đạm chăm chú nhìn bọn họ:
- Ta không có hứng thú. Ta đã nói rồi, cho tới bây giờ ta vẫn kiên quyết không nghĩ rằng mình là Quang Minh Thánh Đồ.
Quản Nhược đứng bên cạnh chen vào:
- Nhưng ngươi quả thực có được ma lực Cực Hạn Song Hỏa, đó chính là dấu hiệu không thể chối cãi của Thiên Can Thánh Đồ.
Cơ Động liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Chẳng phải ngươi đã nói, ta không xứng hay sao?

- Ta...
Quản Nhược cúi đầu không nói nên lời.
Ánh mắt Cơ Động chuyển sang nhìn Ngao Phong:
- Hiện tại một lần nữa ta nói rõ với ngươi, Cơ Động ta cùng với đám Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ các ngươi không hề có bất cứ quan hệ gì. Ta tuyệt đối cũng không bao giờ kết bạn với những tiểu nhân đê tiện vô sỉ. Nếu như các ngươi nghĩ đến chuyện giết ta để đoạt lấy Tinh Miện của ta, cứ đến, ta sẵn sàng đón tiếp.
Ngao Phong cả giận nói:
- Cơ Động, ngươi không nên quá đáng như vậy. Chúng ta đã chủ động đến mời ngươi gia nhập, ngươi còn muốn gì nữa?
Cơ Động cười nhạt một tiếng:
- Lời nói bất đồng, không thể đi chung.
Ngao Phong kịch liệt thở dốc một tiếng, bởi vì cảm xúc ba động làm động đến vết thương, không khỏi ho ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt Quản Nhược nhìn chằm chằm cây búa trong tay Cơ Động:
- Ngươi không muốn gia nhập thì thôi đi. Bất quá, vừa rồi ngươi đánh chết con Bá Vương Lôi Hỏa Long kia, chúng ta cũng chịu không ít đau khổ với nó. Chúng ta nhiều người như vậy, Tinh Hạch của nó ngươi đã lấy rồi, cây búa này hẳn phải thuộc về chúng ta mới đúng.
Cái gì gọi là vô sỉ? Chỉ có vô sỉ cùng cực, cũng không có hơi hơi vô sỉ bao giờ.
Cơ Động bậc cười bỉu môi:
- Xem ra đây mới chính là mục đích thật sự của các ngươi. Có bản lĩnh, ngươi tự mình tới lấy đi.
- Từng gặp qua vô số kẻ vô sỉ rồi, nhưng chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ như các ngươi. Các ngươi cũng xứng tự xưng là Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ hay sao?
Long Thiên và Thủy Nhược Hàn cùng với đám đệ tử cao thủ Âm Dương Học Đường lúc này bước tới, nhìn đám người Ngao Phong, ánh mắt choáng đầy vẻ khinh thường.
Diêu Khiêm Thư từ trong đám Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ đi ra, thần sắc trên mặt hắn đã khó coi đến cực điểm, cao giọng nói:

- Từ giờ trở đi, ta tuyên bố rời khỏi Thiên Can Thánh Đồ, sau này không còn bất cứ quan hệ gì với các ngươi nữa. Đi chung với một bọn vô sỉ các ngươi, đúng là một sự sỉ nhục lớn.
Ngao Phong sửng sốt một chút, vội la lên:
- Diêu Khiêm Thư, ngươi điên rồi sao?
Diêu Khiêm Thư lạnh lùng nói:
- Ta không điên, kẻ điên chính là các ngươi. Ta thật không hiểu nổi, trời cao vì sao lại đem Cực Hạn Ma Lực giao cho một đám người đê tiện vô sỉ tự tư tự lợi, tự cao tự đại các ngươi cơ chứ.
Đúng lúc này, một tiếng hét trầm thấp kiên quyết vang lên:
- Cút. Đừng cho ta nhìn thấy các ngươi nữa.
Lôi Đế Phất Thụy không biết từ khi nào đã ôm Dạ Tâm bước đến bên cạnh Cơ Động. Đám Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ bị ánh mắt choáng đầy khí phách cường hãn đảo qua, không khỏi phải quay đầu nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện.
- Cút.
Các đệ tử còn lại của Âm Dương Học Đường cơ hồ đồng thời gầm lên.
Thân thể Ngao Phong có chút run rẩy, đưa tay chỉ về phía Cơ Động và đám người Âm Dương Học Đường:
- Ngươi, các ngươi chờ đó. Chúng ta đi.


Bình Luận (0)
Comment