Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 230


Hi Lạc cầm khỏa lệnh bài giơ lên, ấn lên vị trí trung tâm của vách tường, nơi có đồ án Đồ Đằng mười hệ. Bức tường khẽ lõm xuống, cực kỳ phù hợp hút chặt lấy khối lệnh bài kia. Một đạo quang mang màu vàng kim nồng đậm từ trên tay Hi Lạc phóng ra, quang mang màu vàng kim này choáng đầy cảm giác thuần túy, ngưng trọng, nặng nề, giống như là thực chất vậy.
Khỏa ngọc thạch trắng, lớn cỡ ngón tay cái ở vị trí trung tâm Thiên Chi Ngọc kia chợt sáng lên. Nhất thời, mười khỏa bảo thạch chung quanh cũng đồng thời sáng đứng lên. Bản thân khối Thiên Chi Ngọc cũng trở nên càng thêm trong suốt, thông thấu, tản mát ra một cỗ khí tức mà Cơ Động vô cùng quen thuộc, khí tức Hỗn Độn bao trùm thiên địa.
Cùng với khối lệnh bài sáng lên, tất cả các đồ án Đồ Đằng trên vách tường cũng đồng thời sáng đứng lên. Nhất là cặp mắt của mỗi cái Đồ Đằng, được khảm bằng Ngũ Hành Thần Thạch, lại càng phát ra quang mang vô cùng rực rỡ. Hào quang mười màu đồng thời sinh ra, một cỗ khí tức giống như đúc Ngũ Hành Âm Dương Giới chợt phóng thích ra, lấy vị trí của Hi Lạc làm trung tâm, trong phạm vi đường kính ba thước toàn bộ được bao phủ bên trong.
Hào quang chợt lóe lên, bốn người đã biến mất tại chỗ. Quang mang trên vách tường cũng khôi phục trở lại bình thường. Mà khối lệnh bài đã được khảm nhập lên vách tường cũng giống như là tan chảy vô trong bức vách vậy, hoàn toàn gắn chặt vào trong đó.
Cảm giác truyền tống hư ảo chỉ tồn tại trong nháy mắt, đã khôi phục lại bình thường. Cơ Động chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, chung quanh nhất thời trở nên rõ ràng hẳn lên. Hắn kinh ngạc phát hiện, bản thân mình đã đi tới một thế giới có chút hư ảo. Chung quanh hết thảy tựa hồ có chút mông lung không thực tế. Khí tức Âm Dương Ngũ Hành nồng đậm chợt tràn ngập chung quanh, mảy may không có cảm giác hít thở không thông.

Liệt Diễm có chút kinh ngạc nói:
- Thế giới hư thực, Ngũ Hành Không Gian?
Lúc này đây đến phiên Hi Lạc giật mình, hắn kinh ngạc nhìn Liệt Diễm:
- Ngài biết về Ngũ Hành Không Gian?
Liệt Diễm nhàn nhạt nói:
- Ngũ Hành Không Gian cực kỳ khó thiết lập, có được không gian giống như là vật phẩm ma lực tồn trữ vậy, nhưng càng ổn định hơn rất nhiều. Nó chẳng những có thể tồn trữ được nhưng sinh vật còn sống sinh tồn trong đó, hơn nữa gần như là vĩnh hằng bất diệt. Chỉ cần đại lục còn tồn tại, nó sẽ không biến mất. So với vật phẩm ma lực tồn trữ nó cường đại hơn không biết bao nhiều lần. Cái Ngũ Hành Không Gian này diện tích rất lớn, ít nhất phải do mười vị Cửu Quan Ma Sư liên thủ mới có thể mở ra được. Hơn nữa thuộc tính của mười vị này phải hoàn toàn khác nhau mới có thể được.
Hi Lạc nghe Liệt Diễm nói, trong mắt nhất thời toát ra vẻ khâm phục. Khi hắn mới vừa thấy ba người Cơ Động đến, toàn bộ sự chú ý đều bị Cơ Động hấp dẫn hết. Nhưng từ sau khi nghe được thanh âm của Liệt Diễm, hắn liền phát hiện, trong ba người Cơ Động, chân chính thâm sâu khó lường, đúng là cô gái có một đầu mái tóc đỏ rực cuộn sóng này. Hi Lạc cũng từng thử dùng khí tức đi thăm dò, tra xét Liệt Diễm, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, Liệt Diễm giống như một vực sâu vạn trượng, sâu sắc không thể lường được. Tinh thần ba động của hắn vừa mới tiếp xúc với thân thể Liệt Diễm, lập tức biến mất tăm không thấy đâu nữa, đừng nói là tra xét, thậm chí ngay cả cảm thụ cũng không hề có. Đó cùng là nguyên nhân vì sao vị Phó Hội trưởng Ma Sư Công Hội này lại dùng ngữ khí kính trọng đối với Liệt Diễm như vậy.
- Ngài nói không sai, đây đúng là Ngũ Hành Không Gian. Nó là do Hội Trưởng đầu tiên của Ma Sư Công Hội cùng với chín vị Trưởng lão Công Hội liên thủ mà mở ra, dùng để chứa những vật phẩm trân quý nhất của Công Hội.

Nói tới đây, trong mắt Hi Lạc không khỏi toát ra vẻ hoài niệm:
- Khi đó mới chân chính là thời kỳ cường thịnh nhất của Ma Sư Công Hội a! Mười vị Chí Tôn Cường Giả tọa trấn, bất cứ kẻ nào cũng không dám xúc phạm. Cho dù là Ngũ Đại Đế Quốc đối với Công Hội cũng vô cùng kính sợ. Nếu Ma Sư Công Hội còn được cường đại như lúc trước, làm sao lại bị người của Ma Kỹ Công Hội đến đây mà khiêu khích cơ chứ?
Trong lúc Hi Lạc đang nói chuyện, thanh âm Liệt Diễm vang lên sâu trong linh hồn Cơ Động, giải thích cho hắn về sự huyền bí của Ngũ Hành Không Gian.
- Cơ Động, cái Ngũ Hành Không Gian này là một địa phương tương đối kỳ dị, cho dù là ta, cũng không có khả năng chế tạo ra được… Nhất thiết phải có đầy đủ cả mười hệ, nhưng lại phải có ma lực cực kỳ khổng lồ cùng nhau phối hợp lại, xứng với Ngũ Hành Pháp Trận mới có thể thực hiện được. Ở trong thế giới nhân loại các ngươi, phỏng chừng cũng có thể xem như là độc nhất vô nhị. Cái không gian này nhìn qua giống như là thực thể, nhưng trên thực tế, nó lại là một khối không gian mở ra trong hư ảo, do ma lực khổng lồ hỗ trợ. Nó có thể nói là nơi chứa đựng vật phẩm an toàn nhất. Bất cứ đồ vật nào chứa đựng trong này tuyệt đối sẽ không hư hỏng, ngàn năm cũng như một khắc. Nếu có thể tiến hành tu luyện thời gian dài ở trong này, đối với ma sư mà nói, đều có chỗ tốt thật lớn. Nhưng nếu làm như vậy, ma lực bên trong Ngũ Hành Không Gian này cũng sẽ bị ma sư hấp thu đi, một khi có nhiều ma sư tiến hành tu luyện trong này, thời gian kéo dài, Ngũ Hành Không Gian cũng sẽ có thể bị sụp đổ. Ta xem ra, Ma Sư Công Hội tuyệt đối không thừa nhận nổi. Dù sao, đối với Ma Sư Công Hội hiện tại mà nói, cái Ngũ Hành Không Gian này tuyệt đối không thể phục chế được. Ta chính bởi vì cảm nhận được sự tồn tại của Ngũ Hành Không Gian này, nên mới đáp ứng cho ngươi tham gia trận chiến đối kháng của hai Công Hội lần này.
Nghe xong Liệt Diễm giải thích, Cơ Động nhất thời rõ ràng nhiều thứ, ánh mắt liếc nhìn xung quanh. Nơi bọn họ xuất hiện, là một thông đạo hẹp dài, thông thẳng về phía trước. Hai bên thông đạo, được khảm những viên Dạ Minh Châu lớn chừng một nắm tay, dùng để chiếu rọi nơi này, vì thế nơi này sáng rọi như ban ngày vậy. Chỉ tính riêng giá trị của đám Dạ Minh Châu kia, cũng đã là một con số khổng lồ rồi.
Hi Lạc Phó Hội trưởng, có thể dẫn ta đi xem một ít đồ vật hay không?
Cơ Động nói.
- Ba vị, xin mời.

Dưới sự dẫn dắt của Hi Lạc, bốn người đi xuyên qua cái thông đạo hẹp dài kia, khoảng chừng hơn một trăm thước, chung quang đột nhiên trở nên rộng rãi hơn nhiều, tựa như là một mảnh sương mù tản mát đi vậy, mọi người đã xuất hiện bên trong một đại sảnh hình đa giác.
Trên đỉnh đại sảnh, có tổng cộng mười khỏa Dạ Minh Châu quay chung quanh mười khỏa Ngũ Hành Thần Thạch cực lớn, chiếu rọi phát ra quang mang sáng chói. Quang mang ma lực mười hệ hư ảo làm cho người ta có một loại cảm giác mắt hoa thần mê. Mặc dù ở nơi này cũng không có bất cứ vật trang sức nào, nhưng khí tức sang quý đẹp đẽ này so với Hoàng cung còn mê người hơn nhiều.
Chung quanh đại sảnh hình đa giác, mỗi một bức tường trên vách đều có một cánh cửa, trên cửa có chữ viết, chỉ rõ nó dẫn đến thế giới nào.
Cái Cơ Động nhìn thấy đầu tiên, là một cánh cửa có chú thích chứa vũ khí ma lực phòng ngự. Ánh mắt hắn liếc nhìn ra xung quanh, còn có cửa chứa vũ khí ma lực công kích dài, vũ khí ma lực công kích ngắn, vũ khí ma lực toàn thân khải, vũ khí ma lực khinh khải, trang bị tọa kỵ, phòng chứa Tinh Hạch, phòng chứa Tinh Miện, phòng chứa kim chúc quý hiếm… Một loại các cánh cửa phân loại các loại bảo vật bên trong Tàng Bảo Khố của Ma Sư Công Hội.
Chứng kiến những thứ đó, trong lòng Cơ Động không khỏi thầm than, đây mới chân chính là bảo tàng a! Địa Cung mà lúc trước mình và Diêu Khiêm Thư tìm ra, mặc dù có được Ngũ Hành Pháp Trận báu vật vô giá, nhưng nếu nói thực tế, quả thật không bằng Tàng Bảo Khố này của Ma Sư Công Hội. Khó trách Ma Kỹ Công Hội có lòng tham đối với Ma Sư Công Hội như thế. Ngàn năm tích tụ, quả nhiên không giống người thường. Tuy rằng còn chưa có nhìn thấy các vật phẩm thật sự, nhưng từ những gì chứng kiến trước mắt đã có cảm giác như ếch ngồi đáy giếng.


Bình Luận (0)
Comment