Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 40.2


Trở lại lữ điếm, sắc trời bên ngoài vừa mới tẳng sáng, cảm thụ được song hệ ma lực trong căn nguyên đang ở trạng thái cực hạn, Cơ Động không khỏi mỉm cười, từ lúc ngưng tụ thành công xong, tu vi của hắn có thể nói là đột nhiên tăng mạnh. Dấu ấn hai đại quân vương cũng chỉ giúp hắn tăng lên có một cấp, còn ba cấp còn lại, có thể nói là đều do sự nổ lực không ngừng của hắn. Chỉ trong vòng có hai tháng, đã tăng lên đến mười bốn cấp, mặc dù quá trình tu luyện khá là gian khổ, nhưng cũng tuyệt đối là đáng giá. Đạt được hai quan có thể học được cái Cơ Chuẩn Kỹ tiếp theo, đây chính là mục tiêu nỗ lực hiện tại của Cơ Động.
Thừa dịp Âm Dương Cân Bằng lúc sáng sớm, Cơ Động nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi Tất Tô và Tạp Nhĩ đến gõ cửa phòng của hắn, ba người ăn uống đơn giản một chút rồi rời khỏi lữ điếm.
Tất Tô đã hỏi rõ mấy người trong Hỏa Đỉnh Tửu Điếm về đường đi đến Thiên Can Học Viện. Thiên Can Học Viện ở khu phía Bắc của Trung Nguyên Thành, phạm vi rất rộng lớn. Bởi vì nội ô Trung Nguyên Thành quả thật rất lớn, nếu đi bộ hơn một canh giờ chưa chắc đã đến nơi. Ba người vừa ra tới cửa, đã có một cỗ xe ngựa của lữ điếm chờ sẵn, đưa ba người đến thành Bắc.
Ngồi không trên xe ngựa, nhìn qua khung cửa sổ, ba người Cơ Động không khỏi phải phát ra tiếng cảm thán về sự to lớn của Trung Nguyên Thành. Khi đi qua khu trung tâm của thành, bọn họ mơ hồ thấy được Hoàng cung của Trung thổ đế quốc, có thủ vệ sâm nghiêm, tường thành màu vàng kim cao hơn mười trượng.
Tuy rằng lúc này vẫn là sáng sớm, nhưng mà trên đường đi đã có rất nhiều người đi lại. Các cửa hàng mở rộng cửa buôn bán, tiến hành các việc chuẩn bị hàng quán cho một ngày làm việc bận rộn bên đường. Cảnh tượng hết sức nhiệt náo. Sự thật chứng minh, bọn họ xuất phát từ sáng sớm là hết sức sáng suốt, cho dù là cưỡi xe ngựa, nhưng cũng hơn nửa canh giờ bọn họ mới đến được thành Bắc.
- Ba vị thiếu gia, đến nơi rồi.

Xe ngựa ngừng lại, xa phu đến vén màn xe lên, cung kính làm một động tác mời thỉnh.
Ba người Cơ Động từ trên xe ngựa nhảy xuống, Tất Tô nói với xa phu:
- Ngươi trở về đi. Nếu hôm nay chúng ta thông qua được khảo hạch, sẽ trực tiếp vào ở trong học viện luôn.
Khi Tất Tô nói chuyện với xa phu, ánh mắt của Cơ Động cũng nhìn thẳng về phía trước, khẽ cau mày giật mình một cái, trong mắt cũng vô ý thức toát ra quang mang giật mình.
Ngay trước mặt bọn họ khoảng hơn trăm thước, là một bức tường thật lớn. So sánh với tường thành Hoàng cung khi nãy bọn họ đi ngang thì thấp hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Bức tường trước mặt này, cao ít nhất cũng khoảng hơn tám trượng, bức tường có màu vàng nâu, tuy rằng không giống như tường thành Hoàng cung có màu vàng kim đẹp đẽ quý giá, cũng không có cảm giác nhìn không thấy biên giới như tường thành bên ngoài, nhưng mười biểu tượng điêu khắc trên đó lại nói không hết vẻ huyễn lệ cùng với thiên kỳ bách quái.
Cứ mười cái biểu tượng lại làm thành một nhóm, từng nhóm từng nhóm liên tiếp nhau kéo dài xa tít tắp. Chỉ riêng việc điêu khắc thôi cũng sẽ tốn hao không ít rồi. Phải biết rằng, bức tường này cao đến hơn tám trượng, mà mỗi biểu tượng cùng với khung cảnh hình vuông cũng đã cao gần một trượng rồi. Đây tuyệt đối là tường thành có công sức đứng đầu. Mà độ rộng của bức tường này, ít nhất cũng gần ngàn thước. Quy mô lớn như vậy, chỉ sợ cũng đã gần rộng bằng với Hoàng cung của Trung Thổ Đế Quốc rồi.
Cơ Động liếc mắt một cái đã thấy được biểu tượng Phượng hoàng màu đỏ rực đứng vị trí thứ ba, cùng với vị trí thứ tư là một con Đại Xà màu lam có hai cánh, chính là Đằng Xà của Đinh Hỏa Hệ. Mà tám cái biểu tượng còn lại, cũng cực kỳ tinh xảo. Từ xa nhìn lại, chỉ riêng bức tường thôi, đã làm cho ngươi ta sinh ra một loại khí thế áp lực nhè nhẹ.
Không cần ai phải giới thiệu, ba người Cơ Động cũng lập tức hiểu được, bức tường trước mắt chính là thuộc về Thiên Can Học Viện. Quả thật không hỗ là Học viện do Ngũ Đại Đế Quốc cùng chung tay xây dựng. Cho dù là ở kiếp trước của Cơ Động, hắn cũng không nhớ rõ là mình đã từng thấy qua một Học Viện nào có quy mô giống như thế.
Tạp Nhĩ nói:
- Lão Đại, cửa chính ở bên kia kìa, chúng ta đi qua đó đi.

Cơ Động gật đầu, ba người hướng về phía cánh cửa của bức tường đi đến.Một cánh cửa lớn, cao khoảng hai trăm thước, rộng chừng năm mưới thước đã hiện ra trước mặt bọn họ. Tổng thể cánh cửa làm bằng đá hoa cương, ngoài mặt là đá cẩm thạch, trên mặt lại khảm một số trang sức, châu ngọc. Trên hai cánh cửa thật lớn, có hai câu đối được chạm khắc tinh xảo:
Bên trái là: ‘Giáp – Bính – Mậu – Canh – Nhâm Dương chi bạch trú cầu học hữu phương.’ Bên phải là: ‘Ất – Đinh – Kỷ – Tân – Quí Âm chi dạ vãn tu luyện hữu đạo.’ Phía trên cánh cổng có bốn chữ lớn, khảm vàng rực rỡ: ‘Thiên Can Học Viện’.
Trước cửa lớn, có mười thanh niên nam nữ tuổi chừng khoảng hai mươi, mặc các loại giáo phục màu sắc khác nhau đang đứng đó, tay cầm những tấm bài ghi tên các hệ, trên ngực có đeo bảng tên. Trước mặt mỗi người có một cái bàn, trên có bày giấy bút. Sau lưng mấy người đó có một tấm biển lớn: ‘Chỗ tân sinh báo danh khảo hạch.’ Không cần phải hỏi, mười tên thanh niên nam nữ này đều là đại diện cho các hệ, khi báo danh sẽ đến hệ tương ứng mình mà đăng ký.
Không biết là bởi vì hiện tại còn quá sớm, hay là năm nay Thiên Can Học Viện thu nhận học viên quá ít, mà lúc này người tập trung trước mười cái bàn kia cũng không nhiều lắm.
Ba người Cơ Động rất nhanh bước tới. Nếu đã tới, đương nhiên trước tiên phải đăng ký báo danh. Hơn nữa, thuận tiện cũng hỏi qua một chút về quy tắc khảo hạch nhập học, chuẩn bị sẵn sàng, khi tiến hành khảo hạch cũng khỏi phải bỡ ngỡ.
Khi bọn hắn tiến đến gần, ba người cũng không khỏi phải sửng sốt một chút. Ngồi phía sau mười cái bàn kia, trong số mười thanh niên nam nữ đại diện cho các hệ này, lại có đến hai người mà bọn họ nhận ra được.
Người đứng phía sau bàn đại biểu cho Bính Hỏa Hệ, chính là đại ca của Chúc Quy, cũng chính là người tại kỳ khảo hạch cuối khóa năm nhất đã đến xin xỏ cho Cơ Động, Chúc Thiên. Chúc Thiên lớn hơn bọn họ năm tuổi, lúc này đã là một thanh niên hai mươi tuổi rồi.
Mà người thứ hai bọn họ biết lại khiến cho ba người Cơ Động phải nhíu mày, đứng cách Chúc Thiên một bàn, ngay phía sau bàn đại biểu cho Mậu Thổ Hệ, cũng là Dương Thổ Hệ, không ngờ chính là người hôm qua bị Cơ Động dùng hành động thực tế làm cho mất mặt, vị Điều Tửu Sư hai sao của Điều Tửu Sư Công Hội, Dạ Thương. Lúc này hắn đã mặc một bộ giáo phục có màu vàng nhạt, cũng không còn vẻ mặt kiêu ngạo như hôm qua. Nhưng khi hắn nhìn thấy ba người Cơ Động, ánh mắt rõ ràng xuất hiện một chút biến hóa.
Tất Tô thấp giọng thì thào bên tai Cơ Động:
- Gã kia chẳng phải là Dạ Thương sao, hắn sao lại cũng ở trong Thiên Can Học Viện vậy. Người này sẽ không lấy công báo tư thù chứ?
Cơ Động lắc đầu, nói:

- Cứ bình tĩnh mà quan sát. Hắn là người của Mậu Thổ Hệ, không cùng hệ với chúng ta. Cứ việc báo danh trước đi.
Vừa nói, ba người lấy ra phiếu đề cử của viện trưởng cầm trên tay, Cơ Động và Tạp Nhĩ đi đến bàn trước mặt Chúc Thiên, Tất Tô đến chỗ của Lân Trác, một thiếu nữ có dáng người thon thả, mái tóc màu phấn hồng.
- Chúc Thiên học trưởng, còn nhớ chúng ta không?
Cơ Động chủ động tiến lên, bắt chuyện với Chúc Thiên.
Chúc Thiên sửng sốt một chút, tuy rằng hắn nhìn không ra Cơ Động, nhưng hắn nhận ra Tạp Nhĩ. Dù sao vóc người của Tạp Nhĩ so với những người cùng tuổi tương đối nổi bật một chút. Rất nhanh hắn đã nhớ ra:
- Ngươi là Tạp Nhĩ đây mà. Còn ngươi là…
Hắn dù sao cũng đã rời khỏi Ly Hỏa Học Viện hơn ba năm, cũng chỉ có gặp qua Cơ Động có một lần, tự nhiên cũng không nhớ rõ.


Bình Luận (0)
Comment