Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 432


Suy đoán của Cơ Động không sai, mười người trong nhóm Địch Áo chính là mười học viên tinh anh trong học viện Cao Đẳng Ma Sư vô cùng nổi danh ở đế quốc Bắc Thủy này! Địa vị của bọn họ trong học viện cũng tương đương với học viên Âm Dương học đường tại Thiên Can học viện vậy. Nhân dịp nghỉ đông của học viện, một tổ mười người này quyết định tới Tam Hợp Sơn Mạch cùng nhau thám hiểm.
Đúng là đám học viên này vô cùng xuất sắc, nói là thiên tài trong lứa Ma sư đồng hệ cũng không ngoa. Nhưng do luôn sống trong cái danh thiên tài mà mọi người thường ca tụng, lại thêm ma lực bản thân cũng không tệ, nên bọn họ không tránh khỏi việc coi trời bằng vung.
Bọn họ đã gặp qua không ít Địa Long, phần lớn đều là cấp bốn cấp năm, bất kỳ một con Địa Long nào cũng không có khả năng vây khốn bọn họ.
Thế nên bọn họ mới dự tính kỹ càng, chuyến này đi tới Tam Hợp Sơn Mạch, mỗi người đều muốn bắt một con Địa Long làm tọa kỵ tạm thời thay cho ngựa. Đợi đến khi tu vi tăng lên Lục quan, mới tìm một con Cự Long hàng thật giá thật để kí kết khế ước.
Bọn họ cũng rất biết lượng sức mình, mục tiêu của họ chỉ là đám Địa Long sống ở vòng ngoài Tam Hợp Sơn Mạch, coi như là tập thích nghi dần cho chuyến thám hiểm Long cốc trong tương lai.
Vừa mới ra khỏi học viện, cả nhóm liền vội vội vàng vàng dưới sự chỉ huy của Địch Áo, cùng nhau thí luyện mười ngày trong Tam Hợp Sơn Mạch. Lúc đi vào, ai nấy đều bừng bừng tự tin, mỗi người quyết phải bắt bằng được một con Lục giai Địa Long làm tọa kỵ mới thỏa chí anh hùng.
Trên thực tế, nếu mười người bọn họ cùng nhau liên thủ thì việc đối phó với một con Lục giai Địa Long cũng không tính là quá khó khăn, dù sao thì nhóm bọn họ cũng tập hợp được đầy đủ thập hệ thuộc tính ma sư.
Nhưng bọn họ không thể nào ngờ tới, lần tiến vào Tam Hợp Sơn Mạch này lại đụng phải nguy hiểm đến mức không thể kháng cự một cách nhanh chóng như vậy.
Không sai, phán đoán của bọn họ hoàn toàn chính xác, Lục giai Địa Long không thể chống lại mười người bọn họ liên thủ với nhau.
Nhưng bọn họ đã quên nơi đây chính là Tam Hợp Sơn Mạch, mang đậm khí hậu cao nguyên, khí trời rét lạnh sẽ ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu của bọn họ. Huống chi làm gì có quy định Địa Long không được phép đánh hội đồng? Lần này phải nói bọn họ xui xẻo tận mạng, gặp phải một con Thiết Giáp Long vương với sáu con Địa Long lẽo đẽo theo sau.
Địch Áo lúc này cũng đã ý thức được tình huống nguy cấp trước mặt. Hắn hiểu rằng mười người bọn họ không cách nào chống nổi bảy con Địa Long trước mắt này, ngay cả việc đối phó với Thiết Giáp Long vương cũng là nhiệm vụ bất khả thi đối với bọn họ rồi. Huống chi trong sáu con Địa Long, lại có hai con Địa Hỏa Long am hiểu viễn công, bốn con Tấn Mãnh Long với tốc độ thần tốc cũng không phải loài ăn chay. Chỉ cần một sơ sẩy nhỏ là bọn họ toàn quân bị diệt ngay tắp lự.
Vào lúc này, Địch Áo rốt cuộc đã hạ quyết tâm, các bạn là do mình mang đến, bất luận ra sao cũng phải đưa bọn họ an toàn rút lui. Vì vậy, hắn vừa rồi mới toàn lực thi triển tất sát kỹ Giáp Mộc Hóa Ất thuật, tạm thời ngăn chận công kích của bảy con Địa Long.

- Các ngươi đi mau, ta tự có biện pháp thoát thân!
Địch Áo thấy các bạn mình không một người nào động thân chạy trốn, trong lòng không khỏi khẩn trương vạn phần.
Thiếu nữ Ất Mộc hệ gào to:
- Địch Áo, ngươi không đi thì ta cũng không đi. Ta với ngươi cùng nhau cản hậu cho bọn họ rút lui!
Địch Áo ngoảnh nhìn thiếu nữ Ất Mộc hệ kia với ánh mắt không hề che dấu thâm tình. Hắn theo bản năng nhẹ cầm lấy đôi tay của nàng, đôi môi mím chặt lại. Hoạn nạn mới biết chân tình. Giờ khắc này, những sợ hãi trong lòng hắn tựa hồ bị cuốn đi đâu mất, ma lực mất đi dường như cũng hồi phục lại mấy phần.
- Lão đại, chúng ta cũng không đi, chúng ta không phải là loại hỗn đản ham sống sợ chết. Có chết thì chết chung!
Các đồng bạn của Địch Áo ai nấy đều nghĩa khí vô cùng, nhanh chóng tụ tập xung quanh hắn. Tất cả đều vận khởi ma lực của mình, thần sắc vô cùng kiên quyết, khí thế trong chốc lát tăng vọt. Vào giây phút này, bọn họ ai nấy dường như cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Xuất thủ đầu tiên vẫn là hai gã Thủy hệ ma sư. Ngoại trừ Địch Áo, trong chín người còn lại thì hai người này có tu vi mạnh nhất.
Lần này, bọn họ ngưng tụ ma lực thành bốn thanh băng trùy, vẫn đồng dạng là màu tím đen nhưng ma lực so với lúc đối phó ba con Thiết Giáp Long lúc trước lại nồng đậm hơn nhiều. Ngưng tụ xong bốn thanh băng trùy, sắc mặt của bọn họ cũng trắng bệch ra không khác gì Địch Áo, hiển nhiên là đã xuất ra toàn lực.
Địch Áo không nói thêm gì nữa. Hắn vô cùng hiểu rõ, vào lúc này mà còn chùn tay thì toàn quân bị diệt là cái chắc. Chỉ còn một cách liều mạng thôi.
- Bắn vào đùi phải bốn con Tấn Mãnh Long!
Địch Áo hét lớn.
Bốn thanh băng trùy nhanh như điện xẹt bắn ra, tạo thành bốn vệt sương nhàn nhạt trong không khí. Tấn Mãnh Long bất quá chỉ là tứ giai ma thú, thuộc loại ma thú lấy công kích thân thể làm chủ, hai chân trước của bọn chúng rất khỏe, lại có móng vuốt sắc bén, hơn nữa khoang miệng lại cấu tạo để cắn xé, nên lực công kích không phải là nhỏ.
Nhưng điều quan trọng hơn hết, chính là sức mạnh của bọn chúng đến từ tốc độ.
“Tấn Mãnh Long mà không có tốc độ thì chẳng khác chi gà rừng.”
Một vị Ma sư cường đại đã từng đưa ra nhận xét như thế.
Cơ Động rất tán thưởng cách chỉ huy đồng bạn của Địch Áo. Quả thật giống như Địch Áo dự trù, bốn con Tấn Mãnh Long kia mới là uy hiếp lớn nhất của bọn họ.
Thiết Giáp Long vương tuy mạnh, nhưng bản thân tốc độ không nhanh, thân thể khổng lồ khiến tốc độ xoay trở của nó vô cùng chậm chạp. Ngược lại, Tấn Mãnh Long có tốc độ rất nhanh, cho dù phải đối với mặt cường địch, bọn chúng vẫn có thể thong dong mà chạy thoát. Đây chính là năng lực lớn nhất của chúng để có thể sinh tồn trong thiên nhiên.
Vì vậy, một khi bọn người Địch Áo bị bốn con Tấn Mãnh Long này quấn lấy, thì quả thật là lành ít dữ nhiều. Chỉ khi nào giải quyết được bốn con Tấn Mãnh Long này, tiếp đó đối phó với hai con Địa Hỏa Long bên cạnh Thiết Giáp Long Vương kia, lúc đó bọn họ mới có thể dễ thở hơn một chút.
Kiềm tỏa của Tứ quan ma sư cũng không phải là tứ giai ma thú có thể tránh được. Bốn thanh băng trùy chính xác len vào khe hở của đám dây leo rập rạp, đâm xuyên qua đùi phải của bốn con Tấn Mãnh Long.
Nếu như bọn họ có ý định giết chết bốn con Tấn Mãnh Long, lúc đó sát khí quá nặng sẽ khiến chúng kịp phản ứng tránh thoát, đằng này bọn họ chỉ tập kích đùi phải của chúng, nên trong vòng vây không hề có sát khí, cho dù là loại tốc độ biến thái như Tấn Mãnh Long rốt cuộc cũng trúng đòn.
Bốn vòi máu đồng loạt phún ra trong không trung, bốn con Tấn Mãnh Long kêu gào thê thảm rồi đồng loạt ngã xuống mặt đất, tuy tính mạng không nguy hiểm nhưng chúng đã không thể phát huy tốc độ của mình nữa.
Vừa lúc ấy, tầng Đằng mạn kết giới của Địch Áo cũng vỡ tan tành. Hai con Địa Hỏa Long rốt cuộc cũng thành công đốt rụi các đằng mạn quanh thân. Chưa tính tới sự xung khắc của ngọn lửa với dây leo, chỉ với lực lượng hung hãn của Thiết Giáp Long vương cũng đủ để phá tan các đằng mạn đang quấn quanh trong thời gian ngắn.

Thân thể khổng lồ của Thiết Giáp Long vương ầm ầm lao về phía đám người Địch Áo, việc bốn con Tấn Mãnh Long bị thương đã chọc giận vị Long lão đại này.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, Địch Áo ngược lại tỉnh táo lạ thường:
- Thu hồi Ngũ Hành áp chế, mọi người tản ra. Song Hỏa, song Thổ, song Kim, các ngươi đối phó với hai con Địa Hỏa Long. Con thằn lằn kia để cho ta và Nại Nhi (Nại Nhi chính là vị thiếu nữ Ất Mộc hệ bên cạnh hắn.)
Lúc này, hai vị Thủy hệ ma sư dường như đã tiêu hao sạch sẽ ma lực, tạm thời không thể tham chiến!
Vừa dứt lời, Địch Áo dắt Nại Nhi xoay người phóng đi.
Hắn không phóng đi về hướng ngược lại, mà lại chạy tránh sang phía bên cạnh. Tuy chạy nhưng hắn vẫn không nhịn được mà ném cho Cơ Động một ánh mắt tức giận. Nhưng cho dù như vậy, Địch Áo vẫn không đem Thiết Giáp Long vương dẫn về phía Cơ Động. Diêu Khiêm Thư mỉm cười nói:
- Mấy tên tiểu tử này, bản tính cũng xem như là thuần lương. Cơ Động, chúng ta còn chưa ra tay à?
Cơ Động lắc nhẹ đầu, đáp:
- Chờ một chút đã. Gặp nguy hiểm càng cao, tiềm lực kích thích mới càng lớn.
Diêu Khiêm Thư có chút khổ sở than:
- Ta bây giờ mới thấy lo về chuyến đi tới Long Cốc của chúng ta. Áp lực càng lớn, xác suất gặp nguy hiểm cũng tăng cao a!
Phân ra sáu người đối phó với hai con Địa Hỏa Long là kế hoạch mà Địch Áo đã cẩn thận tính toán. Hai con Địa Hỏa Long kia là Ngũ giai ma thú, sáu người bọn họ đối phó với hai con Địa Hỏa Long hẳn không phải là vấn đề lớn. Chỉ cần hắn kiên trì cầm chân Thiết Giáp Long vương đủ thời gian cho đồng bạn tiêu diệt hai con Địa Hỏa Long, sau đó tập trung lực lượng chiến một trận, lúc đó chiến thắng cũng không phải là ngoài tầm với.
Tình thế chiến trường lúc này quả thật giống như tính toán của Địch Áo. Chịu sự vây công của sáu người, hai con Địa Hỏa Long liên tiếp bại lui, mỗi lúc vết thương càng nhiều hơn. Mặc dù trong phút chốc không thể chết ngay, nhưng uy hiếp của chúng càng ngày càng giảm mạnh.
Trong khi đó, hai gã Thủy hệ ma sư vẫn đang cật lực sử dụng tinh hạch hồi phục ma lực.
Thứ mà Địch Áo cùng với các đồng bạn cần nhất bây giờ chính là thời gian. Chỉ cần vượt qua cửa ải gian nan trước mắt, hắn sẽ lập tức dẫn các bạn mình thối lui khỏi Tam Hợp Sơn Mạch. Nơi này quả thật chưa phải là giai đoạn bọn họ có thể thí luyện. Ít nhất phải đợi đến khi tu vi đạt tới lục quan, mới có thể sinh tồn tại vùng núi non này được.
Ma lực của Địch Áo đã tiêu hao quá lớn, lúc này lại không còn thời gian cho hắn tiến hành khôi phục ma lực nữa. Thiết Giáp Long vương tuy tốc độ không nhanh như Tấn Mãnh Long, nhưng mỗi sải chân của nó cũng rất dài, luôn theo sát nút hai người Địch Áo.
Ma lực cạn kiệt, Địch Áo tuy tố chất thân thể khá tốt nhưng cũng thấm mệt, nếu không nhờ Nại Nhi bên cạnh liên tục thả ra Đằng mạn kết giới cản trở Thiết Giáp Long vương, thì hai người đã bị nó giẫm bẹp từ lâu.
Dù là như thế, nhưng khoảng cách giữa song phương vẫn càng lúc càng rút ngắn, Địch Áo thậm chí có lúc cảm giác được hơi thở tanh hôi của Thiết Giáp Long vương đang phì phò phả vào lưng hắn.
Không được, trốn không thoát!
Địch Áo hít sâu một hơi, vào lúc này hắn lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, trong cơ thể phảng phất như có thứ gì đó bị nghiền nát, thanh quang nồng đậm từ trên người hắn chợt bạo phát ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đột nhiên đem Nại Nhi bên cạnh ném về phía trước, còn hắn lại gia tốc thêm mấy bước, đạp mạnh vào cây đại thụ trước mặt, rồi nương theo lực phản chấn bắn ngược về phía sau, nhắm thẳng vào Thiết Giáp Long Vương mà công tới.
Lúc bổ nhào xuống, trong mắt Địch Áo tràn đầy vẻ quyết tử, hắn điên cuồng gào thét trong lòng:

“Nại Nhi, vĩnh biệt ngươi. Các ngươi nhất định phải sống sót nhé!”
Thanh quang chói mắt như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội trên người Địch Áo. Cho dù là Thiết Giáp Long vương đang hùng hổ lao tới cũng không khỏi chùn chân, trong mắt toát ra vẻ lưỡng lự.
Diêu Khiêm Thư nơi xa kinh hoảng hét lớn:
- Mộc hệ đặc hữu, Thiêu Đốt Sinh Mệnh.
Chính thế, Mộc hệ ma sư có thể nắm trong tay sinh mệnh lực khổng lồ. Lực lượng bọn họ một khi đạt tới trình độ nhất định, có thể khống chế sinh mệnh lực của mình dung hợp cùng ma lực tự thân, thiêu đốt sinh mệnh hỏa diễm của bản thân.
Trong quá trình thiêu đốt, thực lực bọn họ sẽ đề thăng lên gấp mấy lần, nhưng một khi sinh mệnh hỏa diễm tắt đi, tánh mạng của họ cũng biến mất. Đây là tuyệt chiêu của Giáp Mộc ma sư dùng để chết chung với địch nhân.
Sinh Mệnh Hỏa Diễm của Địch Áo cháy rực lên như một ngôi sao băng màu xanh trong đêm tối, đụng mạnh vào trước ngực Thiết Giáp Long vương với tốc độ cực nhanh và một khí thế kiên quyết, làm cho Thiết Giáp Long vương không kịp phản ứng.
Thân thể khổng lồ của Thiết Giáp Long vương bị một kích toàn lực của Địch Áo đánh văng ra xa hơn mười thước, rồi mới nặng nề rơi xuống. Thân thể của Địch Áo cũng theo đó mà từ trên không ngã xuống đất.
Hai đạo quang mang một đen một tím đồng thời phóng tới bên người Địch Áo. Hai gã Thủy hệ ma sư rốt cuộc cũng đã khôi phục lại một chút ma lực, nhưng bọn hắn không tiếp tục công kích Thiết Giáp Long Vương, mà là đem ma lực bản thân truyền vào thân thể Địch Áo.
Thủy sinh Mộc, vị Nhâm Thủy ma sư dùng ma lực của hắn xoa dịu thân thể Địch Áo, còn Quý Thủy ma sư dùng Âm Thủy ma lực của nàng dập tắt sinh mệnh hỏa diễm đang cháy bùng của Địch Áo. Rốt cuộc cũng cứu được tánh mạng của hắn. Dĩ nhiên bọn họ không thể thấy được Cơ Động ở nơi xa đang nhẹ buông cánh tay vừa mới giơ lên của mình.
Thiết Giáp Long vương trên mặt đất lập tức đứng dậy, khí thế dữ tợn đã không còn sót lại một chút nào. Nó sợ hãi gầm lên một tiếng, xông về phía hai con Địa Hỏa Long đang bị vây công khiến sáu tên đồng bạn Địch Áo phải mau chóng tránh ra. Thiết Giáp Long vương nương đỡ lấy hai con Tấn Mãnh Long, hai con Địa Hỏa Long cũng nương đỡ đám còn lại rồi cả bọn cắm đầu chạy đi.
Ma thú từ Lục giai trở lên đã phát triển trí khôn nhất định, con Thiết Giáp Long vương bị ăn quả đắng, lại thấy mấy tiểu đệ của mình lâm vào nguy hiểm, liền lập tức lựa chọn thối lui.
Mấy đồng bạn của Địch Áo không đuổi theo, mà nhanh phóng đến bên cạnh Địch Áo, nhất là cô nương Nại Nhi kia, gần như phát điên mà chạy tới. Nước mắt ràn rụa trên mặt nàng, vừa tới gần liền khóc to lên.
- Địch Áo, tên ngu ngốc này, ngươi sao có thể thiêu đốt Sinh Mệnh Hỏa của mình?
Gã ma sư Nhâm Thủy hệ Phổ Lạp Đạt tức giận và thống khổ rống lớn.
Địch Áo nằm xụi lơ trên đất, hắn mặc dầu không chết nhưng cả người đã trở nên già nua, phảng phất như già đi mười mấy năm trong nháy mắt vậy. Thiêu đốt sinh mệnh đem lại một lực lượng khổng lồ, nhưng cái giá phải trả cho nó quả thật rất lớn. Mặc dù hắn được đồng bạn kịp thời ngăn trở, nhưng Địch Áo cũng biết bản thân mình thế là xong rồi. Từ nay về sau không thể sử dụng ma lực được nữa, chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà sống. Về phần sống được mấy năm thì chính hắn cũng không thể biết được.
Địch Áo nhìn gương mặt đầy nước mắt của Nại Nhi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:
- Nại Nhi, nín khóc nào! Ta không hối hận một chút nào đâu, chỉ cần ngươi vô sự, mọi người an toàn là được rồi, ta rốt cuộc cũng an tâm. Huống chi bây giờ ta không phải vẫn sống sờ sờ ra đấy sao? Phổ Lạp Đạt, từ bây giờ ta đem chức đội trưởng giao lại cho ngươi. Ngươi hãy mang theo mọi người lập tức rời khỏi Tam Hợp Sơn Mạch. Bọn ta trước kia quả thật quá tự đại rồi, nơi đây không phải là vùng đất giành cho chúng ta thí luyện. May mà mọi người không ai có việc gì. Nếu không ta hối hận ngàn năm cũng không đủ. Đi mau, ngay lập tức. Phổ Lạp Đạt, việc dẫn mọi người ra khỏi đây lúc này nhờ vào ngươi cả đấy! Ta tin tưởng ngươi nhất định làm được.


Bình Luận (0)
Comment