Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 46


Cửa phòng mở ra, Thủy Nhược Hàn cùng với nữ tử áo tím Dạ Tâm cùng nhau bước vào. Vừa nhìn thấy Dạ Tâm, Long Thiên vội vã đứng lên, mỉm cười nói:
- Tam tỷ, ngươi sao cũng đến đây thế?
Dạ Tâm mỉm cười, nói:
- Ở chỗ các ngươi có nhiều chuyện hay như vậy, ta sao lại không thể đến được?
Nhìn thấy Dạ Tâm, ánh mắt của Cơ Động cũng chỉ thoáng nhìn qua một chút mà thôi, cũng không có nửa phần lưu luyến nữa. Dạ Tâm tuy đẹp, nhưng mà so với sự hoàn mỹ của Liệt Diễm thì thua kém rất nhiều. Huống chi trái tim của hắn đã hoàn toàn bị đóa Hỏa Diễm Hồng Liên kia chiếm lĩnh rồi, căn bản là không có chỗ cho người con gái thứ hai nữa.
Đôi mắt tím xinh đẹp của Dạ Tâm lưu chuyển:
- Chính là hai tiểu tử này sao?

Thủy Nhược Hàn gật đầu, nói:
- Chính là bọn hắn. Tiểu cô nương này cũng giống như ngươi, đều là Quý Thủy Hệ. Quý Thủy Hệ các ngươi lại có thể một thiên tài nữa rồi.
Dạ Tâm mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía Lãnh Nguyệt, nói:
- Tiểu học muội, đến đây, để cho tỷ tỷ nhìn kỹ ngươi một chút.
Không biết là có phải do cùng thuộc tính nên hấp dẫn lẫn nhau không, Lãnh Nguyệt cũng không có e ngại, chạy lại gần, mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Tâm cao hơn nàng rất nhiều, nói:
- Đại tỷ tỷ, ngươi thật là xinh đẹp a.
Dạ Tâm cười khì một tiếng:
- Tiểu học muội, ngươi thật đúng là biết cách nói ngọt a! Còn vị học đệ này nữa, các ngươi đi theo ta đi. Ta đại diện cho Thiên Can Học Viện chính thức thông báo cho các ngươi, các ngươi đã trúng tuyển vào học viện, đồng thời, phá lệ phê chuẩn cho các ngươi gia nhập vào Âm Dương Học Đường. Bây giờ ta dẫn các ngươi đi làm thủ tục nhập học, bắt đầu từ ngày mai, các ngươi cũng trở thành một phần tử của Âm Dương Học Đường rồi.
Vừa nói, Dạ Tâm nắm bàn tay nhỏ bé của Lãnh Nguyệt, hướng về Thủy Nhược Hàn và Long Thiên gật đầu chào một cái, sau đó bước ra ngoài.
Thật sự gia nhập vào Âm Dương Học Đường rồi sao? Trong lòng Cơ Động không khỏi có chút kinh hỉ. Mặc dù hắn cũng không có hi vọng vào Âm Dương Học Đường có thể học được cái gì, nhưng không thể nghi ngờ, ở nơi có được sự cạnh tranh kịch liệt như thế này, mình tuyệt đối không thiếu đối thủ để rèn luyện, đồng thời có thể đốc thúc cho thực lực của mình có thể tiến bộ thần tốc.
Dạ Tâm tựa hồ cũng không có để ý đến sự tồn tại của Cơ Động, chỉ là nắm tay dắt Lãnh Nguyệt đi về phía trước. Nhưng thật ra, Lãnh Nguyệt vẫn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Cơ Động một lần, hướng về phía hắn nở một nụ cười ngọt ngào.
Càng đi sâu vào bên trong, Cơ Động càng giật mình, quy mô của khối kiến trúc trong lòng đất này tương đối lớn, cơ hồ là từng vòng, từng vòng kéo dài hướng vào phía trong. Đi ở trong này không khác gì đi vào một cái mê cung vậy. Dạ Tâm dẫn theo bọn họ quanh đi quẩn lại hai ba vòng, xuyên qua vài cánh cửa, lúc này mới đi tới một căn phòng rộng thùng thình. Trước khi vào, Cơ Động nhìn xung quanh cánh cửa bằng đá, trên đó có chạm khắc hình ảnh biểu tượng của mười hệ Âm Dương Ma Sư.
Vừa vào trong phòng, đầu tiên là một cỗ nhiệt độ khổng lồ đập thẳng vào mặt. Lãnh Nguyệt la lên một tiếng, vội vã núp sau lưng Dạ Tâm. Quang mang màu tím nhàn nhạt phát ra từ trên người Dạ Tâm, bao phủ lên chính mình và Lãnh Nguyệt, đồng thời quay đầu nhìn về phía Cơ Động ở phía sau.

Ngay cả nhiệt độ nham thạch nóng chảy trong Địa Tâm Hồ bấy giờ đối với Cơ Động cũng không có ảnh hưởng gì, huống chi là nơi này. Dạ Tâm nhìn thấy, Cơ Động chỉ quan sát xung quanh, đánh giá tình huống trong này, chứ cũng không có nửa phần cảm giác không ổn.
Ở khắp nơi trong căn phòng rộng rãi này, chỗ nào cũng có các mảnh kim loại nằm lung tung. Có thể phân biệt được đám đó vốn là áo giáp, vũ khí, còn có một số mảnh có hình thù kỳ quái, căn bản là không nhìn ra đó là cái gì. Căn phòng này phỏng chừng cao năm thước, rông khoảng ba trăm thước vuông. Thế nhưng trong cả căn phòng lại chỉ có một người mà thôi.
Người trong phòng mặc một bộ trường bào màu đỏ rách rưới, trên đầu là một mái tóc đỏ rực, rối bời, đang ngồi trực tiếp trên mặt đất trong một góc phòng, tay trái cầm một mảnh kim loại hình thù kỳ quặc, tay phải cầm một cái búa nhỏ màu đỏ rực. Hắn vừa ngắm nghía mảnh kim loại, vừa lẩm bẩm gì đó, thỉnh thoảng lại dùng búa gõ lên đó vài cái.
Ở bên cạnh hắn, là một cái lò rèn thật lớn, cỗ nhiệt độ khổng lồ trong gian phòng kia cũng do đó mà ra.
Dạ Tâm đưa một ngón tay đặt lên miệng, ra dấu bảo Cơ Động và Lãnh Nguyệt đừng có lên tiếng, bảo hai người cứ đứng đó lẳng lặng mà chờ.
Một lúc sau, quái nhân tóc đỏ kia mạnh mẽ quăng khối kim loại đang cầm trên tay kia vất sang một bên. Khối kim loại kia rơi xuống đất, phát ra một âm thanh va chạm kịch liệt, thể tích không lớn lắm, nhưng khi rớt xuống, thanh âm phát ra lại chứng tỏ khối kim loại này có trọng lượng không nhỏ chút nào.
Quái nhân tóc đỏ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía ba người Cơ Động:
- Tiểu Dạ Tâm, có chuyện gì thế?
Hắn nhấc đầu lên, Cơ Động mới nhìn rõ, tướng mạo của gã quái nhân tóc đỏ này hết sức thô tục. Hắn có một cái mũi hủ hèm thật to, đôi mắt nhỏ, híp lại thành một cái khe, thế nhưng trong khe mắt hẹp đó lại mơ hồ phát ra một tia tinh quang chói mắt.
Vừa mới bước vào cửa, Cơ Động cũng đồng dạng cảm giác được một luồng sóng nhiệt cực mạnh, thế nhưng lại không phải đến từ cái lò rèn, mà là đến từ trên người quái nhân tóc đỏ kia. Bính Hỏa ma lực, Bính Hỏa ma lực cực mạnh. Nhìn quái nhân này, cảm giác duy nhất của Cơ Động chính là đang nhìn chăm chú vào Địa Tâm Hồ. Quái nhân tóc đỏ này thậm chí còn có nhiệt độ giống như là nham thạch nóng chảy vậy. Có thể thấy Bính Hỏa ma lực của hắn cường đại đến như thế nào.
Dạ Tâm mặc dù bài danh thứ ba trong Âm Dương Học Đường, thực lực còn mạnh hơn Thủy Nhược Hàn và Long Thiên nữa, nhưng khi đối mặt với quái nhân tóc đỏ này lại không chút nào dám chậm trễ, cung kính nói:
- Chúc lão, vốn là Viện trưởng đại nhân đặc biệt phê chuẩn, cho phép hai vị học đệ, học muội này đặc biệt tiến vào trong Âm Dương Học Đường học tập. Phiền ngài giúp bọn họ chế tạo ra lệnh bài thân phận.
- Hở? Nhỏ vậy sao?

- Ánh mắt Chúc lão xẹt qua trên người Lãnh Nguyệt, ha ha cười:
- Nguyên lai là tiểu bối của Lãnh lão đại. Khó trách. Ý, tiểu tử này cũng là người một nhà đây mà, sao ta lại nhìn không ra? Chuyện này sao có thể? Tiểu tử, lại đây.
Ánh mắt Chúc lão sau khi xẹt qua trên người Lãnh Nguyệt, nhân tiện dừng lại trên người Cơ Động. Cặp mắt vốn híp lại thành một khe nhỏ đột nhiên trợn to, kinh ngạc nhìn Cơ Động. Tay phải hắn giơ lên, nhất thời, Cơ Động cảm giác được một cỗ nhiệt khí mênh mông không thể chống đỡ được đang quấn lấy thân thể của mình. Hắn chưa kịp phản ứng gì, phía trước đã lóe lên một cái, thân thể bị kéo bay về phía trước, cái mũi hủ hèm thật to kia đã ở sát trước mặt mình.
Bàn tay to, xương xẩu của Chúc lão đã trực tiếp ấn về phía vị trí căn nguyên trên ngực Cơ Động. Chỗ nhưng tụ năng lượng quan trọng nhất bị tấn công, Cơ Động theo bản năng giơ hai tay lên, chân đạp Ám Nguyệt Vũ lui về phía sau, bởi vì khoảng cách đột nhiên bị thu hẹp, hắn đã không cách nào thi triển ra được Liệt Dương Phệ rồi, thân thể khẽ chuyển, vai phải đẩy tới trước, ma lực trong cơ thể trong nháy mắt chuyển hóa thành Bính Hỏa, một kích Liệt Dương Băng đã phóng ra.
Cả quá trình này giống như là những lúc tu luyện bình thường của Cơ Động vậy, phản ứng cực nhanh, từ lúc hắn bị luồng nhiệt khí kia kéo đến trước mặt Chúc lão, đến lúc sử dụng Ám Nguyệt Vũ tránh né bàn tay Chúc lão, rồi bộc phát ra Liệt Dương Băng, cả quá trình nhanh như thiểm điện.
Dạ Tâm nãy giờ đứng kế bên, ánh mắt hiện ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên nàng cũng không nghĩ tới Cơ Động trong tình huống như thế mà còn dám phản kích, hơn nữa động tác còn nhanh chóng thuần thục, mà kinh ngạc nhất là hắn có thể ra chiêu trọn vẹn được.
Chúc lão ha ha cười, bàn tay to mở ra, trực tiếp chụp lên vai phải của Cơ Động, là nơi phát lực chính của Liệt Dương Băng. Oanh một tiếng, một chùm lửa đỏ đã phát ra từ trên vai phải của Cơ Động. Cơ Động chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng nóng cháy từ trên vai phải truyền đến, toàn thân mềm nhũng, cũng không cách nào thúc dục ma lực bản thân được nữa.
- Cơ Chuẩn Kỹ không tệ a!
- Chúc lão lại kinh ngạc lần nữa, tay phải đặt lên trước ngực Cơ Động, cảm nhận được ma lực ba động trên căn nguyên của hắn.



Bình Luận (0)
Comment