Khóe miệng Lâm Thanh khẽ toát lên thần sắc khổ sở.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía vợ chồng Lâm Bách Xuyên cùng Lâm Thiên Vũ.
- Chúng ta đi.
Lâm Loan, thê tử của Lâm Bách Xuyên tung người lên đỡ lấy Lâm Thanh, Lâm Thiên Vũ lúc này đã thất hồn lạc phách, hắn không dám nhìn Cơ Động nữa, chính vào cái lúc Long Hoàng xuất hiện, hắn đã hiểu được sự chênh lệch khổng lồ giữa mình và Cơ Động, đó dường như là một khoảng cách không thể thu hẹp.
Chín điểm ánh sáng kim hồng sắc từ trên thân Tuyệt Luyến Anh Túc dâng lên, hóa thành chín đạo ánh sáng huyễn lệ dung nhập hết vào trong cơ thể Cơ Động, vào thời khắc bọn chúng chui vào trong cơ thể của mình, Cơ Động lại có cảm giác ấm áp như khi ôm lấy Liệt Diễm, khoảnh khắc đó, trái tim của hắn không tránh khỏi loạn nhịp.
Ma sư của Đông Mộc đế quốc cùng bọn thị vệ vậy quanh bên ngoài diễn võ trường chậm rãi tránh sang hai bên tạo thành một cái thông lộ, nhìn theo bóng lưng cô đơn của Lâm gia lúc rời đi. Gốc cây Địa Ngục Ma Thụ cũng từ từ khô héo khi ma lực của Lâm Thanh cạn kiệt, hóa thành một đạo khí đen lặng lẽ tan ra rồi biến mất vào trong long đất. Hiển nhiên là năng lực tăng phúc của Tuyệt Luyến Anh Túc cũng có giới hạn, còn bảo Cơ Động xác định xem liệu rằng ma thú hệ thực vật kì dị này còn sống hay không thì hắn cũng đành bó tay.
Sau khi Lâm gia rời đi, Cơ Động không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, vội vàng giơ tay ôm lấy Long giác trên đầu Ngũ Lương Dịch mới có thể ổn định được thân thể của mình. Trận chiến căng thẳng đầy kịch tính này cuối cùng cũng kết thúc, có thể nói đây là trận chiến thập tử nhất sinh, nhưng đồng dạng cũng là một lần ma luyện hoàn mĩ.
Không thể phủ nhận rằng loại ma luyện này có tác dụng khổng lồ đối với việc tang cường thực lực, nhưng vào giờ khắc này, Cơ Động đã quyết định, sau này sẽ không bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này để ma luyện nữa. Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, chính là bốn chữ lúc trước Long Hoàng giới thiệu về hắn: Thiên Can Thánh Vương.
Giờ phút này hắn đã không thể sống riêng cho bản thân nữa, hắn là đại biểu cho tập thể Thiên Can Thánh Đồ, có quá nhiều chuyện đang chờ hắn làm. Cứ lao đầu vào nguy hiểm thế này, một khi hắn gặp chuyện không may, vậy thì toàn bộ Thiên Can Thánh Đồ sẽ phải chịu ảnh hưởng, thậm chí ảnh hưởng đến trận Thánh chiến ba năm sau nữa.
Hỏa Nhi đã quen với việc yên tĩnh tu luyện trong Chu Tước thủ trạc rồi nên khi thấy mọi chuyện kết thúc, ngay lập tức nó phóng người lên, hóa thành một đạo kim sắc trong nháy mắt dung nhập vào trong Chu Tước thủ trạc, không thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, trứng rồng Tư Động trên đầu Mao Đài nhẹ nhàng chuyển động, mượn lực từ vỏ trứng bắn ngược lên, chui vào trong ngực Cơ Động, tìm đến vị trí thoải mái nhất rồi cũng không lên tiếng nữa.
Cơ Động nhẹ nhàng vuốt ve vỏ trứng của Tư Động, không khỏi mỉm cười bình thản, hôm nay đã làm phiền tiểu tử này rồi. Nếu không phải nó kịp thời xuất thủ sợ rằng đã gặp phiền toái lớn rồi. Cũng phải nói là hắn hoàn toàn không ngờ rằng Tư Động lại kinh khủng đến như vậy, có thể ngăn được một kích của cường giả Thánh cấp, lực phòng ngự phải đạt đến trình độ nào đây?
Quang mang nhàn nhạt lóe lên, Cơ Động mỉm cười nhìn Tư Động trong lồng ngực, lòng thầm nghĩ, có lẽ lựa chọn của Tư Tuyền rất chính xác. Tư Động còn ở trong trứng đã lợi hại như vậy, lại có thể mở miệng nói chuyện nữa, đến lúc nó nở ra sợ rằng sẽ trực tiếp dạt đến trình độ ma thú thập giai.
Thần Khải Thánh Vương Khải lặng lẽ giải trừ, cũng nhờ vào tác dụng của linh hồn dung hợp mà Cơ Động có thể chủ động giải trừ Vĩnh Hằng Khải. Nhẹ nhàng đem Trần Tư Tuyền đang hôn mê ôm vào trong ngực, lúc này Cơ Động mới vọt người lên, hai cánh sau lưng mở rộng, mang Trần Tư Tuyền bay đến trước mặt hoàng đế Đông Mộc đế quốc Trần Hiểu Phong.
Từ khi Long Hoàng xuất hiện đến lúc Thái Trùng miện hạ Lâm Thanh tiêu hao hết ma lực, mọi người của Lâm gia đã lặng lẽ rời đi, cho đến hiện tại toàn trường vẫn yên lặng như tờ.
Những người quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu này giờ tất cả đều nhìn Cơ Động bằng ánh mắt ngây ngốc, hai chữ sung bái đã không còn đủ để hình dung cảm xúc của những người ở đây nữa rồi.
Hoàng hậu vẫn còn đang hôn mê, sắc mặt của Trần Hiểu Phong lại càng khó coi, bởi trong cuộc đời lão chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như hôm nay.
- Bệ hạ, chuyện ngày hôm nay tại hạ chỉ có thể xin lỗi ngài mà thôi.
Cơ Động vừa ôm Trần Tư Tuyền vừa hành lễ với Trần Hiểu Phong.
Trần Hiểu Phong thở không ra hơi, nói không ra tiếng, thiếp thân thị vệ bên cạnh lão vội tiến lên trước mấy bước, nhẹ nhàng giúp lão vỗ lung, lúc này mới trở lại bình thường được.
Ánh mắt Trần Hiểu Phong nhìn Cơ Động rất phức tạp, thật sự hắn không biết phải nói gì nữa, người trẻ tuổi này xuất hiện có thể nói đã ảnh hưởng tới cả Đông Mộc đế quốc, thậm chí là tương lai của đế quốc.
- Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, trẫm cũng có trách nhiệm lớn.
Thật vất vả Trần Hiểu Phong mới nặn ra được một câu như vậy.
Chuyện đã phát triển đến mức này, mối quan hệ với Lâm gia đã không thể vãn hồi nữa, thân làm đế vương, việc hắn có thể làm vào lúc này là áp chế mọi xúc động trong lòng, tận lực tạo mối quan hệ tốt đẹp với người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng có tầm quan trọng với cả đại lục đang đứng ở trước mắt.
Cơ Động nhẹ cười nói:
- Bệ hạ không trách cứ là tốt rồi. Đông Mộc đế quốc ngay sát Đông hải, một khi Thánh chiến bắt đầu, ven biển Đông hải sẽ là chiến tuyến đầu tiên của cuộc Thánh chiến, kính xin bệ hạ sớm có chuẩn bị.
Trần Hiểu Phong lại hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Dù sao hắn cũng là đế vương, sau khi điều chỉnh tâm tình, vẻ mặt đã tự nhiên và bình tĩnh hơn.
- Cơ Động, ngươi vẫn còn gọi ta là bệ hạ sao?
Cơ Động chợt sửng sốt:
- Không gọi bệ hạ thì gọi là gì?
Nghe hắn nói xong Trần Hiểu Phong suýt nữa liếc mắt xem thường, nữ nhi đã bị hắn đoạt đi, sau lại chạy lon ton vào hoàng cung cướp cô dâu, hiện tại nói những lời này, chẳng lẽ hắn chỉ biết đánh nhau thôi sao?
- Gọi nhạc phụ đi cưng!
Thanh âm của Trần Tư Tuyền đột nhiên vang lên trong đầu hắn. Cơ Động cúi xuống nhìn, phát hiện nàng đã mở mắt nhưng vẫn còn mang bộ dạng vô cùng suy nhược.
-Nhạc, nhạc phụ…
Cơ Động lẩm bẩm lập lại lời Trần Tư Tuyền.
-Vậy còn nghe được, he he he...
Trần Hiểu Phong thở ra một ngụm thoải mái, nhất thời trên mặt tươi cười rạng rỡ.
-Cơ Động, ngày hôm nay ngươi đã khiến trẫm vô cùng kinh ngạc đó.
Cơ Động ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng âm thầm phát khổ. Hắn rất muốn nói cho vị hoàng đế trước mắt là câu nhạc phụ mình vừa nói kia không phải là gọi lão mà chỉ đơn thuần là nhắc lại thôi. Nhưng nghĩ đến mọi chuyện thật vất vả mới được giải quyết, lại sắp được bình rượu thứ bảy trong thập đại danh tửu, hắn đành phải nhịn. Dù sao hắn cũng tự nhủ trong lòng là mình không gọi lão.
Trần Hiểu Phong cố nặn ra nụ cười hiền lành:
- Tốt lắm, cho dù thế nào đi nữa, hôn sự với Lâm gia cũng đã hủy bỏ, hôm nay ngươi bày trò trước mặt mọi người thế này, ngươi đã chứng minh đủ tình yêu và có thực lực bảo vệ Tư Tuyền con gái ta, vậy ngươi tính khi nào lập gia đình với Tư Tuyền?
- Á, lập gia đình hả?
Cơ Động suýt nữa buông rơi Trần Tư Tuyền xuống đất.
- Hình như hơi sớm thì phải, chúng ta vẫn còn nhỏ mà!
- Nhỏ gì nữa, lúc bằng tuổi ngươi bây giờ ta đã có mấy đứa con rồi.
Trần Hiểu Phong nhanh chóng cắt lời. Việc đã đến nước này, muốn có được sự ủng hộ của người thanh niên này tất nhiên phải nhanh chóng cho gạo nấu thành cơm, vậy thì sau này Đông Mộc đế quốc cũng có hậu phương vững chắc để dựa vào.
Cơ Động cười khổ, cúi đầu cầu cứu Trần Tư Tuyền, ai ngờ đâu Trần Tư Tuyền lại đã nhắm mắt rồi, mặc dù Cơ Động có thể cảm nhận rõ ràng là nàng không còn hôn mê nữa. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tổ sư hai cha con gian manh này, định chơi xỏ gạt ông vào tròng hử?”
Tuy nghĩ thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn phải nói:
- Bệ hạ, thôi thì ta cứ gọi ngài là bệ hạ đi. Chuyện này quả là hết sức đột ngột, lại hệ trọng nên không thể manh động được, trước đây ta đã hạ quyết tâm, trước khi thanh trừ được ngoại địch, kết thúc cuộc Thánh chiến giữa quang minh cùng hắc ám tuyệt đối không lập gia đình.
Cơ Động nói cương quyết như chém đinh chặt sắt.
Trần Hiểu Phong nhíu mày nói:
- Tư Tuyền cũng là đại cô nương rồi, ở cùng ngươi mà không có danh phận gì chẳng phải là để người ta nói xấu sao? Không kết hôn cũng được, tạm thời cứ đính hôn cái đã.
Nhìn vào ánh mắt tha thiết của Trần Hiểu Phong, trong lòng Cơ Động không biết nói gì hơn, nếu không phải vì bình rượu thứ bảy kia, hắn đã sớm ôm Trần Tư Tuyền bay đi rồi.
Nhẹ nhàng đặt Trần Tư Tuyền xuống đất, giữ cho nàng đứng vững, Cơ Động hướng linh hồn nàng nói:
- Nhanh giải quyết vấn đề của cha ngươi đi rồi đưa rượu ra đây, chúng ta đi luôn.
Trần Tư Tuyền oán hận mở mắt, lườm Cơ Động rồi nói với Trần Hiểu Phong:
-Phụ hoàng, chuyện đính hôn để sau này hãy nói, ngài yên tâm đi, có ta và Cơ Động thì không ai có thể gây bất lợi cho Đông Mộc đế quốc đâu. Ta biết ngài đang lo lắng điều gì, ngài yên tâm đi, con gái đã lớn nên cũng hiểu chuyện, bất luận như thế nào thì ta vẫn là công chúa của Đông Mộc đế quốc.
- Cái này…
Trần Hiểu Phong chần chờ nói.
Trần Tư Tuyền khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Cơ Động với ánh mắt tràn ngập nhu tình:
- Danh phận đối với Thiên Can Thánh đồ chúng ta cũng không phải là việc trọng yếu. Chỉ cần Cơ Động yêu ta, ta cũng thương hắn, vậy là đủ rồi. Cơ Động, cưng thấy đúng không, cưng nói cho phụ hoàng của ta biết là cưng rất yêu ta đi.
Vừa nói ánh mắt tha thiết của nàng cũng dán chặt vào Cơ Động, đồng thời tim nàng lúc này cũng đập loạn cả lên.
Đây là kế hoạch mà Trần Tư Tuyền đã khổ công vạch ra từ trước, nàng mang Co Động về từ hôn chính là để tìm được cơ hội như trước mắt này đây, dùng tình thế để bức bách Cơ Động nói với nàng ba chữ kia, chỉ cần Cơ Động chịu nói ra, vậy thì bọn họ có thể đường đường chính chính ở bên nhau, Trần Tư Tuyền đã có dự định này từ lâu rồi, mặc dù có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra nhưng cuối cùng vẫn đưa đến cho nàng cơ hội này.
Ánh mắt của mọi người cũng đều đổ dồn về phía Cơ Động,chờ đợi câu trả lời của gã. Cơ Động hết nhìn Trần Tư Tuyền đang rúc vào người mình, lại nhìn Trần Hiểu Phong trước mặt, hắn tức giận thông qua linh hồn nói với Trần Tư Tuyền:
- Ngươi biết rõ là ta không thể nói với ngươi câu này rồi mà, cả đời này ta chỉ yêu một mình Liệt Diễm mà thôi, tiếng yêu này ta cũng chỉ có thể nói với riêng nàng, tại sao ngươi còn làm khó ta như vậy?
Sắc mặt Trần Tư Tuyền liền trở nên khó coi, nàng chỉ hận là không thể nhào tới cào cấu cắn xé Cơ Động cho bõ ghét, nàng vội vàng dung linh hồn nói cho Cơ Động:
- Chỉ là lừa phụ hoàng ta thôi, qua được cửa ải trước mắt này rồi ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, chẳng lẽ một câu ngươi cũng không nói được à?
Cơ Động kiên định nói:
- Tuyệt đối không được, chữ yêu này có thể nói ra dễ dàng như vậy sao?
Trong khi linh hồn hắn và Trần Tư Tuyền trao đổi thì ngoài mặt hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng rớt xuống đất phun ra một búng máu tươi, sau đó ngã gục nằm ngay đơ ra đó, mặc dù đã được Trần Tư Tuyền kéo lại, đáng tiếc nàng đã quá suy nhược nên kết quả là cả hai đồng thời ngã xuống đất, ánh mắt Cơ Động khép lại, trực tiếp lâm vào “hôn mê”.
Trần Tư Tuyền oán hận đập vào bả vai Cơ Động một cái, cái tên đáng ghét này lại dùng chiêu hôn mê để chạy trốn. Tức chết ta thôi. Xem ra toàn bộ kế hoạch xem như thất bại rồi. Hắn thật là, ngay cả một câu lừa gạt cũng không nói ra được, mặc dù trong lòng Trần Tư Tuyền hết sức buồn bực, nhưng nàng cũng không thực sự giận Cơ Động. Bởi tất cả những gì Cơ Động làm là vì yêu nàng, Trần Tư Tuyền chỉ hận gã Thần Tà Ác kia, hắn đặt ra điều kiện quá ác độc. Nếu không phải có điều kiện biến thái này thì nàng đâu phải thống khổ như vậy chứ.
Tư Động từ người Cơ Động bay ra chui vào trong ngực Trần Tư Tuyền, lăn qua lăn lại trong đó, tựa hồ muốn an ủi nàng vậy.
Đại Diễn Thánh Hỏa Long cũng hóa thành một đạo lưu quang, quay trở lại Sinh Mệnh Hạch trên cổ Cơ Động, bọn chúng cũng cần thời gian để khôi phục ma lực.
Trần Hiểu Phong đành phải im lặng hồi cung, vở hài kịch này cuối cùng đã kết thúc, dĩ nhiên có người hộ tống Cơ Động và Trần Tư Tuyền cùng nhau hồi cung. Hơn nữa Trần Hiểu Phong còn cố ý an bài Ma sư mạnh nhất trong cung hộ tống hai người để tránh cho hai người gặp phải chuyện không may. Không còn Lâm gia ủng hộ, hắn không thể mất luôn sự ủng hộ của Cơ Động được.
Lần này Cơ Động không bị đưa đến tẩm cung của Trần Tư Tuyền nữa, nếu không thì thể diện của hoàng gia đặt ở đâu chứ? Hắn được đưa đến cung điện cách tẩm cung Trần Tư Tuyền không xa, còn Trần Tư Tuyền trở về tẩm cung của mình.
Đến khi mọi người lui hết ra ngoài, lúc đó Cơ Động mới chịu mở mắt, hồi tưởng lại hết thảy sự việc vừa phát sinh, không khỏi thở dài trong lòng, Tư Tuyền à, bất luận ngươi có dùng biện pháp gì, cả đời này ta cũng không thể chấp nhận tình yêu của ngươi được. Thật sự xin lỗi !
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng hồi tưởng lại tất cả những gì phát sinh với Trần Tư Tuyền trong lòng hắn vẫn có cảm giác xúc động nhẹ nhàng.
Cơ Động mở lòng bàn tay ra, quang mang kim hồng sắc nhàn nhạt lóe lên, từng hạt sen của Địa Tâm Hồng Liên từ lòng bàn tay lần lượt hiện ra, trôi nổi trong không khí trước mặt hắn.
Nhìn những khỏa hạt sen huyễn lệ này, ánh mắt Cơ Động không khỏi ngây dại. Liệt Diễm, hôm nay ngươi lại cứu ta, mặc dù ngươi đã không còn ở bên ta nữa nhưng ngươi vẫn luôn bảo vệ ta như trước. Cuộc sống đau khổ như thế này còn phải kéo dài nhiều năm nữa đây, ta thật sự rất muốn đi tìm ngươi ngay lập tức. Thật xin lỗi, Liệt Diễm, ta biết mình sai rồi, mặc dù ta không yêu Trần Tư Tuyền nhưng ta không thể phủ nhận là ta thích nàng ấy, ta nợ nàng ấy rất nhiều.
Có lẽ lúc ta đi tìm ngươi cũng là lúc ta trả lại hết cho nàng ấy. Ta thật sự không hiểu mình có chỗ nào tốt để cho nàng ấy khăng khăng như vậy. Khi linh hồn ta dung hợp với nàng ấy, ta có thể rõ ràng cảm nhận nàng ấy không hề có ác ý, thậm chí mơ hồ ta có thể thấy được bóng dáng của ngươi.
Có lẽ vì nguyên nhân này mà sức chống cự của ta với nàng ấy càng ngày càng thấp. Nhưng ngươi yên tâm đi, ta đã tìm được biện pháp rồi, lòng ta vĩnh viễn chỉ yêu một mình ngươi mà thôi.
-o0o-