Chương 2
Đang ngủ say thì một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, âm thanh mang theo hơi men của Chung Ly Túy vang lên: "Tiểu Phú Quý, mở cửa!"
Nhϊế͙p͙ Quỳnh mơ mơ màng màng đứng lên chạy ra mở cửa, Chung Ly Túy sau khi vào phòng thì đi thẳng đến giường nằm xuống, miệng lầu bầu nói: "Giúp ta đấm lưng đi, làm việc cả buổi, toàn thân đau nhức hết rồi."
Gì chứ? Bảo y đấm lưng? Y đường đường là một hoàng tử cành vàng lá ngọc, đời này khoan nói đến hầu hạ người khác, ngay cả để người ta hầu hạ cũng phải chọn lựa, giờ lại bị một tên nhà quê vênh mặt hất hàm sai khiến!
Lửa giận cùng uất ức đã kìm nén liên tiếp nhiều ngày đồng loạt bùng lên, Nhϊế͙p͙ Quỳnh xông lên phía trước vung quyền ra sức đánh, ai ngờ đúng lúc Chung Ly Túy trở mình, nắm đấm kia rơi vào khoảng không, đánh đúng lên trêи giường một cái, đau đến mức nhe răng.
"Tiểu Phú Quý, vết thương trêи vai ngươi có nặng lắm không? Hôm nào ta lên núi giúp ngươi hái chút thuốc..."
Lời còn chưa dứt, người đã tiến vào mộng đẹp.
Đau đớn làm cho Nhϊế͙p͙ Quỳnh tỉnh táo lại, ngẫm lại thấy bản thân còn phải ở đây nghỉ ngơi trong vài ngày, vẫn nên nhẫn nhịn đi. Đại trượng phu co được dãn được, y cứ coi như đang xoa bóp cho một con cún sủng vật trong vương phủ là được rồi.
Y đặt tay lên lưng Chung Ly Túy, tùy tiện ấn ấn vài cái, vờ cười: "Thoải mái không?"
Vài tiếng lầm bầm truyền đến, tựa hồ cổ vũ y tiếp tục, thế là Nhϊế͙p͙ Quỳnh gia tăng lực tay, trong lòng lại chửi mắng không ngừng. Đáng thương cho hương thân phụ lão trấn Hoa Mai, chỉ vì cùng một họ với Chung Ly Túy mà không khỏi vạ lây.
Rạng sáng hôm sau, Chung Ly Túy rời khỏi quán rượu, đến giữa trưa về liền gọi Nhϊế͙p͙ Quỳnh đi vào phòng hắn. Nhìn những thảo dược đã được nghiền nát để trêи bàn, Nhϊế͙p͙ Quỳnh cảm thấy bất ngờ. Thì ra tối qua tên khốn này cũng không phải nói lời say, hắn đi hái thuốc thật.
"Cởi áo ra, ta giúp ngươi đắp lên."
Nhớ tới tam tòng tứ đức, Nhϊế͙p͙ Quỳnh không nói nhiều, thẳng thắn cởi áo, cũng không sợ Chung Ly Túy nhìn ra vết đao hay vết va quẹt, dù sao hắn cũng say khướt cả ngày, rất dễ dàng lừa gạt cho qua.
"Vết thương có hơi sưng, nè, đây là đá núi nào mà còn sắc bén hơn cả đao, ngươi cũng quá nhọ nhẩm rồi."
Chung Ly Túy nhìn lướt qua miệng vết thương trêи vai Nhϊế͙p͙ Quỳnh, ngậm một ngụm rượu phun lên, khiến y đau đến giật nảy mình. May là thảo dược ngay lập tức được đắp lên, đau đớn như thiêu đốt cũng theo đó mà lắng xuống.
Nghe ngữ khí của hắn, sẽ không phải là nhìn ra cái gì chứ? Chắc không đâu, ngay cả ngọc bội thật giả cũng phân biệt không được thì rõ là một tên đần, mắt nhìn không có lợi hại như vậy đâu. Nhϊế͙p͙ Quỳnh tự trấn an mình, ngoài miệng lại hỏi: "Ngươi biết y thuật?"
"Trước kia vào nam ra bắc, những y lý đơn giản vẫn hiểu được, mạch của ngươi rất yếu, xem ra phổi cũng bị tổn thương, lát nữa ta sẽ đi hái thêm chút thảo dược." Chung Ly Túy đắp thuốc xong, vừa nói vừa đặt tay bắt mạch cho Nhϊế͙p͙ Quỳnh.
"Cảm ơn ông chủ."
Chung Ly Túy ngẩng đầu nhìn y, ý cười cợt trêu đùa trêи môi càng sâu:
"Cảm ơn thì không cần, chỉ là, một bộ thuốc một lượng bạc, cộng thêm tiền củi lửa sắc thuốc, tiền công ta lên núi hái thuốc, tính tổng cộng cũng hơn mười mấy lượng, ta sẽ chậm rãi khấu trừ vào tiền công của ngươi. Cho nên, Tiểu Phú Quý, cố gắng làm việc đi."
Lại mắc mưu. Thừa dịp Chung Ly Túy xoay đầu sang một bên, Nhϊế͙p͙ Quỳnh ở sau lưng hắn ra sức quơ quơ nắm đấm.
Hiện tại không làm gì được tên quỷ rượu này, nhưng sẽ có một ngày y phải hung hăng giẫm đạp hắn dưới lòng bàn chân, nghiêm trị tội mạo phạm.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên từng đợt tiếng kêu quái lạ, theo đó là âm thanh vỗ cánh trong phút chốc lướt qua. Nhϊế͙p͙ Quỳnh đang vung vẩy nắm đấm lập tức cứng đờ, là bọn người đuổi giết y đã tìm đến đây.
"Ông chủ, ông chủ..."
Tiểu Thiên từ bên ngoài chạy vội vào, nhìn thấy Nhϊế͙p͙ Quỳnh luống cuống mặc quần áo, gã lập tức toe toét cười mờ ám.
"Ông chủ, chả trách ngươi vẫn mãi không thành thân, thì ra là ưa chuộng khẩu vị này sao?"
Nhϊế͙p͙ Quỳnh đen nửa mặt. Y lật đật mặc quần áo là vì kẻ thù tìm đến cửa, không liên quan gì đến Chung Ly Túy. Chuyện này nhất định phải làm sáng tỏ, tuy rằng y háo sắc nhưng không hảo nam phong, hơn nữa đối phương lại còn là một con sâu rượu.
Chung Ly Túy quay đầu lại, ánh mắt giảo hoạt ngắm tới ngắm lui phần ngực chưa kịp phủ quần áo, lộ vẻ ɖâʍ đãng.
"Vừa rồi không chú ý, làn da của Tiểu Phú Quý đúng là tốt thật, non mềm mọng nước giống như làn da trơn mịn của các cô nương."
Cái tên khốn kiếp này! Phải giết, phải lăng trì cái thứ quỷ rượu chết tiệt này!
Thế nhưng câu kế tiếp của Tiểu Thiên lại làm cho Nhϊế͙p͙ Quỳnh muốn hộc máu. "Ông chủ, Tiểu Phú Quý không chạy đi đâu được, sau này ngươi cứ từ từ mà nhìn, bây giờ nhanh đi ra nhà trước chào hỏi khách khứa đi, vừa rồi có mấy gã hung hãn đến, nói muốn tìm người."
Chung Ly Túy theo Tiểu Thiên ra sân trước, Nhϊế͙p͙ Quỳnh do dự một chút, tung người một cái, nhảy lên xà nhà. Xà nhà này có phần rộng, lại còn nằm ngang, vừa hay có thể ẩn giấu bóng dáng.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân gấp gáp và tiếng kêu tàn ác của Huyết Ưng truyền đến, Nhϊế͙p͙ Quỳnh vội nín thở.
Cửa bị đẩy ra, vài người đi đến, chỉ nghe Chung Ly Túy nói: "Khách quan, rốt cuộc là các người muốn tìm cái gì, còn chạy đến cả phòng của ta?"
Một giọng nói trầm thấp hỏi: "Hai ngày nay có thấy một nam nhân diện mạo tuấn tú, trêи người có thương tích đến quán không?"
Chung Ly Túy cười khà khà, Tiểu Thiên thì rất ân cần giải thích: "Nơi này của chúng tôi là quán rượu, không phải quán trọ, mỗi ngày người lui tới cũng không ít, nhưng mà nếu muốn nói đến tướng mạo tuấn tú thì không ai có thể hơn được chủ quán chúng tôi."
Vuốt ʍôиɠ ngựa kiểu này lộ liễu quá thể, người nọ bật cười một tiếng, chậm rãi thong thả đi vào phòng. Huyết Ưng ở bênh cạnh không ngừng đập cánh rít lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy được động tĩnh gì.
"Hình như thảo dược này dùng để đắp ngoại thương..."
Tim của Nhϊế͙p͙ Quỳnh đập nhanh đến mức sắp vọt ra khỏi miệng, lại nghe Chung Ly Túy nói: "Ha ha, là con chó nhỏ nhà ta bị đá đập trúng nên bị thương, ta hái chút thuốc đắp vết thương cho nó, hiện giờ nó đang bị cột ở bên ngoài. Nếu khách quan thích, ngài có thể lấy con gà rừng mà ngài đem tới kia trao đổi cũng được, loại thịt rừng lớn như thế không dễ thấy đâu..."
Tiểu Thiên vội vàng nhỏ giọng nói: "Ông chủ, ngài chớ có sờ đó, hình như đây không phải gà rừng, là chim ưng thì phải?"
"Nói bậy, chỗ chúng ta sao lại có chim ưng?"
Huyết Ưng bị nói thành gà rừng, người nọ hiển nhiên là tức giận không hề nhẹ, hừ mạnh một tiếng rồi xoay người phất tay áo bỏ đi.
Ở trong phòng đợi thật lâu, sau khi xác nhận những người đó đã rời đi, Nhϊế͙p͙ Quỳnh mới từ xà nhà thả người xuống, đi ra sân trước. Tiểu Thiên đột nhiên nhíu mi, tay sờ sờ cằm ra chiều nghĩ ngợi.
"Những người vừa rồi nói muốn tìm một người tuấn tú, ta thấy dáng vẻ của Tiểu Phú Quý cũng rất khôi ngô đó..."
Lời còn chưa dứt đã bị Chung Ly Túy một tay đập tới, cười hì hì hỏi: "Nhìn cho rõ, nơi này ai mới là người khôi ngô nhất!"
Phía sau lưng truyền đến một trận rét căm căm, Tiểu Thiên lập tức dừng cương trước bờ vực (*), quay đầu là bờ.
(*) dừng cương trước bờ vực (悬崖勒马): ý nói bên bờ nguy hiểm kịp thời thanh tỉnh quay đầu
"Nhìn rõ rồi, đương nhiên là ông chủ, dáng dấp của Tiểu Phú Quý còn không bằng Vương mặt rỗ ở thành Đông nữa là."
Chung Ly Túy hài lòng gật đầu, ngửa đầu uống một hớp rượu, nói gã: "Đi, lên núi bắt vài con gà rừng về nhấm rượu, hôm nay nhìn con gà rừng lớn kia của người ta mà lại ăn không được, thật sự khó chịu."
Tiểu Thiên biết đây là họa từ miệng mà ra, bị đày đi ra ngoài. Còn hai tên tiểu nhị có chung mối hoài nghi kia cũng lập tức ngậm miệng, chạy tới phòng bếp. Trong quán rượu không có khách, Nhϊế͙p͙ Quỳnh cầm lấy khăn lau bàn, bản thân tạm thời may mắn, lặng lẽ tránh được một kiếp. Hương rượu truyền đến, Chung Ly Túy tiến đến trước mặt y, mắt say lờ đờ hỏi:
"Đang suy nghĩ cái gì?"
Nhϊế͙p͙ Quỳnh đẩy hắn ra, tức giận nói: "Bị ngươi gạt cho mang một đống nợ trêи người, đang suy xét làm sao trả lại."
"Không gấp, ngươi có thể từ từ trả."
Ánh mắt hắn như có như không đảo qua xương quai xanh dưới cổ áo Nhϊế͙p͙ Quỳnh, nụ cười quỷ quyệt: "Kỳ thật, dùng phương thức khác để trả cũng không sao, ta không để ý... Bộ dáng của ngươi mỹ miều như nước thế này, nếu không phải vừa nãy đã nhìn thấy cơ thể của ngươi, ta cũng sẽ cho rằng ngươi là nữ giả nam trang đó..."
"Ngươi câm miệng cho ta! Đừng tưởng rằng ngươi là chủ quán thì có thể muốn làm gì thì làm, còn dám bỡn cợt ta, ta sẽ đánh cho mặt ngươi nở cả hoa luôn đấy!"
Nhϊế͙p͙ Quỳnh đang phiền lòng lại bị lời nói của Chung Ly Túy đùa bỡn, phiền lại thêm phiền, lập tức vứt khăn lau, túm lấy cổ áo hắn rống to.
Chung Ly Túy vẫn không phản kháng, chỉ thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn y, nhẹ giọng hỏi: "Vừa nãy ngươi đã đi đâu?"
"Gì hả?"
"Ta nói, khi những người đó tới đây, ngươi đã đi đâu?"
Bị nhìn chằm chằm đâm ra hoảng, Nhϊế͙p͙ Quỳnh buông tay, ấp úng nói: "Ta đau bụng, đi nhà xí."
Cũng may Chung Ly Túy không hỏi gì thêm nữa, thu hồi ánh mắt, cầm hồ lô đi ra ngoài.
"Tên Tiểu Thiên kia làm việc ta không yên lòng tí nào, ta cũng muốn đi lên núi nhìn xem, Tiểu Phú Quý, ngươi đi cùng ta."
"Ta đau bụng, không đi được không?" Tên ma men này ngoại trừ gian xảo, hẹp hòi, bên cạnh yêu rượu dường như còn háo sắc. Vùng thôn quê núi non hoang vắng, bản thân còn mang thương tích, tên ma men nhìn qua tựa hồ cũng rất mạnh, nếu thú tính nổi lên...
Nhϊế͙p͙ Quỳnh đã tưởng tượng ra đủ hết các tình huống xấu nhất, lập tức cự tuyệt.
Phía trước truyền đến âm thanh ung dung của Chung Ly Túy.
"Tiểu Phú Quý, bọn Tiểu Bách có nói với ngươi nếu phạm vào quy định của quán rượu chúng ta, kết quả sẽ như thế nào không?"
"Ta đi!"
Nếu phạm vào một điều trong tam tòng tứ đức, khấu trừ một bữa cơm. Phạm vào toàn bộ, chính là bảy bữa cơm. Ngưng ăn bảy bữa, y không cần phải nghĩ đến việc chạy trốn nữa, nhập thẳng vào hoàng lăng, bầu bạn luôn cùng liệt tổ liệt tông.
Ngọn núi ở Mai Hoa Độ không cao, đường cũng khá rộng. Có điều, xe ngựa cứ bị chủ nhân đánh cho lắc la lắc lư, rất lâu mới miễn cưỡng đến được giữa sườn núi.
Chung Ly Túy buộc xe ngựa ở bên đường, mang theo Nhϊế͙p͙ Quỳnh đi bộ lên núi. Không biết hắn là say đến nỗi mất hết phương hướng hay là cố ý mò đường lung tung, nói đi bắt gà rừng nhưng lại ở trong núi hết rẽ trái lại quẹo phải, tản bộ tiêu khiển.
Xa xa hàng bách xanh rợp trời, bông tuyết điểm tô, nhìn không thấy điểm tận cùng. Nhϊế͙p͙ Quỳnh đi rất gấp, ngực lại bắt đầu âm ỉ đau.
"Thật đúng là một đứa trẻ lớn lên trong phú quý, chỉ có cái sườn núi nho nhỏ mà cũng mệt thành như vậy."
Thấy sắc mặt y trắng bệch, Chung Ly Túy đưa hồ lô rượu cho y: "Uống một hớp sưởi ấm đi."
Nhϊế͙p͙ Quỳnh nhận lấy, hằn học khó chịu uống một ngụm rượu. Từ trước đến nay vương triều Vĩnh Thặng không hề có thứ gọi là "con cưng". Dù y thích lông bông, nhưng các loại huấn luyện của hoàng thất từ khi còn nhỏ cũng chưa từng bỏ qua thứ nào, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm, hơn nữa, trêи người còn mang thương tích cho nên mới dễ dàng mệt nhọc uể oải. Bây giờ lại bị một tên nhà quê cười nhạo, cơn tức này làm sao y nuốt cho trôi, lòng hậm hực, hơi rượu nồng bốc lên, ho sặc sụa.
Chung Ly Túy kéo y ngồi lên một tảng đá bằng phẳng, giúp y vỗ vỗ lưng.
"Ngươi đúng là một người lòng dạ hẹp hòi, mới nói một câu mà đã tức thành như vậy, ngươi xem, ta bị ngươi đưa một khối ngọc giả hết lừa ăn lại lừa uống, chẳng phải cũng không nói gì sao?"
Y đưa một khối ngọc giả hết lừa ăn lại lừa uống khi nào? Rõ ràng tên khốn này không biết nhìn hàng, còn ở đây làm ra vẻ tủi thân đầy bụng. Sao y lại xui xẻo như vậy, đụng trúng thứ ôn thần này!
Cơ mà sau lưng được vỗ rất thoải mái. Tâm tình bất giác dễ chịu đi không ít, nhìn sang hai bên một chút, phát hiện bên cạnh có một gốc cây thâm thấp, đầu cành có không ít quả hồng nặng trĩu, màu sắc tươi ngon, khiến người phát thèm.
Đi hơn nửa ngày đường, có hơi khát nước, nhưng Nhϊế͙p͙ Quỳnh cũng coi như có chút hiểu biết giang hồ, mấy thứ quả trông tươi ngon trêи núi đa số đều là loại không ăn được, hơn nữa bây giờ đang là mùa đông giá rét, có quả dại kết trái lại càng thêm dị thường.
Nhìn Chung Ly Túy cầm rượu ngồi bên cạnh đang tự rót tự uống, ánh mắt Nhϊế͙p͙ Quỳnh lia tới lia lui, vươn tay hái mấy quả dại đưa lên phía trước, vác trêи mặt nụ cười giả tạo: "Ông chủ, ăn trái cây."
Tên khốn này là người địa phương, chắc chắn biết trái cây có độc hay không. Nếu như trực tiếp hỏi, nhất định sẽ bị hắn cười nhạo, đành phải dùng chiêu mượn hoa hiến phật (*), vừa chơi đẹp hắn lại vừa có thể thám thính thực hư.
(*) mượn hoa hiến phật (借花献佛): ý nói dùng đồ vật của người khác để đền đáp hay tặng quà
Chung Ly Túy nhận lấy quả dại, tiện tay xoa xoa rồi cho vào miệng cắn. Mùi hương thơm ngọt truyền đến, Nhϊế͙p͙ Quỳnh làm sao còn có thể nhịn nổi nữa, lập tức hái thêm một quả, há mồm ăn.
Nhϊế͙p͙ Quỳnh cắn cắn vài cái đã đem hết quả rừng cho vào bụng, có điều chưa thỏa mãn, liền hái thêm mấy quả nữa, một quả hiếu kính chủ quán, phần còn lại cho hết vào túi riêng.
Chạng vạng hai người quay lại quán rượu. Tiểu Thiên đã trở về trước, không phụ sự kỳ vọng của ông chủ, bẫy được hai con gà rừng, tuy nhỏ gầy một chút, nhưng cũng đủ nấu một nồi canh thơm ngon cùng với mấy đĩa thịt rừng làm đồ nhấm. Trái lại, nhóm hai người của y ngay đến nửa cọng lông gà cũng không bắt được.
Tên kia vốn chả phải đi bắt gà rừng gì cho cam, rõ ràng là muốn lấy y ra làm trò tiêu khiển, dẫn y đi lung tung trong núi, hái vài quả rừng, ngắt vài cọng cỏ dại. Hay cho cái danh mỹ miều vì y hái thuốc trị thương, kết quả lại khiến cho nội thương của y càng nặng thêm vì mệt nhọc, trêи đường trở về vẫn không ngừng ho khan, muốn xin uống một ngụm rượu để xua tan hàn khí hắn cũng không cho, cực kì nhỏ mọn.
Nhϊế͙p͙ Quỳnh thống kɧօáϊ mắng Chung Ly Túy trong lòng, lại hứng khởi đưa quả dại hái được cho bọn Tiểu Bách. Ba tên tiểu nhị này ngoại trừ ban đầu từng cáo mượn oai hùm ăn hϊế͙p͙ y ra, còn lại bình thường đối xử với y cũng không tệ. Nhϊế͙p͙ Quỳnh y là một người yêu hận rõ ràng, sẽ đem tất cả sai lầm mà ghi tạc lên người tên khốn kia, tất nhiên không làm khó những người có cùng thân phận tiểu nhị như mình.
Tiểu Thiên nhìn quả hồng, vẻ mặt hoảng hốt hỏi: "Ngươi ăn quả Uẩn rồi?"
"Sao thế?"
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Nhϊế͙p͙ Quỳnh, ba người Tiểu Thiên liếc nhau, lại đồng loạt quay đầu nhìn Chung Ly Túy, cái người đang ở phía sau đứng tựa lưng vào quầy, vừa gảy bàn tính vừa ngâm nga tiểu khúc, bộ dáng thong dong tự tại.
"Chủ quán, ngươi không nói cho Tiểu Phú Quý biết quả Uẩn không thể ăn bừa sao?"
Chung Ly Túy ngẩng đầu, mắt say như tơ, mỉm cười.
"Không thể ăn? Ta cũng ăn hết vài trái rồi mà."
"Nhưng, nhưng người trong trấn chúng ta từ nhỏ đã ăn, hẳn sẽ không có chuyện gì, Tiểu Phú Quý là người xứ khác, y ăn vào thì không xong đó."
Chung Ly Túy nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ trán một cái, kêu: "Ai da, chuyện lớn như vậy sao ta lại quên mất nhỉ?"
Nhϊế͙p͙ Quỳnh càng nghe càng hãi, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy bụng đau quặn như long trời lở đất, run giọng hỏi: "Có phải là quả độc không? Ăn vào sẽ chết sao? Làm sao để giải độc?" Trời ạ, y sẽ không xui xẻo như thế chứ, hàm oan còn chưa rửa mà tấm thân này đã phải đi trước rồi...
Tiểu Thiên vội vỗ vỗ bả vai y, ra vẻ an ủi: "Không nghiêm trọng như vậy, quả Uẩn là quả thuốc, có tác dụng cường thân kiện thể, chỉ là dược tính hơi mạnh một chút, sau khi ăn lần thứ nhất... haha, làn da có thể sẽ sưng tấy, cổ họng đau rát, mấy ngày sẽ ổn thôi."
Nhϊế͙p͙ Quỳnh lúc này mới yên tâm, lập tức hậm hực nhìn Chung Ly Túy.
Kẻ khốn nạn này lại thêm một cái tội: Say rượu hỏng việc, làm hại y suýt nữa đã chết yểu.
Những hoa quả mà Nhϊế͙p͙ Quỳnh hái được trở thành điểm tâm ngọt sau bữa ăn. Thấy mọi người ăn ngon lành, y cũng muốn ăn thêm vài trái, lại bị Chung Ly Túy ngăn cản, buộc y phải uống thuốc mình sắc.
Vốn không tin mấy thứ thảo dược hái trêи gò núi nhỏ kia có thể trị nội thương, nhưng nghĩ đến "tam tòng tứ đắc", thuốc lại do Chung Ly Túy tự tay sắc, y cũng ít nhiều cảm thấy có chút hài lòng, vì thế khuất phục chủ quán lạm quyền, cầm lấy chén thuốc đen nhánh kia một hơi cạn sạch.
Sáng sớm ngày hôm sau, đột nhiên một tiếng thét thê lương từ trong phòng Nhϊế͙p͙ Quỳnh truyền ra, bọn tiểu nhị đang quét tước ở sân trước đều dừng lại, lập tức trao đổi một ánh mắt đồng tình với nhau. Nhớ được, hiểu được, làm được, nhịn được, trong tám chữ chân ngôn này thì "nhịn" là quan trọng nhất, hy vọng Tiểu Phú Quý có thể nhịn được, trước khi động thủ cũng đừng quên rằng con ma men kia chính là áo cơm cha mẹ của bọn họ.
"Chung Ly Túy ngươi đứng lên cho ta, ngươi hại chết ta, ta thành quỷ cũng phải kéo ngươi theo!" Nhϊế͙p͙ Quỳnh như thần binh hạ phàm, uy phong lẫm liệt, một cước đá văng cửa phòng Chung Ly Túy, vọt tới trước giường hắn, nhảy lên giường đè hắn lại, hai tay chồng lên, bóp lấy cổ hắn.
Thì ra bị người khác vu hại lẫn truy sát chẳng hề xui xẻo bằng việc đang trêи đường trốn chạy lại leo lên nhầm xe ngựa của cái tên ma men này. Sớm biết như thế, khi bị quan binh vây bắt, y tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không vội vàng thoát thân. Thà ngồi xổm trong thiên lao còn hơn đụng độ với tên khốn cố chấp này!
"Tiểu Phú Quý, mới sáng sớm ngươi làm cái gì thế?"
Cuối cùng Chung Ly Túy cũng không say đến mức độ bất tỉnh nhân sự, giữa ranh giới sống chết thì tỉnh lại, bắt lấy tay Nhϊế͙p͙ Quỳnh.
Nhϊế͙p͙ Quỳnh bị nội thương, không dùng sức được, bị hắn bóp một cái thì ngoan ngoãn chuyển qua một bên, ngoài miệng lại mắng: "Đang giết ngươi!"
Đôi mắt phượng sắc sảo của Chung Ly Túy nheo lại, sau khi nhìn rõ mặt Nhϊế͙p͙ Quỳnh, đột nhiên phì cười.
"Ngươi vì mặt bị sưng mà không vui? Kỳ thực mập mạp như vậy không phải trông đẹp lắm sao? Trước kia ngươi rất gầy, cái cằm nhọn hoắc cứ y như tiểu hồ ly, ôi..." Dưới bụng đau đớn vì bị Nhϊế͙p͙ Quỳnh dùng đầu gối húc một cái.
"Mở to cặp mắt say lờ đờ của ngươi ra đi, lão tử là ngọc thụ lâm phong (*), tuấn tú hơn người! Hiện tại lại bị ngươi làm cho không khác gì Trư Bát Giới... Không! Trư Bát Giới còn dễ nhìn hơn cả ta..."
(*) ngọc thụ lâm phong (玉树临风): hình dung người phóng khoáng, điển trai thanh tú
Vừa rồi nhìn thấy gương mặt sưng húp trong gương, ý niệm đầu tiên trong đầu Nhϊế͙p͙ Quỳnh chính là giết chết cái tên tai họa này, sau đó tiếp tục chạy trốn.
Tiểu Thiên còn nói cái gì mà chỉ có sưng một chút, thật đúng là hàm súc, giờ đây y rõ ràng cùng họ hàng với mấy cái đầu heo luôn đấy.
Trước kia y từng là đệ nhất mỹ nam tử trong kinh thành, phong lưu tuấn tú số một, nếu sau này phải vác cái đầu heo này đi gặp người khác, chẳng thà hiện tại y đi mua khối đậu hũ, đâm đầu chết quách cho rồi.
"Đều tại ngươi, nếu hôm qua ngươi nhắc nhở ta, ta cũng sẽ không biến thành hình dạng như vậy, lập tức đi tìm thuốc để cho ta trở về như cũ mau!"
Phải rồi, giết tên ôn thần này cũng là làm chuyện vô bổ, chi bằng giải quyết vần đề thực tại trước đã.
Chung Ly Túy cười hì hì cầm lấy hồ lô rượu, bị y đoạt đi.
"Không được uống, trả lời vấn đề của ta trước!"
"Thuốc thì không có đâu, nhưng mà ngươi đừng lo lắng, ít thì hơn mười ngày, nhiều thì một hai tháng, dung mạo sẽ tự nhiên khôi phục, trước kia ngươi làm chuyện hãm hại lừa gạt cũng không ít, vừa hay thay hình đổi dạng, một lần nữa làm người."
Ừm, lời này hình như nghe cũng có chút đạo lý. Vừa rồi nhìn thấy dung mạo này xong, khϊế͙p͙ sợ, lo lắng cộng thêm thảng thốt nên mới nhất thời cuồng quấy, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, tạm thời biến thành đầu heo cũng không phải là chuyện xấu.
Chí ít thì sát thủ cũng được, truy binh cũng được, đều sẽ chắc chắn không nhận ra y. Một hai tháng dùng để dưỡng thương thì thừa sức, lại không cần cả ngày lo lắng hãi hùng. Tuy nói bộ dáng này có hơi quá đáng, nhưng chỉ cần không soi gương thì cũng sẽ không sao.
Suy nghĩ như vậy, tâm tình của Nhϊế͙p͙ Quỳnh lập tức tốt hơn rất nhiều. Chung Ly Túy lại nhìn y, mặt lộ vẻ cười cổ quái.
"Tiểu Phú Quý, sáng ra trông người thật hưng phấn nha."
Nhϊế͙p͙ Quỳnh hồi phục tinh thần, lúc này mới phát hiện bản thân đang cưỡi ở trêи người hắn, động tác có chút... ám muội. Sáng sớm, chỗ đó của nam nhân có thể chỉ bằng tiếp xúc bên ngoài mà cương cứng, đừng nói chi chính mình bây giờ quần áo còn không
chỉnh tề, cảnh xuân lộ rõ.
Đều do vừa rồi quá kϊƈɦ động, trong lòng chỉ muốn chạy tới trừ hại, quên mất sửa sang quần áo, nói tới nói lui vẫn là tên khốn này sai.
Ánh mắt Chung Ly Túy lướt tới lướt lui trêи người y, ý cười trêи mặt càng sâu, phần eo còn cố ý đỉnh đỉnh vào ʍôиɠ y.
"Vóc người ngươi cũng không tồi đâu, có hứng thú cùng ta... A ôi..."
Một quả đấm như sắt thép hung hăng đánh ngược câu nói kế tiếp trở về. "Ngươi chết đi cho ta!"
Nhϊế͙p͙ Quỳnh vì cả gan phạm thượng, dám giở thói bạo lực với ông chủ mà phải trả một cái giá thảm thiết. Mấy ngày liên tiếp y cứ bị Chung Ly Túy sai khiến cho xoay mòng mòng, lại còn bị ép uống thuốc đắng. May là sau khi đắp thuốc, ngoại thương trêи cơ thể cũng bắt đầu khép lại, một chưởng nghiêm trọng trêи ngực khiến y đau đớn cũng dần dần biến mất. Nhưng mà, dù có đánh chết y cũng không thừa nhận đó là nhờ công hiệu của thảo dược, chẳng qua là vận may phủ đầu, trời phù hộ quý nhân.
Nhϊế͙p͙ Quỳnh ăn nhầm quả Uẩn, gương mặt sưng lên một vòng, nhưng cũng không xấu đến nỗi không thể gặp người khác, giọng nói có hơi khàn lại cũng chẳng khó khăn khi nói chuyện. Tóm lại, quen hết thì sẽ ổn. Đương nhiên, bao gồm luôn cả mấy việc lặt vặt trong quán rượu.
Loại việc hầu hạ người khác này đối với Nhϊế͙p͙ Quỳnh mà nói, tuy là có chút không cam tâm, nhưng cũng không đến độ không nhẫn nhịn được.
Một vị tiểu hoàng tử từ nhỏ lớn lên trong tổ vàng, mỗi ngày trôi qua đều đã quen với phong hoa tuyết nguyệt (1), cuộc sống ủng hương bão ngọc (2), chỉ vì sau một đêm phong lưu mà lòng sinh phiền muộn. Không giống bây giờ, bận bịu sống qua ngày, ngâm mình trong nước ấm, chui vào chăn, lại nghe tiếng sáo du dương ở bên ngoài, thế là một đêm không mộng mị. Chẳng lấy đâu ra thì giờ để mà dung dưỡng tâm tình làm một văn nhân suy tư thưởng nguyệt.Không
(1) phong hoa tuyết nguyệt (风花雪月): biểu tượng của thi họa, phong tình, vẻ đẹp thuần túy và thiêng liêng của đất trời,..
(2) ủng hương bão ngọc (拥香抱玉): ý chỉ việc ôm ấp các em gái xinh xắn như hoa như ngọc
Kẻ cho không tiếng sáo chính là Chung Ly Túy, thứ đó là đam mê lớn nhất của hắn ngoại trừ việc uống rượu.
Tiểu Vạn kể với Nhϊế͙p͙ Quỳnh rằng trước đây Chung Ly Túy nhiều năm ở bên ngoài, cho đến khi phu nhân qua đời mới trở về mở quán rượu nhỏ này. Cây sáo kia nghe nói là tín vật đính ước của hai người bọn họ, bởi vậy hắn không bao giờ để nó rời khỏi tay.
"Bà chủ rất đẹp đúng không?"
Nhϊế͙p͙ Quỳnh thừa nhận mình rất nhàm chán, nhưng cũng hết cách, trong trấn nhỏ này không có gì để tiêu khiển giải sầu, nhàn rỗi ập đến, cũng chỉ có thể cắn hạt dưa nói chuyện phiếm. Y gọi hành vi này là biết địch biết ta, như vậy mới có thể đánh bại tên chủ quán khốn kiếp kia.
"Không biết, mọi người chưa ai thấy cả. Nhưng chiếu theo tướng mạo của ông chủ, nữ nhân có thể khiến ngài ấy ngày đêm nhung nhớ nhất định là rất đẹp!"
Tướng mạo tên khốn kia rất anh tuấn á? Nhϊế͙p͙ Quỳnh cố gắng tưởng tượng một chút, cuối cùng thực sự không cam tâm mà thừa nhận, tuy rằng Chung Ly Túy có kém hơn y một xíu nhưng vẫn miễn cưỡng xếp được vào hàng ngũ mỹ nam.
"Cho nên ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Mặc dù đôi lúc ông chủ ngoài miệng chiếm hời của ngươi, nhưng mà mấy thứ kia đều là nói đùa. Ngài ấy hồi hương ba năm, vẫn luôn cắm đầu quản lý quán rượu. Bà mối ở trấn trêи đến gõ sắp nát cả cửa rồi nhưng ngài ấy cũng chưa từng buông lấy một lời. Ông chủ chính là người chung tình nhất mà ta từng thấy đấy."
Chung tình? Ta phỉ nhổ! Ba năm không chạm vào nữ nhân, nếu không phải hắn không có tiền, hẳn cũng là chỗ kia có bệnh!
Tiếng sáo du dương theo gió khẽ truyền đến, cắt ngang buổi tán chuyện của bọn tiểu nhị. Nghe quen rồi những âm thanh hoa lệ, nay bất chợt nghe được làn điệu thôn quê lại cảm thấy có một dạng thú vị đặc biệt khác. Tiếng sáo trầm trầm ngân khẽ, mượt mà bay bổng, Nhϊế͙p͙ Quỳnh nghe thấy rồi bỗng dưng có chút ngây ngẩn.
Tiểu Bách thở dài: "Ông chủ lại nghĩ đến thê tử. Lúc này tâm trạng của ngài ấy nhất định không tốt, Tiểu Phú Quý, ngươi tuyệt đối đừng có đến trêu chọc ngài ấy đấy!"
Không trêu chọc hắn? Mới lạ! Y phải đi chọc ghẹo một phen, thuận tiện hóng chuyện cười một trận.
Sau khi bọn tiểu nhị về phòng hết rồi, Nhϊế͙p͙ Quỳnh đi ra ngoài sân, thấy Chung Ly Túy đang ngồi trêи nóc nhà thổi sáo. Trăng sáng treo giữa trời cao, trong trẻo như nước, ánh trăng bao phủ khiến hắn lộ ra vài phần phiêu dật.
Thổi có cây sáo thôi, có cần phải chạy lên nóc nhà vậy không? Giống như sợ dân chúng của Mai Hoa Độ không biết ở đây có một ông chủ nhỏ đang buồn bã tưởng niệm đến vong thê vậy. Giả tạo!
Nhϊế͙p͙ Quỳnh dựng cái thang trúc dưới mái hiên, bò lên. Vốn dĩ với khinh công của y muốn băng tường vượt mái cũng không có gì khó, nhưng vì không muốn dọa đến mấy thôn dân chưa từng thấy qua sự đời, vẫn nên ý tứ một chút thì tốt hơn. Nếu ông chủ sợ tới mức lăn xuống phòng, y sẽ chịu đủ mọi hà khắt.
Lên nóc nhà rồi, thấy Chung Ly Túy đang mím môi cười nhẹ thổi sáo, không mang theo một tí bi thương nào, Nhϊế͙p͙ Quỳnh có chút thất vọng.
Không có chuyện cười để xem, nhưng mà lên cũng đã lên rồi, dù thế nào cũng phải kiếm được một hớp rượu rồi mới đi được.
Đi tới ngồi xuống bên cạnh Chung Ly Túy, bắt chuyện: "Giai điệu dân gian này thật dễ nghe, gọi là gì vậy?"
Khúc nhạc dần nhỏ lại, Chung Ly Túy quay đầu mỉm cười với y.
"Ta chỉ tùy tiện thổi, tạm thời lấy đó tự tiêu khiển, không có tên, Tiểu Phú Quý, ngươi là người có học, không bằng đặt một cái tên cho nó đi."
"Hì hì, ông chủ nói đùa, ta nào có tài hoa đó."
Ôn thần chết tiệt, không có việc gì áp sát như vậy làm gì, so mắt ai to hơn chắc?
Không thể không thừa nhận mắt của Chung Ly Túy đích thị rất xinh đẹp, men say như tơ ánh lên trong đôi mắt mơ màng, phong tình khó nói thành lời. Nói chuyện gần sát, mùi rượu từ khóe môi theo gió truyền đến, trái tim Nhϊế͙p͙ Quỳnh nhịn không được mà đánh thịch một tiếng.
Cảm giác tim đập như vậy với y mà nói là rất hiếm gặp, nhớ năm đó, kinh thành nhiều mỹ nữ như vậy cũng chưa từng có ai khiến trái tim y hẫng nhịp.
Chung Ly Túy vẫn còn nhìn y, Nhϊế͙p͙ Quỳnh cuống quít thu hồi ý nghĩ miên man, nhận lấy hồ lô rượu, thành thật không khách khí ngửa đầu dốc một hơi. Gần đây cả hai rất ăn ý, thấy y lại gần Chung Ly Túy thế nào cũng sẽ cho y uống rượu, đáng tiếc là chỉ có lấy một ngụm, rất không đã ghiền.
"Đưa cây sáo cho ta." Uống rượu xong, nổi hứng lên, Nhϊế͙p͙ Quỳnh muốn Chung Ly Túy đưa cây sáo cho y. Sáo thổi nhẹ, tức thì tiếng nhạc từ mái nhà âm vang truyền đến, là một điệu trầm túy đông phong (*).
(*) trầm túy đông phong (沉醉东风): tên một làn điệu, có quy luật chia phách nhịp cụ thể
Nhạc nghệ của Nhϊế͙p͙ Quỳnh từng được danh sư chỉ điểm, một đoạn nhạc thổi lên, phong tình lả lướt. Chung Ly Túy nghiêng mặt nhìn y, thấy y thổi một cách vui vẻ, giữa lông mày còn lộ vẻ tình tứ, giật mình, môi tràn ra nụ cười, nói: "Tiểu Phú Quý, đừng rời đi, ở lại đây, về sau hai chúng ta tiêu sáo hợp tấu, thế nào?"
Với ngươi? Xứng sao! Tiếng sáo của y bình thường ngay cả các vương tôn công tử còn khó mà nghe được, chẳng qua bây giờ là phượng hoàng rớt đất (*), nếu không sao lại có thể để tên nhà quê này được hời thưởng thức tuyệt âm.
(*) phượng hoàng rớt đất (落地凤凰 - lạc địa phượng hoàng): Ý chỉ lúc sa cơ lỡ vận
Trong lòng xem thường, nhưng ngoài miệng vẫn phải qua quýt: "Ông chủ đừng nói đùa, ta luôn hướng tới tiêu dao khắp chốn, chân đặt lên hết thảy cảnh đẹp núi sông. Có điều, nếu ngươi chịu trả thêm tiền công, ta sẽ suy nghĩ lại."
Lời này lại không hề giả dối, thiếu niên chí tồn cao viễn (*), trước kia ngay cả kinh thành Nhϊế͙p͙ Quỳnh cũng chưa từng rời đi, cho nên vẫn mơ mộng trong tương lai nếu có cơ hội nhất định phải ra ngoài lang bạt một phen. Có điều, lại không thể ngờ sẽ thành ra cái loại lang bạt như thế này.
(*) chí tồn cao viễn (志存高远): ý nói chí hướng đặt nơi cao xa, là người có hoài bão và lí tưởng
Chung Ly Túy nhìn y, ánh mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Cái này dễ bàn, ngươi muốn lang bạt giang hồ, ta có thể cùng ngươi, trời nam biển bắc, mặc ngươi ngao du."
Tên này uống rượu vào rồi lại bắt đầu ăn bậy nói bạ.
Há có thể buông tha cơ hội tốt như thế này, Nhϊế͙p͙ Quỳnh đảo mắt hai vòng, vội hỏi: "Tốt tốt, để thể hiện thành ý, trước tiên ngươi có thể trả lại mấy thứ đồ của ta được không?"
"Thứ gì?"
"Chính là khối ngọc giả và đoản kiếm đó, đưa ta đi, dù sao cũng là giả, ngươi có giữ lại cũng vô dụng... Ê nè, ngươi lắc đầu là có ý gì? Quá đáng mà, cứ nói là giả, lại không chịu trả cho ta, làm ông chủ cũng không thể một tay che trời!"
Chung Ly Túy cười ha ha: "Tiểu Phú Quý, ta thích nhìn bộ dạng giận dữ của ngươi, ta cũng chưa nói là không trả, đã là giả, vì sao ngươi lại gấp gáp muốn lấy lại làm gì?"
"Đó là của cha với đại ca cho ta, ta muốn giữ làm kỷ niệm được không?"
"Thì ra là thế, tốt lắm... Làm việc cho chăm vào, cải tà quy chính thì sẽ trả lại cho ngươi."
Từ "tốt" vừa nói ra, Nhϊế͙p͙ Quỳnh còn chưa kịp vui mừng, lời nói xoay chuyển, ý tứ lại đổi về như cũ.
Kẻ này lại cố ý trêu đùa y! Cố tình xin tiếp lại sợ Chung Ly Túy nghi ngờ, chiếu theo tính hẹp hòi của hắn, nếu như phát hiện là hàng thật, tuyệt đối sẽ không trả lại. Đúng, ba đòi không bằng một trộm (*). Cứ "quy chính" thử, để xem có trộm được hay không.
(*) ba đòi không bằng một trộm (三讨不如一偷): nhiều lần cầu xin mà không chịu nổi thì sẽ có một lần ăn cắp
"Là ngươi nói, sau này cũng không thể đổi ý, trước hết cho ta uống hai ngụm rượu, coi như là bồi thường."
Thừa cơ đề ra yêu cầu nhỏ nhỏ, chẳng ngờ Chung Ly Túy lại đáp ứng thật, đưa hồ lô rượu cho y.
"Rượu này rất mạnh, nhấp vài ngụm nhỏ là được rồi."
Rượu ngon có được chẳng dễ dàng, Nhϊế͙p͙ Quỳnh nghe lời uống một ít, Chung Ly Túy lại cầm sáo lên, đặt ngang lên môi, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng sáo nhẹ vang giữa trời đêm, Nhϊế͙p͙ Quỳnh nhấp hai ngụm rượu, dần dần tinh thần lâng lâng, cũng bất giác theo tiếng sáo cùng nhau bay vào mộng đẹp.
Chú thích chương 2
1) dừng cương trước bờ vực (悬崖勒马): ý nói bên bờ nguy hiểm kịp thời thanh tỉnh quay đầu ăn cắp
2) mượn hoa hiến phật (借花献佛): ý nói dùng đồ vật của người khác để đền đáp hay tặng quà
3) ngọc thụ lâm phong (玉树临风): hình dung người phóng khoáng, điển trai thanh tú
4) trầm túy đông phong (沉醉东风): tên một làn điệu, có quy luật chia phách nhịp cụ thể
5) phượng hoàng rớt đất (落地凤凰 - lạc địa phượng hoàng): Ý chỉ lúc sa cơ lỡ vận
6) chí tồn cao viễn (志存高远): ý nói chí hướng đặt nơi cao xa, là người có hoài bão và lí tưởng
7) ba đòi không bằng một trộm (三讨不如一偷): nhiều lần cầu xin mà không chịu nổi thì sẽ có một lần