Túy Hồng Y

Chương 56

Kỳ thực, một chút cũng không hề đau, chỉ trướng trướng, là thứ cảm giác thỏa mãn khi được lấp đầy, cũng chẳng biết vì sao, Đường Thiên Gia vẫn nhịn không được trào lệ, tựa như nước sông mùa lũ, tuôn đẫm không ngừng.

Đường Tử Ngạo ôm lấy hắn, dịu dàng hôn lên má, lên hàng lông mày, lên mi mắt, lên chóp mũi, lên môi, lên cằm, lên vành tai hắn… nụ hôn tuyệt không mang một tia tình sắc, chỉ ngập tràn yêu thương bao bọc, khiến nước mắt của hắn lại càng không ngừng trào ra.

Đường Tử Ngạo cười khổ: “Đau phải không?”

Thiên Gia lắc đầu, vẫn không thôi nức nở, hầu như không nói nên lời.

Đường Tử Ngạo cũng không rút ra, dưới tình thế này, nếu còn có thể coi như không có sự gì mà lạnh lùng rời đi, vậy chỉ có thể vì hắn không thương người này, hoặc hắn bất lực. Mà hắn cả hai đều không phải, bởi vậy dù hắn biết hài tử này vì có chút đau đớn mà bật khóc, hắn vẫn không thể buông tay.

Cẩn trọng, tỉ mỉ, kiên nhẫn hôn hắn.

Làn môi ôn nhuyễn đụng chạm vào da thịt, tựa như cánh hoa rơi, Đường Thiên Gia mở to đôi mắt mông lung đẫm lệ, nhìn nam nhân trước mặt vì mình khóc mà đang cố nhẫn nhịn dục vọng, vẫn chưa dám nhúc nhích. Mà hắn đâu phải đau, hắn muốn giải thích, nhưng căn bản không nói được thành lời, chỉ có thể vươn tay, ôm lấy Đường Tử Ngạo, rồi gắng gượng tự nhích động.

Đường Tử Ngạo khẽ rên lên một tiếng: “Ta cử động nhé?”

Thiên Gia không nói tiếng nào, bờ môi rướn lên chạm tới môi hắn, lặng yên cổ vũ.

Đường Tử Ngạo không có bao nhiêu kỹ xảo hay tư thế đa dạng, không, hắn căn bản không hề có kỹ xảo gì khác lạ, hắn chỉ chờ đợi Thiên Gia gật đầu chấp thuận rồi buông mình tuân theo bản năng.

Hắn cường ngạnh chiếm hữu, hạ thấp thân mình một chút rồi trực tiếp mạnh mẽ xông tới, liếm láp, nhay cắn, căn bản một khắc cũng không chịu ngưng nghỉ. Đường Thiên Gia vô lực thuận theo cơn vũ động cuồng phong của hắn, trong đầu mê mờ nhớ lại những xảo thuật lấy lòng người Tô Giới dạy xưa kia, mà hắn dùng không được, một chút cũng không có tác dụng, bởi hắn ngoài bật lên những tiếng rên nức nở đứt quãng, chỉ còn có thể buông mình theo tiết tấu cường liệt của người kia.

Chỉ là hắn ở trên, Thiên Gia nằm bên dưới hắn, không có nghiêng mình, không có quay lưng, cũng không mượn đến bất cứ kỹ xảo nào khác, Đường Thiên Gia đơn giản chỉ nằm trên giường, hai chân quấn quanh thắt lưng Đường Tử Ngạo, hơi rướn thân lên, dưới lưng đệm một tấm nệm bông êm ái, còn Đường Tử Ngạo đỡ dưới mông hắn, không ngừng thúc tiến, chỉ như vậy, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Nhưng bằng ấy động tác giản đơn bộc trực đã đủ khiến Đường Thiên Gia toàn thân xuội lơ, hầu như tan chảy thành suối nước róc rách, nhuyễn mà nhu.

Sao có thể dễ chịu đến vậy?

Dễ chịu đến mức hắn không còn chút nào cố kỵ bật ra những tiếng rên rỉ, mặc kệ có bị gọi là phóng đãng hay không; dễ chịu đến mức hắn lại muốn rơi lệ, dù hai mắt đã nhiệt nóng đến hầu như không nhìn rõ được nữa; dễ chịu đến mức khiến hắn muốn vĩnh viễn nằm bên dưới nam nhân này, cảm thụ sự cường ngạnh, sự ôn nhu, sự yêu thương của hắn, bất kể cả cuộc đời này không còn được nhìn thấy một ai khác nữa…

Ý thức Đường Thiên Gia đã hỗn loạn, lấp loáng trong tầm mắt thủy chung chỉ có khuôn ngực cường tráng hữu lực cùng đôi con ngươi đen thẳm không ngừng tản mác ra lửa nhiệt mãnh liệt của nam nhân này. Đường Thiên Gia mỉm cười, nam nhân này, vì hắn mà trầm mê, vì hắn mà say đắm, vì hắn mà không thể khống chế bản thân, hắn thích thứ cảm giác này, hắn thích gương mặt vì hắn mà đã dứt bỏ luân lý cương thường cùng vẻ trang nghiêm, xa cách tất thảy thế nhân thường ngày, tất cả là bị hắn phá vỡ, cả đời này chỉ có mình hắn có thể phá vỡ.

Đường Thiên Gia cố sức ưỡn người, tựa như hiến tế, nhấc cao phần cổ mỹ lệ, để người kia càng dễ dàng nhay cắn, thưởng thức, đã sớm không còn phân rõ là cảm giác gì, Thiên Gia chỉ nghĩ, những thứ Tô Giới dạy hắn đến tột cùng để làm chi đây? Hoàn toàn không hề có tác dụng, trước nam nhân này, không cần mỉm cười lả lơi quyến rũ, không cần bộ tịch rên xiết, càng không cần khoa trương giãy giụa, thứ gì cũng không cần, chỉ cần nhắm hai mắt lại, thuận theo những nụ hôn lúc dịu dàng lúc mãnh liệt, những cử động xông tới cuồng dã, thuận theo đôi bàn tay đang dát lửa lên từng ngóc ngách thân thể…

Thứ gì cũng tùy ý hắn, thứ gì cũng thuận theo hắn, thứ gì cũng vì hắn.

Thiên Gia vẫn đang cười, cánh môi mềm mọng hé mở, hơi thở gấp gáp thoát ra ngắt quãng, chậm rãi, chậm rãi, tan chảy thành cao điểm ngọt ngào, ngọt đến mức khiến Đường Tử Ngạo nếm trải hương vị toàn thân hắn, tựa hồ nuốt trọn vào thân mình, mà còn vĩnh viễn không thấy đủ.

Không nhớ rõ đến tột cùng làm bao lâu, cũng không nhớ đã làm bao nhiêu lần.

Đường Thiên Gia về sau đã hầu như không phát ra tiếng, đến cánh tay cũng nhấc lên không nổi, thần trí phảng phất đang phiêu đãng trên một mảnh thuyền con giữa biển khơi, du du bồng bềnh, mà hắn một chút cũng không sợ hãi, vì ngay sát cạnh bên luôn có một cánh buồm kiên cố vững chãi làm bạn với hắn, bảo vệ hắn.

Cứ như vậy, thoát hư thể lực, đến khi trước mắt đã tối đen một mảnh, khóe miệng vẫn không ngơi hàm chứa nụ cười điềm mỹ nhất thế gian.



Khi hắn tỉnh lại, bên người vắng vẻ, mà Đường Thiên Gia không hề lo sợ, vì thân thể hắn đã khô ráo thoải mái, chăn nệm sạch sẽ gọn gàng, trên chiếc bàn cạnh giường còn thấy một cái bát đang bốc dày khói, huống chi, cha hắn làm sao bỏ hắn được.

Hai con mắt hắn còn đang hấp háy nhìn quanh, Đường Tử Ngạo đã đẩy cửa bước vào, thấy hắn dậy rồi, liền vội vã tới bên giường.

Hắn giữ hai bên thái dương Thiên Gia, cúi xuống đụng trán lên trán hắn, một hồi, Đường Tử Ngạo mới nói: “Vẫn còn hơi nóng.”

“Sao… khụ… sao vậy?” Cổ họng khản đặc hầu như nói không thành tiếng, Đường Thiên Gia vừa húng hắng vừa hỏi.

“Hơi sốt, vừa rồi đã cho ngươi uống một chén thuốc, mát hơn một chút rồi.”

Chóp mũi hai người đụng nhau, khi Đường Tử Ngạo mở miệng nói thì có chút mùi thuốc sắc truyền tới mũi Thiên Gia, hắn cười hỏi: “Cha dùng miệng cho ta uống?”

Đường Tử Ngạo gật đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn hắn, giờ lại đến lượt Đường Thiên Gia ngượng ngùng, ánh mắt nóng rực bám riết lấy hắn, hơn nữa cự ly có một chút xíu thế này, những lọn tóc trên trán người nọ xòa xuống, khẽ mơn man trên má, trên vành tai hắn, như có như không ve vuốt, thân thể mẫn cảm thời khắc này căn bản chịu không nổi kích thích như vậy, hắn khẽ ậm ừ một tiếng, hai tay đẩy vai Đường Tử Ngạo: “Cha, ngươi tránh ra.”

“Không.”

Đường Thiên Gia kinh ngạc, làm sao qua một đêm cha đã như thành người khác, tựa hồ có chút gì trước kia chưa từng thấy… là tà khí a? Thiên Gia nhìn sâu trong mắt hắn, nhưng Đường Tử Ngạo không đợi hắn dò xét tỉ mỉ đã cúi xuống, tư thế thực vừa vặn cho hắn nhẩn nha thưởng thức đôi môi đến giờ vẫn hồng hồng sưng.

Triền miên đến khi Đường Thiên Gia hầu như thở không nổi mới buông ra, ánh mắt Đường Tử Ngạo tràn đầy tiếu ý, hắn ngồi xuống giường, trìu mến ôm Thiên Gia vào lòng rồi bưng chén thuốc lại: “Uống đi.”

Đường Thiên Gia tuy rằng không muốn, nhưng thứ cha đưa hắn vẫn rất ngoan ngoãn nhận lấy, từng ngụm từng ngụm uống hết.

Đường Tử Ngạo ghé xuống bên tai hắn, hỏi: “Còn đau không?”

Lắc đầu, gương mặt thoáng cái nóng bừng.

“Ngày hôm qua thực có chút không tiết chế, ngươi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên, chỉ làm một lần rồi để ngươi ngủ mới phải, mà ta lúc đó chẳng nghĩ được những chuyện này, ngươi có trách cha không?”

Lắc đầu lần nữa, Đường Thiên Gia cảm giác được bàn tay to lớn của hắn đặt sau thắt lưng mình bắt đầu dịu dàng xoa xoa, hắn thả lỏng thân thể, tựa đầu vào khuôn ngực vững chãi, có chút đắc ý trong lòng.

“Không đau, một chút cũng không đau.”

Đường Tử Ngạo nghe hắn nói vậy, cúi đầu hôn hôn trên đỉnh đầu hắn: “Xin lỗi, để Gia Gia khó chịu. Sau này sẽ chú ý hơn.”

“Ta không…”

“Ừ?”

“Ta không khó chịu… ngươi, ngươi không cần chú ý.” Đường Thiên Gia nói xong câu này, cũng tự thấy ngượng nghịu, hai má đỏ bừng, lời như vậy… làm sao nghe…

Đường Tử Ngạo không hề cười nhạo hắn, bàn tay lướt lên bờ vai hắn, dịu dàng vuốt ve, đôi môi tiếp tục hôn lên má hắn: “Hảo, đều nghe lời Gia Gia.”

“Phía sau cũng không sao chứ? Hơi sưng một chút, ta đã bôi ít thuốc giảm đau tiêu sưng, có thấy dễ chịu hơn không?”

“Ưn, không việc gì a, sẽ hết sưng ngay thôi. Ta không đau.”

“Nếu đau thì nói ta biết, đừng ráng nhịn, ta ra ngoài tìm chút thuốc đặc trị cho ngươi.”

“Ngươi đừng ra ngoài, ta thực sự không việc gì, ta không muốn ngươi đi đâu.” Đường Thiên Gia xoay người ôm riết lấy hắn, quyết không chịu buông tay.

“Hảo, không đi. Ngươi đói bụng chưa? Ta nấu ít cháo, múc cho ngươi nhé?”

“Dạ, ta muốn cha cho ta ăn.”

Cháo bên trong có thịt khô cùng hành thái nhỏ, đại khái đã ninh thực lâu, gạo nhừ nhuyễn, đưa tới miệng đã tan ra.

Đường Tử Ngạo ngậm cháo trong miệng rồi tựa như chăm sóc hài tử sơ sinh, mớm cho Đường Thiên Gia, miếng cháo hương nhuyễn giữa hai làn môi gắn kết, theo đầu lưỡi trượt từ khoang miệng người này đến khoang miệng người kia.

Một bát cháo, ăn hết nửa canh giờ, ăn xong rồi, Đường Thiên Gia cả người yếu đuối, mềm nhuyễn tựa trong lòng Đường Tử Ngạo, cánh môi hồng óng như vừa thoa son, hơi cong lên.

Đường Tử Ngạo cẩn thận đỡ hắn nằm xuống, rồi đứng dậy tính đi ra ngoài.

“Cha, ngươi đi đâu?”

“Rửa bát.”

“Ngươi ngủ cùng ta.”

“Hảo.” Đặt bát xuống bàn, Đường Tử Ngạo rửa tay rồi xốc chăn, nằm lên giường, ôm lấy hài tử kia.

Đường Thiên Gia thỏa mãn như con mèo nhỏ, dụi sát vào hắn, hít hít hơi ấm, cọ cọ má trên ngực hắn, lười biếng gọi: “Cha.”

“Ừ?” Đường Tử Ngạo vuốt lại mớ tóc rối của hắn, nhẹ nhàng vén lại sau lưng, dịu dàng đáp.

“Cha.” Đường Thiên Gia len lén cười như vừa trộm được bảo bối, tiếp tục cuộn mình dụi sâu vào lòng Đường Tử Ngạo.

“Ừ?”

“Cha.”

“Ừ?”

“Cha.”

“…”

“Sao ngươi không trả lời ta?”

“Không có, ta có trả lời rồi.”

“Ta còn chưa nghe thấy.”

“Ngươi dán trên ngực ta mà không nghe thấy sao? Ta vừa đáp trong lòng thôi.”

Đường Thiên Gia ngẩng đầu, ngây người nhìn Đường Tử Ngạo, tựa hồ không thể tin được những lời này là người này nói ra.

Đường Tử Ngạo mỉm cười nhìn bộ dạng của hắn, vuốt mái tóc hắn, kéo hắn vào lòng lần nữa: “Ngủ đi, thể lực ngươi hao hết, ăn cháo rồi ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi thân thể sẽ lại dễ chịu.”

“Dạ, cha đừng đi, nằm cùng ta.”

“Hảo, không đi.”

Bình Luận (0)
Comment