Túy Linh Lung

Chương 104

Rời khỏi Hợp châu, Dạ Thiên Lăng trở lại đại doanh, vừa vào trướng, kinh ngạc dừng lại. Trong trướng không ít người, Thập Nhất, Đường Sơ, Vệ Trường Chinh, Minh Chấp tất cả đều ở đây, nhìn thấy hắn trở về tựa hồ đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Trước án, một người đưa lưng về phía mọi người, mặt hướng quân xa đồ, nghe được tiếng bước chân của hắn quay đầu lại, mi nhỏ bay lên, phượng mâu nhăn lại, trong đó một tia mũi nhọn cùng ánh mắt hắn chạm nhau ngưng chú giữa không trung.

Dạ Thiên Lăng đêm nhập Hợp châu là gạt Khanh Trần mà đi, lúc này ở trong quân trướng nhìn thấy nàng thì lắp bắp kinh hãi, nâng mắt quét tới Thập Nhất bên kia: “Xảy ra chuyện gì?”

Thập Nhất ho nhẹ một tiếng, nói: “Tứ ca bình an trở về thì tốt, chúng ta trước hết hồi doanh trướng đi.” Dứt lời khoát tay, mọi người cáo lui, hắn đi đến bên người Dạ Thiên Lăng, quay đầu nhìn nhìn, quăng cho Dạ Thiên Lăng một ánh mắt.

Đuôi lông mày Dạ Thiên Lăng khẽ nhúc nhích, đã thấy Khanh Trần đạm mắt nhìn hắn, đột nhiên cũng thẳng bước đi ra ngoài trướng.

“Thanh Nhi!” Dạ Thiên Lăng đúng lúc đem nàng kéo lại: “Sao vậy?”

Khanh Trần hơi hơi tránh nhưng không giãy ra, nghe hắn vừa hỏi, quay đầu cả giận: “Tứ ca, chàng thế nhưng một hộ vệ cũng không mang, độc thân đêm nhập thành Hợp châu! Sắp tới hai quân đại chiến, Hợp châu mấy vạn phản quân mỗi người một tay cũng đủ lấy tính mạng chàng, chàng sao có thể dễ dàng mạo hiểm như vậy?”

Dạ Thiên Lăng đoán được Khanh Trần nhất định bất mãn với việc này, nhưng thấy nàng nếu đã dịu, đành phải hỏi: “Ta phân phó nghiêm khắc thủ mật việc này, ai lớn đảm như vậy nói cho nàng?”

Bạch cừu nhu lượng sáng bóng lúc này chiếu vào trên mặt Khanh Trần một tầng quang hoa bức người: “Sao, tra ra là ai làm, muốn dùng quân pháp xử trí sao?”

Dạ Thiên Lăng nói: “Không cần tra, định là Thập Nhất.”

Khanh Trần nhướng mi: “Bọn họ cũng không biết chàng lúc này vì sao nhất định phải một mình vào Hợp châu, trừ bỏ tuân mệnh không còn phương pháp khác, một long trách nhiệm, sao dám giấu giếm ta?”

Dạ Thiên Lăng mặc kệ nàng đầy mặt giận tái đi, trong lòng nổi lên nhu tình, cứng rắn đem nàng kéo gần người, ôm vào lòng, nói: “Vậy nàng cũng biết ta vì sao phải đi?”

“Chàng đi tìm Lý Bộ không riêng gì vì Hợp châu hiện tại, còn có chút chuyện xưa đi.” Khanh Trần nâng mắt hỏi.

Dạ Thiên Lăng nói: “Nếu đã rõ, nàng đêm khuya đem các tướng quân ta điều đến trướng làm cái gì?”

Đại mi Khanh Trần nâng lên, lãnh nhan thản nhiên: “Trước hừng đông, nếu chàng không trở lại, huy quân san bằng thành Hợp châu.”

Dạ Thiên Lăng không khỏi bật cười, nắm chặt vòng eo nàng, nhẹ nhàng nói: “Mỹ nhân mềm mại như vậy, sao lại so với nam nhi còn cường hãn hơn. May mắn ta trở về kịp thời, nếu không Hợp châu hôm nay nguy rồi!”

Khanh Trần nâng mắt nhìn ánh mắt Dạ Thiên Lăng đầy ý cười, nguyên bản tức hắn gạt nàng độc thân phạm hiểm, lúc này thấy trên người lông tóc không tổn hao gì, tức giận qua, nhưng nhớ lại suốt nửa đêm lo lắng sợ hãi lại đột nhiên nảy lên trong lòng, đáy mắt toan chát, quay đầu nói: “Chàng cho là bọn Thập Nhất không nghĩ như vậy?”

Dạ Thiên Lăng nói: “Lý Bộ người này ta biết rõ, dù cho hắn cơ hội, hắn cũng không dám động tay với ta. Huống chi hai ngày này, dưới đại quân mãnh công, quân tâm tướng sĩ Hợp châu sớm dao động, ngay cả Lý Bộ đều không yên, trong thành nhìn như là hiểm, kỳ thật cũng không đáng sợ, trong lòng ta đều biết.”

Khanh Trần nhẹ giọng thở dài: “Chàng mạo hiểm luôn luôn có lý do của chàng, nhưng thiếp là thê tử của chàng, chàng là kinh là hiểm, sống hay chết thiếp đều có quyền được biết, mặc dù lo lắng hãi hùng lại thế nào, chẳng lẽ thiếp còn chịu không nổi? Chàng đã sớm không phải một người, mạng của chàng đã có thiếp, bắt chàng đem nạng mạo hiểm cùng lấy mạng của thiếp mạo hiểm có gì khác nhau? Chàng không nên gạt thiếp.”

Khóe môi Dạ Thiên Lăng mang cười, kéo cánh tay của nàng nhẹ nhàng nắm chặt, lại đem đề tài dời đi: “Cảnh châu cùng Định châu nàng thích chỗ nào?”

Khanh Trần nghiêng đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu, thuận miệng đáp: “Định châu đi.”

Dạ Thiên Lăng không chút để ý nói: “Được, vậy chúng ta đêm nay trước hết tập kích Định châu, ngày mai đem Định châu tặng cho nàng làm bồi thường, thế nào?”

Khanh Trần kinh ngạc:“Định châu Cảnh châu đều ở trong vòng hiểm yếu Kì Môn quan, Hợp châu chưa hạ,” Nàng hoảng hốt một chút: “Chẳng lẽ Lý Bộ thật sự……”

Dạ Thiên Lăng thong dong nói: “Ta chưa bao giờ không công mạo hiểm, Lý Bộ hàng, hợp châu lưu ba vạn quân coi giữ, còn thừa năm vạn theo quân bình định, chúng ta tập kích Định châu, Cảnh châu giao cho hắn.”

“Khẳng định Lý Bộ hồi tâm chuyển ý? Kì Môn quan một khi mở, hạ Định châu, chúng ta ngay hôm đó liền có thể cùng trung quân hội hợp.”

“Không sai.” Dạ Thiên Lăng xoay người giương giọng nói: “Người tới, truyền lệnh chủ doanh thăng trướng, tam quân tập hợp đợi lệnh!”

Binh lính ngoài trướng lĩnh mệnh, Khanh Trần lại nhẹ giọng cười: “Tứ ca, tam quân doanh trướng sớm đã âm thầm truyền xuống quân lệnh, tướng sĩ tối nay chuẩn bị kiếm giáp, lúc này tức khắc có thể xuất chiến.”

Dạ Thiên Lăng cười nói: “Như thế tiết kiệm cho ta không ít thời gian.”

Khanh Trần trầm tư trong chốc lát, lại hỏi: “Lý Bộ tuy nói rốt cục bỏ gian tà theo chính nghĩa, nhưng dù sao từng là phản nghịch, trong quân nghiêm lệnh không xá phản tướng, chàng tính làm sao bây giờ?”

Dạ Thiên Lăng đổi một thân chiến giáp, nói: “Cho nên ta mới đòi hắn trợ chúng ta lấy Cảnh châu, Định châu, rồi sau đó theo quân tự mình thảo phạt Ngu Trình, lấy công chuộc tội.”

Khanh Trần gật gật đầu, tiến lên thay hắn chỉnh trang khâm bào, nhưng cảm thấy việc này chung quy là phiền toái.

Giờ dần vừa qua, sắc trời vẫn là một mảnh thâm tịch tối đen. Định châu thành đã gần kề một đường biên quan thiên Bắc, Kì sơn bắc mạch cùng Nhạn Vọng sơn lúc này giao thành một chi hoành lĩnh, địa thế hiểm yếu, là quan ải trọng yếu ở Bắc cương chống lại Đột Quyết. Trong đêm đen, ngoài thành quan ải nguyên mãng, trời đông giá rét, khắp nơi trong thành đều im lặng như thường. Bắc cương mặc dù ở bên trong chiến hỏa, nhưng mỗi người đều biết chỉ cần Kì Môn quan không phá, Định châu liền vô tư, cho nên cũng không nhiều binh tướng khẩn trương.

Cửa nam, bên ngoài thổi tới gió lạnh đến xương, binh lính thủ thành đang ở thời gian mệt mỏi nhất, tâm tư buông lỏng, thỉnh thoảng nhắm mắt chà xát tay, thấp giọng oán giận.

Rốt cục chờ đến đổi ca, binh tuần tra thay ca đi lên đầu tường,“Huynh đệ vất vả!”

“Trời lạnh quá!” Một binh lính nhả khí nói.

Tùy tiện nói cười vài câu, binh lính ở Bắc Phong cũng sợ run cả người, ấn theo lệ thường thò đầu qua tường tuần phòng một vòng, chung quanh không việc gì, thiết giáp phát ra ma sát rất nhỏ cùng tiếng giày thác thác, đi xuống dưới càng lúc càng xa. Binh lính đi cuối cùng, khóe mắt mạnh mẽ lóe lên, trong bóng đêm một mũi nhọn lạnh lùng bắn tới, chưa tới kịp ra tiếng, cổ “Xích” vang nhỏ suy sụp ngã xuống đất, tức thời mất mạng. Vài binh lính phía trước phát hiện khác thường, quay lại hoảng sợ thấy đầu tường vừa qua xuất hiện địch nhân, nương theo đêm khuya che giấu, quỷ mị, nhanh chóng đánh tới.

Binh lính vừa đổi ca chưa đi xa, liền nghe được đồng bạn phía sau kêu thảm thiết hỗn loạn vội cảnh báo “Có địch nhân!”, nguyên bản đêm tối tĩnh nhiên không tiếng động bị sát khí thình lình xảy ra xé rách, cây đuốc đầu tường giống như chịu không được gió đều tắt, bốn phía lâm vào trong hỗn loạn.

Dạ Thiên Lăng cùng Khanh Trần trú ngựa ở cách đó không xa, mới đầu Định châu thành chỉ ở phía trước có thể thấy được, tựa hồ cũng không có gì không ổn. Bất quá qua thời gian nửa chén trà nhỏ, một chỗ trong thành đột nhiên sáng lên ánh lửa kinh người, ngay sau đó hỏa thế thay nhau nổi lên, thiêu hồng trời không. Định châu thành giống như nghênh đón bình minh quỷ dị, trong lúc đó ngay lập tức lại bị liệt hỏa khói đặc bao phủ.

Theo ánh lửa xuất hiện, trong bóng tối khôn cùng ngoài thành, tiếng kêu như thủy triều dâng lên, Huyền Giáp chiến sĩ lặng yên tới, không hề như tiên phong doanh dựa vào phi tác lẻn vào, trước mặt tam doanh bắc thang, mạnh mẽ qua thành. Quân coi giữ Định châu chưa thăm dò được là người phương nào công thành, cố gắng chống cự, trận cước đại loạn, đầu tường đao ánh lạnh lẽo, người người vật lộn, chém giết thảm thiết, từ xa nhìn lại không ngừng có người ngã xuống dưới, không phải sớm chết cũng bị loạn thạch gót sắt dưới thành giẫm lên mà bỏ mình.

Quân thủ thành vội vàng triển khai phòng ngự, tên như mưa bắn xuống, đem hết toàn lực ngăn cản thế công Huyền Giáp quân.

Tuần sử Định châu Lưu Quang Dư trong lúc ngủ mơ nghe thấy báo, hoảng sợ kinh hãi, căn bản không thể tin là Huyền Giáp quân đã giết tới. Kì Môn quan phòng thủ kiên cố, ban ngày còn có quân báo Tây lộ đại quân vẫn bị ngăn trở ngoài quan ngoại, sao nửa đêm có thể công Định châu! Mà lúc này quân doanh Định châu đã có một nửa lâm vào biển lửa, hỏa lôi của thần cơ doanh bắn tới liên tiếp, chung quanh hỗn loạn, làm người ta cảm thấy Định châu thế đã thành.

Lưu Quang Dư kinh hãi không kịp mặc giáp trụ, lập tức điểm tướng tập binh, tiếp viện cửa nam. Doanh binh chưa đuổi ra hành dinh, liền nghe phía Đông ầm ầm một tiếng nổ, chấn tường thành hoảng loạn, tiếng vang sau đó chưa từng gián đoạn, liên tục rung động. Quân coi giữ Đông môn phi nhanh đến, rớt xuống ngựa: “Đại nhân! Đại quân Triệt vương cường công Đông môn, cửa thành đã không thể ngăn cản!”

Lời còn chưa dứt, cửa Nam báo lại,“Đại nhân! Cửa nam thất thủ! Huyền Giáp quân công vào!”

Lưu Quang Dư tâm thần rung mạnh, lớn tiếng quát tháo: “Triệt vào nội thành! Điều cung thủ tử thủ! Mau! Binh lính các doanh không thể bối rối, theo ta cự địch!”

Trong thành Định châu từng đạo huyết quang hỏa ảnh đan vào thành sát phạt che thiên tế nhật, máu tươi ba thước rơi trên tuyết tăng thêm màu đỏ tươi nhìn thấy ghê người, nháy mắt liền ở trong gió lạnh thành băng, lại bị gót sắt vô tình giẫm qua dập nát. Cường giả lạnh lùng cùng kẻ yếu tiêu vong, lãnh thiết, nhiệt huyết, gió mạnh, liệt hỏa, ở trong thiên địa vô cùng nhuần nhuyễn khai hoa dày đặc một nét bút, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Bình minh dần tới, quân coi giữ Định châu căn bản không thể ngăn cản bao lâu nữa, tứ môn luân hãm, nội thành lập tức sẽ thất thủ, toàn quân chiến bại.

Huyền Giáp quân một khi vào thành, nhanh chóng dập tắt hỏa hoạn các nơi, nắm trong tay yếu đạo, trấn an bình dân, hợp nhất bại quân, ngay ngắn có trật tự, bất quá qua một ngày, định châu đổi chủ, trọng nhập thống trị Thiên triều.

Mặt trời lên cao cũng không nhân vì nguyên nhân nào mà thay đổi, chân trời từ từ rộng lớn, lộ ra nhan sắc như bong bóng cá, một tia sáng nhạt mơ hồ có thể thấy được, thong thả đồ nhiễm, đêm tối dần tránh đi.

Dạ Thiên Lăng cũng Khanh Trần cưỡi ngựa vào thành, sắc mặt lãnh đạm, Đường Sơ chỉ huy binh lính dọn dẹp chiến trường, tiến lên xin chỉ thị: “Tứ gia, tuần sử Định châu Lưu Quang Dư bị thương bị bắt, xử trí hắn thế nào?”

Dạ Thiên Lăng xuống ngựa nhìn kỹ tình hình trong thành, nói:“Mang hắn đến gặp ta.”

Hắn cùng với Khanh Trần bước lên đầu thành, càng lên chỗ cao, càng kéo dài vết máu đọng trên tuyết, kiếm gãy tên lạnh, dư hỏa khói thuốc súng đều lưu ở sau người, đưa mắt chứng kiến tầng tầng trống trải. Dưới chân là đại địa vô tận, trải dài ngàn dặm, sông dài một đường, xa xa mênh mang, trên thành cao, khắp nơi đều có thể thấy được, phong mạch Kì sơn cùng Nhạn Vọng sơn hùng vĩ uốn lượn bao la phập phồng, qua đó là dân tộc Mạc Bắc tung hoành ngang dọc thảo nguyên đại mạc, thiên khung cao quảng, xa mà không thấy giới hạn.

Phía chân trời xa xôi, thái dương chói mắt phá mây mà ra, kim quang vạn trượng chiếu tứ phương, đem toàn bộ đại địa bao phủ trong quang minh thần hi. Biển mây cuồn cuộn, gió lạnh mãnh liệt, Dạ Thiên Lăng ngạo nghễ đứng ở đầu tường đón nắng, dưới chân của hắn là Định châu thành vừa hạ, trước người có thể thấy được đại mạc vạn dặm mờ mịt bát ngát, phía sau nâng tay là thành trì hiểm quan chằng chịt, giang sơn liên miên như họa.

Lưu Quang Dư bị thị vệ Huyền Giáp quân áp giải lên đầu tường, nhìn bóng dáng Dạ Thiên Lăng kiên lãnh trước mắt đắm chìm trong nắng sớm, thể xác và tinh thần chấn động, Huyền Giáp quân, người người nghe thấy đã sợ mất mật, lực lượng đó là đến từ người này, dễ dàng đánh chiếm Định châu, mấy vạn quân coi giữ thành nháy mắt binh bại vì người này.

Dạ Thiên Lăng nghe được tiếng bước chân quay đầu, bên trong ánh mắt u nhiên thâm thúy,“Mở trói cho hắn.” Hắn phân phó một câu.

Thị vệ tuân mệnh làm theo, Lưu Quang Dư hoạt động cánh tay đau đớn một chút, đứng thẳng bất động, không biết Dạ Thiên Lăng đưa hắn đến nơi này có dụng ý gì. Phía trên y bào hắn mặc dù loang lổ vết máu, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.

Dạ Thiên Lăng chậm rãi tới trước người hắn,“Định châu tuần sử Lưu Quang Dư, ta trước kia hình như vẫn chưa gặp qua ngươi.”

Lưu Quang Dư tự giễu cười khổ nói: “Kính phong thần Vương gia đã lâu, nhưng vẫn vô duyên gặp được, hôm nay nhìn thấy, chưa từng nghĩ là tình huống như vậy.”

Dạ Thiên Lăng nhìn hắn một cái: “Ngươi có tính toán gì không?”

Lưu Quang Dư nói: “Thỉnh Vương gia cho ta cái chết thống khoái, ta vô cùng cảm kích.”

“Ý của ngươi là muốn chết?” Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói.

Lưu Quang Dư nói: “Đại quân bình định không tha phản tướng, mọi người đều biết, ta sớm có chuẩn bị, chỉ cầu Vương gia tử tế với các tướng sĩ khác.”

“Ừ.” Dạ Thiên Lăng hỉ giận không hiện, làm Lưu Quang Dư sờ không rõ hắn đến tột cùng muốn thế nào, hắn lập tức nghe được một thanh âm thanh nhu nói: “Lưu đại nhân, ngươi hẳn là xem như quan viên ‘Bắc tuyển’ đi.”

Lưu Quang Dư quay đầu, thấy Khanh Trần cười yếu ớt hỏi hắn. Hắn mới vừa rồi thấy bên người Dạ Thiên Lăng đứng một người, đầu tường gió mạnh bay lên cùng Dạ Thiên Lăng sóng vai lỗi lạc mà đứng, vẻ mặt sáng ngời, khí độ phiêu diêu, xoay người khi u tĩnh, thong dong, có một cỗ thanh dật khí chất làm người giật mình thất thần. Nếu nói Dạ Thiên Lăng là nghiêm nghị mà lạnh lùng, như vậy người bên cạnh hắn này cả người tản mát ra một loại khí chất cực nhu, giống như nắng chiếu xuống nước êm đềm.

Cái gọi là quan viên “Bắc tuyển”, là vì đặc quyền Bắc Yến hầu tự tiến cử quan lại, gặp được quan viên khuyết chức, điều động, lên chức chờ việc, thường thường từ Bắc Yến hầu phủ chọn lựa người thích hợp nghĩ danh quyết định. Lâu ngày tới nay, quan viên các cấp, tướng lãnh ở Bắc cương cơ hồ đều từ một tay Ngu Trình sai khiến, ngay cả bộ Binh, Lại bộ cũng khó nhúng tay. Thậm chí ảnh hưởng Ngu Trình xâm nhập kinh thành, xếp vào triều thần, có vây cánh, những quan viên này thường thường được xưng là “Bắc tuyển”.

Lưu Quang Dư quả thật là người được Ngu Trình lựa chọn và điều động, mặc dù không biết Khanh Trần là ai, nhưng đối với câu hỏi của nàng vẫn là gật đầu thừa nhận.

Khanh Trần cười nhẹ, nói:“Nếu ta nhớ không lầm, trước đây ngươi là quan văn, năm Thánh Võ thứ chín tham gia thi đình, phía trên kim bảng là khâm điểm nhị giáp Truyền Lư, ngự ban thưởng tiến sĩ, năm đó liền đề lên giám sát Ngự Sử. Không đến nửa năm, ngươi vốn vì một đạo sớ buộc tội do Thượng Thư Phó Xạ mà bị biếm chức làm Trường Nhạc quận sử, bốn năm sau mãn nhậm, mặc dù chiến tích lớn lao, nhưng chưa được lên chức, thẳng đến năm Thánh Võ mười bảy mới được điều đến Phụng châu. Bất quá ngươi ở Phụng châu lại có công mà thanh danh đại chấn, sau đó được Ngu Trình lựa chọn và điều động đến Định châu, năm Thánh Võ hai mươi ba làm Định châu tuần sử đến nay. Nói như vậy ngươi lại không thể hoàn toàn xem như quan viên Bắc tuyển, ngươi ở bên trong Bắc tuyển là dị sổ, hơn nữa vừa là quan văn, vừa là quan võ, ở biên tướng tựa hồ cũng là đệ nhất nhân.”

Lưu Quang Dư kinh ngạc nhìn Khanh Trần rõ ràng lý lịch của hắn, lời nói mảy may không sai, nhưng cũng không làm cho hắn cảm thấy sung sướng, chỉ nói: “Thì tính sao?”

Khanh Trần ánh mắt lạc tới mắt hắn: “Ta nhớ rõ của ngươi nói mấy câu,‘Hưng binh dễ, bình loạn nan, tĩnh nan dễ, an dân nan, an dân chi đạo ở chính là ở đây, ở chỗ đối xử bình đẳng, như thế tất phỉ (thổ phỉ) tuyệt, tất phiên triệt’, ngươi bây giờ còn cho là như vậy sao?”

Lưu Quang Dư càng giật mình, hỏi: “Ngươi sao biết lời này?”

Khanh Trần nói: “Ta ở tấu chương ngươi báo cáo công tác xem qua, đại khái là khi ngươi rời chức ở Phụng châu thì viết.”

Nữ tử có thể tùy ý xem tấu chương quan viên, Thiên triều chỉ có tu nghi chức, Lưu Quang Dư giật mình nói: “Nguyên lai ngươi là Thanh Bình quận chúa.”

Khanh Trần mỉm cười nói: “Lăng vương phi.”

“A!” Lưu Quang Dư nhìn Dạ Thiên Lăng một cái, ánh mắt Dạ Thiên Lăng từ trong thành Định châu thu hồi: “Ngươi mang binh cũng không tệ lắm, nhưng muốn dùng thứ này chống lại quân xâm phạm biên giới, còn kém xa lắm.”

Lưu Quang Dư nói: “Chặn phiên ở biên giới cũng không nhất định phải dựa vào vũ lực, Định châu mặc dù không phải binh lực mạnh nhất biên phòng, nhưng rất ít chịu Mạc Bắc Đột Quyết quấy nhiễu, cư dân hai nơi lui tới trao đổi tập tục, từ lâu dài tới nay an tường vô sự.”

Khóe môi Dạ Thiên Lăng có chút phong lãnh: “Dân chúng quyết định không được trận chiến song phương, mặc dù bọn họ có thể cùng nhau ở chung, Khả Hãn Đột Quyết cũng không có khả năng buông tha cho dã tâm xâm nhập Trung Nguyên. Ngươi kỳ vọng lấy nhân nghĩa định biên cương, nhưng cái gọi là nhân nghĩa điều kiện tiên quyết là dựa vào vũ lực mới có thể có thể thực thi. Nếu muốn biên cương ổn định và hoà bình lâu dài, nhất định phải làm cho vương tộc Đột Quyết cúi đầu xưng thần, ngươi mới có cơ hội đi thi hành chính sách này, hoặc là nói ‘đối xử bình đẳng’.”

Lưu Quang Dư trợn trừng mắt như hiểu ra, Dạ Thiên Lăng nhìn là thiên hạ quốc gia, Khanh Trần đạm cười hỏi: “Không nói đến hoạ ngoại xâm biên cương, trước mắt là nội loạn, Lưu đại nhân thấy thế nào? Ngu Trình hưng binh, Tứ gia bình loạn, đều dễ dàng, nhưng khó nhất vẫn là an dân, dân chúng Định châu sợ là còn cần có người đến trấn an, Lưu đại nhân chẳng lẽ có thể bỏ mặc?”

Trong lòng Lưu Quang Dư đầy nghi ngờ: “Việc bình định này, trong quân nhân tài đông đúc, chẳng lẽ còn để ý một gã phản tướng như ta? Vương gia quân lệnh như núi, nào có đạo lý xá phản tướng?”

Dạ Thiên Lăng như giấu giếm thanh sắc cười cười, lúc này Vệ Trường Chinh mang theo một binh lính đi lên đầu tường, đem một phong thư đệ lên: “Tứ gia, có tin tức Lý tướng quân từ Cảnh châu.”

Dạ Thiên Lăng tiếp nhận, Khanh Trần ở bên cạnh thấy thư Lý Bộ viết nói, “Tứ gia, tối hôm qua hai vạn binh lính trá nhập Cảnh châu, các nơi đều thuận lợi. Chính là tuần tiêu Tiền Thống lâm trận ngoan cố chống lại không phục, kêu gào sinh sự, bị ta ở phủ nha một đao chém chết, còn có hai gã phó tướng là thân tín Ngu Trình, không thể chiêu hàng, cũng xử tử, nay Cảnh châu đã về tay……” Nàng mỉm cười cười, Lý Bộ là võ tướng, cùng Lưu Quang Dư trước mắt hoàn toàn bất đồng.

Dạ Thiên Lăng xem xong thư, nhưng giao cho Lưu Quang Dư: “Ngươi cũng nhìn xem.”

Lưu Quang Dư kinh ngạc tiếp nhận, một đường xem xuống ra một thân mồ hôi lạnh, Kì Môn quan là cửa vào Hợp châu, Định châu, Cảnh châu tam đại trọng trấn, trong một đêm đều rơi vào trong tay Dạ Thiên Lăng, khoảng cách long trời lở đất. Hắn bị chuyện thật trước mắt khiếp sợ, cảm giác như là rơi vào một cái vực sâu không đáy, căn bản không biết tiếp theo còn có thể phát sinh chuyện gì.

Dạ Thiên Lăng đem thần sắc biến ảo trên mặt hắn thu hết vào mắt, nói: “Lý Bộ dụng binh đánh giặc là người Thiên triều ít có, nhưng hành chính an dân so với Lưu Quang Dư ngươi còn kém chút, nếu giết ngươi như Tiền Thống tựa hồ có chút đáng tiếc.”

Lưu Quang Dư ngẩng đầu nói: “Vương gia là cho ta thấy rõ ràng kết cục Tiền Thống kháng mệnh không theo sao?”

Dạ Thiên Lăng nhíu nhíu mày, Khanh Trần nói: “Ý Tứ gia là, hắn ngay cả Lý Bộ đều có thể trọng dụng như thế, huống chi là Lưu Quang Dư ngươi? Tiền Thống làm quan tham nịnh tàn bạo, có ác danh, cho dù lúc này không giết, sau cũng không chấp nhận được hắn, ngươi cùng với hắn sao có thể so?”

Lưu Quang Dư nhất thời không nói gì, lại quay đầu nhìn trong thành Định châu, một hồi hỗn chiến đêm qua, các nơi hiện tại vẫn lộ ra chút không khí khẩn trương, mấy chỗ đại hỏa mặc dù là quân doanh, nhưng vẫn lan đến dân cư phụ cận như cũ, tướng sĩ trong Huyền Giáp quân trừ bỏ quét sạch các nơi, đã bắt đầu bắt tay vào giúp dân chúng vất vả tu chỉnh phòng ốc, hoặc tạm thời an bài bọn họ đến nơi khác tị nạn. Dưới ánh mặt trời, có binh lính trẻ tuổi ôm lấy một đứa nhỏ đang bất lực khóc lớn, không biết nói gì đó nhưng lại làm đứa nhỏ kia nín khóc mỉm cười.

Khanh Trần đang cùng Lưu Quang Dư mỉm cười giống nhau nhìn một màn này, mà ánh mắt Dạ Thiên Lăng lại kiêu căng nhìn vào phía trong thành, lại vừa chuyển, cùng ánh nắng thịnh vượng hòa hợp một thể, không biết nhìn hướng nào. Cảm giác được Lưu Quang Dư nhìn chăm chú, Khanh Trần xoay người nói: “Định châu dù sao cũng gần Mạc Bắc, lúc này cũng phải đề phòng Đột Quyết mới phải.”

Lưu Quang Dư nói: “Mạc Bắc băng tuyết phong đất, người Đột Quyết chủ yếu dựa vào kỵ binh, ở trên băng tuyết hành quân gian nan, cho nên rất ít khi vào mùa đông quật khởi chiến sự, hẳn là sẽ không nhân cơ hội quấy nhiễu.”

Khanh Trần khẽ gật đầu: “Lúc phi thương cũng nên cẩn thận. Đêm qua Định châu chết trận hai gã phó tướng, trong quân Tứ gia tự có an bài, quan viên bên trong phủ nha người nào có thể lưu, người nào không thể lưu, ngươi nên cẩn thận xử trí.”

Trong lòng Lưu Quang Dư điện niệm trăm chuyển, nói như vậy là bảo hắn tiếp tục trấn thủ Định châu, hơn nữa ban cho tín nhiệm thật lớn, ánh mắt hắn ở Định châu thành cùng hai người trước mắt trong lúc đó chần chờ, ngực phập phồng không chừng. Khanh Trần thủy chung cười yếu ớt, đạm tĩnh tự nhiên nhìn hắn, Lưu Quang Dư đột nhiên thở dài, lui về phía sau từng bước quỳ gối:“Tứ gia, Vương phi, ta Lưu Quang Dư bại tâm phục khẩu phục, nguyện ý cống hiến vì người!”

Dạ Thiên Lăng cũng không thấy quyết định của hắn là ngoài ý muốn, thản nhiên nói: “Ngươi đi đi, trước đi tiếp quản binh lính tối hôm qua đầu hàng, an trí thỏa đáng, công việc khác chúng ta chờ một chút lại nghị sự.”

Lưu Quang Dư lại xá một cái, xoay người lui ra, trực giác thấy Bắc cương hiện tại gió lửa nổi lên bốn phía sớm muộn gì sẽ vì Dạ Thiên Lăng dụng binh chi đạo xuất quỷ nhập thần cùng thuật dùng người thâm uy khó dò mà nắm trong tay, hắn thậm chí sinh ra một cái ý niệm càng thêm kinh người trong đầu, hoặc là toàn bộ Thiên triều đều như vậy.
Bình Luận (0)
Comment