Túy Linh Lung

Chương 95

Hàng năm mang binh, Dạ Thiên Lăng luôn luôn dậy sớm, Khanh Trần theo hầu ở bên người hoàng đế ngày ngày lâm triều, bị buộc bất đắc dĩ không thể lười ngủ, sau khi gả nhập Lăng vương phủ lại không có quy củ, sớm muộn gì tùy nàng. Lại đã quên tự khi nào bắt đầu, lại dưỡng thành thói quen sáng sớm mỗi ngày đều phải tự tay vì Dạ Thiên Lăng chỉnh thúc y dung, chỉ cần Dạ Thiên Lăng đứng dậy, nàng liền lại khó an giấc, đã lâu không có lúc tham ngủ.

Nhưng hôm nay lại không biết vì sao, Dạ Thiên Lăng sau khi đứng dậy thấy Khanh Trần miễn cưỡng oa ở nơi nào bất động, nửa ngủ nửa tỉnh mông mông lung lông nhìn hắn, hắn đưa tay phủ phủ sợi tóc tán ở trên trán Khanh Trần, cúi người hỏi: “Làm sao vậy, hôm nay không theo ta đi giáo trường?”

Khanh Trần nhẹ giọng nói: “Không đi.”

Dạ Thiên Lăng mỉm cười: “Ta xem nàng đã nhiều ngày nhàn hạ, thời điểm trước còn nháo muốn xuất môn, nay lại bỗng dưng an phận.”

Khanh Trần tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn: “Thiếp an phận, chàng chẳng phải là bớt lo?”

Dạ Thiên Lăng thay nàng đem góc chăn dẹm lại: “Như thế liền tha cho nàng ngủ tiếp một lát đi.”

Khanh Trần “Vâng” một tiếng: “Tứ ca, hôm nay nếu không có chuyện gì quan trọng, liền sớm trở về.”

“Được.” Dạ Thiên Lăng đáp ứng một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Nắng nhẹ nhàng, xa xa lộ ra thần hi, vài tên cận vệ khinh kị binh sớm chờ ở ngoài cửa, xoay người lên ngựa, liền hướng giáo trường mà đi.

Dạ Thiên Lăng lần này mang “Huyền Giáp quân” đến Thục chính là tinh nhuệ trong quân tinh nhuệ, sắc trời chưa sáng liền sớm trang phục chỉnh tề đối trận thao luyện, hơn mười dư như một ngày, chưa từng ngừng lại.

Biệt quán chỗ Thủy Giang quận trong thành đóng hai vạn ba ngàn quân, từ khi Dạ Thiên Lăng đến đây, liền ngày ngày theo Huyền Giáp quân đồng thời thụ huấn. Bắt đầu có chút ăn không tiêu, nhưng mọi người trụ cột cũng không tệ lắm, đến bây giờ từng ngày thành thói quen, làm như hạp quân đổi nhan, tiến rất xa.

Dạ Thiên Lăng vừa đến giáo trường, đại tướng Đường Sơ cùng Thủy Giang quận đốc xuống tướng đài đón tiếp: “Vương gia!”

Thủy Giang quận đốc sử đúng là người năm đó từng mạo hiểm tin tưởng Khanh Trần, giúp dân chúng né qua chấn tai ương, Hoài Loan huyện quận sử Nhạc Thanh Vân. Hắn vốn là xuất thân võ tướng, lần đó sau địa chấn Dạ Thiên Lăng xem trọng tài mang binh của hắn, mượn cớ phong thưởng đưa hắn điều phóng ngoại quan đến Thục.

Mọi chuyện liệu trước, hoàn hoàn không sai, từng bước cũng sớm an bài thỏa đáng, Nhạc Thanh Vân sau khi đến nhận chức chỉnh đốn dân sinh cần luyện binh mã, thực chưa cô phụ một phen thưởng thức Dạ Thiên Lăng.

Dạ Thiên Lăng đi lên điểm tướng đài, Đường Sơ nâng tay ra hiệu.

Huyền Giáp quân thấy lệnh mà động, nháy mắt tập trung dưới đài, hành động nhanh chóng cho dù Nhạc Thanh Vân đã không phải lần đầu tiên lĩnh giáo, như cũ âm thầm than thở.

Giáo trường khinh bụi bay lên, yên lặng không tiếng động, ánh lên nhiều điểm phô sái mở ra nắng sớm, hắc giáp nhiếp nhân, binh qua chói mắt, quân uy như núi.

Đường Sơ giương mắt đảo qua, giương giọng hỏi: “Cớ gì? Thiếu một người?”

Lãnh binh phó tướng bước ra khỏi hàng đáp:“Bẩm tướng quân, thần cơ doanh Trương Tranh ngày hôm qua vô ý thương chân cốt, hôm trước ở doanh nghỉ lại, hôm nay chưa từng theo luyện tập quân sự luyện.”

Đường Sơ gật đầu, trở lại nói:“Vương gia.”

Dạ Thiên Lăng mày kiếm khẽ nhúc nhích, tự trong trận thu hồi ánh mắt, hỏi phó tướng kia:“Thương thế rất nặng?”

Phó tướng đáp: “Hồi Vương gia, vết thương bình thường không có quá nhiều ngại, nhưng vì không trì hoãn xuất binh mấy ngày, chưa được tĩnh dưỡng.”

“Đã biết.” Dạ Thiên Lăng vẫy tay để hắn về hàng: “Vậy bổn vương đi xem.”

Phó tướng kia cúi người nói: “Đa tạ Vương gia!” Lui về phía sau từng bước, tự hành vào trận.

Nhạc Thanh Vân mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, không nghĩ một sĩ binh chịu chút tiểu thương, Dạ Thiên Lăng lấy thân Vương gia lại cũng muốn tự mình thăm hỏi. Ngày xưa theo quân không ở dưới trướng Dạ Thiên Lăng, chỉ nghe thấy người này trị quân cực nghiêm, mấy ngày nay đi theo bên cạnh, cũng lĩnh giáo thật sâu, nay thấy vậy ân uy cùng thi, sao lại không giáo nổi tướng sĩ mỗi người đầy hy vọng tận trung.

Hắn lại không biết, Huyền Giáp tướng quân sĩ trước mắt này đều là Dạ Thiên Lăng từ khi mang binh tới nay liền tự tay chọn lựa huấn luyện tinh nhuệ, nhiều năm qua theo hắn tung hoành biên cương mã đạp núi sông, cơ hồ chưa bao giờ tách ra, công thành chiếm đất lập hạ công lao hãn mã.

Thiết huyết nam nhi chót vót, cùng Dạ Thiên Lăng đồng sinh cộng tử hoạn nạn, gọi là cấp dưới, thật hơn huynh đệ, chư tướng sĩ cũng cảm giác sâu sắc hắn ơn tri ngộ, tùy tùng làm bạn, vượt lửa qua sông không chối từ.

Huyền Giáp quân chính là trường kiếm trong tay Dạ Thiên Lăng. Chinh chiến nam bắc, từng như như lợi nhận tiến nhanh, kì binh nổi lên, trong vòng một ngày công hãm nam phiên trọng trấn Bách Sắc thành, không thương người nào, ngược lại đem viện quân di tộc đánh giết tơi bời, chật vật không lực hoàn thủ. Càng từng chỉ dựa vào bảy ngàn binh lực đóng quân Đồng Dương quan, kinh sợ tám vạn đại quân Tây Đột Quyết không dám hành động thiếu suy nghĩ, suốt đêm lui binh. Vô luận Bắc cương Tây thùy uy danh truyền xa, như một mũi nhọn, nghe thấy mà biến sắc.

Một vạn binh mã lần này nhập Thục, thần không biết quỷ không hay, ngay cả đốc sử Nhạc Thanh Vân này đều chưa từng phát hiện. Sau được biết, nếu đây là quân địch công chiếm Thủy Giang quận, thật khó lòng phòng bị, kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Chớ nói Dạ Thiên Lăng có long phù điều quân trong người, đó là không có, ai có năng lực làm việc này.

Mà trong vòng mười ngày nhập Thục, thần cơ doanh trong Huyền Giáp quân đã xđem tình huống đóng quân hai châu Thanh Phong mò nhất thanh nhị sở, vùng thành quận sơn lĩnh ven sông, địa hình các nơi cũng đều nắm giữ.

Minh Chấp y theo lệnh Dạ Thiên Lăng về thống thần cơ doanh, một thân khinh công đi lại vô tung, có ngày nhưng lại đem vòng xích ngọc Tây Dân hầu đưa cho yêu thiếp lấy đến đeo trên cổ Tuyết Chiến, bất quá tự nhiên gặp Dạ Thiên Lăng răn dạy, còn bị Tuyết Chiến cực kỳ bất mãn rống lên, liền đem Khanh Trần cười không ngừng được.

Thần cơ doanh tập trung nhiều thiện công sự trong quân, cơ quan, nhân vật gián điệp đứng đầu, lại có Minh Chấp dạy dỗ chỉ điểm, như cá gặp nước. Tựa như mấy ngày trước đây, chiếu theo cách làm hỏa dược Tư Duy Vân dùng để mở núi, làm ra cái tên là “Huyền Giáp hỏa lôi” gì đó, một quả khinh đạn tùy tay quăng ra, nổ mạnh liên tục, nháy mắt khói đặc nổi lên bốn phía liệt hỏa đốt cháy, cực kỳ uy lực. Càng hợp mưu hợp sức rốt cục giải quyết được ngòi nổ hỏa dược, miễn cho Minh Chấp cùng Vệ Trường Chinh cả ngày mạo hiểm.

Khanh Trần cùng quân sĩ thần cơ doanh mấy năm nay ở chung cực kỳ quen thuộc, thỉnh thoảng vụng trộm ra chút ý đồ xấu để cho bọn họ đi nghiên cứu, luôn luôn có thu hoạch ngoài ý muốn. May mà mấy tiểu tử giúp đỡ biết rõ nặng nhẹ, quân kỷ nghiêm túc, quyết không hỏng việc, nếu không thật đúng là làm Dạ Thiên Lăng đau đầu.

Thủy Giang quận có hai vạn ba ngàn binh lính tuân mệnh Dạ Thiên Lăng, mỗi ngày ở vùng ven sông phụ trọng chạy nhanh tăng cường thể lực, lúc này đang thao luyện, Dạ Thiên Lăng liền nói với Nhạc Thanh Vân: “Đi, chúng ta ra bờ sông xem một chút.”

Đường Sơ lại nói: “Vương gia xin dừng bước, các huynh đệ hôm nay có nói với Vương gia.”

Dạ Thiên Lăng thấy kỳ quái, quay đầu nói: “Chuyện gì?”

Đường Sơ tuấn mặt mang cười, xoay người bước đến trước mặt Dạ Thiên Lăng, dương tay huy hạ. Giáo trường Huyền Giáp quân nhất chỉnh quân dung, đột nhiên cùng hắn cùng tất cả hành quân lễ, cùng kêu lên:“Huyền Giáp quân mười doanh tướng sĩ chúc mừng ngày sinh Tứ gia!”

Phía chân trời nắng sớm vạn dặm, ánh sáng mặt trời phá mây mà ra chiếu ra vạn đạo kim mang. Dưới thanh tự trong miệng vạn danh tướng sĩ cùng kêu lên, giống như xuất từ miệng một người, khí thế nhiếp nhân, rung chuyển trời đất, chấn nhập phế phủ.

Dù là Dạ Thiên Lăng ngày thường hỉ giận không hiện, cũng nhìn giáo trường trung một mảnh huyền sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ sửng sốt một cái chớp mắt, liền quét mắt nhìn Đường Sơ: “Khi nào thì học được mấy thứ này?”

Đường Sơ cúi người: “Hôm nay là ngày mười chín tháng mười một, các huynh đệ đều nhớ rõ ngày sinh Vương gia. Ha ha, bất quá cũng phải có cao nhân chỉ điểm.”

Trong lòng Dạ Thiên Lăng hơi động, nhìn tới được tướng sĩ giữa sân này đó theo hắn đao thương kiếm vũ, thâm vì cảm khái. Nhiều năm sóng vai chinh chiến, làm như đã huyết mạch tương liên, ngày thường không nghĩ thật đúng là chưa từng phát hiện. Ánh mắt hướng phía chân trời xa xôi mà đi, cũng có một cỗ thiết huyết hào hùng lăng vân mà sinh, thẳng phá cửu tiêu.

Nhưng ngày thường trong quân nhân tiền túc lãnh quán, mặt vẫn như bình hồ không dao động, khoanh tay thản nhiên nói: “Đứng lên đi, gần đây mọi người đều vất vả. Đường Sơ, buổi tối chuẩn bị rượu ngon khao các huynh đệ, chè chén không thể không phòng, không thể say rượu, nghe rõ rồi chứ?”

“Tạ Tứ gia!” Đường Sơ cùng chúng tướng sĩ ầm ầm tuân mệnh.

Nhạc Thanh Vân chắp tay nói: “Không biết hôm nay là ngày sinh Vương gia, chưa từng phó hạ lễ, không bằng đêm nay rượu để cho hạ quan hiến dâng thế nào?”

Bạc môi Dạ Thiên Lăng mân lại, làm như nghĩ đến chuyện gì mà dẫn theo ý cười không dễ phát hiện, nói: “Khó được ngươi có tâm, các ngươi thương lượng làm đi.”

Rời giáo trường, Dạ Thiên Lăng tuần xem Thủy Giang quận đóng quân thao luyện, sau cùng đám người Vệ Trường Chinh đi Định Kiệu lĩnh.

Năm mươi ngày thời gian đã qua hơn phân nửa, Định Kiệu lĩnh bên này ngày đêm không ngừng khai phá. Tư Duy Vân trắc lượng tinh diệu tính kế chuẩn xác, từ hai bên đồng thời khai sơn thông núi, cũng ở sơn lĩnh tới sông thiết một đạo xích sắt ngang trời, nổ tung đá vụn ngay tại chỗ rơi vào giỏ trúc, theo xích sắt vận tới bờ sông, tức khắc lên thuyền đưa lên đê đập.

Nay đại đê đã thành, Bắc Cừ cũng tiến vào kết thúc, chỉ Nam Cừ còn thừa một đoạn ngắn, chiếu theo tình hình này, ít ngày nữa cũng hoàn công.

Bận rộn mãi, bất giác đảo mắt qua hơn nửa ngày. Dạ Thiên Lăng ở sơn lĩnh đột nhiên nhớ lại Khanh Trần dặn hắn sớm trở về. Một khi nhớ đến, trong lòng cũng không biết vì sao phá lệ nhớ nàng, lúc trước luyện binh, vô luận nhiều chuyện tình, quanh mình bận rộn liền mang cảm xúc đẩy đi rất xa. Mấy ngày nay vô luận chuyện gì cũng như hình với bóng, đột nhiên một ngày không thấy, khinh ngữ cười yếu ớt của nàng quấn quanh trái tim, xuất kỳ bất ý nhưng lại như trúng độc, trăm chuyển nan giải.

Dạ Thiên Lăng đón gió lạnh không khỏi cười, thanh tịch trong mắt hơi tự giễu lại thâm sâu nhuyễn u lượng, thập phần bất đắc dĩ không địch lại tình nồng. Chém không đứt, để ý còn loạn, tư vị này không tự mình thưởng thức vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng, thất tình lục dục đúng là mê hoặc người như thế. Huống chi một ngày hôm nay chỉ muốn cùng nàng cùng nhau a!

Vậy là lập tức hồi trình, đến biệt quán cũng đã gần đến hoàng hôn. Dạ Thiên Lăng xuống ngựa bước vào trong phòng, đi đến trước cửa đột nhiên dừng lại, tay đẩy cửa giữa không trung dừng một chút, trong mắt đầy ý cười, đẩy cửa phòng ra.

Lập tức có hai bàn tay mềm mại như không xương bịt kín ánh mắt của hắn, bên người mùi hương quen thuộc thoang thoảng như có như không, quần áo tất tốt, không phải Khanh Trần thì là ai?

“Tứ ca! Đoán xem trước mặt là cái gì?” Dạ Thiên Lăng thân hình cao thẳng, Khanh Trần miễn cưỡng kiễng chân mới có thể từ phía sau ôm ánh mắt của hắn, thanh thanh cười nói.

Khóe miệng Dạ Thiên Lăng giơ lên độ cong sung sướng, hơi hơi nghiêng đầu: “Rất thơm! Có rượu......”

“Còn có gì?”

“Hương vị cực kỳ quen thuộc.”

“Là cái gì?”

“Hành gừng bạo cua.”

“Còn có.”

“Gà nhung tơ vàng duẩn?”

“Còn có?”

“Đoán không được!” Dạ Thiên Lăng bật cười.

Khanh Trần cười đẩy hắn đi trước bàn, lập tức buông tay ra, Dạ Thiên Lăng mở mắt, đột nhiên có ánh sáng lọt vào trong tầm mắt, trước mắt băng trản ngọc hồ (chén băng và hồ rượu bằng ngọc) cùng vài món thức ăn tinh xảo, cảnh đẹp ý vui, hương khí đầy mũi.

Khanh Trần cười trong suốt ôm thắt lưng của hắn, mái tóc dài rủ xuống, từ phí sau thò đầu ra: “Xem có phải hay đều là thứ chàng thích ăn?”

Dạ Thiên Lăng mỉm cười, đưa tay ôm nàng lại, nhìn kỹ trước bàn: Gà nhung tơ vàng duẩn, hành gừng bạo cua, vải thịt, tố bát trân, ban chỉ ốc khô, du buồn tiên ma, sáu loại thức ăn thịnh ở một màu vằn nước băng sắc thấu hoa thiển điệp, thêm mấy thứ mộc mạc khai vị cũng là nhất phẩm thiện canh, sắc hương vị câu toàn: “Xem chừng không sai, lại không biết hương vị như thế nào. Ta lại không biết đầu bếp biệt quán này lại cũng biết làm đồ trong cung.” Hắn cười nói.

Khanh Trần dương mắt nhìn hắn, lại cúi đầu nói: “Khụ, hương vị đại khái bình thường, đây là thiếp làm, tiểu phòng bếp kia đã muốn bị thiếp ép buộc người ngã ngựa đổ đó.”

“Nàng làm?” Dạ Thiên Lăng kinh ngạc, lập tức giật mình nói: “Trách không được hôm nay lại ôm giường không theo ta ra ngoài, nguyên lai là nghĩ vụng trộm làm mấy thứ này.”

Khanh Trần cười yếu ớt: “Hôm nay đặc biệt thôi.”

“Hôm nay đặc biệt?” Dạ Thiên Lăng cố ý suy nghĩ: “Đặc biệt đến ngay cả đại tướng Huyền Giáp thiết kỵ nàng đều dám lén sai khiến?”

Khanh Trần thè lưỡi: “Thiếp bất quá ra cái chủ ý, dù sao bọn họ sớm muộn cũng cấp cho chàng hạ thọ, là Đường Sơ tới tìm thiếp thảo biện pháp thôi.”

Ngón tay thon dài Dạ Thiên Lăng vừa động, ở thái dương nàng cưng chiều nhấn một cái: “Còn như vậy nữa, ai còn quản được nàng?”

Khanh Trần không để ý tới, đưa tay kéo hắn ngồi xuống: “Quản không được là chuyện của chàng, mau tới, thiếp lần đầu tiên nấu cơm a, nếm thử xem!”

Dạ Thiên Lăng ánh mắt lợi hại, liếc mắt một cái thấy mu bàn tay bạch ngọc có mấy điểm sưng đỏ, kéo đến trước mắt hỏi: “Bỏng?”

Khanh Trần rút tay, dường như không có việc gì cười thở dài: “Thiếp hiện tại mới biết được chính mình không có thiên phú nấu cơm, luống cuống tay chân bắn tung tóe mọi thứ, không ra sao cả.”

Dạ Thiên Lăng đau lòng nói: “Việc này đều có hạ nhân hầu hạ, làm gì phải tự mình xuống bếp, bôi thuốc chưa?”

Khanh Trần nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, ôn nhu nói:“Người khác làm không giống được, thiếp rất sớm trước kia liền nghĩ, nếu là mỗi ngày trong lúc hoàng hôn đều tự tay làm đồ ăn, đợi trượng phu về nhà nhìn đến, trong lòng hẳn là thực vui mừng đi. Cái loại cảm giác này, đặc biệt ấm áp, đó mới là hương vị gia đình. Tuy rằng hiện tại là ở biệt quán Thục, nhưng là chàng thiếp đều ở, đó là nhà. Huống chi, hôm nay là sinh nhật chàng, thiếp chính là nghĩ tự tay làm cho chàng.”

Uyển chuyển tình cảm, ôn nhu nói nhỏ, say lòng người. Trong cung, trong phủ sơn trân hải vị vô số, cũng không như đơn giản vài đạo thức ăn trước mắt, Dạ Thiên Lăng nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, đưa tay lấy đũa ngà voi: “Để cho bổn vương thử xem xem tay nghề Vương phi.”

Khanh Trần không chuyển mắt nhìn biểu tình trên mặt hắn, thấy hắn ăn một khối măng, cố ý không nói, thúc giục nói: “Được không?”

Dạ Thiên Lăng lộ ra một chút vẻ mặt xa xưa, nói:“Làm cho ta nghĩ khi còn nhỏ ở Từ An cung.”

Khanh Trần lòng nhảy nhót nói: “Đó là không khó ăn?”

Dạ Thiên Lăng cười nói:“Thanh Nhi của ta là nữ tử thông minh nhất, làm được đồ ăn sao lại khó ăn?”

Khanh Trần biết lâm thời học được tay nghề cũng chính là miễn cưỡng mà thôi, bất quá vẫn vui vẻ như cũ, chấp hồ đem rượu thay hắn rót đầy, nói: “Rượu này hôm nay chàng hảo hảo uống, đây chính là Thập Nhất sai người từ U châu cưỡi khoái mã đưa tới hạ thọ cho chàng ‘Liệt tuyền’ rượu. Thập Nhất còn mang thư đến, nói từ nhỏ đến nay chưa thực hiện được tâm nguyện đó là nhìn thấy Tứ ca hắn say, chỉ vì chiến sự bất đắc dĩ không thể đến, muốn ta đem hảo tửu chuốc chàng quá chén nhìn xem.”

Trong chén là quỳnh tương như ngọc, mang chút băng lam nhan sắc, hương rượu mát lạnh, làm như thu lại sơn gian linh khí trong nước tinh hồn, phiêu dật xa xưa, thấu triệt thanh minh, chưa uống đã nhập phế phủ. Dạ Thiên Lăng chấp chén cười nói: “Không biết ai sẽ chuốc quá chén đâu.”

Khanh Trần cười yếu ớt quyến rũ, thản nhiên nói: “Dù sao tửu lượng thiếp đánh không lại chàng, đành phải nói ra, nhìn chàng có tự giác hay không. Chàng không phải nói mình tửu lượng không lớn sao, sao lại chưa từng say?”

Dạ Thiên Lăng nhíu mày: “Uống rượu nhiều, thương thân loạn tính, hoa mắt ù tai, người khó thanh tỉnh.”

“Nhân sinh đắc ý, uống say cũng không đủ.” Khanh Trần phản bác nói: “Luôn tỉnh mà không say, chẳng phải không thú vị?”

Dạ Thiên Lăng đem ly rượu lên mũi ngửi, nhướng mày sướng cười uống một hơi cạn sạch: “Ai nói ta chưa từng say?”

“Sao?” Khanh Trần nhất thời có lòng hiếu kỳ: “Hơn hai mươi năm Thập Nhất cũng chưa thấy qua, nói mau khi nào thì say? Thiếp sẽ nói cho hắn.” Nàng lại châm rượu hỏi tiếp.

Dạ Thiên Lăng thưởng thức bạch ngọc chén trong tay, ánh mắt vừa động, cực chuyên chú nhìn nàng như muốn xuyên thấu. Thâm thúy mà thanh quang u xán, giống như bầu trời đêm rộng lớn vô ngần, lẳng lặng lại phô thiên cái địa đem Khanh Trần lung ở trong đó: “Ta từ ngày ấy cưới Thanh Nhi liền sớm say, không biết khi nào thì có thể tỉnh lại.” Hắn thản nhiên cười, không phải không có cảm khái nói, lại ẩm một ly.

Chưa thấm rượu hương, lại hồng hai gò má, Khanh Trần bị hắn nhìn mà e lệ, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm nói: “Loại chuyện này sao có thể cùng Thập Nhất nói?”

Thanh âm tuy nhỏ, lại rõ ràng truyền vào trong tai Dạ Thiên Lăng, hắn hiệp xúc cười nói: “Nàng liền cùng hắn nói, bổn vương nếu say cũng chỉ vì một người, làm cho hắn cuộc đời này nhớ lấy!”

Khanh Trần hờn dỗi, nâng tay đánh hắn, lại bị hắn cầm, thấp giọng nói: “Theo giúp ta uống một chén.”

Mâu quang mỉm cười, Khanh Trần lấy tay cầm chén ngọc, “Liệt tuyền” nhập hầu, giống như một đạo dòng nước ấm cực nóng thẳng nhuận phế phủ, rượu này quả nhiên như lời Thập Nhất nói, trong suốt trung tính liệt vô cùng.

Rượu thuần liệt làm nàng hơi hơi nhắm mắt lại một lát, ngược lại chân thành đứng dậy, Dạ Thiên Lăng tự tay vì nàng làm đem “Chính ngâm” cầm đặt ở trước cửa sổ. Nàng bước đến trước cầm, phất áo mà ngồi xuống ấn huyền để ý vận, tiếp thanh thấu thanh âm thản nhiên bay lên:“Ngày xuân yến, lục rượu một ly ca một lần, lại bái trần tam nguyện: Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp chiều cao kiện, tam nguyện giống như lương thượng yến, tuổi tuổi như một ngày.”

Ánh trăng mới lên, một tia khinh vân như lũ, thanh quang đổ xuống mãn viện, theo cửa sổ mà vào. Thất huyền cầm, hồng tô thủ, dư âm lượn lờ, vòng lương không dứt.

Khanh Trần tùy tính đạn cầm, than nhẹ thiển xướng. Tiếng đàn, hình như có giống như không, như tiên như huyễn, giống như không triệt mênh mông lại từ bốn phương tám hướng quanh quẩn bay tới, khắp nơi lại không ở, nhè nhẹ tóm lấy thần hồn, nắm tiếng lòng.

Dạ Thiên Lăng biết thân thể Khanh Trần yếu đuối, không dám để cho nàng uống nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nâng cốc độc ẩm. Không biết là này rượu tính liệt, vẫn là người trước mắt thật đẹp, cầm thật là khéo, ánh trăng mông lung một mảnh, trái tim đã không có gì sự tình có thể suy nghĩ, chỉ nguyện tình cảnh này cả đời dài lâu.

Trong Huyền Giáp quân thiết yến, Vệ Trường Chinh vâng mệnh đến thỉnh Dạ Thiên Lăng. Đi vào trong viện liền nghe thế tiếng đàn thanh tuyệt du nhã thấp ca, thâm tình triền miên, nhu tràng trăm chuyển. Hắn dưng lại không tiến, cúi đầu cân nhắc trong chốc lát, cười cười, xoay người liền lui đi.
Bình Luận (0)
Comment