Túy Ngọa Hồng Trần

Chương 11

(nhìn phủi tay, vá vết nứt của trời)

Phương xa, từ trong tầng mây lộ ra ánh mặt trời màu vàng nhạt, nhanh chóng nhuộm đỏ biển mây xung quanh.

Trời đã sáng.

Bất tri bất giác, Mặc Trần đã ở trong thành đi suốt một đêm. Sương đêm thấm ướt xiêm y của hắn, có lẽ là do hơi nước nên ngay cả lông mi cũng cảm thấy hơi nặng. Sương sớm vẫn còn dày, tầm mắt mơ hồ, chỉ nhìn thấy chân trời phía xa đang dần sáng lên theo ánh bình minh.

Đinh đương đinh đương đinh đương, phía sau một cơn gió thổi đến lay động chuông ngọc dưới mái hiên. Âm thanh đường hoàng phá nát sự vắng lặng của đêm qua, cũng quấy nhiễu tâm vốn không hề yên tĩnh.

Trong gió có khí tức không tầm thường.

Mặc Trần chợt xoay người, một thiếu niên quần áo gọn gàng đang phiêu du trên không trung trước mặt. Gió phảng phất như đang thần phục dưới chân y, giúp y ung dung đứng ở chỗ hư vô, còn dịu dàng khuấy động xiêm y của y, khiến cho tay áo tùy tiện tung bay trong sương sớm, như thơ như ca…

Thiếu niên chắp tay với hắn: “Ta là phong tiên Vũ Vô, Hồ thần vương điện hạ, ta mang ngài đi gặp một người.”

“Ai?”

“Y ——” Thiếu niên phất tay áo, gió nhẹ phả vào mặt, một luồng hương khí thanh nhã thấm người yếu ớt lan tỏa.

Tựa lan phi lan, không có kiêu ngạo của mai, thanh nhã của sen, cô phương tự hưởng (tự mình khen mình aka tự sướng) của cúc. Ung dung và độ lượng, thanh bạch vô tranh nhưng lại đủ xinh đẹp để áp đảo hoa thơm cỏ lạ.

Mặc Trần nhớ rõ mùi hương này, rất lâu trước đây, ở Thiên tường tế, hương khí đặc biệt chỉ có đóa hoa của các loài hoa mới có, cũng là người mà hắn và Long đế trăm phương ngàn kế muốn tìm suốt dọc đường.

“Thanh đế?!” Mặc Trần thốt ra.

Kinh thành phồn hoa mỹ lệ, phần lớn những thứ hấp dẫn tầm mắt đều là cửa son tường trắng ngói lưu ly, rường cột chạm trổ nhà phú quý. Nơi này nằm ở một viện lạc phía đông nam kinh thành nhưng lại là ngói xanh gạch xanh, có một loại mùi vị thoát tục khác biệt.

Tiểu viện thanh tịnh, trước sân trồng một cây ngô đồng, xanh biếc tốt tươi, dưới ánh mặt trời tỏa bóng râm trùng điệp. Vườn hoa cạnh tường có vài gốc lan trắng, uyên ương đằng leo đầy cả mặt sau bức tường, lục mạn thanh vu, (dây leo màu xanh cỏ cây um tùm) sức sống dạt dào.

Phía trước là một gian phòng ở, hai mặt đều là cửa sổ có màn che, lan can điêu khắc bọc xung quanh, Mặc Trần ngửi được trong không khí phảng phất một luồng hương khí u tĩnh, thấp thoáng truyền ra từ trong phòng. Đi vào trong phòng ám hương phiêu động, vấn vít lượn lờ.

Trong phòng sáng sủa sạch sẽ, không bài trí món đồ hoa quý nào. Dưới cửa sổ phía nam chỉ có một bàn để cầm, phía trên đặt một chiếc cổ cầm đoạn văn (hoa văn ngắn), phản chiếu hoa đào hoa mận trắng trắng đỏ đỏ ngoài song cửa, mỹ diệu như tranh.

Phía đông dường như nối liền với một gian phòng ngủ, phong tiên Vũ Vô đưa Mặc Trần tới cửa buồng, khẽ vén lên sa liêm màu cỏ xanh, đứng lại.

“Y đang chờ ngài bên trong.” Ngữ khí bình đạm như gió, nhưng đôi mắt hẹp dài hơi hạ thấp lại để lộ ra một tia đau thương khôn tả.

Mặc Trần vén rèm đi vào, trên chiếc giường gỗ lim xuyên đằng (đằng ở đây là cây mây), sa trướng nguyệt sắc nặng nề buông xuống che phủ một bóng người áo xanh.

Đó là một bàn tay gầy yếu trắng bệch đến cỡ nào chứ? Mạch máu như ẩn như hiện dưới làn da mỏng manh, ngón tay nhỏ yếu đến xót xa chậm rãi vén lên tầng lụa mỏng ngăn giữa hai người, đem tất cả nghi ngờ đều xóa sạch.

“Đã lâu không gặp, Hồ thần vương.” Nụ cười trầm nhu như nước nằm trên khuôn mặt vô cùng tiều tụy lại toát ra một vẻ mỹ lệ đến tan nát lòng người.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy người này tim của Mặc Trần dường như bị người ta hung hăng bóp chặt: “Thanh đế điện hạ… Là ngươi sao…”

Đúng vậy, cho dù hắn có không muốn tin đến cỡ nào thì người trước mặt đúng là Thanh đế mà hắn và Long đế vẫn đang mải miết tìm —— Chức Cẩm. Nhưng bộ dáng của y cùng lúc mới gặp năm đó lại khác nhau một trời một vực. Dung mạo hao gầy đến không ra hình người, thân hình ốm yếu như que củi, sắc mặt trắng bệch như tuyết, còn có mái tóc xám trắng… Trời ạ! Là thứ gì đã khiến cho thiên nhân tao nhã mỹ lệ một thân cẩm thạch tràn đầy tiên khí lại tiều tụy thành như vậy? Là ai đã tra tấn y thành như vậy chứ?

Tựa như đang trơ mắt nhìn một đóa hoa tiên quốc sắc thiên hương điêu tàn trong cuồng phong bạo vũ, Mặc Trần mãi không thể bình ổn thương xót trong lòng, đến mức cứ ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, lời gì cũng không nói được.

Ngược lại Thanh đế lại vươn tay ra, dịu dàng kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.

“Hồ thần vương, sắc mặt của ngươi không được tốt a.”

“Đành chịu thôi, đêm qua hao tổn một phần tu hành, hiện giờ vẫn có điểm khí huyết sôi trào, nhưng mà…” Mặc Trần chạm đến tay của Thanh đế, ngón tay ốm yếu lạnh như băng, phảng phất như của người sắp chết. Cố ý truyền khí cho y, lại như đá chìm biển rộng, trống rỗng, thoáng cái đã tan rã vô tung.

“Không cần phí tâm, vô dụng thôi.” Thanh đế nhẹ nhàng rút tay, khép mười ngón lại rút vào trong tay áo rộng thùng thình, bình tĩnh đặt trên đầu gối. “Có phải ngươi cảm thấy khí tức như bị một hang sâu không đáy hút vào, nháy mắt đã biến mất không? Hơn nữa nguyên thần của ta hiện giờ rất suy nhược?”

Mặc Trần sửng sốt gật đầu. Mọi thứ đều như lời y nói, nguyên thần của Thanh đế suy nhược đến làm người ta hoảng sợ.

Mỉm cười, Thanh đế bình thản nói: “Cơ thể của ta kỳ thật đã vô phương cứu chữa, hiện giờ đều dựa vào một hơi tiên khí của Nguyệt Chiêu để duy trì. Nhưng nguyên thần thì vẫn đang không ngừng suy thoái, Nguyệt Chiêu sửa chữa sinh tử, tựa như luân hồi không vượt qua được.”

“Nhưng trên thiên giới không phải đồn rằng ngươi vì đắc tội thiên đế mới bị cách chức hạ phàm sao?”

“Ha ha…” Trong đôi mắt cơ trí của Thanh đế toát lên vài phần tinh ranh, “Lời đồn giữa ta và Nguyệt Chiêu chẳng qua là vì muốn che đậy tai mắt thế nhân thôi. Lời nói dối đó là ta dựng đấy.”

“Nhưng Long đế hắn…”

Thanh đế đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó nói: “Ánh Liên, ta sợ nhất chính là khiến y lo lắng. Dựng nên một màn này cũng là vì muốn giấu y. Nhưng khư khư cố chấp của y thật đúng là như dự liệu của ta.” Nói đến đây, trên đôi môi tái nhợt hiện lên một nụ cười vui vẻ, trong con ngươi trầm tĩnh lóe ra quan tâm cùng hiểu biết đối với bạn thân.

“Y dùng thuật di hồn để hạ phàm tìm ngươi, đã dừng lại ở trần gian mười tám năm.” Không thể ngờ được sự thật lại là như thế, Mặc Trần không khỏi thở dài: “Hóa ra chúng ta thật sự cách ngươi rất gần rất gần, Long đế y thật sự rất nhớ ngươi… Thanh đế điện hạ không muốn gặp y một lần sao?”

Thanh đế không trả lời, đôi con ngươi đen như điểm sơn yên tĩnh mà lại thoáng nét ưu thương: “Ngươi biết vì sao ta lại nhờ phong tiên đem ngươi đến đây không?”

Chậm rãi thở dài, y cúi đầu nhìn tay áo của mình, trên cổ tay áo xanh nhạt thêu vài đóa bạch mai, thưa thớt nhàn nhạt, có một loại ý nhị trang nhã. Lông mày thanh tú của Thanh đế nhíu lại, mi mắt rũ xuống phảng phất như con bướm sắp chết vẫn còn run rẩy giãy giụa trên nhánh cây lạnh lẽo. (ôi, cái kiểu ví von gì thế này TT)

“Đã mấy trăm năm ta chưa gặp Liên, từ lúc y xuất chinh tới nay, chúng ta liền chia cách hai nơi. Sau đó lại có rất nhiều chuyện xảy ra… Khiến cho ta không có cơ hội gặp y, cùng y hảo hảo trò chuyện… Ngày đó, sau khi phong tiên Vũ Vô nói cho ta biết các ngươi đã tới kinh thành, ta gần như muốn hiện thân trước mặt Liên…” Giọng nói trong vắt bình thản vào lúc này có một chốc tạm dừng, sau đó, người kia ngẩng đầu lên, hai mắt trong veo như nước, nụ cười tĩnh mịch lại dịu dàng: “Ta… Cuối cùng vẫn không xuất hiện, tuy rằng, ta cũng rất nhớ y…”

Mặc Trần dường như nhìn thấy trong con ngươi tĩnh lặng kia có gợn nước chảy qua, vào lúc nói ra nỗi nhớ thì trong vắt như nước, sáng như sao mai.

Thanh âm dịu dàng sau khi hơi ngưng lại thì lại chậm rãi nói tiếp:

“—— nhưng sinh ly và tử biệt, Hồ thần vương điện hạ, ngươi cho rằng cái nào đau đớn hơn?”

Mặc Trần chấn động, chỉ cảm thấy mũi chua xót, gần như rơi lệ.

Vì sao y lại có vẻ mặt ngay thẳng thản nhiên như thế, khuôn mặt tiều tụy, thân hình yếu ớt nhưng lại khó nén một thân ánh quang trong sạch. Nụ cười tao nhã tựa ánh trăng khiến cho không ai có thể dời mắt, ánh mắt cơ trí phảng phất như có thể hiểu hết tất thảy. Sự bộc trực thành khẩn khi y nói lên tư niệm, sự sắc sảo khi y chất vấn, sự an tường tĩnh lặng khi y che giấu chân tướng, y tại nơi không ai biết một mình chịu đựng hết thảy, dù tư niệm cũng không muốn gặp nhau.

Sinh ly và tử biệt, cái nào đau đớn hơn? Ở trong lòng Thanh đế đã sớm có đáp án rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, Mặc Trần lại không dám, không đành nhìn lại dung nhan cao nhã kia, y và người kia giống nhau như thế, dịu dàng lại kiên nhẫn, bộ dáng một mình gánh chịu đau khổ lại càng không chỗ nào không giống.

Mặc Trần lấy tay che mặt, lại phát hiện tay mình không ngừng run rẩy, nơi sâu thẳm trong lòng có một vết thương bị xé mở, tuyết trắng không ngừng tung bay.

“Thật có lỗi, Thanh đế điện hạ… Ngươi thật sự rất giống một vị cố nhân của ta…” Thanh âm run rẩy bật ra từ kẽ ngón tay, để lộ sự yếu ớt bất lực của hắn lúc này.

Vươn tay nhẹ nhàng an ủi hắn, Thanh đế chợt nhớ lại rất lâu trước đây, trong màu tuyết trắng xóa, hắn một thân huyền y đứng giữa chúng tiên, Hồ thần vương phong hoa tuyệt thế, nhưng lại có một đôi mắt xinh đẹp mà tang thương. Đúng vậy, xinh đẹp mà tang thương, trên gương mặt trẻ tuổi như vậy lại mơ hồ mang theo một tia mỏi mệt đã nhìn thấu phồn hoa. Con ngươi màu đen thâm thúy kia, tuy rằng yên hành mị thị (xinh đẹp lả lướt, đại loại thế, có chỗ dịch là xinh đẹp thẹn thùng), tuy rằng diễm kinh hồng trần, nhưng ngẫu nhiên đằng sau náo nhiệt sẽ khiến cho người ta nhìn thấy thê lương mỏi mệt ẩn sâu trong đó.

Sinh ly và tử biệt, với hắn, cái nào khắc cốt minh tâm hơn?

“Thật có lỗi… Ta khiến ngươi nhớ lại chuyện cũ.” Thanh đế nhẹ nhàng thở dài, để hắn dựa vào vai mình nghỉ ngơi, nghe hắn đứt quãng kể lại chuyện cũ.

Mặc Trần ngửi thấy hương khí lạnh lẽo toát ra từ trong lớp vải mềm mại trên người y, nhẹ nhàng trong trẻo, giúp cho tâm thần yên tĩnh.

“Ngươi nói nàng ta sau khi giết Dương Tranh đã mang đi hồn của hắn?” Thật lâu sau, Thanh đế mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, hồn phách ở Hoàng Tuyền không lâu sẽ nhanh chóng luân hồi chuyển thế, trừ phi người kia là kẻ xấu tội ác tày trời. Ta nghĩ Dương Tranh sẽ chuyển sinh ở trần gian, cho nên một ngàn năm, hai ngàn năm luôn luôn ở hạ giới không ngừng tìm kiếm.”

“Thiên giới ni? Ngươi đã tìm qua chưa?”

“Có, nhưng không có tung tích của hắn…”

“Mặc Trần, ngươi chưa từng nghĩ, có lẽ Dương Tranh căn bản không hề chuyển kiếp, có lẽ, hắn đã hồn phi phách tán…”

“Khi ta tuyệt vọng, ta cũng nghĩ như vậy. Có lẽ cả đời này ta cũng tìm không thấy hắn.” Nhắm mắt, tâm tư của Mặc Trần trôi đi rất xa rất xa, “Có lẽ ta và hắn cũng giống như lưu thủy và du ngư (nước chảy và cá bơi), có ghi lòng tạc dạ đến thế nào thì cũng chỉ là gặp nhau trong thoáng chốc. Ta làm cho Vô Trinh quên ta, bởi vì cả đời này ta cũng không thể yêu y.” Giọng nói đè thấp che đậy tâm tình như thác nước, dư âm mờ nhạt, “Nhưng mà… Ai có thể làm cho ta quên hắn đây…”

“Vẫn chưa tới lúc tuyệt vọng, Mặc Trần.” Ánh mắt của Thanh đế lóe lên một tia cơ trí, “Có lẽ còn có một khả năng: linh hồn của Dương Tranh bị nữ tử kia giấu đi. Giống như ta, không tiến vào luân hồi.”

Chỉ một thoáng, trong đôi con ngươi màu đen kinh diễm lưu quang dật thải, tràn đầy sắc sảo: “Chẳng lẽ ta vẫn tìm sai hướng, ta hẳn là nên tìm Anh Trùng Tuyết trước, ả đương nhiên biết tung tích của Dương Tranh.”

“Đúng vậy, nữ tử kia xem ra không phải phàm nhân.” Thanh đế gật đầu đồng ý. “Không phải tiên thì là yêu.”

Mặc Trần như đột nhiên tỉnh lại, năm ngón tay bắt lấy hư không, hồng quang lóe lên, trong tay đã cầm một mảnh lụa mỏng đỏ nhạt.

“Năm đó lúc ta cùng ả tranh đoạt hồn phách của Dương Tranh, đã xé ra từ trên vạt áo của ả. Mảnh lụa mỏng này không biết là dùng loại tơ gì dệt thành, ngàn vạn năm qua không hề mục, màu sắc vẫn mới như lúc ban đầu.” Mặc Trần đưa miếng lụa mỏng cho Thanh đế.

Thanh đế cẩn thận quan sát một hồi, đưa lại gần ngửi, thình lình lông mày khẽ chau: “Mùi hương này…”

“Sao vậy?” Mặc Trần thần sắc ngưng trọng.

“Tuy rằng ta không thể xác định miếng lụa mỏng này là từ tơ gì dệt thành, nhưng mùi hương này ta nhớ rõ.” Lông mày Thanh đế nhăn lại, “Bỉ Ngạn hoa, đây là mùi hương của Bỉ Ngạn hoa.”

Bỉ Ngạn hoa? Mặc Trần thất thần trong phút chốc: trong ký ức Dương Tranh từng nói qua với hắn, loài hoa này nở ở bờ đối diện Hoàng Tuyền, đỏ rực như ráng mây, thường ở bờ đối diện soi sáng cho ánh mắt của vong hồn.

Quả nhiên, Thanh đế đã nói tiếp: “Tuy rằng chúng sinh mênh mông, nhưng loài hoa này chỉ sống ở một nơi…”

“Bờ đối diện Hoàng Tuyền?!” Mặc Trần giật mình.

“Đúng vậy. Nhân gian và Hoàng Tuyền chỉ cách nhau một cây cầu Nại Hà, qua cầu Nại Hà, chính là quốc gia của đế vương Hoàng Tuyền, Trùng Hoa, ở bờ bên kia, nở đầy loài hoa này.” Thanh đế có chút lo lắng nhìn hắn, “Mặc Trần, Hoàng Tuyền là cấm địa ngay cả thiên đế cũng không dám tùy tiện vào, nếu như thiên đế chưởng quản số mệnh của người sống thì quân vương Hoàng Tuyền chính là chúa tể của vong hồn. Không ai biết Hoàng Tuyền rộng lớn đến thế nào, ngay cả ta cũng chỉ thấy qua một vùng đất nhỏ bên kia cầu Nại Hà mà thôi…”

Mặc Trần nghe vậy cao giọng nói: “Ta biết Hoàng Tuyền hung hiểm, nhưng nếu Anh Trùng Tuyết ở đó, Dương Tranh nhất định cũng ở đó! Ta muốn đi tìm hắn.”

Thanh đế tựa hồ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Mặc Trần, có câu cổ ngữ: qua cầu Nại Hà, sống chết liền không còn do chính mình. Tuy rằng ngươi tu hành thâm hậu, vạn sự vẫn phải cẩn thận là trên hết.”

Mặc Trần nhướng mày cười, lo buồn lúc trước đã trở thành hư không: “Thắng thua là trời định, ta nguyện dùng tu hành cả đời để đánh cược một lần. Hoàng Tuyền ta chắc chắn phải vào.”

Đứng dậy, Mặc Trần chắp tay hướng Thanh đế từ biệt, rồi lại cúi người nói: “Có điều trước khi đi, ta muốn vì Thanh đế điện hạ làm một chuyện.”

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng nhu tĩnh trên gương mặt gầy yếu của Thanh đế, Mặc Trần chân thành nói: “Ta giúp ngươi gặp Long đế một lần.”

Thanh đế chấn động: “Không, ta không thể gặp hắn.”

“Không cần lo lắng, ta tự có biện pháp giúp ngươi thấy hắn mà không lộ hành tung của ngươi.” Mặc Trần vươn tay vén lên màn lụa, dựa vào bên tai Thanh đế nói nhỏ vài câu, Thanh đế gật đầu mỉm cười.

“Vậy mời Thanh đế điện hạ chờ tin tức của ta.” Mặc Trần mỉm cười, toại nguyện xoay người rời đi.

Đi khỏi phòng ở, thiếu niên vừa rồi còn chờ bên ngoài chẳng biết đã đi đâu, trong sân tràn đầy dương quang trắng lóa, có chút chói mắt. Mặc Trần chợt nghe thấy một người lạnh lùng kêu: “Hồ thần vương!”

Nâng mắt nhìn, cách đó không xa dưới cây ngô đồng, có một người đang kiêu ngạo lạnh lùng nhìn y.

Kim quang rực rỡ, là phát quan của hắn, phía trên rủ xuống ngọc lưu ly ngũ sắc, tạo ra quanh ảnh đong đưa trên gương mặt cao quý tuấn mỹ. Hoa quang cẩm thốc, là một thân y bào màu vàng của hắn, hoa văn mỹ lệ phức tạp khiến cho người ta nhớ tới áng mây lúc mặt trời mọc.

Lông mày tu trường nhập tấn che một đôi đồng tử kim sắc sáng rực, con ngươi đã quen cao cao tại thượng dùng một loại nhuệ khí cùng bá đạo đặc hữu, lạnh lùng nhìn Mặc Trần.

Người này tại sao lại ở đây?

Mặc Trần đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức khom mình hành lễ: “Hồ thần vương Dương Mặc Trần kiến quá thiên đế bệ hạ.”

Khoát tay ý bảo miễn lễ, thiên đế trẻ tuổi mở miệng nói câu đầu tiên lại là: “Không được đem hành tung của Chức Cẩm nói cho Long đế.”

Mặc Trần kiềm chế kinh ngạc trong lòng, trả lời: “Vi thần đã đáp ứng Thanh đế điện hạ, quyết không tiết lộ hành tung của y, cho dù là Long đế.”

Thiên đế gật gật đầu, trong mắt tựa hồ còn có chút không vui: “Nếu Long đế truy hỏi, ngươi liền nói với hắn, Chức Cẩm là của ta, kêu hắn chết tâm mà trở về Thủy Tinh Cung đi, ta sẽ không để cho Chức Cẩm gặp hắn!”

Mặc Trần dở khóc dở cười, mấy lời này là ý gì đây, tuy rằng nghe nói giữa thiên đế và Long đế có khúc mắc, nhưng không ngờ được là loại xích mích này.

Cười cười, Mặc Trần theo lời rời đi.

Đằng sau, tòa tiểu viện ngói xanh gạch xanh yên lặng nằm trong ánh dương quang xán lạn, Mặc Trần lúc này mới phát giác, hóa ra bốn phía viện lạc đã được người bày kết trận xảo diệu, cho nên cùng ở kinh thành nhưng hắn và Long đế vẫn không cảm giác được sự tồn tại của Thanh đế, nhưng bản thân khí tức của Thanh đế cũng đã thực mỏng manh, nguyên thần suy yếu như vậy…

Khẽ thở dài, Mặc Trần kiệt lực đem sự tình phức tạp trong đầu sắp xếp lại rõ ràng. Chỉ trong một đêm lại dường như trải qua mấy thế. Tìm được Thanh đế, còn ngoài ý muốn nhìn thấy thiên đế mặc dù chỉ là một bóng trắng, bản tôn (bản thể của thiên đế) hẳn là còn ở trong Thiên Tường Vân Cung rồi.

Còn có Dương Tranh…

Nghĩ vậy, trong lòng Mặc Trần không nén được một trận cảm xúc chập chùng, phấn khích kì lạ từ trái tim lan tới tứ chi, chờ đợi nhiều năm rốt cục đã có manh mối, khiến cho trái tim im ắng đã lâu của hắn không khỏi kích động.

Dương Tranh Dương Tranh, ta sẽ gặp được ngươi, có lẽ, lần này không cần phải chờ lâu…

**********

Không biết đây là lần thứ mấy Thanh đế âm thầm thở dài, y nhìn sang thiên đế vẫn còn đứng ở trước cửa sổ sinh hờn dỗi, mở miệng nói: “Bệ hạ…”

“Gọi ta là Nguyệt Chiêu.” Thiên đế quay đầu lại hung hăng trừng mắt y một cái, nổi giận hồ hồ nói.

“Nguyệt Chiêu, canh giờ không còn sớm, ngươi cũng nên trở về Thiên Tường Vân Cung đi.” Thanh đế ôn hòa khuyên nhủ.

“Ta trở về, có phải ngươi sẽ lập tức đi gặp Long đế không?”

Chua a, giọng nói kia sao lại nặng vị chua như vậy. Thanh đế nói không nên lời, nhớ lại hắn vừa vào cửa liền xụ mặt, còn tưởng là ở trên đại điện bị các lão thần lải nhải làm phiền, hóa ra là đánh đổ một bình dấm chua.

“Ta không thể gặp Liên sao?” Cố ý ở trước mặt hắn khơi mào, bởi vì phát hiện bộ dáng tức giận của hắn vô cùng thú vị.

“Ta không cho!”

Quả nhiên, nháy mắt liền thấy hắn đi đến trước giường, kéo lên sa trướng nguyệt sắc vẻ mặt đầy phẫn nộ, vóc người cao ráo chặn ánh dương quang ngoài cửa sổ, bóng người tựa như một ngọn núi lớn đè xuống.

Chẳng lẽ hắn không phát hiện bản thân rất giống Liên sao? Đều là cường giả bễ nghễ thiên hạ, đều là kiêu ngạo đầy kiềm chế nhưng tình tính lại nóng nảy nhất xúc tức phát (chạm vào nổ ngay). Có điều, Liên là loại kiêu ngạo thấm vài phần thanh cao quạnh quẽ, còn Nguyệt Chiêu là loại kiêu ngạo mười phần tùy hứng có thêm cuồng vọng. Có lẽ là quá giống nhau nên hai người vẫn là thủy hỏa bất dung, vừa nhìn thấy đã ghét.

Ứng phó với loại người này, Thanh đế thật sự là quen tay lẹ chân a.

“Lần này không gặp hắn, ta nghĩ sẽ không còn cơ hội nữa.” Đầu tiên là cúi đầu, tiếp đó là uyển chuyển nói: “Ngươi cũng biết thời gian của ta không còn nhiều lắm.”

Thiên đế thoáng chốc xẹp xuống như một quả bóng xì hơi: “Chức Cẩm, Chức Cẩm, ngươi biết ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp giúp ngươi tục mệnh mà.”

“Ngươi cũng biết trên đời này không có gì là tuyệt đối bất diệt.” Thanh đế chậm rãi nói.

“Có! Bởi vì ta là thiên đế!” Ngữ khí cố chấp lại bốc đồng.

Vẫn còn là một tiểu hài tử chưa trưởng thành a. Thanh đế nhắm mắt, đang muốn nói gì thì lại cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, nháy mắt đã bị người đẩy ngã xuống giường.

“Làm gì vậy?” Thanh đế kinh ngạc hỏi.

“Không được nói, ta đem tiên khí chia cho ngươi.”

Thanh đế vừa nâng mắt đã thấy trên trán Nguyệt Chiêu sáng lên một đường kim quang, tiếp đó, thiên nhãn khảm trên ấn đường chậm rãi mở ra, kim quang như nước tuôn ra, sáng đến mức khiến người mở mắt không được. Trong giây lát, thiên nhãn hoàn toàn mở, nhất thời trong phòng như đang treo một mặt trời đỏ rực, hào quang bắn ra bốn phía, bồng tất sinh huy. (dùng cỏ bồng bện thành cánh cửa, dùng mận gai tre trúc bện thành hàng rào, “bồng tất” chỉ người nghèo khổ, câu này ý chỉ đem lại quang huy cho nhà tranh)

Nguyệt Chiêu nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm y của Thanh đế, mười ngón tay ở trên da thịt trong suốt như ánh trăng mơn trớn không ngừng, nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng uể oải: “Rõ ràng ta ở nơi này, nơi này và nơi này đều thiết hạ phong thần chú, vì sao nguyên thần của ngươi vẫn tiếp tục suy kiệt, tiên khí không ngừng tiết ra ngoài, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra chứ.”

“Chức Cẩm, ngươi rốt cuộc có chuyện gì gạt ta?”

Né tránh đôi mắt kim sắc đang căm phẫn phía trên, Thanh đế cười nói: “Đối diện thiên nhãn của ngươi, ta có thể gạt ngươi chuyện gì đây.”

“Có, bản mệnh hoa của ngươi đi đâu? Ngươi nói bị người đánh cắp, nhưng ta mở thiên nhãn tìm khắp nơi đều không thấy. Ngươi vẫn tiếp tục suy nhược như vậy, mỗi lần ta tra hỏi nguyên nhân, ngươi đều cười đến giảo hoạt như thế! Từ trước đến giờ, có chuyện gì ngươi đều giấu trong lòng, bệnh đến mức này còn không chịu dựa vào người khác. Chẳng lẽ ta không đáng để ngươi tín nhiệm như vậy sao?”

Giận thật rồi à? Thanh đế âm thầm thở dài, bị hai, không, bị ba con mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm, quả thật là có chút kinh khủng. “Nguyệt Chiêu, ngươi bây giờ là thiên đế, không thể tùy tiện tức giận nga, sẽ chiêu gọi thiên lôi mất.”

“Ta chính là rất nổi giận!” Thiên đế rốt cục nổi đóa. “Ta không còn là tiểu hài tử không hiểu chuyện năm đó nữa, ta bây giờ là người đứng đầu chúng tiên, Chức Cẩm, ngươi không được dùng loại ánh mắt nhìn tiểu hài tử này nhìn ta!”

Tựa như bị cuồng lôi đánh trúng, “ầm” một tiếng, mấy bình lưu ly trên bàn gỗ vỡ nát, mảnh vụn màu lam cùng thanh thủy văng tung tóe trên mặt đất.

Thoáng chốc, một đạo thân ảnh cường tráng xuất hiện phía sau sa liêm, nhanh chóng như gió, mơ hồ như mây.

“Thanh đế điện hạ, chuyện gì xảy ra?” Phong tiên Vũ Vô lo lắng quỳ ngoài cửa.

“Lui ra, đừng tới phiền ta!” Trong phòng lập tức truyền ra tiếng rống của thiên đế.

Tĩnh lặng một hồi, lại nghe thấy một tiếng nói ôn hòa bình tĩnh truyền ra từ trong mùi hỏa dược: “Vũ Vô, ta không sao, ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Ngay tức thì, Vũ Vô đi nhanh như một trận gió, vô thanh vô tức biến mất.

Thanh đế bất đắc dĩ ôm trán, khuyên lui phong tiên, lúc này mới nâng người, đón nhận nam nhân “vẻ mặt ta đang rất nổi giận” này.

“Nguyệt Chiêu trưởng thành rồi, đương nhiên không phải tiểu hài tử. Huống chi, tiểu hài tử cũng sẽ không làm loại chuyện này.” Khẽ cười, Thanh đế sát vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

Chỉ thấy vẻ mặt thiên đế từ nổi giận biến thành đờ đẫn, rồi lại chuyển thành xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú trong chớp mắt đã đỏ lựng, sống động như một quả đào đỏ rực.

Ai ai, còn nói không phải tiểu hài tử, bộ dáng này rõ ràng chính là tiểu đồng kim y cầm đào ném mình ở vườn bàn đào năm xưa mà. Thanh đế liếc xéo hắn, cố gắng nhẫn cười.

Cái tên đỏ mặt kia ngu nửa ngày, bỗng nhiên nâng lên đôi con ngươi màu vàng, trong mắt một mảnh vui vẻ sáng ngời, “Dù sao ngươi cũng là của ta, ai cũng giành không được.”

Nghĩ đến thiên đế lúc này đã sớm đem tức giận vứt lên chín tầng mây, trong lòng chỉ còn một câu nói thầm ái muội dịu dàng của Thanh đế, tự mình say mê không thôi.

Vươn tay ôm lấy cổ người nọ, trên gối đầu trắng như tuyết, mái tóc màu xám và màu vàng cùng đổ xuống, tựa như sơn tuyền mỏng manh, dưới sự chiếu rọi của màu vàng bừng bừng sức sống, xán lạn đến chói mắt, mái tóc của Thanh đế càng lộ vẻ ảm đạm, đầy héo mòn.

“Ta sẽ tìm được biện pháp cứu ngươi, lần này tới chính là muốn nói cho ngươi biết, trên thiên đình đang nuôi dưỡng bản mệnh hoa của ngươi, đợi thêm mấy ngày nữa là có thể đem nguyên thần của ngươi dời qua.”

Đối mặt với biểu tình vui mừng khấp khởi của Nguyệt Chiêu, Thanh đế chỉ có thể lấy cười hồi đáp, ngón tay mơn trớn thiên nhãn trên trán hắn, đau xót chảy vào lòng.

Ngươi không hiểu, Nguyệt Chiêu, có vài thứ tới quá nhanh, lại có vài thứ thật sự không thể giữ lại…

Hiện tại chỉ cần nhắm mắt là có thể cảm giác được rễ của bản mệnh hoa đang kiệt lực sinh trưởng trong khe hở, từng chút bổ khuyết khe hở, tu bổ vết nứt của kết giới. Tiên khí không ngừng từ nơi đó bị hút ra, hút vào vực sâu không đáy của dị giới.

Chưa từng nghĩ tới, tiên giới sẽ có một ngày suy vong, cũng như chẳng ai ngờ rằng, kết giới mà thiên giới tự nhận là hoàn mỹ kiên cố sẽ xuất hiện vết nứt.

Khi chính mình đứng ở ranh giới bầu trời, nhìn về tầng mây như dãy núi nhấp nhô không ngừng phía trước, phát hiện hóa ra tận cùng bầu trời là trống trải và xa xôi như vậy, giật mình giác ngộ cho dù là sức mạnh của tiên nhân cũng thực nhỏ bé, đánh không lại ăn mòn vô tình của tháng năm.

Ngày đó, khi ở thành Phù Dung chém xuống bản mệnh hoa của mình, tự tay đem nó trồng trong khe hở của kết giới, thì đã tiên đoán được bại vong của chính mình.

Cũng biết rõ con đường phía trước xa xôi, chỉ có tâm như sắt đá, mới có thể phủi tay mà vá vết nứt của trời.

Nhưng là, nhưng là, vẫn là không yên lòng hắn a…

“Ngươi thất thần…”

Hôn ấn dịu dàng dừng trên cổ của y, cẩn thận dè dặt, mang theo vài phần thành kính cùng sùng bái, sợ đánh thức đôi mắt trong veo đang khép hờ, người nói mang theo mấy phần bất mãn: chẳng lẽ ta thật giống tiểu hài sao, khiến cho ngươi ở thời điểm như vầy cũng có thể thất thần??

Thanh đế thản nhiên nở nụ cười, không nói gì vòng tay ôm lấy cổ hắn, ở trên thiên nhãn thông thiên triệt địa hạ xuống một nụ hôn.

Thiên nhãn còn chưa hoàn toàn mở ra, cho nên ngươi không nhìn thấy tương lai của ta, đây là chuyện may mắn nhất của ta.

Cho nên, cũng xin ngươi tha thứ cho ta, lần này lại lừa ngươi…

Trong sa trướng phong quang kiều diễm, chỉ có người nhìn thấy trước vận mệnh mới nhận ra đau xót.

Người mang thiên nhãn, đã định trước cả đời cô tịch.

Con đường sau này, ngươi phải đi tiếp một mình rồi.

——————————————-

bạn phong tiên Vũ Vô, nếu ai có đọc manga Bud Boy – Hoàng tử hoa thì sẽ thấy có 1 điểm chung, đó là các anh phong tiên rất thích mấy bạn tỏa hương, trong Bud Boy là Diệu Hương hoa tiên Kaoru mà trong này là Thanh đế, bạn nào cũng có mùi hương độc nhất vô nhị, người người yêu hoa hoa mến hết

Thanh đế lâu lâu mới xuất hiện mà vừa xuất hiện bạn đã đâm một nhát vào trái tim fangirl rồi cơ mà dù xơ xác tả tơi như vậy bạn vẫn có sức abc với anh Chiêu mới kinh òó

Bình Luận (0)
Comment